Chương 700: Thiết cốt nhu tình.
Cao Pha
07/09/2013
Trên trời một ngày, dưới đất ngàn năm.
Dương Lăng đang chuẩn bị luyện hóa Linh hồn không trọn vẹn của Thượng cổ Long hồn Đức Tư Mông Đức thì khi nhìn mặt đất mênh mông, nhìn vạn ngọn đèn lập loè ở phương xa, Dương Lăng xúc động, nhớ đến Tác Phỉ Á và Na Tháp Lỵ trong Vu Tháp. Nhớ đến Vưu Na đang nằm im không nhúc nhích trong Thủy tinh quan, bắt Vu ấn, thân hình lóe lên đã biến mất trên đỉnh Thiên Trụ Sơn, tiến vào Không gian Vu tháp.
Vu thuật càng tu luyện về sau càng lúc càng khó nắm vững, mỗi lần bế quan ít nhất cũng phải vài năm, thậm chí có thể trôi qua trăm ngàn năm. Lần này sau khi bế quan, rất có thể trực tiếp dẫn Ma thú đại quân huyết tẩy Vân Trung thành, sống chết không rõ, có lẽ không cẩn thận toàn quân bị diệt. Thừa lúc bây giờ còn có thời gian, Dương Lăng chuẩn bị trước khi bế quan bù đắp cho Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti vài ngày.
Có những thứ sau khi mất đi mới biết được quý giá đến mức nào. Đã mất đi Vưu Na, Dương Lăng không hề muốn mất thêm Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti nữa. Ở thêm được với các nàng dù chỉ một phút một giây cũng là quý giá vô cùng.
Trong một căn biệt viện tao nhã, Tác Phỉ Á nhận lấy cây chổi trong tay Thị nữ đưa cho, nhỏ giọng ra lệnh cho lui. Sau đó, nhẹ nhàng đi vào trong thư phòng yên tĩnh, mở rèm cửa sổ lên, từ từ quét dọn. Trong thư phòng, bày một loạt giá sách, bày đầy các bộ sách về Thiên văn địa lý và Đấu khí, Ma pháp. Sau khi đẩy cửa sổ ra, không khí tươi mát từ ngoài phòng tràn vào, cây cối xanh biếc ngoài cửa sổ xào xạc trong gió. Quanh biệt viện đầy cây cối bốn mùa xanh mát, cảnh tượng rất đẹp, không khí rất tươi mát, bụi bặm không nhiều. Nhưng, cứ vào sáng sớm, Tác Phỉ Á đều tự mình quét dọn, không để cho Thị nữ vào làm.
Không vì gì khác, đơn giản là mỗi lần Dương Lăng trở về, đều tĩnh tọa tu luyện trong thư phòng này hoặc là đọc một vài bộ sách ở đây. Nhìn thấy bàn đọc sách và chiếc ghế dựa ở cạnh cửa sổ, Tác Phỉ Á nhớ đến thân thể buông lỏng và ánh mắt yên lặng của Dương Lăng. Cho đến nay, Dương Lăng hàng năm đều tu luyện hoặc bôn ba bên ngoài, nhưng nàng hiểu được Dương Lăng có nỗi khổ trong lòng. Mặc dù chưa từng nói qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của hắn, mũi nàng lại cay xót. Sau khi dung hợp Thần Cách mà Dương Lăng chọn cho nàng, nàng đã tu luyện thành Thượng vị thần, có được tính mạng vô tận. Trong Không gian Vu tháp có địa vị rất cao. Ngay cả Cổ Đức – Giáo hoàng Vu Thần Giáo và đám người Thi vu vương đều rất cung kính với nàng, có thể nói là nói gì làm nấy, muốn gì đều được. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, nàng không muốn gì hết, chỉ hy vọng mỗi ngày được ở cùng một chỗ với Dương Lăng.
“Ma thú lịch, Tám trăm năm mươi mốt năm ba tháng bảy ngày”
Sau khi quét dọn sạch sẽ giá sách, Tác Phỉ Á rút một quyển lịch Ma pháp ra, cầm cây bút lông ngỗng trong tay đánh dấu một cái, âm thầm thở dài. Sau khi Ma Thần Thú Hệ thành lập, tất cả các nơi mà Ma Thần Thú Hệ khống chế đều sử dụng Ma thú lịch. Năm Dương Lăng xuyên qua Thái Luân đại lục, đã trở thành năm đầu của Ma thú lịch. Mỗi ngày qua đi, Tác Phỉ Á đều đánh dấu lên trên Ma pháp lịch, xem xem còn bao lâu nữa Dương Lăng sẽ trở về.
