Quyển 4 - Chương 508: hàn đàm
Vong Ngữ
11/12/2016
Liễu Minh vừa về đến động phủ thì lập tức bước thẳng vào trong mật thất.
Vừa bước vào trong mật thất thì hắn liền vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên hông, một luồng hắc khí tuôn ra, sương mù cuồn cuộn rồi tụ lại, một đầu cốt hạt màu bạc to bằng bàn tay hiện ra, sau đó liền nhảy lên vai hắn.
“Chủ nhân…” Bên tai hắn liền truyền đến âm thanh non nớt.
Liễu Minh đưa tay vuốt lên lưng của cốt hạt, sau đó đặt chiếc Dưỡng Hồn Đại ban đầu xuống mặt đất, một tay bấm niệm pháp quyết, nhẹ nhàng điểm một cái, chiếc túi liền nổi lên từng đạo linh văn màu bạc sáng ngời, tiếp theo là một luồng khí âm hàn từ trong đó tuôn ra.
Hắn lập tức lấy chiếc Dưỡng Hồn Đại cao giai mới mua ra, ném lên không trung, đồng thời pháp quyết trong tay biến đổi, văn trận màu đen trên chiếc túi da lập tức sáng ngời, rồi một luồng hấp lực cường đại phát ra từ trong túi.
Âm khí xung quanh liền ngưng tụ trong không trung, sau đó liền nhao nhao chui vào trong túi da.
Môt lát sau, âm khí trong Dưỡng Hồn Đại cũ đã bị chiếc Dưỡng Hồn Đại cao giai hấp thu toàn bộ, sau đó Liễu Minh giơ tay lên không trung chụp lấy chiếc Dưỡng Hồn Đại mới vào tay.
Liễu Minh câu thông vài câu đơn giản với cốt hạt, sau đó vỗ vào Dưỡng Hồn Đại, thân hình cốt hạt liền quay tròn, hóa thành một đạo sương mù màu đen rồi chui vào trong túi.
“Chủ nhân…cái túi mới…thoải mái hơn.” Bên tai hắn lại truyền đến thanh âm êm ái của nữ đồng, trong lời nói cũng tỏ rõ vẻ mừng rỡ.
“Tốt, ngươi cảm thấy thoải mái là được.”
Liễu Minh xác định cốt hạt thích ứng với Dưỡng Hồn Đại, sau đó cũng yên lòng, hắn lại lấy chiếc túi da nữa đang đeo tại eo xuống, khoanh chân ngồi, một tay khẽ đảo lấy ra một hộp ngọc, ngón tay duỗi ra điểm vào nó.
Vèo!
Nắp hộp lập tức mở ra, một thanh tiểu kiếm màu đỏ nhanh chóng bay ra, lơ lửng trên một pháp trận lớn lớn chừng một trượng.
Lúc này, Liễu Minh khẽ niệm chú, mười ngón tay liên tiếp bắn ra từng đạo pháp quyết vào tiểu kiếm.
Linh kiếm lập tức rung lên không ngừng giữa không trung, vô số phù văn màu đỏ xuất hiện, rồi nhanh chóng phát ra thanh âm ông ông, nhao nhao bạo liệt, hóa thành vô số tia lửa văng khắp nơi.
Tiểu kiếm liền chậm rãi xoay tròn giữa ngọn lửa.
Nửa canh giờ trôi qua, Liễu Minh khẽ quát một tiếng, pháp quyết trong tay liền dừng lại, mặt ngoài của linh kiếm lúc này có vô số ánh lửa chen chúc tỏa ra bốn phía, mà cũng có thể thấy từng đạo phù trận trên linh kiếm đang hiện ra rõ ràng.
Bởi vì cảnh giới của hắn tăng lên, lại có Hỏa Luyện Chân Kinh trong tay, nên thời gian tế luyện thanh linh khí trung phẩm chỉ có mười hai trọng cấm chế cũng rút ngắn đi nhiều.
