Chương 517: Dịch Hạch
Ngã Nhạn
01/08/2022
Bạch y nam tử là một con Hoả Lang Điểu hoá thành, hắn mới chỉ là người gác
bên rìa Yêu Lâm, Thiên Long được dẫn đến xa xa trung tâm, trên đường đi
Thiên Long thấy rất nhiều yêu thú cấp độ Nhập Thần trở xuống đều yếu ớt, có tên đôi khi đang gác lăn đùng ra ngất, lâu lâu có cả Độ Kiếp dính
chưởng.
~ chuyện này là sao?
Thiên Long thắc mắc hỏi bạch y nam tử, quá kỳ lạ, yêu thú cái gì mà yếu ớt đến đáng thương.
~ Long huynh không biết, hiện tại ở Yêu Lâm đang xảy ra dịch hạch, đã có tới hơn ba trăm ngàn yêu thú có thực lực từ nhập Thần trở xuống chết đi, còn yêu thú không có tu vi chết như cát xa mạc không thể tính nổi. Đó là mới có một tháng thời gian.
Theo lời hắn nói, dịch hạch này chỉ xuất hiện đối với yêu thú, loài người là không thể bị nhiễm.
~ theo ta dịch hạch này là do thế giới khác đưa đến.
Hắc Long suy đoán là vậy, hình như hắn cũng biết đôi ba điều gì.
Thiên Long được dẫn đến người cấp cao nhất ở khu vực, khu vực này gọi là Tuyệt Nhai Đàm, người đứng đầu là một con Lôi Hùng, nghe đâu Lôi Hùng trước đây thi đấu ở Thái Băng cốc là con của người này.
Ở Yêu Lâm được chia thành mười hai vùng do mười hai vị chúa tể lãnh đạo, mười hai người này được xưng là Thập Nhị Vương Thần, mỗi một bương thần cai quản một khu vực.
Thiên Long được dẫn đến nơi ở của Lôi Vương, Nơi này có nhà cộ đường xá rất bài bản, con người có sao yêu thú có vậy, một số con người có tính tốt được yêu thú trọng dụng cũng có thể đến nơi này làm ăn buôn bán, ở trong Yêu Lâm có rất nhiều linh dược thảo dược quý hiếm, yêu thú rất sẵn lòng đưa ra giao dịch buôn bán cùng con người, yêu thú cũng cần sống mà a.
Một Vương nơi này cũng có thực lực ngang bằng với một Đế nơi nhân loại, mà thực lực đã ngang thì yêu thú chắc chắn sẽ là người chiến thắng, yêu thú sinh ra đã là vua của nhục thể.
Thiên Long được đưa đến một toà nhà rất khang trang, khắp nơi đều có lính gác đầy đủ, thần thức của cao thủ quét mọi ngóc ngách không kể một chốn nào.
~ Long huynh!
Đi đến trung tâm, Thiên Long bắt gặp người quen, là Lôi Hùng, con hàng này đột nhiên xuất hiện khiến Thiên Long có chút bất ngờ, nghĩ một chút cũng thấy bình thường đi, đây là nhà hắn hắn không ở đây thì ở đâu.
~ haha Hùng Huynh kể từ đại hội lần trước giờ mới có cơ hội gặp mặt, thất lễ quá.
Thiên Long sang sảng cười chắp tay làm lễ, đây là đạo hiếu khách nha.
~ Long huynh chê cười, ta lần trước còn chưa bái phỏng ngươi nữa, lúc đó trong nhà có việc ta còn về trước cả Công Chúa.
Xác thực lúc đó tình hình ở nhà đang rất căng thẳng, bệnh dịch hoành hành, thực lực cao có đề kháng khá tốt nên ít bị không sao, thực lực thấp chết như rạ.
Nói về vấn đề này mọi người cũng im lặng một hồi, bạch y nam tử sau khi nhận tiếp vài cái nhiệm vụ rồi lại đi ra ngoài, Thiên Long đi theo đi theo Lôi Hùng tiến vào bên trong đại sảnh gặp cha hắn, Lôi Hùng thực chất không phải tên hắn, hắn tên là HÙng Thái Chu, phụ thân hắn là Hùng Bá Chủ. Tên ai cũng khí phách mười phần.
Tiến vào đại sảnh nơi này có rất nhiều người, bọn họ đang bàn kế hoạch làm sao để chống lại cơn dịch hạch này. Nghe bẩm báo có Thiên Long đến, mọi người dừng lại một chút để tiếp khách.
~ Tại hạ Thiên Long rất may mắn được gặp các vị.