“Ngày mai, có lẽ sẽ không tiếp tục mưa nữa”
Nhìn cơn mưa nhỏ rả rích, nhìn đám mây phía chân trời, Tác Phỉ Á nhẹ nhàng khép lại Ma pháp lịch. Song ngay khi nàng chuẩn bị đặt về chỗ cũ, thì trong không khí đột nhiên xuất hiện một trận rung động. Ngay sau đó, một bàn tay nam nhân dùng sức bịt mắt nàng lại, ôm chặt lấy nàng.
“Tác Phỉ Á!”
Giọng nói quen thuộc khiến cho Tác Phỉ Á vừa vui mừng và sợ hãi, ôm chặt lấy Dương Lăng. Trong lòng rất hưng phấn, nước mắt tuôn ra lả tả, nháy mắt nước mắt đã tuôn như mưa.
“Tác Phỉ Á, đừng khóc”
Dương Lăng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tác Phỉ Á đi, rồi nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hôn thật sâu lên đôi môi gợi cảm.
Trăm câu ngàn chữ cũng không bằng một nụ hôn lúc này.
Hưng phấn, Tác Phỉ Á ôm chặt lấy Dương Lăng. Trong nháy mắt, trời đất trở thành thế giới của hai người, tiếng gió, tiếng mưa rơi… và tiếng người gọi ở xa xa, trong nháy mắt biến mất. Tác Phỉ Á dáng người lả lướt, chỗ nào cần nhô thì nhô, chỗ nào cần lõm thì lõm như một khối băng hòa tan trong lòng Dương Lăng. Hai mắt đẫm lệ, trong lòng ngọt ngào hơn cả ăn mật ong.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nếu có thể, Tác Phỉ Á hy vọng có thể vĩnh viễn được ôm Dương Lăng như vậy, vĩnh viễn không chia lìa.
Tình yêu sâu đậm, tất cả nước đều chảy thành sông.
Sau nụ hôn ngọt ngào, Dương Lăng phất tay bày ra một đạo Cấm chế, sau đó ôm ngang eo Tác Phỉ Á, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng, lập tức dùng sức xông lên… (
Sáng sớm, từ bên trong Biệt viện truyền ra từng tiếng rên rỉ động lòng người, hợp xướng với tiếng mưa rơi rả rich. “Có được không?” Sau vài lần chiến đấu, thật lâu sau, Tác Phỉ Á trong tình trạng kiệt sức rốt cuộc đã tỉnh lại, vừa nói vừa tựa vào trong lòng Dương Lăng. Mái tóc dài lộn xộn, đôi mắt to xinh đẹp rất ngợi tình, mặt đỏ lên.
“Được, đi nào”
Dương Lăng nhanh chóng mặc quần áo vào, đợi Tác Phỉ Á rửa mặt chải đầu xong rồi ôm cái eo thon thả của nàng từ cửa sau đi ra ngoài. Vì che đậy tai mắt người khác, hai người đều mặc áo choàng đen có mũ chùm đầu, mặc thêm một cái áo khoác không có dấu hiệu gì để có thể nhận dạng.
Một đêm mây mưa thoả thuê rồi tiếp đến một giấc ngủ dài, khi hai người lững thững đi ra phía sau cung điện nguy nga, thì trong Thánh thành đã đèn rực rỡ, người đến kẻ đi vô cùng tấp nập. Hai bên ngã tư đường rộng lớn, từng cửa hàng trang trí đẹp đẽ nối tiếp nhau, bày ra đủ loại mặt hàng. Những năm gần đây, dưới sự cố gắng của Cổ Đức, Không gian Vu tháp đã sớm khác xưa rất nhiều. Thánh thành bên cạnh Vu Tháp càng xảy ra biến hóa động trời. Bất kể là quy mô thành thị, hay là số lượng dân cư đều không thua kém bất kể thành phố lớn nào của các Đại Vị Diện. Tín đồ hàng năm hành hương đến Vu Tháp, số lượng lớn hơn tất cả dân cư ở Thái Luân đại lục vài lần.
