Chương 553: Nàng muốn tất cả?
madkun
25/06/2022
Hắc hắc... Xem ra đám máy móc này cũng không khó đối phó, chờ tóm được ả nữ thần công nghệ kia, ta sẽ đưa hết đám này về gác cửa." - Ác Quỷ Máu đá
cái đầu lăn đi xa, một lần nữa biến trở về hình dáng ma nhân.
Cậu Vàng lúc này cảm thấy sóng yên biển lặng, liền chui lên từ đống băng vụn. Nó run lẩy bẩy, bốn cái chân kim loại trở nên cong vẹo, toàn thân móp méo đến là thê thảm.
"Gâu... Chủ nhân..." - Cậu Vàng lăn người như quả bóng đến bên cạnh Kiều Ngọc, thè cái lưỡi nhỏ xíu liếm láp gót chân nàng lấy lòng.
"Đồ vô dụng! Bảo ngươi đi dò đường, ngươi lại để cho bị đánh bầm dập, thật là đồ vô tích sự." - Kiều Ngọc dường như rất tức giận với biểu hiện của Cậu Vàng, nàng một cước đá văng chó nhỏ.
"Gâu...Không phải là chủ nhân cũng đánh không lại hay sao?" - Cậu Vàng bị đá giống như quả bóng, lăn trái lăn phải va đập khắp nơi nhưng cũng chỉ có thể ấm ức nghĩ thầm trong đầu.
Nó vội vàng chạy đến dưới chân Ác Quỷ Máu, ve vẩy cái đuôi nhỏ lấy lòng. Mặc dù rất ghét tên sắc quỷ này, nhưng tình hình trước mắt chỉ có thể cúi đầu.
"Gâu... Gâu ... " - Cậu Vàng sủa nhẹ hai tiếng, ánh mắt long lanh cầu cứu.
"Khục... Đừng giả vờ đáng yêu nữa, làm ta nổi cả da gà..." - Ác Quỷ Máu vỗ lên đầu chó nhỏ, sau đó đặt nó lên vai.
Khi Ác Quỷ Máu định nói tốt cho Cậu Vàng mấy câu thì thấy Kiều Ngọc đang lục lọi thi thể của mấy tên người máy.
"Bảo bối... Nàng làm gì vậy? Hai tên này không có hạch tâm đâu." - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
"Thiếp tìm lõi động cơ của chúng, nói không chừng sau khi nghiên cứu có thể chế tạo ra khôi lỗi tương tự." - Kiều Ngọc vừa trả lời vừa tìm kiếm.
Ác Quỷ Máu thấy vậy cũng giúp đỡ nàng, một lúc sau đã lôi ra năm sáu cái bảng mạch sáng lấp lánh. Sức mạnh của khoa học có thể nói là vô cùng thần kỳ, chỉ dựa vào mấy miếng kim loại mà có thể chế tạo ra đủ loại máy móc không tưởng, biến đống sắt vụn thành những sinh vật có sức mạnh sánh ngang với thánh thần.
Kiều Ngọc đem mấy khối lõi công nghệ bỏ vào trong nhẫn trữ vật, thu hồi lại linh giáp và đống pháp bảo trên người.
"Lần này không tệ, may mắn vừa nãy chàng không phá hủy lõi của chúng, trở về có thể tạo ra hai khôi lỗi Độ Kiếp hậu kỳ." - Kiều Ngọc cười khúc khích.
"Ta trước giờ tưởng nàng chỉ thích buôn bán với luyện khí? Không ngờ nàng còn nghiên cứu khoa học." - Ác Quỷ Máu tấm tắc khen ngợi, cảm thấy lần này triệu hồi Kim Ngọc rất đúng.
"Khúc khích... Chỉ là sau khi chàng chết thiếp có chút rãnh rỗi buồn chán nên đã học một ít, năng lực chiến đấu của thiếp không tốt cũng chỉ có thể dựa vào khôi lỗi để bảo vệ thần quốc." - Kiều Ngọc liền giải thích.
Lần này Kiều Ngọc cũng không bắt Ác Quỷ Máu bế nàng nữa, nàng cảm thấy đã đến khu vực nguy hiểm nên cảnh giác cao độ.
Hai người tiếp tục đi hơn một dặm thì cũng đến cuối động băng, trước mắt là một cái hố có đường kính hơn trăm trượng.
Ác Quỷ Máu không cần suy nghĩ nhiều, nó vòng tay ôm lấy Kiều Ngọc rồi nhảy xuống hố. Tiếng gió thổi rít qua tai nghe vun vút, sau đó cả thế giới trở nên sáng rỡ như ban ngày.
Mở ra trước mắt Ác Quỷ Máu là một thành phố lớn, chu vi phải mấy chục dặm. Khắp nơi là những tòa lầu cao hàng chục hàng trăm tầng, nhìn sơ qua lối kiến trúc trông khá giống với thành phố trong thế giới ảo, nhưng dường như tiên tiến hơn rất nhiều.
Trên bầu trời là hàng triệu con Băng Tinh Điệp đang ngủ say, chúng đậu trên mặt băng giống như một chiếc ô khổng lồ bao phủ lấy thành phố.
Ác Quỷ Máu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nơi này chính là thành phố cuối cùng của nền văn minh cổ xưa kia, sau khi địa cực thay đổi thì nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, tuyết rơi dày đặc khiến cả thành phố bị chôn vùi. Tuy có rào chắn năng lượng giúp nó không bị phá hủy, nhưng sau khi năng lượng cạn kiệt thì dần trở nên hoang tàn, cuối cùng biến thành như hiện tại.
"Không ngờ dưới lòng đất Băng Nguyên lại là một thành phố cổ." - Kiều Ngọc kinh ngạc thốt lên.
"Hắc hắc...Mấy cái di tích này thường có rất nhiều báu vật, ta nhớ ở trung tâm thành phố có một nhà kho rất lớn, nói không chừng đám người máy vẫn còn ở trong đó." - Ác Quỷ Máu chỉ tay vào tòa nhà cao nhất thành phố, không cần nghĩ cũng biết nó chính là đầu não của tòa thành.
Trên đường là vô số máy móc trong trình trạng đóng băng nằm ngổn ngang, những chiếc xe hơi kỳ quái chẳng hề có bánh xe.
Cây cối trong thành phố đều sớm đã chết khô, bởi vì thời tiết lạnh giá khiến chúng chẳng thể phân hủy mà biến thành những cây băng thụ trơ cành.
Nơi này yên ắng đến lạ thường, bởi vì mọi thứ đều đóng băng nên có cảm giác thời gian ở đây đã ngừng lại. Ác Quỷ Máu nhìn qua những cửa hàng, bên trong đồ đạc đều đã biến mất, có vẻ người dân vẫn kịp chuẩn bị để di tản trước khi thế giới bị diệt vong.
Ở trung tâm quảng trường thành phố là một cổng dịch chuyển rất lớn, hai cánh cửa sắt cao hơn trăm trượng, phía dưới là một bệ kim loại khắc vô số vi mạch.
Ác Quỷ Máu dẫn Kiều Ngọc đi về phía doanh trại quân đội của thành phố, tòa nhà này có hình chữ nhật, bốn phía quây hàng rào có lá chắn từ trường. Nhưng bởi vì năng lượng của nhà máy đã cạn kiệt từ lâu, chỉ còn mấy hàng rào kẽm gai nằm trơ trọi.
Trước cổng nhà máy là một cánh cửa sắt cao ba mươi trượng, bề ngang đến năm mươi trượng, nhìn qua vô cùng nặng nề. Đây là loại cửa tiên tiến nhất, sử dụng công nghệ mã từ để xác nhận danh tính, chỉ những kỹ sư bậc S mới có thể mở, còn không thì bom công phá hạng nặng cũng không thể phá hủy nó.
"Hừm... Cánh cửa này và giáp của người máy là cùng một loại chất liệu, muốn phá vỡ nó e là phải sử dụng Thương Tần, nhưng vừa nãy ta đã sử dụng nó rồi, muốn dùng tiếp phải đợi ba canh giờ." - Ác Quỷ Máu khẽ gõ tay lên cánh cửa rồi đưa ra nhận xét.
"Huyết... Để thiếp thử xem..." - Kiều Ngọc nghe vậy liền khẽ cười, suốt đoạn đường này nàng không giúp được gì nhiều, hiện tại đã đến lúc để nàng trổ tài.
Cô nàng lùi cách xa cánh cửa hơn trăm trượng, bàn tay nhỏ khẽ búng tế ra chiếc ấn bằng vàng. Một tay nàng bắt pháp quyết, miệng niệm động chú ngữ.
Ấn nhỏ theo sự điều khiển của Kiều Ngọc mà không ngừng biến lớn, cuối cùng hóa thành một chiếc ấn khổng lồ to như ngọn núi, trên thân phù văn chằng chịt nhìn qua uy lực mười phần.
"Chấn Kim Ấn! Phá cho ta!" - Kiều Ngọc hô to rồi chỉ tay về phía cánh cửa.
Chấn Kim Ấn xoay vài vòng rồi lao thẳng đến, húc mạnh vào cửa kim loại.
"Boong!!!" - Âm thanh như tiếng chuông đồng vang lên, Ác Quỷ Máu đứng gần đó cũng bị sóng xung kích làm cho quay cuồng, phải vội vàng tạo ra lồng phòng hộ.
Cậu Vàng bình thường rất thích ra vẻ, nhưng kỳ thực lá gan rất bé, nó bị dọa cho co rúm lại, bốn chân bấu chặt vào vai sắc quỷ, nhưng bởi vì sức mạnh của rung chấn quá lớn khiến cho nó tuột tay rơi cái bịch xuống đất.
"Gâu... Trời sập... Trời sập..." - Cậu Vàng hốt hoảng chạy vòng quanh, mặt đất dưới chân cứ rung lên bần bật khiến nó khiếp sợ vô cùng.
"Đồ thỏ đế!" - Kiều Ngọc liếc mắt nhìn chó nhỏ, cảm thấy lần này dẫn nó ra ngoài đã làm nàng mất hết mặt mũi, trở về phải dạy bảo nó thật tốt.
Sau một hồi lâu điên cuồng đập phá, cánh cửa kim loại cuối cùng cũng nứt ra một cái khe hẹp vừa đủ cho một người chui vào. Kiều Ngọc mới thu hồi thuật pháp, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh đẹp.
"Hắc hắc! Nàng thật là lợi hại!" - Ác Quỷ Máu giơ ngón tay cái tán thưởng.
"Gâu... Chủ nhân lợi hại nhất..." - Cậu Vàng cũng vẫy tít cái đuôi nhỏ nịnh bợ.
"Chỉ là chút việc nhỏ, chúng ta mau vào trong xem thử đi." - Kiều Ngọc tươi cười với Ác Quỷ Máu.
"Kim Thần! Mi đi trước dò đường, lần này mà làm không xong thì ta đá ngươi về Thần Giới." - Sau đó gương mặt của nàng đanh lại, chỉ tay vào Cậu Vàng ra lệnh.
Chó nhỏ thấy vậy liền co đầu rụt cổ sợ hãi, nó nhìn cái cái khe hẹp tối om om, ai mà biết bên trong có thứ gì. Nếu lại xuất hiện vài tên người máy e nó sẽ thành đống sắt vụn.
"Còn không mau đi!" - Kiều Ngọc thấy chó nhỏ lề mề liền quát lớn.
Cậu Vàng đành phải ba chân bốn cẳng chạy vào trong cánh cửa, nhưng vừa vào được ba giây nó đã phóng vọt ra ngoài, bộ dáng sợ hãi đến cực điểm.
"Gâu... Mau chạy... Mau chạy..." - Chó nhỏ hớt hải la lớn, lao thẳng về phía Kiều Ngọc.
Nhìn tình cảnh này mỹ nhân chỉ biết đập tay vào trán không còn gì để nói.
"Mi dù gì cũng là một vị thần, thật là hết nói nổi."
"Chủ nhân! Ngài mà không chạy thì không kim đâu! Bên trong toàn là quái vật!" - Cậu Vàng vừa nói vừa dùng đôi chân nhỏ cố gắng kéo Kiều Ngọc đi.
"Có gì nguy hiểm chứ? Nếu có nguy hiểm thì chúng đã sớm xuất hiện, là mi quá nhát gan sợ chết, lần sau không dẫn mi đi tầm bảo nữa." - Kiều Ngọc túm lấy chiếc bờm trên cổ Cậu Vàng, chuẩn bị ném nó vào trong nhẫn trữ vật.
"Chủ nhân! Thực sự có quái vật a! Đều là giống như hai tên người máy nãy, toàn thân đều là sắt thép! Chúng có đến hàng ngàn tên! Người mà không chạy thì không kịp nữa đâu." - Cậu Vàng quơ quào bốn chân, cố gắng miêu tả lại tình cảnh đáng sợ bên trong nhà kho.
Ác Quỷ Máu nhìn dáng vẻ sợ hãi của nó liền cảm thấy không giống như là nói dối.
"Nàng với Cậu Vàng ở bên ngoài đợi, để ta vào trong xem thử."
"Vậy chàng cẩn thận..." - Kiều Ngọc khẽ gật đầu.
Ác Quỷ Máu liền lách người chui qua khe nhỏ trên cánh cửa, bên trong nhà xưởng tối om, bốn phía vắng lặng như tờ. Mặc dù nó có thể nhìn trong bóng tối, nhưng chỉ có thể nhìn thấy người sống, còn những thứ không có máu thịt thì không thể nhìn thấy.
"Huyết Linh Châu!" - Ác Quỷ Máu tế ra viên hồng ngọc, ánh sáng đỏ mờ ảo liền bao phủ lấy căn phòng.
Đúng như lời Cậu Vàng nói, bên trong nhà kho đầy ắp những cỗ máy bằng kim loại, chúng có hình dạng rất khác nhau. Nhiều nhất là loại bộ binh thiết giáp cơ động có hình người, được trang bị các loại kiếm và súng năng lượng. Ngoài ra còn có cả máy bay và xe tăng chiến đấu, xếp thành những hàng dài từ đầu đến cuối nhà kho.
"Quả nhiên là kho vũ khí, tiếc là chúng không sử dụng kết tinh hay hạch tâm làm nguồn năng lượng." - Ác Quỷ Máu than nhẹ.
Nó ngắm nhìn hàng dài những cỗ máy, lớp vỏ kim loại bên ngoài vẫn bóng loáng không hề bị quãng thời gian dài đằng đẵng làm cho han gỉ. Nhìn những cỗ máy này giống như chỉ đang ngủ say, chờ một ngày nào đó sẽ có người đánh thức chúng dậy.
Sau một hồi lâu xem xét, xác nhận đám máy móc này đều đã không còn hoạt động thì sắc quỷ mới quay ra phía ngoài, hướng Kiều Ngọc vẫy tay ra hiệu.
Cô nàng sau khi vào trong liền trợn mắt há hốc miệng.
"Thật là nhiều khôi lỗi...Nếu có thể đưa hết đám này trở về, muốn xưng bá Linh Ma Giới cũng không khó khăn gì."
Sau đó nàng cười tít mắt, nghĩ đến việc mình ngồi trên ngai vàng, sai bảo một đám người máy chiến đấu.
"Gâu... Chủ nhân không sợ sao? Nếu chúng thức dậy thì chúng ta nguy to." - Cậu Vàng run lẩy bẩy nói.
"Đồ nhát cáy! Chúng đều là vật chết, không có người điều khiển thì sao làm hại chúng ta được." - Kiều Ngọc khẽ cốc vào đầu Cậu Vàng một cái.
"Nhưng mà lỡ đâu chúng sống lại..." - Cậu Vàng rụt cổ nói, nhớ đến lúc nó đang đi dạo thì hai tên người máy đột ngột phá băng tấn công.
"Im miệng! Đừng làm ta mất mặt thêm nữa, mi xem phu quân có sợ gì đâu." - Kiều Ngọc chỉ tay về phía Ác Quỷ Máu.
Chỉ thấy tên sắc quỷ này đang đu bám trên người mấy cỗ máy, sờ sờ gõ gõ tìm cách chui vào bên trong.
"Gâu... Tên háo sắc đó trời sinh bất tử, hắn ngay cả chết cũng không thể thì còn sợ gì chứ." - Cậu Vàng một lần nữa nghĩ thầm trong đầu, chứ chẳng dám cãi lại nửa lời.
Ác Quỷ Máu sau khi loay hoay một hồi, phát hiện những thứ này đều là người máy công nghệ cao có khả năng tự điều khiển, không có khoang phi công nên đành nhảy xuống đất.
"Huyết! Chàng giúp thiếp đưa hết số máy móc này vào trong bí cảnh đi, để thiếp từ từ nghiên cứu chúng."
"Nàng muốn tất cả sao?" - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là muốn tất cả? Chẳng lẽ không được?" - Kiều Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Hắc hắc... Đương nhiên là được, chỉ là ta vừa nãy quên mất nàng là ai." - Ác Quỷ Máu cười khổ.
Kim Ngọc có một tính xấu nho nhỏ, đó là nàng tham lam vô cùng, tất cả mọi thứ trên đời nàng ấy đều muốn. Chỉ cần có thể lấy hết thì nàng tuyệt đối sẽ không chừa lại thứ gì, chuyến này e là Ác Quỷ Máu phải di rời cả thành phố vào trong bí cảnh mới có thể thỏa mãn ham muốn của nàng.
Ác Quỷ Máu cũng không chần chừ nữa, nó vươn mình hóa thành khổng lồ, một tay mở ra cánh cửa không gian còn một tay ôm lấy những cỗ máy nặng trịch ném vào bên trong.
Cậu Vàng lúc này cảm thấy sóng yên biển lặng, liền chui lên từ đống băng vụn. Nó run lẩy bẩy, bốn cái chân kim loại trở nên cong vẹo, toàn thân móp méo đến là thê thảm.
"Gâu... Chủ nhân..." - Cậu Vàng lăn người như quả bóng đến bên cạnh Kiều Ngọc, thè cái lưỡi nhỏ xíu liếm láp gót chân nàng lấy lòng.
"Đồ vô dụng! Bảo ngươi đi dò đường, ngươi lại để cho bị đánh bầm dập, thật là đồ vô tích sự." - Kiều Ngọc dường như rất tức giận với biểu hiện của Cậu Vàng, nàng một cước đá văng chó nhỏ.
"Gâu...Không phải là chủ nhân cũng đánh không lại hay sao?" - Cậu Vàng bị đá giống như quả bóng, lăn trái lăn phải va đập khắp nơi nhưng cũng chỉ có thể ấm ức nghĩ thầm trong đầu.
Nó vội vàng chạy đến dưới chân Ác Quỷ Máu, ve vẩy cái đuôi nhỏ lấy lòng. Mặc dù rất ghét tên sắc quỷ này, nhưng tình hình trước mắt chỉ có thể cúi đầu.
"Gâu... Gâu ... " - Cậu Vàng sủa nhẹ hai tiếng, ánh mắt long lanh cầu cứu.
"Khục... Đừng giả vờ đáng yêu nữa, làm ta nổi cả da gà..." - Ác Quỷ Máu vỗ lên đầu chó nhỏ, sau đó đặt nó lên vai.
Khi Ác Quỷ Máu định nói tốt cho Cậu Vàng mấy câu thì thấy Kiều Ngọc đang lục lọi thi thể của mấy tên người máy.
"Bảo bối... Nàng làm gì vậy? Hai tên này không có hạch tâm đâu." - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
"Thiếp tìm lõi động cơ của chúng, nói không chừng sau khi nghiên cứu có thể chế tạo ra khôi lỗi tương tự." - Kiều Ngọc vừa trả lời vừa tìm kiếm.
Ác Quỷ Máu thấy vậy cũng giúp đỡ nàng, một lúc sau đã lôi ra năm sáu cái bảng mạch sáng lấp lánh. Sức mạnh của khoa học có thể nói là vô cùng thần kỳ, chỉ dựa vào mấy miếng kim loại mà có thể chế tạo ra đủ loại máy móc không tưởng, biến đống sắt vụn thành những sinh vật có sức mạnh sánh ngang với thánh thần.
Kiều Ngọc đem mấy khối lõi công nghệ bỏ vào trong nhẫn trữ vật, thu hồi lại linh giáp và đống pháp bảo trên người.
"Lần này không tệ, may mắn vừa nãy chàng không phá hủy lõi của chúng, trở về có thể tạo ra hai khôi lỗi Độ Kiếp hậu kỳ." - Kiều Ngọc cười khúc khích.
"Ta trước giờ tưởng nàng chỉ thích buôn bán với luyện khí? Không ngờ nàng còn nghiên cứu khoa học." - Ác Quỷ Máu tấm tắc khen ngợi, cảm thấy lần này triệu hồi Kim Ngọc rất đúng.
"Khúc khích... Chỉ là sau khi chàng chết thiếp có chút rãnh rỗi buồn chán nên đã học một ít, năng lực chiến đấu của thiếp không tốt cũng chỉ có thể dựa vào khôi lỗi để bảo vệ thần quốc." - Kiều Ngọc liền giải thích.
Lần này Kiều Ngọc cũng không bắt Ác Quỷ Máu bế nàng nữa, nàng cảm thấy đã đến khu vực nguy hiểm nên cảnh giác cao độ.
Hai người tiếp tục đi hơn một dặm thì cũng đến cuối động băng, trước mắt là một cái hố có đường kính hơn trăm trượng.
Ác Quỷ Máu không cần suy nghĩ nhiều, nó vòng tay ôm lấy Kiều Ngọc rồi nhảy xuống hố. Tiếng gió thổi rít qua tai nghe vun vút, sau đó cả thế giới trở nên sáng rỡ như ban ngày.
Mở ra trước mắt Ác Quỷ Máu là một thành phố lớn, chu vi phải mấy chục dặm. Khắp nơi là những tòa lầu cao hàng chục hàng trăm tầng, nhìn sơ qua lối kiến trúc trông khá giống với thành phố trong thế giới ảo, nhưng dường như tiên tiến hơn rất nhiều.
Trên bầu trời là hàng triệu con Băng Tinh Điệp đang ngủ say, chúng đậu trên mặt băng giống như một chiếc ô khổng lồ bao phủ lấy thành phố.
Ác Quỷ Máu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nơi này chính là thành phố cuối cùng của nền văn minh cổ xưa kia, sau khi địa cực thay đổi thì nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, tuyết rơi dày đặc khiến cả thành phố bị chôn vùi. Tuy có rào chắn năng lượng giúp nó không bị phá hủy, nhưng sau khi năng lượng cạn kiệt thì dần trở nên hoang tàn, cuối cùng biến thành như hiện tại.
"Không ngờ dưới lòng đất Băng Nguyên lại là một thành phố cổ." - Kiều Ngọc kinh ngạc thốt lên.
"Hắc hắc...Mấy cái di tích này thường có rất nhiều báu vật, ta nhớ ở trung tâm thành phố có một nhà kho rất lớn, nói không chừng đám người máy vẫn còn ở trong đó." - Ác Quỷ Máu chỉ tay vào tòa nhà cao nhất thành phố, không cần nghĩ cũng biết nó chính là đầu não của tòa thành.
Trên đường là vô số máy móc trong trình trạng đóng băng nằm ngổn ngang, những chiếc xe hơi kỳ quái chẳng hề có bánh xe.
Cây cối trong thành phố đều sớm đã chết khô, bởi vì thời tiết lạnh giá khiến chúng chẳng thể phân hủy mà biến thành những cây băng thụ trơ cành.
Nơi này yên ắng đến lạ thường, bởi vì mọi thứ đều đóng băng nên có cảm giác thời gian ở đây đã ngừng lại. Ác Quỷ Máu nhìn qua những cửa hàng, bên trong đồ đạc đều đã biến mất, có vẻ người dân vẫn kịp chuẩn bị để di tản trước khi thế giới bị diệt vong.
Ở trung tâm quảng trường thành phố là một cổng dịch chuyển rất lớn, hai cánh cửa sắt cao hơn trăm trượng, phía dưới là một bệ kim loại khắc vô số vi mạch.
Ác Quỷ Máu dẫn Kiều Ngọc đi về phía doanh trại quân đội của thành phố, tòa nhà này có hình chữ nhật, bốn phía quây hàng rào có lá chắn từ trường. Nhưng bởi vì năng lượng của nhà máy đã cạn kiệt từ lâu, chỉ còn mấy hàng rào kẽm gai nằm trơ trọi.
Trước cổng nhà máy là một cánh cửa sắt cao ba mươi trượng, bề ngang đến năm mươi trượng, nhìn qua vô cùng nặng nề. Đây là loại cửa tiên tiến nhất, sử dụng công nghệ mã từ để xác nhận danh tính, chỉ những kỹ sư bậc S mới có thể mở, còn không thì bom công phá hạng nặng cũng không thể phá hủy nó.
"Hừm... Cánh cửa này và giáp của người máy là cùng một loại chất liệu, muốn phá vỡ nó e là phải sử dụng Thương Tần, nhưng vừa nãy ta đã sử dụng nó rồi, muốn dùng tiếp phải đợi ba canh giờ." - Ác Quỷ Máu khẽ gõ tay lên cánh cửa rồi đưa ra nhận xét.
"Huyết... Để thiếp thử xem..." - Kiều Ngọc nghe vậy liền khẽ cười, suốt đoạn đường này nàng không giúp được gì nhiều, hiện tại đã đến lúc để nàng trổ tài.
Cô nàng lùi cách xa cánh cửa hơn trăm trượng, bàn tay nhỏ khẽ búng tế ra chiếc ấn bằng vàng. Một tay nàng bắt pháp quyết, miệng niệm động chú ngữ.
Ấn nhỏ theo sự điều khiển của Kiều Ngọc mà không ngừng biến lớn, cuối cùng hóa thành một chiếc ấn khổng lồ to như ngọn núi, trên thân phù văn chằng chịt nhìn qua uy lực mười phần.
"Chấn Kim Ấn! Phá cho ta!" - Kiều Ngọc hô to rồi chỉ tay về phía cánh cửa.
