Ma Phi Khó Theo Đuổi

Quyển 4 - Chương 117: Vô đề

Mặc Nhã

26/03/2016

Trong chăn, bàn tay to lớn của Mặc Vấn Trần chế trụ bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong, mười ngón đan xen cùng nàng, thân thể Tô Linh Phong rõ ràng thoáng căng cứng một chút, kháng cự kéo tay ra, Mặc Vấn Trần lại không chịu để cho nàng đào thoát, giam giữ càng thêm chặt chẽ. Thân thể Tô Linh Phong càng thêm cứng ngắc, nằm trong ngực Mặc Vấn Trần, vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu nha đầu, sao vậy?” Mặc Vấn Trần phát hiện Tô Linh Phong khác thường, thấp giọng hỏi.

“Thả tay ta ra.” Tô Linh Phong nói.

“Không thả!” Mặc Vấn Trần từ chối rất dứt khoát.

Tô Linh Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ta không thích như vậy.”

“Ta thích, nàng cũng phải học được cách thích nghi đi.” Mặc Vấn Trần bá đạo.

Tô Linh Phong tận lực giữ vững ngữ khí bình tĩnh, nhưng Mặc Vấn Trần vẫn nghe ra một chút chấn động bất thường, bây giờ hắn không có ý định đi tìm tòi nghiên cứu đó là cái gì, cũng không có ý định buông tay nàng ra.

“Huynh không nên khiêu chiến sự chịu đựng của ta!” Tô Linh Phong càng nguội lạnh.

Mặc Vấn Trần thở dài một tiếng, xoay người áp Tô Linh Phong dưới thân, nói khẽ bên tai nàng: “Ghét ta như vậy sao?”

Tô Linh Phong không trả lời vấn đề của Mặc Vấn Trần, đẩy lồng ngực của hắn, nói: “Xuống dưới!”

“Không!” Mặc Vấn Trần đè nặng Tô Linh Phong, một tay vẫn giam giữ chặt chẽ bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Huynh quá nặng!” Tô Linh Phong căm tức, cắn răng thấp giọng nói.

“…” Hơi thở ấm áp phun trên mặt Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần cười nhẹ nói: “Vậy đổi nàng ở trên…” Dứt lời, một cánh tay nắm cả bờ eo của nàng nghiêng người, vị trí hai người liền biến thành nàng ở trên hắn ở dưới…

“… Ta không có ham mê đặc thù.”

“… Đây chỉ là tư thế bình thường.”

Tô Linh Phong hừ lạnh: “Kinh nghiệm của huynh cũng thực phong phú!”

“Thật ra là… ta vô sư tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ)…”

“…”

Hai người giằng co mất nửa ngày, Tô Linh Phong lại cố gắng kéo tay ra, giẫy giụa hồi lâu nhưng vẫn như cũ, không thể thoát được bàn tay to lớn đang một mực giữ lấy vô cùng bá đạo kia.



Tô Linh Phong thực sự nổi nóng rồi, cái miệng nhỏ nhắn để sát cổ vào Mặc Vấn Trần, hung dữ cắn một miếng!

“Ấy…” Mặc Vấn Trần kêu rên một tiếng, trầm mặc một lát rồi mới ấm ách nói: “Tiểu nha đầu, đừng kích thích ta như vậy…”

“…” Tô Linh Phong vẫn cắn cổ Mặc Vấn Trần, không lên tiếng.

“Tiểu nha đầu, nàng kích thích ta như vậy, ta sẽ hưng phấn đấy…” Mặc Vấn Trần còn nói thêm.

“…” Tô Linh Phong bận cắn cổ Mặc Vấn Trần, vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu nha đầu, khi ta hưng phấn sẽ không khống chế nổi… Đàn ông không nhịn được người con gái mình yêu kích thích mình vậy đâu…”

“…” Tô Linh Phong cắn cổ Mặc Vấn Trần, dường như nếu hắn không buông tay, nàng cũng sẽ không đổi tư thế.

“Được rồi, nàng nhả ra, ta buông tay, được chứ?” Mặc Vấn Trần nói như thương lượng.

“…” Cổ Mặc Vấn Trần đã chảy máu, Tô Linh Phong buông ra, mút lấy vị máu.

“Híz -zzz…” Mặc Vấn Trần như khổ sở lại như là hưởng thụ hít khí lạnh: “Tiểu nha đầu, nàngchơi với lửa…”

Cuối cùng Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ thả bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong ra trước. Tô Linh Phong tựa như thắng lợi buông lỏng cổ Mặc Vấn Trần ra.

