Quyển 4 - Chương 118: Vô đề
Mặc Nhã
26/03/2016
Cảm nhận được trong tay dinh dính trơn ướt, còn có trong mũi ngửi được mùi
lạ tanh tanh, gân xanh trên trán Tô Linh Phong nảy lên không ngừng… Mặc Vấn Trần ôm chặt Tô Linh Phong, thở dốc một lát rồi lấy ra một
chiếc khăn sạch sẽ, rất nghiêm túc đưa cho Tô Linh Phong lau dọn cái thứ đục ngầu trên tay.
Đôi mắt Tô Linh Phong bắn tia lạnh, môi anh đào nhếch lên, không nói lấy một lời.
“Tiểu nha đầu, tức giận sao?” Mặc Vấn Trần nhẹ giọng hỏi thăm.
“Bốp~ ——!” Đáp lại hắn, Tô Linh Phong vung một cái tát vang dội! Đánh vào khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần…
“… Nàng thật đúng là bạo lực.” Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ cười khổ.
Thật ra hắn hoàn toàn có thể tránh thoát bàn tay nhỏ bé Tô Linh Phong, có điều hắn không muốn trốn…
“Cút!” Tô Linh Phong cố rít ra một chữ từ trong kẽ răng.
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng, áy náy mà nói: “Thực xin lỗi…”
Tô Linh Phong không thèm nói chuyện, với lấy quần áo trong mặc vào, sau đó đưa chân hung dữ đạp Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần bắt lấy mắt cá chân của nàng, kéo một cái đã khóa Tô Linh Phong vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành bên tai nàng nói: “Phong Nhi, tha thứ ta được không? Ta chỉ là… Kìm lòng không được…”
“Kìm lòng không được em gái nhà ngươi! Khốn kiếp! Đại sắc lang!!” Tô Linh Phong mắng một câu, cúi đầu tựa vào ngực Mặc Vấn Trần hung dữ cắn một cái cho hả giận!
“Ấy…” Mặc Vấn Trần lại kêu một tiếng đau đớn.
Tô Linh Phong đột nhiên nhớ tới vừa rồi cũng bởi vì nàng cắn Mặc Vấn Trần nên mới kích thích được hắn “Thú tính đại phát”, vì thế liền vội vàng lại buông lỏng ra, đề phòng cảnh giác.
Mặc Vấn Trần không động vào Tô Linh Phong nữa, ôm lấy nàng nói: “Còn tức giận sao? Nếu không, làm sao để nàng có thể hả giận đây nhỉ, ta giao cho nàng xử trí, được chứ?”
Tô Linh Phong cắn răng, không nói lời nào.
“Là ta không tốt… Phong Nhi, là ta thích nàng trẻ con, trong lúc nhất thời, ta khống chế không nổi, thực xin lỗi, về sau ta sẽ tôn trọng Phong Nhi…”
“Ngươi thích ta cái méo gì? Thân thể ta lúc này vẫn chưa tới mười bốn tuổi.” Tô Linh Phong hừ lạnh nói: “Hoặc là ngươi thích cái gì trên người ta? Sức mạnh u minh? Có phải quan hệ với Tô gia? Hay là ông ngoại thành chủ Lăng Vân kia, có thứ gì còn hấp dẫn lực chú ý của ngươi nữa?”
“Phong Nhi!” Mặc Vấn Trần khẽ quát một tiếng, nâng khuôn mặt Tô Linh Phong, lông mày tuấn tú nhíu chặt, nghiêm túc nói: “Đừng đánh đồng ta với những thứ bỏ đi đó!”
“Vậy ngươi hi vọng ta nghĩ thế nào về ngươi? Hao tổn tâm cơ tiếp cận ta cũng vì ngươi vừa thấy đã yêu một đứa nhóc 13 14 tuổi như ta? Còn làm chuyện hạ lưu như vậy với ta, chuyện dơ bẩn như vậy, ngươi *** thật là đồ biến thái thích trẻ con?!”
Mặc Vấn Trần phức tạp nhìn Tô Linh Phong, trầm mặc không nói, sau nửa ngày mới than nhẹ một tiếng nói: “Bây giờ nàng còn quá nhỏ, chờ đến khi nàng trưởng thành, có một số việc ta sẽ tự nói với nàng…”
Tô Linh Phong nâng cầm, liếc qua Mặc Vấn Trần, tựa như trào phúng nói: “Ngươi cũng biết ta còn rất nhỏ?”
Mặc Vấn Trần lại trầm mặc hồi lâu, sau đó bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Phong Nhi, nàng tin số mệnh không?”
“Ta chỉ tin chính mình!” Tô Linh Phong lạnh lùng nói.
“Trước kia, ta cũng nghĩ như vậy…” Mặc Vấn Trần không tiếp tục nói nữa, sửa sang lại quần áo xong thì đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu Tô Linh Phong, dịu dàng nói: “Phong Nhi, hãy học cách tin tưởng ta, được chứ?”