Sau một ngày một đêm, Liễu Minh rút cuộc luyện chế hết hoàn toàn mười hai trọng cấm chế của thanh linh khí này, một tay hắn chụp vào hư không, linh kiếm màu đỏ này liền quay tròn, biến nhỏ chỉ còn hơn một tấc rồi bay vào trong tay hắn.
Liễu Minh tỏ vẻ hài lòng, sau đó thu phi kiếm lại và đi ra khỏi mật thất.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn sửa soạn một chút rồi lại một lần nữa đi ra khỏi động phủ, một đóa hắc vân dưới chân nâng thân hình hắn lên, phá không bay đến địa điểm đã hẹn với Kim Ngọc Hoàn.
…
Ngày hôm sau, khi bầu trời còn mới mờ sáng, toàn bộ sơn mạch Vạn Linh vẫn chìm trong yên tĩnh.
Trên một đỉnh núi, một phu nhân trung niên với khuôn mặt có chút già nua, mặc một áo bào trắng, hết nhìn đông rồi nhìn tây, lặng lẽ rời khỏi động phủ, chân giẫm một đóa mây trắng, phá không bay đi.
Mấy canh giờ sau, trong một quần sơn cách sơn mạch Vạn Linh hơn trăm dặm, phu nhân trung niên tìm một ngọn núi thấp bé, chỉ cao có vài chục trượng rồi hạ xuống.
Lúc này, bên trên ngọn núi, một gã thanh niên mặc áo bào xanh đang ngồi dưới một cây đại thụ.
Bỗng nhiên, khóe mắt thanh niên hơi động một chút, chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía phu nhân trung niên này, mỉm cười nói:
“Không nghĩ tới thuật dịch dung của Kim cô nương lại cao minh như vậy, tại hạ bội phục.”
“Liễu sư huynh quá khen, không phải ngươi vừa nhìn đã nhận ra hay sao.” Phu nhân trung niên cười nhẹ một tiếng, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, rồi vỗ vào Thiên Linh Cái, một luồng sương mù màu trắng từ đó bay ra, xoay quanh một cái rồi liền bao lấy thân hình nàng ta.
Sau khi sương mù tản đi thì phu nhân bỗng biến thành một thiếu nữ thanh tú, đúng là Kim Ngọc Hoàn.
Mà tên thanh niên áo bào xanh này, dĩ nhiên chính là Liễu Minh, sớm đã đến đây chờ đợi.
“Xuất hiện ở đây giờ thì chỉ có thể là Kim cô nương rồi.” Liễu Minh nghe vậy thì cười hặc hặc.
“Đã để Liễu sư huynh phải đợi lâu.” Kim Ngọc Hoàn thi lễ, nói.
“Kim cô nương không cần khách khí, chúng ta lên đường thôi.” Sắc mặt Liễu Minh bình tĩnh nói.
Chỉ thấy Kim Ngọc Hoàn vỗ vào túi da bên hông, một đám sương mù màu vàng tuôn ra, nương theo một tiếng kêu bén nhọn biến thành một con chim nhỏ màu xám chừng hơn một xích.
Nàng ta liền điểm vào hư không.
Con chim nhỏ vung đôi cánh lên, thể tích của nó liền tăng vọt lên gấp mấy lần và hóa thành một con cự điêu lớn chừng mấy trượng, toàn thân trải rộng linh văn màu xám trắng quỷ dị.
Hai người liền bước lên lưng của cự điêu, sau đó Kim Ngọc Hoàn liền vỗ vào lưng của cự điêu, cự điêu liền giang hai cánh ra bay lên trời tạo ra từng trận cuồng phong, rồi nhanh chóng bay đi.
…
Cùng lúc này, tại một ngọn núi thẳng tắp như một lưỡi dao khổng lồ, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng trong dãy Vạn Linh sơn, trong một động phủ tại chân núi, tên thanh niên xấu xí và tên nam tử thấp lùn từng uy hiếp Kim Ngọc Hoàn ở phường thị, đang cung kính bẩm báo điều gì đó với một thanh niên mặc cẩm bào có khuôn mặt hẹp dài.
“Sa sư huynh, có người chứng kiến thấy Kim sư muội sáng sớm nay bỗng nhiên rời khỏi động phủ, cho đến giờ vẫn chưa thấy trở lại. Việc này chắc chắn có chút kỳ quặc, có nên phái thêm người đi tìm nàng ta hay không?” Con mắt của thanh niên xấu xí xoay chuyển, chắp tay nói với thanh niên mặc cẩm bào.
“Không cần, ta biết nàng ta đi đâu rồi, các ngươi cũng không cần nhúng tay vào nữa.” Thanh niêm cẩm bào ngồi trên một chiếc ghế gỗ trong đại sảnh, liên tục vuốt ve chỗ tay nắm bằng ngọc, thản nhiên nói.
“Nếu sư huynh đã có định đoạt thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa.” Thanh niên xấu xí và nam tử thấp lùn cúi người hành lễ, sau đó liền quay người rời đi.
Thanh niên cẩm bào lẳng lặng ngồi yên trên ghế suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi động phủ, ngoài thân ánh sáng màu xanh cuốn lên, hóa thành một đạo vầu vồng, phá không bay đi.
…
Hơn mười ngày sau, hai người Liễu Minh và Kim Ngọc Hoàn xuất hiện trước một ngọn núi cao ngất trong mây, thoạt nhìn thì thấy trên núi có vô số cây cối cổ quái có phần âm trầm đáng sợ.
Không lâu sau, hai người liền cho cự điêu bay qua ngọn núi lớn, một sơn cốc hẹp dài liền xuất hiện trước mắt hai người.
Kim Ngọc Hoàn giơ tay ném một tấm phù lục màu vàng ra, phù lục nổ tung trên không trung, mang theo âm thanh vang vọng khắp sơn cốc.
Sau thời gian ước chừng nửa chén trà nhỏ, hai nam tử trung niên mặc áo bào trắng bay từ trong sơn cốc.
“Tiểu thư, người đã đến. Vị này là…” Hai gã nam tử thấy Kim Ngọc Hoàn đến thì tỏ vẻ vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Minh thì lộ ra vài phần cảnh giác.
Liễu Minh thấy vậy thì liền dùng tinh thần lực mạnh mẽ của mình quét qua thì phát hiện hai gã nam tử này chỉ có tu vi Linh Đồ trung kỳ, vì vậy hắn cũng không muốn nhiều lời, chỉ ngồi trên lưng của cự điểu nhắm mắt dưỡng thần.
“Vị này là Liễu sư huynh, lần này hắn đến trợ giúp ta xử lí chút việc. Hai người trước giờ vẫn canh gác ở đây, gần đây có ai đến hay không?” Kim Ngọc Hoàn mở miệng hỏi.
“Bẩm tiểu thư, từ sau lần người rời khỏi đây thì cũng không còn ai đến đây cả.” Một tên nam tử trong đó có mắt hình tam giác đáp.
“Vậy là tốt rồi. Hai người các ngươi tiếp tục canh giữ tại đây, đừng cho người lạ vào, nếu có chuyện gì thì lập tức truyền âm báo cho ta biết.” Đôi mắt đẹp của Kim Ngọc Hoàn khẽ đảo, sau đó phân phó vài câu, lại vỗ lên cự điêu, nhanh chóng bay xuống cùng Liễu Minh.
Sau nửa canh giờ thì Liễu Minh đã cùng nàng đi vào sơn cốc, tại một sườn núi tương đối bằng phẳng thì cho cự điêu hạ xuống.
“Liễu sư huynh, chúng ta đến nơi rồi.” Kim Ngọc Hoàn quay đầu khẽ nói một câu, sau đó nhảy từ trên lưng cự điêu xuống.
Thân hình của Liễu Minh cũng nhoáng một cái, không một tiếng động mà xuất hiện bên cạnh nàng ta.
Kim Ngọc Hoàn vung tay áo, cự điêu liền kêu một tiếng rồi hóa thành một đạo sương mù màu xám, chui vào túi da bên hông nàng ta.
Tiếp theo, nàng ta dẫn Liễu Minh đến một vách đá của sườn núi gần đó, một tay vung lên, trong tay nàng ta xuất hiện một khối ngọc bội, rồi khẽ vung về phía thạch bích màu đen trước mặt.
Ánh sáng màu lam trên vách đá lóe lên, rồi một hồi âm thanh “Oanh long long” lập tức truyền ra.
Trước mắt hai người Liễu Minh bỗng xuất hiện ra một thạch động cực lớn cao vài trượng, hàn khí nhè nhẹ tuôn ra từ bên trong, mà cửa động bị một tầng ánh sáng lam nhạt bao phủ.
Kim Ngọc Hoàn điềm tĩnh lấy ra một tấm ngọc phù màu đỏ, bóp nát rồi vỗ lên người, một màn sáng màu đỏ hiện lên, bao phủ lấy nàng ta, trên màn sáng mơ hồ có một vòng hỏa diễm nhàn nhạt lưu chuyển bất định, cũng tản mát ra chút ấm nóng.
Liễu Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có hành động gì, đối với thể tu như hắn thì chút hàn khí này có thể coi như không có.
Kim Ngọc Hoàn tiến lên một bước, một tay bắt quyết, điểm vào màn sáng màu lam, lập tức một đạo bạch quang lóe lên.
Màn sáng màu lam chớp động vài cái, sau đó liền tiêu thất trong hư không.
“Liễu sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Nàng ta khẽ nói một câu, sau đó liền tiến vào thạch động. Liễu Minh nhìn xung quanh một chút, sau đó điềm tĩnh bước vào theo sát nàng ta.
Hai người vừa mới tiến vào thạch động thì lam quang sau lưng nhộn nhạo một hồi, màn sáng màu lam một lần nữa hiện ra.
Thạch động vốn âm u đen tối, nhưng vì trên thạch bích có một tầng băng bích trong suốt, sau khi được ánh sáng chiếu vào thì phản xạ ngược lại, khiến cho thạch động có phần sáng sủa. Trên đỉnh của thạch động là từng đám thạch nhũ màu xám, thỉnh thoảng có mấy cây rơi xuống, phát ra âm thanh “Phanh phanh”.
Trong thạch động ngoại trừ một ít cự thạch màu xám thì hầu như không còn thứ gì khác, càng đi vào sâu bên trong thì hàn khí càng mạnh, khi mỗi đợt kình phong thổi tới là lại khiến cho người ta có cảm giác băng hàn rét thấu xương.
Kim Ngọc Hoàn quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Minh mỉm cười tỏ vẻ không ngần ngại gì, hai người liền tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ước chừng một bữa cơm về sau thì hai người đã đi đến một hang đá cực lớn, mà hơn phân nửa hang đá này là một đầm nước màu đen rộng gần mẫu.
Bốn phía của đầm nước bị một tầng băng dày bao bọc, nổi lên ánh sáng âm u nhàn nhạt.
Mà phía trên đầm nước thì mơ hồ có thể thấy một tầng sương mù màu đen mỏng manh, ngoài ra còn có một tầng băng mỏng như có như không. Một cơn âm phong khẽ thổi qua thì liền mang theo một chút hơi nước và sương mù màu đen đập vào mặt, rồi lập tức hóa thành vô số hạt băng bám lên người của Liễu Minh và Kim Ngọc Hoàn.
Màn hào quang màu đỏ của Kim Ngọc Hoàn sau khi đám băng hạt này đánh lên thì khẽ run, tầng hỏa diễm nhàn nhạt ngoài cùng của màn hào quang trở nên như có như không, mà toàn bộ màn hào quang cũng dần trở nên ảm đạm.
…
Gần như cùng lúc này, ngoài sơn cốc, từ phía chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió, một đoàn bạch quang nhanh chóng bắn đến nơi này.
Hào quang thu lại, một chiếc phi xa tam giác toàn thân trắng noãn hiện ra dừng lại ngay phía trên của cửa vào sơn cốc.
Bên trên phi xa, một gã thanh niên mặc cẩm bào chắp tay sau lưng, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn xuống phía dưới.
Vừa bước vào trong mật thất thì hắn liền vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên hông, một luồng hắc khí tuôn ra, sương mù cuồn cuộn rồi tụ lại, một đầu cốt hạt màu bạc to bằng bàn tay hiện ra, sau đó liền nhảy lên vai hắn.
“Chủ nhân…” Bên tai hắn liền truyền đến âm thanh non nớt.
Liễu Minh đưa tay vuốt lên lưng của cốt hạt, sau đó đặt chiếc Dưỡng Hồn Đại ban đầu xuống mặt đất, một tay bấm niệm pháp quyết, nhẹ nhàng điểm một cái, chiếc túi liền nổi lên từng đạo linh văn màu bạc sáng ngời, tiếp theo là một luồng khí âm hàn từ trong đó tuôn ra.
Hắn lập tức lấy chiếc Dưỡng Hồn Đại cao giai mới mua ra, ném lên không trung, đồng thời pháp quyết trong tay biến đổi, văn trận màu đen trên chiếc túi da lập tức sáng ngời, rồi một luồng hấp lực cường đại phát ra từ trong túi.
Âm khí xung quanh liền ngưng tụ trong không trung, sau đó liền nhao nhao chui vào trong túi da.
Môt lát sau, âm khí trong Dưỡng Hồn Đại cũ đã bị chiếc Dưỡng Hồn Đại cao giai hấp thu toàn bộ, sau đó Liễu Minh giơ tay lên không trung chụp lấy chiếc Dưỡng Hồn Đại mới vào tay.
Liễu Minh câu thông vài câu đơn giản với cốt hạt, sau đó vỗ vào Dưỡng Hồn Đại, thân hình cốt hạt liền quay tròn, hóa thành một đạo sương mù màu đen rồi chui vào trong túi.
“Chủ nhân…cái túi mới…thoải mái hơn.” Bên tai hắn lại truyền đến thanh âm êm ái của nữ đồng, trong lời nói cũng tỏ rõ vẻ mừng rỡ.
“Tốt, ngươi cảm thấy thoải mái là được.”
Liễu Minh xác định cốt hạt thích ứng với Dưỡng Hồn Đại, sau đó cũng yên lòng, hắn lại lấy chiếc túi da nữa đang đeo tại eo xuống, khoanh chân ngồi, một tay khẽ đảo lấy ra một hộp ngọc, ngón tay duỗi ra điểm vào nó.
Vèo!
Nắp hộp lập tức mở ra, một thanh tiểu kiếm màu đỏ nhanh chóng bay ra, lơ lửng trên một pháp trận lớn lớn chừng một trượng.
Lúc này, Liễu Minh khẽ niệm chú, mười ngón tay liên tiếp bắn ra từng đạo pháp quyết vào tiểu kiếm.
Linh kiếm lập tức rung lên không ngừng giữa không trung, vô số phù văn màu đỏ xuất hiện, rồi nhanh chóng phát ra thanh âm ông ông, nhao nhao bạo liệt, hóa thành vô số tia lửa văng khắp nơi.
Tiểu kiếm liền chậm rãi xoay tròn giữa ngọn lửa.
Nửa canh giờ trôi qua, Liễu Minh khẽ quát một tiếng, pháp quyết trong tay liền dừng lại, mặt ngoài của linh kiếm lúc này có vô số ánh lửa chen chúc tỏa ra bốn phía, mà cũng có thể thấy từng đạo phù trận trên linh kiếm đang hiện ra rõ ràng.
Bởi vì cảnh giới của hắn tăng lên, lại có Hỏa Luyện Chân Kinh trong tay, nên thời gian tế luyện thanh linh khí trung phẩm chỉ có mười hai trọng cấm chế cũng rút ngắn đi nhiều.
Sau một ngày một đêm, Liễu Minh rút cuộc luyện chế hết hoàn toàn mười hai trọng cấm chế của thanh linh khí này, một tay hắn chụp vào hư không, linh kiếm màu đỏ này liền quay tròn, biến nhỏ chỉ còn hơn một tấc rồi bay vào trong tay hắn.