Thiên Long hành lễ chào mọi người, quét mắt thấy bên trong có một đại hãn râu quai nón xồm xồm chắc là Hùng Bá Chủ, bên dưới có chín người chắc là cấp cao bộ máy đang bàn bạc.
~ huynh đệ mời ngồi haha….
Hùng Thái Chu rất vui vẻ tiếp đón Thiên Long, Thiên Long là khách quý ở Yêu Lâm, chỉ với những sự tình hắn gây ra cũng đủ để bọn họ nể phục mười phần, có ai lại dám lần lượt đi thu hoạch đầu của huynh đệ đại Đế bao giờ đâu a.
~ không biết Long đệ đến yêu lâm là có chuyện gì chăng?
Sau một hồi lời qua tiếng lại vui vẻ, Một lão già sốt ruột không thể chờ đợi nữa, hình như khu vực của lão giả này bị nặng nhất, thuộc hạ của hắn liên tục rụng, hắn đang lo đến chết đây.
~ ta đến đây để thăm Công chúa, cùng diện kiến Yêu Hậu. Các vị có thể cho ta tới đó được không?
Thiên Long vừa nói ra lập tức hội trường im ắng lạ thường, nhìn mặt ai cũng khó khăn nhăn nheo, tựa như ăn phải mướp đắng a.
~ chuyện gì vậy?
To có cảm giác không lành rồi, vội vã hỏi lại ngay.
~ thú thật tiểu huynh đệ, công chúa Tịnh Vân trúng phải đợt dịch hạch, hiện tại hôn mê đã sâu, không biết có qua nổi hay không!
Một lão giả lưng có một cái mai đứng dậy nói, từ khi Tịnh Vân về Yêu Lâm, không biết đi đâu liền dính chưởng đợt dịch hạch quét qua, mà nàng lại có tu vi Độ Kiếp, Độ kiếp tu vi đề kháng rất cao, nhưng một khi trúng phải dịch hạch, nó chính là một quả bom, càng cứng bệnh càng nặng.
~ có ai có thể dẫn ta tới đó được không?
Thiên Long gần như là cầu xin mọi người, hắn đã chịu đả kích quá nhiều, người thân lần lượt rời đi, hiện tại ngay cả cô bé Tịnh Vân lúc nào cũng yêu đời ca ca nhảy nhảy cũng muốn tạm biệt hắn, Thiên Long tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
~ Được để ta dẫn ngươi đi!
Hùng Bá Chủ dẫn Thiên Long đi, trên đường đi hắn nói rất nhiều, đã mời rất nhiều chuyên gia về y học dịch bệnh của loài người đến nghiên cứu nhưng chưa có một phương pháp gì khống chế được dịch hạch, hiện tại toàn Yêu Lâm đã ra giới nghiêm ngay cả truyền tống trận cũng đóng lại, bước đầu xác định là dịch bệnh từ thông đạo do đám Lôi Đế mở ra, nếu Tịnh Vân không qua khỏi, giữa loài người và Yêu Thú không tránh khỏi một trận chiến một mất một còn.
Thiên Long thì không muốn chuyện này xảy ra, bởi vì sao, vì Tịnh Vân là con gái hắn chứ sao, Tịnh Vân không được đi đâu hết, phải sống để vị phụ thân tệ bạc bỏ rơi con gái này đền bù tổn thất, còn đám Lôi đế, từ từ rồi cũng sẽ đến lượt đi với đám quản gia cả mà thôi, không ai có thể tránh thaots được hết, cứ ngồi đó thù của hắn lẫn của Yêu Hậu cứ để Thiên Long lo.
Đi đến nơi ở của Yêu Hậu, nơi này chính là nằm ở một ngọn núi tuyết bốn mùa tuyết rơi, thiên sơn trọc trời, trên đỉnh thiên sơn là cung điện của Yêu Hậu , Yêu Hậu và Tịnh Vân là Tuyết Lân, một chủng Băng Lân hiếm gặp, ở một nơi lạnh lẽo như vầy là hết sức bình thường.
Dẫn Thiên Long đến đây Hùng Bá Chủ vứt hắn ở cửa rồi bỏ đi, hắn không có thời gian gặp Yêu Hậu, nàng cũng bận mà hắn cũng thế, để Thiên Long tự túc thôi.
Thiên Long rảo bước vào cổng lớn, nhờ một yêu thú gác cổng đi báo cáo hắn muốn diện kiến, Thiên Long không cần phải chờ lâu, có một nha hoàn đi ra dẫn đường cho hắn tiến vào biệt viện của Tịnh Vân.