“Dương đại ca, đi, ta dẫn ngươi đến một nơi rất tuyệt”
Tác Phỉ Á như con bướm nhẹ nhàng nắm tay Dương Lăng rẽ phải quẹo trái, nhanh chóng đi đến Ma thú quảng trường. Cũng giống như Ma thú quảng trường ở các nơi khác, có các quán rượu giá rẻ, có khách sạn náo nhiệt, cũng có đủ các hàng rong bán trên vỉa hè, các loại đồ vật rất thuận tiện mà thực dụng, giống như khi Duy Sâm Trấn bắt đầu phát triển, mang cho Dương Lăng một cảm giác quen thuộc.
“Đi thôi, Tác Phỉ Á, vào bên trong uống vài chén”
Ngửi thấy mùi rượu trong không trung, Dương Lăng nắm tay Tác Phỉ Á, bước vào một quán rượu nhỏ, ngồi ở trong một góc khuất, gọi một chút Lang mỗ tửu ướp băng và vài đĩa đậu phộng.
“Tư Tháp Khắc huynh đệ, ngươi là Thợ săn chín sao sao lại trở về. Thời gian trước, không phải ngươi đi thăm dò Tòa thành dưới đất bên trong Ngõa Luân Á sơn cốc của Ma thú lĩnh sao?”
Một gã râu rậm mặc quần áo Thợ săn đang trợn tròn đôi mắt, không hiểu nổi nhìn tên đồng bọn đột nhiên đi vào.
Sau khi Vị Diện thông đạo giữa Ma thú lĩnh và Không gian Vu tháp đã được mở rộng vài lần, hai bên qua lại càng lúc càng dễ dàng, xác minh thân phận và nộp một chút Tinh tệ là có thể tự do qua lại. Bởi vì giá thành xa xỉ, nên người bình thường chỉ có đứng xa xa mà nhìn. Nhưng đối với đám Thợ săn cao cấp, Đại thương nhân, Đại quý tộc mà nói thì cũng không tính là gì. Thợ săn cao cấp có năng lực, theo nhiệm vụ của Thợ săn Công hội, lần lượt thăm dò Tòa thành dưới đất, Băng Phong nữ thần thần điện và Bạo Phong Vũ hải vực mà lúc trước Dương Lăng chưa kịp thăm dò toàn diện.
“So với việc gia nhập cận vệ Ma thú quân, thăm dò Tòa thành dưới đất có là gì?” Tên Thợ săn chín sao tên là Tư Tháp Khắc cười cười, nhỏ giọng nói vài câu với tên râu rậm: “Nghe nói, sắp tới Ma thú cận vệ quân chuẩn bị tuyển quân, huynh đệ, không muốn bỏ qua cơ hội thì phải nhanh một chút”
“Tư Tháp Khắc, ngươi cũng đừng trêu chọc ta. Không phải mỗi người đều có tốc độ và lực lượng như ngươi. Không có thực lực Lĩnh vực đỉnh, không có tiềm lực tiến giai đến Thần Giai, ai có thể gia nhập Ma thú cận vệ quân chứ? Đừng nói đến chuyện đánh bại những người khác, lập chiến công rồi tiến vào Vu Môn” Tên râu rậm lắc lắc đầu. Ma thú cận vệ quân được xưng là đường tắt để tiến vào Vu Môn, nhưng không phải ai cũng có tư cách gia nhập.
“Hắc hắc, đồ đần. Cứ là người nguyên quán ở Duy Sâm Trấn Ma thú lĩnh, thì ở một vài trường hợp đều có ưu đãi không nhỏ” tên Thợ săn chín sao Tư Tháp Khắc cười cười, uống cạn một chén Lang mỗ tửu, nói tiếp: “Huynh đệ, ngươi đừng nói là ngay cả cái quy tắc này cũng không biết nhé?”
Nguyên quán ở Duy Sâm Trấn Ma thú lĩnh?
Tên râu rậm mắt sáng rực lên, lập tức rất là hưng phấn, thấy được hy vọng gia nhập Ma thú cận vệ quân. Sau khi Dương Lăng trở thành Ma thú Chủ Thần cao cao tại thượng, mọi người bình thường đều gọi hắn là Chủ Thần Đại nhân, nhưng ở trong đám thượng tầng, mọi người đều tự hào khi gọi Dương Lăng là Lĩnh chủ đại nhân.