Liễu Minh tỏ vẻ hài lòng, sau đó thu phi kiếm lại và đi ra khỏi mật thất.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn sửa soạn một chút rồi lại một lần nữa đi ra khỏi động phủ, một đóa hắc vân dưới chân nâng thân hình hắn lên, phá không bay đến địa điểm đã hẹn với Kim Ngọc Hoàn.
…
Ngày hôm sau, khi bầu trời còn mới mờ sáng, toàn bộ sơn mạch Vạn Linh vẫn chìm trong yên tĩnh.
Trên một đỉnh núi, một phu nhân trung niên với khuôn mặt có chút già nua, mặc một áo bào trắng, hết nhìn đông rồi nhìn tây, lặng lẽ rời khỏi động phủ, chân giẫm một đóa mây trắng, phá không bay đi.
Mấy canh giờ sau, trong một quần sơn cách sơn mạch Vạn Linh hơn trăm dặm, phu nhân trung niên tìm một ngọn núi thấp bé, chỉ cao có vài chục trượng rồi hạ xuống.
Lúc này, bên trên ngọn núi, một gã thanh niên mặc áo bào xanh đang ngồi dưới một cây đại thụ.
Bỗng nhiên, khóe mắt thanh niên hơi động một chút, chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía phu nhân trung niên này, mỉm cười nói:
“Không nghĩ tới thuật dịch dung của Kim cô nương lại cao minh như vậy, tại hạ bội phục.”
“Liễu sư huynh quá khen, không phải ngươi vừa nhìn đã nhận ra hay sao.” Phu nhân trung niên cười nhẹ một tiếng, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, rồi vỗ vào Thiên Linh Cái, một luồng sương mù màu trắng từ đó bay ra, xoay quanh một cái rồi liền bao lấy thân hình nàng ta.
Sau khi sương mù tản đi thì phu nhân bỗng biến thành một thiếu nữ thanh tú, đúng là Kim Ngọc Hoàn.
Mà tên thanh niên áo bào xanh này, dĩ nhiên chính là Liễu Minh, sớm đã đến đây chờ đợi.
“Xuất hiện ở đây giờ thì chỉ có thể là Kim cô nương rồi.” Liễu Minh nghe vậy thì cười hặc hặc.
“Đã để Liễu sư huynh phải đợi lâu.” Kim Ngọc Hoàn thi lễ, nói.
“Kim cô nương không cần khách khí, chúng ta lên đường thôi.” Sắc mặt Liễu Minh bình tĩnh nói.
Chỉ thấy Kim Ngọc Hoàn vỗ vào túi da bên hông, một đám sương mù màu vàng tuôn ra, nương theo một tiếng kêu bén nhọn biến thành một con chim nhỏ màu xám chừng hơn một xích.
Nàng ta liền điểm vào hư không.
Con chim nhỏ vung đôi cánh lên, thể tích của nó liền tăng vọt lên gấp mấy lần và hóa thành một con cự điêu lớn chừng mấy trượng, toàn thân trải rộng linh văn màu xám trắng quỷ dị.
Hai người liền bước lên lưng của cự điêu, sau đó Kim Ngọc Hoàn liền vỗ vào lưng của cự điêu, cự điêu liền giang hai cánh ra bay lên trời tạo ra từng trận cuồng phong, rồi nhanh chóng bay đi.
…
Cùng lúc này, tại một ngọn núi thẳng tắp như một lưỡi dao khổng lồ, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng trong dãy Vạn Linh sơn, trong một động phủ tại chân núi, tên thanh niên xấu xí và tên nam tử thấp lùn từng uy hiếp Kim Ngọc Hoàn ở phường thị, đang cung kính bẩm báo điều gì đó với một thanh niên mặc cẩm bào có khuôn mặt hẹp dài.