Tuy nói là cung điện nhưng ở đây không có rộng rãi như ở cung điện của Thánh Mẫu, khuôn viên nhỏ hơn rất nhiều, nói là nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là vì bão tuyết quá lớn khiến Thiên Long cảm tưởng bản thân như lạc vào mê trận, đi mãi không tới đích.
~ chuyện này là sao?
Thiên Long thắc mắc hỏi bạch y nam tử, quá kỳ lạ, yêu thú cái gì mà yếu ớt đến đáng thương.
~ Long huynh không biết, hiện tại ở Yêu Lâm đang xảy ra dịch hạch, đã có tới hơn ba trăm ngàn yêu thú có thực lực từ nhập Thần trở xuống chết đi, còn yêu thú không có tu vi chết như cát xa mạc không thể tính nổi. Đó là mới có một tháng thời gian.
Theo lời hắn nói, dịch hạch này chỉ xuất hiện đối với yêu thú, loài người là không thể bị nhiễm.
~ theo ta dịch hạch này là do thế giới khác đưa đến.
Hắc Long suy đoán là vậy, hình như hắn cũng biết đôi ba điều gì.
Thiên Long được dẫn đến người cấp cao nhất ở khu vực, khu vực này gọi là Tuyệt Nhai Đàm, người đứng đầu là một con Lôi Hùng, nghe đâu Lôi Hùng trước đây thi đấu ở Thái Băng cốc là con của người này.
Ở Yêu Lâm được chia thành mười hai vùng do mười hai vị chúa tể lãnh đạo, mười hai người này được xưng là Thập Nhị Vương Thần, mỗi một bương thần cai quản một khu vực.
Thiên Long được dẫn đến nơi ở của Lôi Vương, Nơi này có nhà cộ đường xá rất bài bản, con người có sao yêu thú có vậy, một số con người có tính tốt được yêu thú trọng dụng cũng có thể đến nơi này làm ăn buôn bán, ở trong Yêu Lâm có rất nhiều linh dược thảo dược quý hiếm, yêu thú rất sẵn lòng đưa ra giao dịch buôn bán cùng con người, yêu thú cũng cần sống mà a.
Một Vương nơi này cũng có thực lực ngang bằng với một Đế nơi nhân loại, mà thực lực đã ngang thì yêu thú chắc chắn sẽ là người chiến thắng, yêu thú sinh ra đã là vua của nhục thể.
Thiên Long được đưa đến một toà nhà rất khang trang, khắp nơi đều có lính gác đầy đủ, thần thức của cao thủ quét mọi ngóc ngách không kể một chốn nào.
~ Long huynh!
Đi đến trung tâm, Thiên Long bắt gặp người quen, là Lôi Hùng, con hàng này đột nhiên xuất hiện khiến Thiên Long có chút bất ngờ, nghĩ một chút cũng thấy bình thường đi, đây là nhà hắn hắn không ở đây thì ở đâu.
~ haha Hùng Huynh kể từ đại hội lần trước giờ mới có cơ hội gặp mặt, thất lễ quá.
Thiên Long sang sảng cười chắp tay làm lễ, đây là đạo hiếu khách nha.
~ Long huynh chê cười, ta lần trước còn chưa bái phỏng ngươi nữa, lúc đó trong nhà có việc ta còn về trước cả Công Chúa.
Xác thực lúc đó tình hình ở nhà đang rất căng thẳng, bệnh dịch hoành hành, thực lực cao có đề kháng khá tốt nên ít bị không sao, thực lực thấp chết như rạ.
Nói về vấn đề này mọi người cũng im lặng một hồi, bạch y nam tử sau khi nhận tiếp vài cái nhiệm vụ rồi lại đi ra ngoài, Thiên Long đi theo đi theo Lôi Hùng tiến vào bên trong đại sảnh gặp cha hắn, Lôi Hùng thực chất không phải tên hắn, hắn tên là HÙng Thái Chu, phụ thân hắn là Hùng Bá Chủ. Tên ai cũng khí phách mười phần.
Tiến vào đại sảnh nơi này có rất nhiều người, bọn họ đang bàn kế hoạch làm sao để chống lại cơn dịch hạch này. Nghe bẩm báo có Thiên Long đến, mọi người dừng lại một chút để tiếp khách.
~ Tại hạ Thiên Long rất may mắn được gặp các vị.
Thiên Long hành lễ chào mọi người, quét mắt thấy bên trong có một đại hãn râu quai nón xồm xồm chắc là Hùng Bá Chủ, bên dưới có chín người chắc là cấp cao bộ máy đang bàn bạc.
~ huynh đệ mời ngồi haha….