Mặc Vấn Trần dứt lời, cũng không đợi Tô Linh Phong trả lời, trong miệng thấp niệm một câu chú ngữ, sau đó liền lặng yên không một tiếng động biến mất trong phòng…
Tô Linh Phong nhắm mắt tựa vào vách tường, hồi tưởng đến câu nói sau cùng của Mặc Vấn Trần trước khi đi, ngữ khí của hắn dường như còn mang theo chút khẩn cầu…
Tin tưởng? Không! Nàng không thích từ ngữ buồn cười này…
Đôi mắt Tô Linh Phong bắn tia lạnh, môi anh đào nhếch lên, không nói lấy một lời.
“Tiểu nha đầu, tức giận sao?” Mặc Vấn Trần nhẹ giọng hỏi thăm.
“Bốp~ ——!” Đáp lại hắn, Tô Linh Phong vung một cái tát vang dội! Đánh vào khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần…
“… Nàng thật đúng là bạo lực.” Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ cười khổ.
Thật ra hắn hoàn toàn có thể tránh thoát bàn tay nhỏ bé Tô Linh Phong, có điều hắn không muốn trốn…
“Cút!” Tô Linh Phong cố rít ra một chữ từ trong kẽ răng.
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng, áy náy mà nói: “Thực xin lỗi…”
Tô Linh Phong không thèm nói chuyện, với lấy quần áo trong mặc vào, sau đó đưa chân hung dữ đạp Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần bắt lấy mắt cá chân của nàng, kéo một cái đã khóa Tô Linh Phong vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành bên tai nàng nói: “Phong Nhi, tha thứ ta được không? Ta chỉ là… Kìm lòng không được…”
“Kìm lòng không được em gái nhà ngươi! Khốn kiếp! Đại sắc lang!!” Tô Linh Phong mắng một câu, cúi đầu tựa vào ngực Mặc Vấn Trần hung dữ cắn một cái cho hả giận!
“Ấy…” Mặc Vấn Trần lại kêu một tiếng đau đớn.
Tô Linh Phong đột nhiên nhớ tới vừa rồi cũng bởi vì nàng cắn Mặc Vấn Trần nên mới kích thích được hắn “Thú tính đại phát”, vì thế liền vội vàng lại buông lỏng ra, đề phòng cảnh giác.
Mặc Vấn Trần không động vào Tô Linh Phong nữa, ôm lấy nàng nói: “Còn tức giận sao? Nếu không, làm sao để nàng có thể hả giận đây nhỉ, ta giao cho nàng xử trí, được chứ?”
Tô Linh Phong cắn răng, không nói lời nào.
“Là ta không tốt… Phong Nhi, là ta thích nàng trẻ con, trong lúc nhất thời, ta khống chế không nổi, thực xin lỗi, về sau ta sẽ tôn trọng Phong Nhi…”
“Ngươi thích ta cái méo gì? Thân thể ta lúc này vẫn chưa tới mười bốn tuổi.” Tô Linh Phong hừ lạnh nói: “Hoặc là ngươi thích cái gì trên người ta? Sức mạnh u minh? Có phải quan hệ với Tô gia? Hay là ông ngoại thành chủ Lăng Vân kia, có thứ gì còn hấp dẫn lực chú ý của ngươi nữa?”
“Phong Nhi!” Mặc Vấn Trần khẽ quát một tiếng, nâng khuôn mặt Tô Linh Phong, lông mày tuấn tú nhíu chặt, nghiêm túc nói: “Đừng đánh đồng ta với những thứ bỏ đi đó!”
“Vậy ngươi hi vọng ta nghĩ thế nào về ngươi? Hao tổn tâm cơ tiếp cận ta cũng vì ngươi vừa thấy đã yêu một đứa nhóc 13 14 tuổi như ta? Còn làm chuyện hạ lưu như vậy với ta, chuyện dơ bẩn như vậy, ngươi *** thật là đồ biến thái thích trẻ con?!”
Mặc Vấn Trần phức tạp nhìn Tô Linh Phong, trầm mặc không nói, sau nửa ngày mới than nhẹ một tiếng nói: “Bây giờ nàng còn quá nhỏ, chờ đến khi nàng trưởng thành, có một số việc ta sẽ tự nói với nàng…”
Tô Linh Phong nâng cầm, liếc qua Mặc Vấn Trần, tựa như trào phúng nói: “Ngươi cũng biết ta còn rất nhỏ?”
Mặc Vấn Trần lại trầm mặc hồi lâu, sau đó bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Phong Nhi, nàng tin số mệnh không?”
“Ta chỉ tin chính mình!” Tô Linh Phong lạnh lùng nói.
“Trước kia, ta cũng nghĩ như vậy…” Mặc Vấn Trần không tiếp tục nói nữa, sửa sang lại quần áo xong thì đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu Tô Linh Phong, dịu dàng nói: “Phong Nhi, hãy học cách tin tưởng ta, được chứ?”
Mặc Vấn Trần dứt lời, cũng không đợi Tô Linh Phong trả lời, trong miệng thấp niệm một câu chú ngữ, sau đó liền lặng yên không một tiếng động biến mất trong phòng…
Tô Linh Phong nhắm mắt tựa vào vách tường, hồi tưởng đến câu nói sau cùng của Mặc Vấn Trần trước khi đi, ngữ khí của hắn dường như còn mang theo chút khẩn cầu…
Tin tưởng? Không! Nàng không thích từ ngữ buồn cười này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.