“Sa sư huynh, có người chứng kiến thấy Kim sư muội sáng sớm nay bỗng nhiên rời khỏi động phủ, cho đến giờ vẫn chưa thấy trở lại. Việc này chắc chắn có chút kỳ quặc, có nên phái thêm người đi tìm nàng ta hay không?” Con mắt của thanh niên xấu xí xoay chuyển, chắp tay nói với thanh niên mặc cẩm bào.
“Không cần, ta biết nàng ta đi đâu rồi, các ngươi cũng không cần nhúng tay vào nữa.” Thanh niêm cẩm bào ngồi trên một chiếc ghế gỗ trong đại sảnh, liên tục vuốt ve chỗ tay nắm bằng ngọc, thản nhiên nói.
“Nếu sư huynh đã có định đoạt thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa.” Thanh niên xấu xí và nam tử thấp lùn cúi người hành lễ, sau đó liền quay người rời đi.
Thanh niên cẩm bào lẳng lặng ngồi yên trên ghế suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi động phủ, ngoài thân ánh sáng màu xanh cuốn lên, hóa thành một đạo vầu vồng, phá không bay đi.
…
Hơn mười ngày sau, hai người Liễu Minh và Kim Ngọc Hoàn xuất hiện trước một ngọn núi cao ngất trong mây, thoạt nhìn thì thấy trên núi có vô số cây cối cổ quái có phần âm trầm đáng sợ.
Không lâu sau, hai người liền cho cự điêu bay qua ngọn núi lớn, một sơn cốc hẹp dài liền xuất hiện trước mắt hai người.
Kim Ngọc Hoàn giơ tay ném một tấm phù lục màu vàng ra, phù lục nổ tung trên không trung, mang theo âm thanh vang vọng khắp sơn cốc.
Sau thời gian ước chừng nửa chén trà nhỏ, hai nam tử trung niên mặc áo bào trắng bay từ trong sơn cốc.
“Tiểu thư, người đã đến. Vị này là…” Hai gã nam tử thấy Kim Ngọc Hoàn đến thì tỏ vẻ vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Minh thì lộ ra vài phần cảnh giác.
Liễu Minh thấy vậy thì liền dùng tinh thần lực mạnh mẽ của mình quét qua thì phát hiện hai gã nam tử này chỉ có tu vi Linh Đồ trung kỳ, vì vậy hắn cũng không muốn nhiều lời, chỉ ngồi trên lưng của cự điểu nhắm mắt dưỡng thần.
“Vị này là Liễu sư huynh, lần này hắn đến trợ giúp ta xử lí chút việc. Hai người trước giờ vẫn canh gác ở đây, gần đây có ai đến hay không?” Kim Ngọc Hoàn mở miệng hỏi.
“Bẩm tiểu thư, từ sau lần người rời khỏi đây thì cũng không còn ai đến đây cả.” Một tên nam tử trong đó có mắt hình tam giác đáp.
“Vậy là tốt rồi. Hai người các ngươi tiếp tục canh giữ tại đây, đừng cho người lạ vào, nếu có chuyện gì thì lập tức truyền âm báo cho ta biết.” Đôi mắt đẹp của Kim Ngọc Hoàn khẽ đảo, sau đó phân phó vài câu, lại vỗ lên cự điêu, nhanh chóng bay xuống cùng Liễu Minh.
Sau nửa canh giờ thì Liễu Minh đã cùng nàng đi vào sơn cốc, tại một sườn núi tương đối bằng phẳng thì cho cự điêu hạ xuống.
“Liễu sư huynh, chúng ta đến nơi rồi.” Kim Ngọc Hoàn quay đầu khẽ nói một câu, sau đó nhảy từ trên lưng cự điêu xuống.
Thân hình của Liễu Minh cũng nhoáng một cái, không một tiếng động mà xuất hiện bên cạnh nàng ta.
Kim Ngọc Hoàn vung tay áo, cự điêu liền kêu một tiếng rồi hóa thành một đạo sương mù màu xám, chui vào túi da bên hông nàng ta.