“Nguyên quán ở Ma thú lĩnh, chính là một ưu thế trời cho sao?” nhấp một ngụm Lang mỗ tửu, Dương Lăng cười cười. Cho đến nay, hắn đã sớm không quan tâm đến quân đội do người bình thường tạo thành. Ma thú đại quân mới là chủ lực để hắn chinh chiến khắp các Vị Diện. Giọng nói của tên râu rậm và tên Tư Tháp Khắc rất nhỏ. Nhưng giấu được đám tửu quỷ trong quán, chứ sao có thể giấu được hắn là chủ nhân của Không gian Vu tháp chứ.
“Hình như là vì tăng cường phòng ngự ở các vị trí chiến lược, nên Đại tướng quân A Tư Na Ma đã ra lệnh tăng cường quân bị” Tác Phỉ Á gật đầu, đáng tiếc cũng không hiểu quá rõ tình hình. Quy mô Lãnh địa càng lúc càng lớn, chuyện cũng càng lúc càng nhiều, đều có nhân viên chuyên môn xử lý, nên chuyện cụ thể nàng quan tâm rất ít.
“A Tư Na Ma có dũng có mưu, hơn nữa còn có Cổ Đức tham mưu, cho đến bây giờ chưa làm gi chuyện gì sai. Có hai người bọn họ ở đó, chúng ta dễ dàng hơn nhiều” Dương Lăng vừa nói vừa uống cạn chén Lang mỗ tửu trong tay, nhỏ giọng nói: “Bây giờ trời đã tối, Tác Phỉ Á đi nào, đi xem Tiểu cô nương Ngả Lỵ Ti đang bận bịu với việc gì”
Mấy trăm năm qua đi, Ngả Lỵ Ti sớm đã từ một cô bé ngây ngô, trở thành một Mỹ nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều. Nhưng trong lòng Dương Lăng, nàng vĩnh viễn đều là cô bé không hề lớn lên, là một trong số không nhiều những người thân chính thức của mình trong thế giới này.
Dương Lăng đang chuẩn bị luyện hóa Linh hồn không trọn vẹn của Thượng cổ Long hồn Đức Tư Mông Đức thì khi nhìn mặt đất mênh mông, nhìn vạn ngọn đèn lập loè ở phương xa, Dương Lăng xúc động, nhớ đến Tác Phỉ Á và Na Tháp Lỵ trong Vu Tháp. Nhớ đến Vưu Na đang nằm im không nhúc nhích trong Thủy tinh quan, bắt Vu ấn, thân hình lóe lên đã biến mất trên đỉnh Thiên Trụ Sơn, tiến vào Không gian Vu tháp.
Vu thuật càng tu luyện về sau càng lúc càng khó nắm vững, mỗi lần bế quan ít nhất cũng phải vài năm, thậm chí có thể trôi qua trăm ngàn năm. Lần này sau khi bế quan, rất có thể trực tiếp dẫn Ma thú đại quân huyết tẩy Vân Trung thành, sống chết không rõ, có lẽ không cẩn thận toàn quân bị diệt. Thừa lúc bây giờ còn có thời gian, Dương Lăng chuẩn bị trước khi bế quan bù đắp cho Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti vài ngày.
Có những thứ sau khi mất đi mới biết được quý giá đến mức nào. Đã mất đi Vưu Na, Dương Lăng không hề muốn mất thêm Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti nữa. Ở thêm được với các nàng dù chỉ một phút một giây cũng là quý giá vô cùng.
Trong một căn biệt viện tao nhã, Tác Phỉ Á nhận lấy cây chổi trong tay Thị nữ đưa cho, nhỏ giọng ra lệnh cho lui. Sau đó, nhẹ nhàng đi vào trong thư phòng yên tĩnh, mở rèm cửa sổ lên, từ từ quét dọn. Trong thư phòng, bày một loạt giá sách, bày đầy các bộ sách về Thiên văn địa lý và Đấu khí, Ma pháp. Sau khi đẩy cửa sổ ra, không khí tươi mát từ ngoài phòng tràn vào, cây cối xanh biếc ngoài cửa sổ xào xạc trong gió. Quanh biệt viện đầy cây cối bốn mùa xanh mát, cảnh tượng rất đẹp, không khí rất tươi mát, bụi bặm không nhiều. Nhưng, cứ vào sáng sớm, Tác Phỉ Á đều tự mình quét dọn, không để cho Thị nữ vào làm.