“Tiểu nha đầu, nghịch lửa là phải trả giá thật nhiều đấy!” Mặc Vấn Trần ám ách nói, xoay người một cái, lại áp Tô Linh Phong dưới thân, cầm chặt hai cổ tay nàng, giữ chặt trên đỉnh đầu nàng, dùng một tay chế trụ, tay kia tiến vào trong nội y của nàng, phủ lên nơi no đủ nho nhỏ còn chưa phát triển thành thục kia…

“Ah…” Tô Linh Phong kinh hô một tiếng, lập tức há to miệng mắng: “Mặc Vấn Trần! Ngươi tên khốn này! Ngươi… A……”

Mặc Vấn Trần bỗng nhiên cúi đầu xuống, hung dữ hôn lên cánh môi Tô Linh Phong, nuốt lời mắng chưa xong vào, hôn như gió bão…

Cực kỳ nóng bỏng, cực kỳ quấn mút triền miên…

Tô Linh Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như hít thở không thông, chìm vào trong ý loạn tình mê…

Mặc Vấn Trần tùy ý trước ngực nàng một lát, sau đó bắt đầu xé rách quần áo nàng, dùng chút sức đã lột Tô Linh Phong sạch sẽ, ngay cả mình cũng nửa kín nửa hở…

Lồng ngực cường tráng của hắn dán chặt lên người Tô Linh Phong, bàn tay lớn mặc sức làm càn trên làn da trắng nõn như da em bé của nàng…..

Ngón tay Mặc Vấn Trần tiến vào từng chút một, Tô Linh Phong liền bị kích thích cong eo lên, hai chân khép chặt tay hắn, ý đồ ngăn cản bàn tay lớn nóng như lửa tiếp tục xâm chiếm lãnh địa chưa từng có người chạm đến kia…

“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần buông đôi môi nhỏ nhắn bị hôn đến sưng vù lên của Tô Linh Phong ra, động tình trầm thấp gọi tên nàng.



Hơi thở của hắn mất trật tự phun lên bên lỗ tai nhạy cảm của Tô Linh Phong, khiến nàng run sợ tê dại một hồi…

Ngón tay của hắn vẫn trêu đùa nhụy hoa bé bỏng mê người của nàng…

“Mặc Vấn Trần, huynh điên rồi sao? Khốn kiếp! Mau buông ta ra!” Tô Linh Phong vừa sợ vừa giận, ra sức giãy dụa.

“Phong Nhi, nghe lời, không nên lộn xộn…” Mặc Vấn Trần ẩn nhẫn uy hiếp nói: “Nàng lại lộn xộn, ta sẽ nghĩ nàng đang mời gọi ta, ta sẽ không chút do dự lập tức ăn nàng đấy!”

“…” Tô Linh Phong thật sự bị sự xúc động của hắn dọa đơ rồi, thân thể cứng lại, không dám uốn éo nữa.

Nàng cảm giác được rất rõ ràng có thứ gì đó chống vào giữa hai chân nàng

Mặc Vấn Trần ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tô Linh Phong, thở dốc không ngớt, cố gắng muốn dẹp loạn cảm giác sắp thiêu đốt khô nóng trong thân thể, còn có thứ sắp bạo phát kia…

Hai người đã trầm mặc một lát, Tô Linh Phong phá vỡ cục diện bế tắc, lạnh lùng nói: “Bỏ tay ra, xuống dưới!”

“Không thể đi xuống… Chờ một lát…”

“…” Trong lòng Tô Linh Phong thầm mắng: đồ khốn tinh trùng lên não biến thái thích trẻ con này!

“Phong Nhi… Thật muốn nàng, làm sao bây giờ…” Mặc Vấn Trần vùi đầu vào tóc Tô Linh Phong, thấp giọng buồn bực.

“Nếu huynh giám đụng đến ta, ta nhất định sẽ thiến huynh!” Tô Linh Phong cắn răng, hung dữ nói.

“Vậy giúp ta…” Mặc Vấn Trần nắm một bàn tay nhỏ bé Tô Linh Phong, liền ấn lên chỗ cần giải quyết kia …

“…” Tô Linh Phong như điện giật, muốn dời tay mình…

Mặc Vấn Trần lại không chịu buông tha nàng, ấn chặt móng vuốt đang mưu đồ bỏ trốn kia, thở hổn hển bên tai nàng: “Tiểu nha đầu, lửa là do nàng đốt đấy, nàng phải chịu trách nhiệm dập tắt, ta muốn nàng, hoặc là nàng giúp ta, nàng tự chọn đi.”

Đồ biến thái! Tô Linh Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh không sợ ta bóp nát huynh sao?!”

“Có thể chết trên giường nàng cũng không tệ, ta chấp nhận…”

“Ngươi…”

Mặc Vấn Trần bắt đầu thở gấp, đưa tay nàng phủ lên dục vọng của mình, vuốt phẳng từng chút một, hướng dẫn từng chút một, “Không cần sợ… Cứ thả lỏng là được…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook