Quyển 4 - Chương 509: đấu kiếm
Vong Ngữ
11/12/2016
Trong động quật, gần hàn đàm tĩnh mịch.
“Kim cô nương, nơi này chắc hẳn là hàn đàm mà cô nương nói lúc trước?” Liễu Minh khẽ nhíu mày nói.
Nơi này hàn khí quá mạnh, còn hơn so với dự đoán của hắn. Phía trên đầm nước này lại tràn ngập sương mù màu đen nhàn nhạt, nếu mà tại đây mà tu luyện công pháp băng thuộc tính thì đúng là làm chơi mà ăn thật.
Dĩ nhiên đối với người bình thường thì hàn khí này lại vô cùng nguy hiểm.
“Đúng vậy, theo như lời của tổ tiên thì di vật chính là ở dưới đáy của hàn đàm. Nhưng mà nơi này hàn khí quá mạnh, chẳng biết từ lúc nào đã dẫn đến một con yêu trùng băng tằm. Con trùng này thở ra thì không khí liền biến thành băng, lợi hại vô cùng, tu vi đã đạt đến Ngưng Dịch hậu kỳ, mà dưới địa thế nơi này trợ giúp thì thực lực bạo tăng. Cho nên lần này cần Liễu sư huynh hỗ trợ, giết chết con trùng này thì ta mới có thể yên tâm chui xuống đáy đầm, lấy bảo vật lên.” Kim Ngọc Hoàn nhìn thoáng qua Liễu Minh, sau đó nói ra.
Liễu Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa, cũng chỉ là một con yêu trùng Ngưng Dịch hậu kỳ thì hắn tự nhận có thể nắm chắc ứng phó được.
Kim Ngọc Hoàn thấy vậy bèn nở một nụ cười, đang muốn nói thêm gì thì bỗng nhiên bên hông truyền ra âm thanh ông ông bén nhọn.
Nàng ta biến sắc, một tay khẽ đảo, lấy ra một pháp khí hình mâm tròn, đang tản ra bạch quang nhàn nhạt, cũng đang rung lên.
Âm thanh bén nhọn đúng là từ vật đó phát ra.
“Không tốt, có người xông vào đây!”
Nàng này vừa dứt lời thì một âm thanh từ ngoài thạch động truyền vào.
“Kim sư muội, tại Ngũ Phong Sơn từ biệt, đã lâu rồi không gặp.”
Thanh âm này là từ một nam tử trẻ tuổi, trong lời nói thì tựa hồ rất quen thuộc với Kim Ngọc Hoàn.
“Sa Thông Thiên!” Kim Ngọc Hoàn nghe vậy thì trên mặt hiện lên một tầng sương lạnh.
Liễu Minh nghe xong thì cũng nhíu mày.
Không ngờ tai mắt trong Thái Thanh môn lại lợi hại như vậy, Kim Ngọc Hoàn đã cải trang rời khỏi tông môn, hơn nữa lại dùng lộ tuyến đều rất bí mật, không ngờ vẫn bị Sa Thông Thiên này nhanh chóng tìm đến như vậy.
Đúng là vượt qua dự đoán trước kia của hắn.
Xem ra nhận thức của hắn đối với đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn vẫn có một chút sai lầm.
Đương nhiên điều này cũng nói lên việc Sa Thông Thiên vô cùng để ý đến Kim Ngọc Hoàn, hoặc là sớm biết đến chỗ hàn đàm bí mật này.
Cho dù đối phương là đệ tử nội môn nhưng trên thực tế cũng chỉ là một gã đệ tử Ngưng Dịch hậu kỳ mà thôi, tuy rằng Liễu Minh cảm thấy có chút phiền toái nhưng tự nhiên cũng không có chút sợ hãi nào.
“Đi, ra xem một chút.” Hắn hờ hững nói một câu, sau đó liền bay ra ngoài động quật.
Kim Ngọc Hoàn nhìn về bóng lưng của Liễu Minh thì thần sắc liền hiện lên vẻ khó coi, môi mấp máy muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không phát ra miệng, chân đạp một cái, cũng bay theo.
Bên ngoài thạch động, một gã thanh niên, thần tình lạnh nhạt đang đứng chắp tay, thấy một tên thanh niên lạ lẫm đi ra thì không khỏi nao nao, mà Kim Ngọc Hoàn đi theo sau hắn, cách Liễu Minh không đến một xích, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại bình tĩnh, hướng về nàng ta ôm quyền.
“Kim sư muội, Sa mỗ hữu lễ.”
Kim Ngọc Hoàn vừa thấy hắn thì trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng lập tức nghĩ tới chuyện gì, liếc xung quanh một cái, sắt mặt đột nhiên trắng bệch.
“Sa Thông Thiên, hai người canh giữ ở cốc khẩu, bọn họ bây giờ ở đâu?” Trong nội tâm nàng ta đã đoán được đáp án, nhưng vẫn ôm theo một tia hy vọng, lạnh giọng hỏi.
“A, Ngọc Hoàn nói đến hai tên ngu xuẩn không biết tốt xấu kia à? Biết lượng sức thì không nên ngăn cản ta, bọn chúng tất nhiên đã thành vong hồn dưới Thanh Mãng Kiếm trên tay Sa mỗ rồi.” Khuôn mặt thanh niêm cẩm bào hiện ra một tia âm lãnh, gã cười hắc hắc một tiếng rồi nói.
Kim Ngọc Hoàn nghe xong thì thân thể liền vô cùng tức giận mà run lên, ánh mắt nhìn về phía thanh niên áo màu vàng gần như muốn phun lửa ra.
“Đã đến nước này thì sư muội cần gì cố chấp như thế. Chỉ cần ngươi đồng ý thì một đầu băng tằm kia, ta sẽ giải quyết cho ngươi một cách đơn giản, hà tất phải đi nhờ ngoại nhân chứ.” Thanh niên cẩm bào này tựa hồ không thấy ánh mắt giận dữ của nàng ta, ngược lại thì bất động thanh sắc nói, nhưng ánh mắt đã lóe lên rơi vào thân hình của Liễu Minh bên cạnh.
Liễu Minh thấy vậy thì hai mắt nhíu lại, nhưng thần sắc cũng không thay đổi chút nào.
“Ta mặc kệ các hạ có lai lịch như thế nào, thức thời thì rời khỏi đây ngay, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu không thì ta đành phải giáo huấn các hạ một phen vậy.” Ánh mắt thanh niên cẩm bào thu lại, thản nhiên nói.
“Ý tốt của Sa sư huynh, tại hạ xin nhận, nhưng thật có lỗi, ta đã cùng với Kim cô nương ký vào pháp khế tông môn, chuyến này nhất định bảo vệ an toàn cho nàng, vậy thì chỉ có thể lãnh giáo thần thông của Sa sư huynh vậy.” Liễu Minh nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nói.
“Tốt, ta đã cho ngươi cơ hội như vậy mà vẫn không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác, thủ đoạn vô tình!” Thanh niên cẩm bào không chút biểu tình, cũng không thèm nói nhảm nữa, liền vỗ vào túi da bên hông.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, liền nhìn chằm chằm vào túi da bên hông của thanh niên cẩm bào.
Túi da hiện lên màu trắng noãn, phía trên có một ít phù văn hình lân phiến, tản ra khí tức khác hẳn so với túi trữ vật hay Dưỡng Hồn Đại thông thường, mơ hồ có một luồng khí tức lành lạnh từ đó tản ra.
Vèo!
Ánh sáng màu xanh lóe lên, một thanh phi kiếm trầm tịch như nước từ trong túi da bay ra.
Thanh niên cẩm bào bấm niệm kiếm quyết, phi kiếm liền hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh chói mắt, bay múa trước người hắn, ngay đó một luồng kiếm ý lăng liệt bộc phát ra.
“Ngự Kiếm Thuật!”
Tuy rằng trước đây cũng đã nghe nói Sa Thông Thiên này cũng là một kiếm tu, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì Liễu Minh vẫn phải thờ dài một hơi.
Lại nói tiếp thì từ khi tiến vào đại lục Trung Thiên, đây cũng là lần đâu tiên hắn chính thức đối đầu với một gã kiếm tu, hơn nữa nhìn khí thế của lưỡi kiếm này, Ngự Kiếm Thuật kia tuyệt đối không thể coi thường.
Kim Ngọc Hoàn không nói một lời, lùi lại phía sau một bước, kề vai sát cánh với Liễu Minh, phất tay lấy ra mọt kiện linh khí trường đao phát ra bích quang lập lòe.
Liễu Minh khoát tay, ngăn cản nàng ta, lắc đầu nói:
“Kim cô nương, nơi đây giao cho ta là được rồi.” Nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến vẻ ngạc nhiên của nàng ta, tay áo liền rung lên thả ra một thanh phi kiếm đỏ thẫm, lúc này một đạo ánh sáng màu đỏ hơn trượng bay ra, tại đỉnh đầu của hắn xoay quanh.
Lập tức, một luồng gió nóng tản ra bốn phương tám hướng.
Hắn làm như vậy thì tự nhiên cũng muốn thử một lần, xem vị đệ tử nội môn tư chất hơn người của Thái Thanh Môn này, tu vi cũng không hơn kém mình bao nhiêu, thực lực thật sự là như thế nào.
“Ngươi cũng biết Ngự Kiếm Thuật?” Thanh niên cẩm bào thấy kiếm quang đỏ thẫm trên đỉnh đầu Liễu Minh thì trong mắt hiện lên một vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng hắn lập tức cười lạnh một tiếng, kiếm quyết trong tay biến đổi, ánh sáng màu xanh vốn đang quay quanh thân hắn liền thu lại, lần nữa hiện ra hình dáng của phi kiếm, đón gió biến lớn lên đến mấy trượng, lơ lửng trước người hắn.
“Trảm!” Thanh niên cẩm bào lạnh lùng quát lên một tiếng.
Cự kiếm màu xanh liền mơ hồ, một mảnh kiếm ảnh màu xanh mờ mịt phô thiên cái địa chém về phía Liễu Minh.
“Lui lại!”
Liễu Minh khẽ quát Kim Ngọc Hoàn một tiếng, đồng tử co rụt lại, đồng thời không chút do dự thúc giục kiếm quyết.
Lập tức ánh sáng linh kiếm màu đỏ phát ra chói lòa, rung lên một cái rồi biến lớn lên đến hai ba trượng, sau đó dưới một chỉ của Liễu Minh thì nó liền lấy chuôi làm trung tâm, nhanh chóng xoay tròn, trong chốc lát liền hóa thành một quang bàn màu đỏ cực lớn rộng mấy trượng.
Toàn bộ hư không vang lên tiếng sấm rền vang, kiếm khí màu xanh vừa tiếp xúc thì liền bị quang bàn mạnh mẽ hút vào bên trong vòng xoáy, trong chốc lát liền biến thành một mảnh quang vũ lốm đốm rơi xuống.
Mỗi khi quang bàn màu đỏ sau khi thôn phệ một đạo kiếm khí màu xanh thì nó dường như bị tiêu hao, lại nhỏ đi một phần.
Giờ phút này, Kim Ngọc Hoàn đang đứng cách đó mười trượng, nhưng như cũ vẫn cảm thấy kiếm khí lăng lệ đập vào mặt, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.
Nàng biết rất rõ thực lực của Sa Thông Thiên nhưng không nghĩ đến là Liễu Minh mới chỉ có tu vi Ngưng Dịch trung kỳ, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, từ lúc trước biểu hiện ra thì vốn nghĩ hắn chỉ là một gã thể tu, không ngờ lại tinh thông cả Ngự Kiếm Thuật, mà nhìn tình huống hiện tại thì mơ hồ có thể thấy hắn cũng ngang ngửa với Sa Thông Thiên.
“Xem ra lần này thật sự là chọn đúng người rồi.” Nội tâm nàng ta có chút buông lỏng, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm về phía hai người, trong tay nắm chặt trường đao xanh biếc.
“Ngưng!”
Sa Thông Thiên thấy dùng kiếm khí tấn công không có hiệu quả thì không khỏi nôn nóng, kiếm quyết trong tay liền biến đổi, kiếm quang phô thiên cái địa liền ngưng tụ lại với nhau rồi huyễn hóa thành một đạo kiếm ảnh dài vài trượng, trảm lên quang bàn màu đỏ của Liễu Minh.
Xoẹt!
Quang đoàn màu đỏ chỉ ngăn cản được một lát thì cuối cùng cũng ầm ầm vỡ thành hai mảnh.
Trong mắt thanh niên cẩm bào lóe lên sát khí, một tay chém ra, kiếm ảnh không chút dừng lại, chém xuống đầu của Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình lắc một cái rồi lao về một phía, đồng thời một tay vung ra thu lại linh kiếm đỏ thẫm, rung lên một cái rồi lần nữa rời khỏi tay, hóa thành một đạo kiếm quang đón đầu kiếm ảnh màu xanh kia.
Vừa rồi kiếm thuẫn bị phá nát, kiếm khí bị phá tan nhưng mà bản thể của phi kiếm cũng không bị hư hao chút nào.
Lóe lên, kiếm quang đỏ thẫm mặc dù nhỏ hơn so với hư ảnh cự kiếm màu xanh kia, nhưng cũng có kích thước một trượng, Liễu Minh hư không chỉ một cái thì kiếm quang liền biến mất, sau đó lóe lên rồi trảm vào cự kiếm màu xanh.
Âm thanh nứt vỡ thanh thúy vang lên, hai thanh phi kiếm vừa chạm vào nhau thì liền tách ra, mà Liễu Minh mượn nhờ lực phản chấn bắn ngược về phía sau mấy trượng.
Phi kiếm màu đỏ thẫm bị đánh bay xa mấy trượng, trên không trung xoay tròn rồi bay vào trong tay hắn.
Liễu Minh vận chuyển pháp lực toàn thân, sau đó điên cuồng rót vào trong phi kiếm, linh kiếm đỏ thẫm lập tức giống như được ăn thuốc bổ, quang mang rung lên, lập tức hóa thành một đạo kiếm ảnh cực lớn, cao vài trượng, sau đó bay về phía kiếm quang màu xanh tranh đấu bất phân thắng bại.
Hai đạo kiếm quang có kích thước tương đương nhau va chạm vào nhau,, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm ù ù, một hồi thì ánh sáng màu xanh đè lại hồng mang, mà một hồi hồng mang lại khắc chế thanh quang, nhất thời nửa khắc thì không thể phân ra cao thấp.
Nhưng mà thời gian dần trôi qua thì kết quả dần hiện ra, kiếm quang màu xanh tung hoành, kiếm quang tỏa ra dần dần áp chế kiếm ảnh màu hồng.
Liễu Minh mặc dù có Thái Cương Kiếm Quyết, nhưng mà cũng không chính thức tu luyện những thần thông khác của kiếm tu, mà Tu Di Hư Không Kiếm phôi cũng mới cô đọng không lâu nên uy năng của nó cũng có hạn, trong nhất thời thì Ngự Kiếm Thuật của hắn liền rơi vào thế hạ phong.
Hơn nữa thanh phi kiếm màu xanh của thanh niên cẩm bào này chính là một thanh linh khí cực phẩm, phẩm chất hơn xa so với thanh phi kiếm trung phẩm mà Liễu Minh mua được ở phường thị này.
“Kim cô nương, nơi này chắc hẳn là hàn đàm mà cô nương nói lúc trước?” Liễu Minh khẽ nhíu mày nói.
Nơi này hàn khí quá mạnh, còn hơn so với dự đoán của hắn. Phía trên đầm nước này lại tràn ngập sương mù màu đen nhàn nhạt, nếu mà tại đây mà tu luyện công pháp băng thuộc tính thì đúng là làm chơi mà ăn thật.
Dĩ nhiên đối với người bình thường thì hàn khí này lại vô cùng nguy hiểm.
“Đúng vậy, theo như lời của tổ tiên thì di vật chính là ở dưới đáy của hàn đàm. Nhưng mà nơi này hàn khí quá mạnh, chẳng biết từ lúc nào đã dẫn đến một con yêu trùng băng tằm. Con trùng này thở ra thì không khí liền biến thành băng, lợi hại vô cùng, tu vi đã đạt đến Ngưng Dịch hậu kỳ, mà dưới địa thế nơi này trợ giúp thì thực lực bạo tăng. Cho nên lần này cần Liễu sư huynh hỗ trợ, giết chết con trùng này thì ta mới có thể yên tâm chui xuống đáy đầm, lấy bảo vật lên.” Kim Ngọc Hoàn nhìn thoáng qua Liễu Minh, sau đó nói ra.
Liễu Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa, cũng chỉ là một con yêu trùng Ngưng Dịch hậu kỳ thì hắn tự nhận có thể nắm chắc ứng phó được.
Kim Ngọc Hoàn thấy vậy bèn nở một nụ cười, đang muốn nói thêm gì thì bỗng nhiên bên hông truyền ra âm thanh ông ông bén nhọn.
Nàng ta biến sắc, một tay khẽ đảo, lấy ra một pháp khí hình mâm tròn, đang tản ra bạch quang nhàn nhạt, cũng đang rung lên.
Âm thanh bén nhọn đúng là từ vật đó phát ra.
“Không tốt, có người xông vào đây!”
Nàng này vừa dứt lời thì một âm thanh từ ngoài thạch động truyền vào.
“Kim sư muội, tại Ngũ Phong Sơn từ biệt, đã lâu rồi không gặp.”
Thanh âm này là từ một nam tử trẻ tuổi, trong lời nói thì tựa hồ rất quen thuộc với Kim Ngọc Hoàn.
“Sa Thông Thiên!” Kim Ngọc Hoàn nghe vậy thì trên mặt hiện lên một tầng sương lạnh.
Liễu Minh nghe xong thì cũng nhíu mày.
Không ngờ tai mắt trong Thái Thanh môn lại lợi hại như vậy, Kim Ngọc Hoàn đã cải trang rời khỏi tông môn, hơn nữa lại dùng lộ tuyến đều rất bí mật, không ngờ vẫn bị Sa Thông Thiên này nhanh chóng tìm đến như vậy.
Đúng là vượt qua dự đoán trước kia của hắn.
Xem ra nhận thức của hắn đối với đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn vẫn có một chút sai lầm.
Đương nhiên điều này cũng nói lên việc Sa Thông Thiên vô cùng để ý đến Kim Ngọc Hoàn, hoặc là sớm biết đến chỗ hàn đàm bí mật này.
Cho dù đối phương là đệ tử nội môn nhưng trên thực tế cũng chỉ là một gã đệ tử Ngưng Dịch hậu kỳ mà thôi, tuy rằng Liễu Minh cảm thấy có chút phiền toái nhưng tự nhiên cũng không có chút sợ hãi nào.
“Đi, ra xem một chút.” Hắn hờ hững nói một câu, sau đó liền bay ra ngoài động quật.
Kim Ngọc Hoàn nhìn về bóng lưng của Liễu Minh thì thần sắc liền hiện lên vẻ khó coi, môi mấp máy muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không phát ra miệng, chân đạp một cái, cũng bay theo.
Bên ngoài thạch động, một gã thanh niên, thần tình lạnh nhạt đang đứng chắp tay, thấy một tên thanh niên lạ lẫm đi ra thì không khỏi nao nao, mà Kim Ngọc Hoàn đi theo sau hắn, cách Liễu Minh không đến một xích, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại bình tĩnh, hướng về nàng ta ôm quyền.
“Kim sư muội, Sa mỗ hữu lễ.”
Kim Ngọc Hoàn vừa thấy hắn thì trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng lập tức nghĩ tới chuyện gì, liếc xung quanh một cái, sắt mặt đột nhiên trắng bệch.
“Sa Thông Thiên, hai người canh giữ ở cốc khẩu, bọn họ bây giờ ở đâu?” Trong nội tâm nàng ta đã đoán được đáp án, nhưng vẫn ôm theo một tia hy vọng, lạnh giọng hỏi.
“A, Ngọc Hoàn nói đến hai tên ngu xuẩn không biết tốt xấu kia à? Biết lượng sức thì không nên ngăn cản ta, bọn chúng tất nhiên đã thành vong hồn dưới Thanh Mãng Kiếm trên tay Sa mỗ rồi.” Khuôn mặt thanh niêm cẩm bào hiện ra một tia âm lãnh, gã cười hắc hắc một tiếng rồi nói.
Kim Ngọc Hoàn nghe xong thì thân thể liền vô cùng tức giận mà run lên, ánh mắt nhìn về phía thanh niên áo màu vàng gần như muốn phun lửa ra.
“Đã đến nước này thì sư muội cần gì cố chấp như thế. Chỉ cần ngươi đồng ý thì một đầu băng tằm kia, ta sẽ giải quyết cho ngươi một cách đơn giản, hà tất phải đi nhờ ngoại nhân chứ.” Thanh niên cẩm bào này tựa hồ không thấy ánh mắt giận dữ của nàng ta, ngược lại thì bất động thanh sắc nói, nhưng ánh mắt đã lóe lên rơi vào thân hình của Liễu Minh bên cạnh.
Liễu Minh thấy vậy thì hai mắt nhíu lại, nhưng thần sắc cũng không thay đổi chút nào.
“Ta mặc kệ các hạ có lai lịch như thế nào, thức thời thì rời khỏi đây ngay, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu không thì ta đành phải giáo huấn các hạ một phen vậy.” Ánh mắt thanh niên cẩm bào thu lại, thản nhiên nói.
“Ý tốt của Sa sư huynh, tại hạ xin nhận, nhưng thật có lỗi, ta đã cùng với Kim cô nương ký vào pháp khế tông môn, chuyến này nhất định bảo vệ an toàn cho nàng, vậy thì chỉ có thể lãnh giáo thần thông của Sa sư huynh vậy.” Liễu Minh nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nói.
“Tốt, ta đã cho ngươi cơ hội như vậy mà vẫn không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác, thủ đoạn vô tình!” Thanh niên cẩm bào không chút biểu tình, cũng không thèm nói nhảm nữa, liền vỗ vào túi da bên hông.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, liền nhìn chằm chằm vào túi da bên hông của thanh niên cẩm bào.
Túi da hiện lên màu trắng noãn, phía trên có một ít phù văn hình lân phiến, tản ra khí tức khác hẳn so với túi trữ vật hay Dưỡng Hồn Đại thông thường, mơ hồ có một luồng khí tức lành lạnh từ đó tản ra.
Vèo!
Ánh sáng màu xanh lóe lên, một thanh phi kiếm trầm tịch như nước từ trong túi da bay ra.
Thanh niên cẩm bào bấm niệm kiếm quyết, phi kiếm liền hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh chói mắt, bay múa trước người hắn, ngay đó một luồng kiếm ý lăng liệt bộc phát ra.
“Ngự Kiếm Thuật!”
Tuy rằng trước đây cũng đã nghe nói Sa Thông Thiên này cũng là một kiếm tu, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì Liễu Minh vẫn phải thờ dài một hơi.
Lại nói tiếp thì từ khi tiến vào đại lục Trung Thiên, đây cũng là lần đâu tiên hắn chính thức đối đầu với một gã kiếm tu, hơn nữa nhìn khí thế của lưỡi kiếm này, Ngự Kiếm Thuật kia tuyệt đối không thể coi thường.
Kim Ngọc Hoàn không nói một lời, lùi lại phía sau một bước, kề vai sát cánh với Liễu Minh, phất tay lấy ra mọt kiện linh khí trường đao phát ra bích quang lập lòe.
Liễu Minh khoát tay, ngăn cản nàng ta, lắc đầu nói:
“Kim cô nương, nơi đây giao cho ta là được rồi.” Nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến vẻ ngạc nhiên của nàng ta, tay áo liền rung lên thả ra một thanh phi kiếm đỏ thẫm, lúc này một đạo ánh sáng màu đỏ hơn trượng bay ra, tại đỉnh đầu của hắn xoay quanh.
Lập tức, một luồng gió nóng tản ra bốn phương tám hướng.
Hắn làm như vậy thì tự nhiên cũng muốn thử một lần, xem vị đệ tử nội môn tư chất hơn người của Thái Thanh Môn này, tu vi cũng không hơn kém mình bao nhiêu, thực lực thật sự là như thế nào.
“Ngươi cũng biết Ngự Kiếm Thuật?” Thanh niên cẩm bào thấy kiếm quang đỏ thẫm trên đỉnh đầu Liễu Minh thì trong mắt hiện lên một vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng hắn lập tức cười lạnh một tiếng, kiếm quyết trong tay biến đổi, ánh sáng màu xanh vốn đang quay quanh thân hắn liền thu lại, lần nữa hiện ra hình dáng của phi kiếm, đón gió biến lớn lên đến mấy trượng, lơ lửng trước người hắn.
“Trảm!” Thanh niên cẩm bào lạnh lùng quát lên một tiếng.
Cự kiếm màu xanh liền mơ hồ, một mảnh kiếm ảnh màu xanh mờ mịt phô thiên cái địa chém về phía Liễu Minh.
“Lui lại!”
Liễu Minh khẽ quát Kim Ngọc Hoàn một tiếng, đồng tử co rụt lại, đồng thời không chút do dự thúc giục kiếm quyết.
Lập tức ánh sáng linh kiếm màu đỏ phát ra chói lòa, rung lên một cái rồi biến lớn lên đến hai ba trượng, sau đó dưới một chỉ của Liễu Minh thì nó liền lấy chuôi làm trung tâm, nhanh chóng xoay tròn, trong chốc lát liền hóa thành một quang bàn màu đỏ cực lớn rộng mấy trượng.
Toàn bộ hư không vang lên tiếng sấm rền vang, kiếm khí màu xanh vừa tiếp xúc thì liền bị quang bàn mạnh mẽ hút vào bên trong vòng xoáy, trong chốc lát liền biến thành một mảnh quang vũ lốm đốm rơi xuống.
Mỗi khi quang bàn màu đỏ sau khi thôn phệ một đạo kiếm khí màu xanh thì nó dường như bị tiêu hao, lại nhỏ đi một phần.
Giờ phút này, Kim Ngọc Hoàn đang đứng cách đó mười trượng, nhưng như cũ vẫn cảm thấy kiếm khí lăng lệ đập vào mặt, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.
Nàng biết rất rõ thực lực của Sa Thông Thiên nhưng không nghĩ đến là Liễu Minh mới chỉ có tu vi Ngưng Dịch trung kỳ, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, từ lúc trước biểu hiện ra thì vốn nghĩ hắn chỉ là một gã thể tu, không ngờ lại tinh thông cả Ngự Kiếm Thuật, mà nhìn tình huống hiện tại thì mơ hồ có thể thấy hắn cũng ngang ngửa với Sa Thông Thiên.
“Xem ra lần này thật sự là chọn đúng người rồi.” Nội tâm nàng ta có chút buông lỏng, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm về phía hai người, trong tay nắm chặt trường đao xanh biếc.
“Ngưng!”
Sa Thông Thiên thấy dùng kiếm khí tấn công không có hiệu quả thì không khỏi nôn nóng, kiếm quyết trong tay liền biến đổi, kiếm quang phô thiên cái địa liền ngưng tụ lại với nhau rồi huyễn hóa thành một đạo kiếm ảnh dài vài trượng, trảm lên quang bàn màu đỏ của Liễu Minh.
Xoẹt!
Quang đoàn màu đỏ chỉ ngăn cản được một lát thì cuối cùng cũng ầm ầm vỡ thành hai mảnh.
Trong mắt thanh niên cẩm bào lóe lên sát khí, một tay chém ra, kiếm ảnh không chút dừng lại, chém xuống đầu của Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình lắc một cái rồi lao về một phía, đồng thời một tay vung ra thu lại linh kiếm đỏ thẫm, rung lên một cái rồi lần nữa rời khỏi tay, hóa thành một đạo kiếm quang đón đầu kiếm ảnh màu xanh kia.
Vừa rồi kiếm thuẫn bị phá nát, kiếm khí bị phá tan nhưng mà bản thể của phi kiếm cũng không bị hư hao chút nào.
Lóe lên, kiếm quang đỏ thẫm mặc dù nhỏ hơn so với hư ảnh cự kiếm màu xanh kia, nhưng cũng có kích thước một trượng, Liễu Minh hư không chỉ một cái thì kiếm quang liền biến mất, sau đó lóe lên rồi trảm vào cự kiếm màu xanh.
Âm thanh nứt vỡ thanh thúy vang lên, hai thanh phi kiếm vừa chạm vào nhau thì liền tách ra, mà Liễu Minh mượn nhờ lực phản chấn bắn ngược về phía sau mấy trượng.
Phi kiếm màu đỏ thẫm bị đánh bay xa mấy trượng, trên không trung xoay tròn rồi bay vào trong tay hắn.
Liễu Minh vận chuyển pháp lực toàn thân, sau đó điên cuồng rót vào trong phi kiếm, linh kiếm đỏ thẫm lập tức giống như được ăn thuốc bổ, quang mang rung lên, lập tức hóa thành một đạo kiếm ảnh cực lớn, cao vài trượng, sau đó bay về phía kiếm quang màu xanh tranh đấu bất phân thắng bại.
Hai đạo kiếm quang có kích thước tương đương nhau va chạm vào nhau,, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm ù ù, một hồi thì ánh sáng màu xanh đè lại hồng mang, mà một hồi hồng mang lại khắc chế thanh quang, nhất thời nửa khắc thì không thể phân ra cao thấp.
Nhưng mà thời gian dần trôi qua thì kết quả dần hiện ra, kiếm quang màu xanh tung hoành, kiếm quang tỏa ra dần dần áp chế kiếm ảnh màu hồng.
Liễu Minh mặc dù có Thái Cương Kiếm Quyết, nhưng mà cũng không chính thức tu luyện những thần thông khác của kiếm tu, mà Tu Di Hư Không Kiếm phôi cũng mới cô đọng không lâu nên uy năng của nó cũng có hạn, trong nhất thời thì Ngự Kiếm Thuật của hắn liền rơi vào thế hạ phong.
Hơn nữa thanh phi kiếm màu xanh của thanh niên cẩm bào này chính là một thanh linh khí cực phẩm, phẩm chất hơn xa so với thanh phi kiếm trung phẩm mà Liễu Minh mua được ở phường thị này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.