Chấn Kim Ấn xoay vài vòng rồi lao thẳng đến, húc mạnh vào cửa kim loại.
"Boong!!!" - Âm thanh như tiếng chuông đồng vang lên, Ác Quỷ Máu đứng gần đó cũng bị sóng xung kích làm cho quay cuồng, phải vội vàng tạo ra lồng phòng hộ.
Cậu Vàng bình thường rất thích ra vẻ, nhưng kỳ thực lá gan rất bé, nó bị dọa cho co rúm lại, bốn chân bấu chặt vào vai sắc quỷ, nhưng bởi vì sức mạnh của rung chấn quá lớn khiến cho nó tuột tay rơi cái bịch xuống đất.
"Gâu... Trời sập... Trời sập..." - Cậu Vàng hốt hoảng chạy vòng quanh, mặt đất dưới chân cứ rung lên bần bật khiến nó khiếp sợ vô cùng.
"Đồ thỏ đế!" - Kiều Ngọc liếc mắt nhìn chó nhỏ, cảm thấy lần này dẫn nó ra ngoài đã làm nàng mất hết mặt mũi, trở về phải dạy bảo nó thật tốt.
Sau một hồi lâu điên cuồng đập phá, cánh cửa kim loại cuối cùng cũng nứt ra một cái khe hẹp vừa đủ cho một người chui vào. Kiều Ngọc mới thu hồi thuật pháp, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh đẹp.
"Hắc hắc! Nàng thật là lợi hại!" - Ác Quỷ Máu giơ ngón tay cái tán thưởng.
"Gâu... Chủ nhân lợi hại nhất..." - Cậu Vàng cũng vẫy tít cái đuôi nhỏ nịnh bợ.
"Chỉ là chút việc nhỏ, chúng ta mau vào trong xem thử đi." - Kiều Ngọc tươi cười với Ác Quỷ Máu.
"Kim Thần! Mi đi trước dò đường, lần này mà làm không xong thì ta đá ngươi về Thần Giới." - Sau đó gương mặt của nàng đanh lại, chỉ tay vào Cậu Vàng ra lệnh.
Chó nhỏ thấy vậy liền co đầu rụt cổ sợ hãi, nó nhìn cái cái khe hẹp tối om om, ai mà biết bên trong có thứ gì. Nếu lại xuất hiện vài tên người máy e nó sẽ thành đống sắt vụn.
"Còn không mau đi!" - Kiều Ngọc thấy chó nhỏ lề mề liền quát lớn.
Cậu Vàng đành phải ba chân bốn cẳng chạy vào trong cánh cửa, nhưng vừa vào được ba giây nó đã phóng vọt ra ngoài, bộ dáng sợ hãi đến cực điểm.
"Gâu... Mau chạy... Mau chạy..." - Chó nhỏ hớt hải la lớn, lao thẳng về phía Kiều Ngọc.
Nhìn tình cảnh này mỹ nhân chỉ biết đập tay vào trán không còn gì để nói.
"Mi dù gì cũng là một vị thần, thật là hết nói nổi."
"Chủ nhân! Ngài mà không chạy thì không kim đâu! Bên trong toàn là quái vật!" - Cậu Vàng vừa nói vừa dùng đôi chân nhỏ cố gắng kéo Kiều Ngọc đi.
"Có gì nguy hiểm chứ? Nếu có nguy hiểm thì chúng đã sớm xuất hiện, là mi quá nhát gan sợ chết, lần sau không dẫn mi đi tầm bảo nữa." - Kiều Ngọc túm lấy chiếc bờm trên cổ Cậu Vàng, chuẩn bị ném nó vào trong nhẫn trữ vật.
"Chủ nhân! Thực sự có quái vật a! Đều là giống như hai tên người máy nãy, toàn thân đều là sắt thép! Chúng có đến hàng ngàn tên! Người mà không chạy thì không kịp nữa đâu." - Cậu Vàng quơ quào bốn chân, cố gắng miêu tả lại tình cảnh đáng sợ bên trong nhà kho.
Ác Quỷ Máu nhìn dáng vẻ sợ hãi của nó liền cảm thấy không giống như là nói dối.
"Nàng với Cậu Vàng ở bên ngoài đợi, để ta vào trong xem thử."
"Vậy chàng cẩn thận..." - Kiều Ngọc khẽ gật đầu.
Ác Quỷ Máu liền lách người chui qua khe nhỏ trên cánh cửa, bên trong nhà xưởng tối om, bốn phía vắng lặng như tờ. Mặc dù nó có thể nhìn trong bóng tối, nhưng chỉ có thể nhìn thấy người sống, còn những thứ không có máu thịt thì không thể nhìn thấy.
"Huyết Linh Châu!" - Ác Quỷ Máu tế ra viên hồng ngọc, ánh sáng đỏ mờ ảo liền bao phủ lấy căn phòng.
Đúng như lời Cậu Vàng nói, bên trong nhà kho đầy ắp những cỗ máy bằng kim loại, chúng có hình dạng rất khác nhau. Nhiều nhất là loại bộ binh thiết giáp cơ động có hình người, được trang bị các loại kiếm và súng năng lượng. Ngoài ra còn có cả máy bay và xe tăng chiến đấu, xếp thành những hàng dài từ đầu đến cuối nhà kho.
"Quả nhiên là kho vũ khí, tiếc là chúng không sử dụng kết tinh hay hạch tâm làm nguồn năng lượng." - Ác Quỷ Máu than nhẹ.
Nó ngắm nhìn hàng dài những cỗ máy, lớp vỏ kim loại bên ngoài vẫn bóng loáng không hề bị quãng thời gian dài đằng đẵng làm cho han gỉ. Nhìn những cỗ máy này giống như chỉ đang ngủ say, chờ một ngày nào đó sẽ có người đánh thức chúng dậy.
Sau một hồi lâu xem xét, xác nhận đám máy móc này đều đã không còn hoạt động thì sắc quỷ mới quay ra phía ngoài, hướng Kiều Ngọc vẫy tay ra hiệu.
Cô nàng sau khi vào trong liền trợn mắt há hốc miệng.
"Thật là nhiều khôi lỗi...Nếu có thể đưa hết đám này trở về, muốn xưng bá Linh Ma Giới cũng không khó khăn gì."
Sau đó nàng cười tít mắt, nghĩ đến việc mình ngồi trên ngai vàng, sai bảo một đám người máy chiến đấu.
"Gâu... Chủ nhân không sợ sao? Nếu chúng thức dậy thì chúng ta nguy to." - Cậu Vàng run lẩy bẩy nói.
"Đồ nhát cáy! Chúng đều là vật chết, không có người điều khiển thì sao làm hại chúng ta được." - Kiều Ngọc khẽ cốc vào đầu Cậu Vàng một cái.
"Nhưng mà lỡ đâu chúng sống lại..." - Cậu Vàng rụt cổ nói, nhớ đến lúc nó đang đi dạo thì hai tên người máy đột ngột phá băng tấn công.
"Im miệng! Đừng làm ta mất mặt thêm nữa, mi xem phu quân có sợ gì đâu." - Kiều Ngọc chỉ tay về phía Ác Quỷ Máu.
Chỉ thấy tên sắc quỷ này đang đu bám trên người mấy cỗ máy, sờ sờ gõ gõ tìm cách chui vào bên trong.
"Gâu... Tên háo sắc đó trời sinh bất tử, hắn ngay cả chết cũng không thể thì còn sợ gì chứ." - Cậu Vàng một lần nữa nghĩ thầm trong đầu, chứ chẳng dám cãi lại nửa lời.
Ác Quỷ Máu sau khi loay hoay một hồi, phát hiện những thứ này đều là người máy công nghệ cao có khả năng tự điều khiển, không có khoang phi công nên đành nhảy xuống đất.
"Huyết! Chàng giúp thiếp đưa hết số máy móc này vào trong bí cảnh đi, để thiếp từ từ nghiên cứu chúng."
"Nàng muốn tất cả sao?" - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là muốn tất cả? Chẳng lẽ không được?" - Kiều Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Hắc hắc... Đương nhiên là được, chỉ là ta vừa nãy quên mất nàng là ai." - Ác Quỷ Máu cười khổ.
Kim Ngọc có một tính xấu nho nhỏ, đó là nàng tham lam vô cùng, tất cả mọi thứ trên đời nàng ấy đều muốn. Chỉ cần có thể lấy hết thì nàng tuyệt đối sẽ không chừa lại thứ gì, chuyến này e là Ác Quỷ Máu phải di rời cả thành phố vào trong bí cảnh mới có thể thỏa mãn ham muốn của nàng.
Ác Quỷ Máu cũng không chần chừ nữa, nó vươn mình hóa thành khổng lồ, một tay mở ra cánh cửa không gian còn một tay ôm lấy những cỗ máy nặng trịch ném vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.