Không vì gì khác, đơn giản là mỗi lần Dương Lăng trở về, đều tĩnh tọa tu luyện trong thư phòng này hoặc là đọc một vài bộ sách ở đây. Nhìn thấy bàn đọc sách và chiếc ghế dựa ở cạnh cửa sổ, Tác Phỉ Á nhớ đến thân thể buông lỏng và ánh mắt yên lặng của Dương Lăng. Cho đến nay, Dương Lăng hàng năm đều tu luyện hoặc bôn ba bên ngoài, nhưng nàng hiểu được Dương Lăng có nỗi khổ trong lòng. Mặc dù chưa từng nói qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của hắn, mũi nàng lại cay xót. Sau khi dung hợp Thần Cách mà Dương Lăng chọn cho nàng, nàng đã tu luyện thành Thượng vị thần, có được tính mạng vô tận. Trong Không gian Vu tháp có địa vị rất cao. Ngay cả Cổ Đức – Giáo hoàng Vu Thần Giáo và đám người Thi vu vương đều rất cung kính với nàng, có thể nói là nói gì làm nấy, muốn gì đều được. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, nàng không muốn gì hết, chỉ hy vọng mỗi ngày được ở cùng một chỗ với Dương Lăng.
“Ma thú lịch, Tám trăm năm mươi mốt năm ba tháng bảy ngày”
Sau khi quét dọn sạch sẽ giá sách, Tác Phỉ Á rút một quyển lịch Ma pháp ra, cầm cây bút lông ngỗng trong tay đánh dấu một cái, âm thầm thở dài. Sau khi Ma Thần Thú Hệ thành lập, tất cả các nơi mà Ma Thần Thú Hệ khống chế đều sử dụng Ma thú lịch. Năm Dương Lăng xuyên qua Thái Luân đại lục, đã trở thành năm đầu của Ma thú lịch. Mỗi ngày qua đi, Tác Phỉ Á đều đánh dấu lên trên Ma pháp lịch, xem xem còn bao lâu nữa Dương Lăng sẽ trở về.
“Ngày mai, có lẽ sẽ không tiếp tục mưa nữa”
Nhìn cơn mưa nhỏ rả rích, nhìn đám mây phía chân trời, Tác Phỉ Á nhẹ nhàng khép lại Ma pháp lịch. Song ngay khi nàng chuẩn bị đặt về chỗ cũ, thì trong không khí đột nhiên xuất hiện một trận rung động. Ngay sau đó, một bàn tay nam nhân dùng sức bịt mắt nàng lại, ôm chặt lấy nàng.
“Tác Phỉ Á!”
Giọng nói quen thuộc khiến cho Tác Phỉ Á vừa vui mừng và sợ hãi, ôm chặt lấy Dương Lăng. Trong lòng rất hưng phấn, nước mắt tuôn ra lả tả, nháy mắt nước mắt đã tuôn như mưa.
“Tác Phỉ Á, đừng khóc”
Dương Lăng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tác Phỉ Á đi, rồi nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hôn thật sâu lên đôi môi gợi cảm.
Trăm câu ngàn chữ cũng không bằng một nụ hôn lúc này.
Hưng phấn, Tác Phỉ Á ôm chặt lấy Dương Lăng. Trong nháy mắt, trời đất trở thành thế giới của hai người, tiếng gió, tiếng mưa rơi… và tiếng người gọi ở xa xa, trong nháy mắt biến mất. Tác Phỉ Á dáng người lả lướt, chỗ nào cần nhô thì nhô, chỗ nào cần lõm thì lõm như một khối băng hòa tan trong lòng Dương Lăng. Hai mắt đẫm lệ, trong lòng ngọt ngào hơn cả ăn mật ong.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nếu có thể, Tác Phỉ Á hy vọng có thể vĩnh viễn được ôm Dương Lăng như vậy, vĩnh viễn không chia lìa.