Hùng Thái Chu rất vui vẻ tiếp đón Thiên Long, Thiên Long là khách quý ở Yêu Lâm, chỉ với những sự tình hắn gây ra cũng đủ để bọn họ nể phục mười phần, có ai lại dám lần lượt đi thu hoạch đầu của huynh đệ đại Đế bao giờ đâu a.
~ không biết Long đệ đến yêu lâm là có chuyện gì chăng?
Sau một hồi lời qua tiếng lại vui vẻ, Một lão già sốt ruột không thể chờ đợi nữa, hình như khu vực của lão giả này bị nặng nhất, thuộc hạ của hắn liên tục rụng, hắn đang lo đến chết đây.
~ ta đến đây để thăm Công chúa, cùng diện kiến Yêu Hậu. Các vị có thể cho ta tới đó được không?
Thiên Long vừa nói ra lập tức hội trường im ắng lạ thường, nhìn mặt ai cũng khó khăn nhăn nheo, tựa như ăn phải mướp đắng a.
~ chuyện gì vậy?
To có cảm giác không lành rồi, vội vã hỏi lại ngay.
~ thú thật tiểu huynh đệ, công chúa Tịnh Vân trúng phải đợt dịch hạch, hiện tại hôn mê đã sâu, không biết có qua nổi hay không!
Một lão giả lưng có một cái mai đứng dậy nói, từ khi Tịnh Vân về Yêu Lâm, không biết đi đâu liền dính chưởng đợt dịch hạch quét qua, mà nàng lại có tu vi Độ Kiếp, Độ kiếp tu vi đề kháng rất cao, nhưng một khi trúng phải dịch hạch, nó chính là một quả bom, càng cứng bệnh càng nặng.
~ có ai có thể dẫn ta tới đó được không?
Thiên Long gần như là cầu xin mọi người, hắn đã chịu đả kích quá nhiều, người thân lần lượt rời đi, hiện tại ngay cả cô bé Tịnh Vân lúc nào cũng yêu đời ca ca nhảy nhảy cũng muốn tạm biệt hắn, Thiên Long tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
~ Được để ta dẫn ngươi đi!
Hùng Bá Chủ dẫn Thiên Long đi, trên đường đi hắn nói rất nhiều, đã mời rất nhiều chuyên gia về y học dịch bệnh của loài người đến nghiên cứu nhưng chưa có một phương pháp gì khống chế được dịch hạch, hiện tại toàn Yêu Lâm đã ra giới nghiêm ngay cả truyền tống trận cũng đóng lại, bước đầu xác định là dịch bệnh từ thông đạo do đám Lôi Đế mở ra, nếu Tịnh Vân không qua khỏi, giữa loài người và Yêu Thú không tránh khỏi một trận chiến một mất một còn.
Thiên Long thì không muốn chuyện này xảy ra, bởi vì sao, vì Tịnh Vân là con gái hắn chứ sao, Tịnh Vân không được đi đâu hết, phải sống để vị phụ thân tệ bạc bỏ rơi con gái này đền bù tổn thất, còn đám Lôi đế, từ từ rồi cũng sẽ đến lượt đi với đám quản gia cả mà thôi, không ai có thể tránh thaots được hết, cứ ngồi đó thù của hắn lẫn của Yêu Hậu cứ để Thiên Long lo.
Đi đến nơi ở của Yêu Hậu, nơi này chính là nằm ở một ngọn núi tuyết bốn mùa tuyết rơi, thiên sơn trọc trời, trên đỉnh thiên sơn là cung điện của Yêu Hậu , Yêu Hậu và Tịnh Vân là Tuyết Lân, một chủng Băng Lân hiếm gặp, ở một nơi lạnh lẽo như vầy là hết sức bình thường.
Dẫn Thiên Long đến đây Hùng Bá Chủ vứt hắn ở cửa rồi bỏ đi, hắn không có thời gian gặp Yêu Hậu, nàng cũng bận mà hắn cũng thế, để Thiên Long tự túc thôi.
Thiên Long rảo bước vào cổng lớn, nhờ một yêu thú gác cổng đi báo cáo hắn muốn diện kiến, Thiên Long không cần phải chờ lâu, có một nha hoàn đi ra dẫn đường cho hắn tiến vào biệt viện của Tịnh Vân.
Tuy nói là cung điện nhưng ở đây không có rộng rãi như ở cung điện của Thánh Mẫu, khuôn viên nhỏ hơn rất nhiều, nói là nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là vì bão tuyết quá lớn khiến Thiên Long cảm tưởng bản thân như lạc vào mê trận, đi mãi không tới đích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.