Tiếp theo, nàng ta dẫn Liễu Minh đến một vách đá của sườn núi gần đó, một tay vung lên, trong tay nàng ta xuất hiện một khối ngọc bội, rồi khẽ vung về phía thạch bích màu đen trước mặt.
Ánh sáng màu lam trên vách đá lóe lên, rồi một hồi âm thanh “Oanh long long” lập tức truyền ra.
Trước mắt hai người Liễu Minh bỗng xuất hiện ra một thạch động cực lớn cao vài trượng, hàn khí nhè nhẹ tuôn ra từ bên trong, mà cửa động bị một tầng ánh sáng lam nhạt bao phủ.
Kim Ngọc Hoàn điềm tĩnh lấy ra một tấm ngọc phù màu đỏ, bóp nát rồi vỗ lên người, một màn sáng màu đỏ hiện lên, bao phủ lấy nàng ta, trên màn sáng mơ hồ có một vòng hỏa diễm nhàn nhạt lưu chuyển bất định, cũng tản mát ra chút ấm nóng.
Liễu Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có hành động gì, đối với thể tu như hắn thì chút hàn khí này có thể coi như không có.
Kim Ngọc Hoàn tiến lên một bước, một tay bắt quyết, điểm vào màn sáng màu lam, lập tức một đạo bạch quang lóe lên.
Màn sáng màu lam chớp động vài cái, sau đó liền tiêu thất trong hư không.
“Liễu sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Nàng ta khẽ nói một câu, sau đó liền tiến vào thạch động. Liễu Minh nhìn xung quanh một chút, sau đó điềm tĩnh bước vào theo sát nàng ta.
Hai người vừa mới tiến vào thạch động thì lam quang sau lưng nhộn nhạo một hồi, màn sáng màu lam một lần nữa hiện ra.
Thạch động vốn âm u đen tối, nhưng vì trên thạch bích có một tầng băng bích trong suốt, sau khi được ánh sáng chiếu vào thì phản xạ ngược lại, khiến cho thạch động có phần sáng sủa. Trên đỉnh của thạch động là từng đám thạch nhũ màu xám, thỉnh thoảng có mấy cây rơi xuống, phát ra âm thanh “Phanh phanh”.
Trong thạch động ngoại trừ một ít cự thạch màu xám thì hầu như không còn thứ gì khác, càng đi vào sâu bên trong thì hàn khí càng mạnh, khi mỗi đợt kình phong thổi tới là lại khiến cho người ta có cảm giác băng hàn rét thấu xương.
Kim Ngọc Hoàn quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Minh mỉm cười tỏ vẻ không ngần ngại gì, hai người liền tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ước chừng một bữa cơm về sau thì hai người đã đi đến một hang đá cực lớn, mà hơn phân nửa hang đá này là một đầm nước màu đen rộng gần mẫu.
Bốn phía của đầm nước bị một tầng băng dày bao bọc, nổi lên ánh sáng âm u nhàn nhạt.
Mà phía trên đầm nước thì mơ hồ có thể thấy một tầng sương mù màu đen mỏng manh, ngoài ra còn có một tầng băng mỏng như có như không. Một cơn âm phong khẽ thổi qua thì liền mang theo một chút hơi nước và sương mù màu đen đập vào mặt, rồi lập tức hóa thành vô số hạt băng bám lên người của Liễu Minh và Kim Ngọc Hoàn.
Màn hào quang màu đỏ của Kim Ngọc Hoàn sau khi đám băng hạt này đánh lên thì khẽ run, tầng hỏa diễm nhàn nhạt ngoài cùng của màn hào quang trở nên như có như không, mà toàn bộ màn hào quang cũng dần trở nên ảm đạm.
…
Gần như cùng lúc này, ngoài sơn cốc, từ phía chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió, một đoàn bạch quang nhanh chóng bắn đến nơi này.
Hào quang thu lại, một chiếc phi xa tam giác toàn thân trắng noãn hiện ra dừng lại ngay phía trên của cửa vào sơn cốc.
Bên trên phi xa, một gã thanh niên mặc cẩm bào chắp tay sau lưng, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn xuống phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.