Tình yêu sâu đậm, tất cả nước đều chảy thành sông.
Sau nụ hôn ngọt ngào, Dương Lăng phất tay bày ra một đạo Cấm chế, sau đó ôm ngang eo Tác Phỉ Á, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng, lập tức dùng sức xông lên… (
Sáng sớm, từ bên trong Biệt viện truyền ra từng tiếng rên rỉ động lòng người, hợp xướng với tiếng mưa rơi rả rich. “Có được không?” Sau vài lần chiến đấu, thật lâu sau, Tác Phỉ Á trong tình trạng kiệt sức rốt cuộc đã tỉnh lại, vừa nói vừa tựa vào trong lòng Dương Lăng. Mái tóc dài lộn xộn, đôi mắt to xinh đẹp rất ngợi tình, mặt đỏ lên.
“Được, đi nào”
Dương Lăng nhanh chóng mặc quần áo vào, đợi Tác Phỉ Á rửa mặt chải đầu xong rồi ôm cái eo thon thả của nàng từ cửa sau đi ra ngoài. Vì che đậy tai mắt người khác, hai người đều mặc áo choàng đen có mũ chùm đầu, mặc thêm một cái áo khoác không có dấu hiệu gì để có thể nhận dạng.
Một đêm mây mưa thoả thuê rồi tiếp đến một giấc ngủ dài, khi hai người lững thững đi ra phía sau cung điện nguy nga, thì trong Thánh thành đã đèn rực rỡ, người đến kẻ đi vô cùng tấp nập. Hai bên ngã tư đường rộng lớn, từng cửa hàng trang trí đẹp đẽ nối tiếp nhau, bày ra đủ loại mặt hàng. Những năm gần đây, dưới sự cố gắng của Cổ Đức, Không gian Vu tháp đã sớm khác xưa rất nhiều. Thánh thành bên cạnh Vu Tháp càng xảy ra biến hóa động trời. Bất kể là quy mô thành thị, hay là số lượng dân cư đều không thua kém bất kể thành phố lớn nào của các Đại Vị Diện. Tín đồ hàng năm hành hương đến Vu Tháp, số lượng lớn hơn tất cả dân cư ở Thái Luân đại lục vài lần.
“Dương đại ca, đi, ta dẫn ngươi đến một nơi rất tuyệt”
Tác Phỉ Á như con bướm nhẹ nhàng nắm tay Dương Lăng rẽ phải quẹo trái, nhanh chóng đi đến Ma thú quảng trường. Cũng giống như Ma thú quảng trường ở các nơi khác, có các quán rượu giá rẻ, có khách sạn náo nhiệt, cũng có đủ các hàng rong bán trên vỉa hè, các loại đồ vật rất thuận tiện mà thực dụng, giống như khi Duy Sâm Trấn bắt đầu phát triển, mang cho Dương Lăng một cảm giác quen thuộc.
“Đi thôi, Tác Phỉ Á, vào bên trong uống vài chén”
Ngửi thấy mùi rượu trong không trung, Dương Lăng nắm tay Tác Phỉ Á, bước vào một quán rượu nhỏ, ngồi ở trong một góc khuất, gọi một chút Lang mỗ tửu ướp băng và vài đĩa đậu phộng.
“Tư Tháp Khắc huynh đệ, ngươi là Thợ săn chín sao sao lại trở về. Thời gian trước, không phải ngươi đi thăm dò Tòa thành dưới đất bên trong Ngõa Luân Á sơn cốc của Ma thú lĩnh sao?”
Một gã râu rậm mặc quần áo Thợ săn đang trợn tròn đôi mắt, không hiểu nổi nhìn tên đồng bọn đột nhiên đi vào.
Sau khi Vị Diện thông đạo giữa Ma thú lĩnh và Không gian Vu tháp đã được mở rộng vài lần, hai bên qua lại càng lúc càng dễ dàng, xác minh thân phận và nộp một chút Tinh tệ là có thể tự do qua lại. Bởi vì giá thành xa xỉ, nên người bình thường chỉ có đứng xa xa mà nhìn. Nhưng đối với đám Thợ săn cao cấp, Đại thương nhân, Đại quý tộc mà nói thì cũng không tính là gì. Thợ săn cao cấp có năng lực, theo nhiệm vụ của Thợ săn Công hội, lần lượt thăm dò Tòa thành dưới đất, Băng Phong nữ thần thần điện và Bạo Phong Vũ hải vực mà lúc trước Dương Lăng chưa kịp thăm dò toàn diện.
“So với việc gia nhập cận vệ Ma thú quân, thăm dò Tòa thành dưới đất có là gì?” Tên Thợ săn chín sao tên là Tư Tháp Khắc cười cười, nhỏ giọng nói vài câu với tên râu rậm: “Nghe nói, sắp tới Ma thú cận vệ quân chuẩn bị tuyển quân, huynh đệ, không muốn bỏ qua cơ hội thì phải nhanh một chút”
“Tư Tháp Khắc, ngươi cũng đừng trêu chọc ta. Không phải mỗi người đều có tốc độ và lực lượng như ngươi. Không có thực lực Lĩnh vực đỉnh, không có tiềm lực tiến giai đến Thần Giai, ai có thể gia nhập Ma thú cận vệ quân chứ? Đừng nói đến chuyện đánh bại những người khác, lập chiến công rồi tiến vào Vu Môn” Tên râu rậm lắc lắc đầu. Ma thú cận vệ quân được xưng là đường tắt để tiến vào Vu Môn, nhưng không phải ai cũng có tư cách gia nhập.
“Hắc hắc, đồ đần. Cứ là người nguyên quán ở Duy Sâm Trấn Ma thú lĩnh, thì ở một vài trường hợp đều có ưu đãi không nhỏ” tên Thợ săn chín sao Tư Tháp Khắc cười cười, uống cạn một chén Lang mỗ tửu, nói tiếp: “Huynh đệ, ngươi đừng nói là ngay cả cái quy tắc này cũng không biết nhé?”
Nguyên quán ở Duy Sâm Trấn Ma thú lĩnh?
Tên râu rậm mắt sáng rực lên, lập tức rất là hưng phấn, thấy được hy vọng gia nhập Ma thú cận vệ quân. Sau khi Dương Lăng trở thành Ma thú Chủ Thần cao cao tại thượng, mọi người bình thường đều gọi hắn là Chủ Thần Đại nhân, nhưng ở trong đám thượng tầng, mọi người đều tự hào khi gọi Dương Lăng là Lĩnh chủ đại nhân.
“Nguyên quán ở Ma thú lĩnh, chính là một ưu thế trời cho sao?” nhấp một ngụm Lang mỗ tửu, Dương Lăng cười cười. Cho đến nay, hắn đã sớm không quan tâm đến quân đội do người bình thường tạo thành. Ma thú đại quân mới là chủ lực để hắn chinh chiến khắp các Vị Diện. Giọng nói của tên râu rậm và tên Tư Tháp Khắc rất nhỏ. Nhưng giấu được đám tửu quỷ trong quán, chứ sao có thể giấu được hắn là chủ nhân của Không gian Vu tháp chứ.
“Hình như là vì tăng cường phòng ngự ở các vị trí chiến lược, nên Đại tướng quân A Tư Na Ma đã ra lệnh tăng cường quân bị” Tác Phỉ Á gật đầu, đáng tiếc cũng không hiểu quá rõ tình hình. Quy mô Lãnh địa càng lúc càng lớn, chuyện cũng càng lúc càng nhiều, đều có nhân viên chuyên môn xử lý, nên chuyện cụ thể nàng quan tâm rất ít.
“A Tư Na Ma có dũng có mưu, hơn nữa còn có Cổ Đức tham mưu, cho đến bây giờ chưa làm gi chuyện gì sai. Có hai người bọn họ ở đó, chúng ta dễ dàng hơn nhiều” Dương Lăng vừa nói vừa uống cạn chén Lang mỗ tửu trong tay, nhỏ giọng nói: “Bây giờ trời đã tối, Tác Phỉ Á đi nào, đi xem Tiểu cô nương Ngả Lỵ Ti đang bận bịu với việc gì”
Mấy trăm năm qua đi, Ngả Lỵ Ti sớm đã từ một cô bé ngây ngô, trở thành một Mỹ nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều. Nhưng trong lòng Dương Lăng, nàng vĩnh viễn đều là cô bé không hề lớn lên, là một trong số không nhiều những người thân chính thức của mình trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.