Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 151: Người Quen

Ngã Nhạn

07/12/2020

Tuấn ở một phương trời khác, râu tóc cũng đã dài lắm rồi, nhìn như ăn xin, cậu ta đang đứng trước biên giới giữa Colombia và rừng Amazon, hít một hơi.

- hai nàng lên cây chơi đi, ta đi làm đẹp tý!

Để nhị nữ lên trên một đại thụ, Tuấn nhảy xuống một dòng sông trong vắt, tắm rửa sạch sẽ, đưa kiếm cạo hết tóc để đầu đinh thôi, lấy một bộ y phục mới mặc vào, người đẹp vì lụa, đèn lên phố là anh lên đồ, nhìn Tuấn trước kia có chút hơi tàn, nhưng bây giờ đã bảnh trai hơn xưa một vạn dặm, ngồi ngắm cảnh một chút Tuấn căn căn thời gian, đợi nhị nữ tắm xong mới về.

- phu quân, mẫu thân dữ lắm á, huynh cẩn thận chút nha!

A La Ngạn dục Tuấn nhỏ nhẹ, cái tên đầu đất này phải hò hét từ đầu để hắn chuẩn bị văn chương, chứ nếu không đợi tới lúc đó hai bên không hợp ý, tên không sợ trời không sợ đất này lại ngồi cãi tay đôi với mẫu thân, như vậy có vẻ bất ổn.

- biết rồi, hai đứa lần này về nhà chắc không được đi nữa đâu nhỉ?

- chắc vậy á!

Không khí lập tức trở lên im lặng, dỗ hai đứa nó đi ngủ, Tuấn lao vút vào chính giữa rừng, đi qua vài bộ lạc nhỏ, đứa nào cũng cầm súng nả cho hoa dung thất sắc luôn, đột nhiên Tuấn thấy một con nai chết phía xa, nhìn nó chết sao giống như sống vậy? Ra là cậu ta cảm giác sinh cơ con nai nó đã tận, thế nhưng bề ngoài nó vẫn như đang sống không có dấu hiệu sự chết gì hết.

Tuấn câm cục đá phi nhẹ lên bụng con nai.

- Ầm.. Ầm...

Như một quả bom, nổ nát ra, toàn bộ cây cối bán kính mười mét đều bị một thứ chất độc ăn mòn hết, da thịt con nai chạm vào thứ gì thứ đó liền đen lại thối rữa và mất sinh cơ, Tuấn lau mồ hôi lạnh, đù má đứa nào chơi kỳ vậy? Nguy hiểm thôi rồi.

Tuấn lại hết hứng đi theo địa chỉ nhị nữ nói, mò dấu vết con nai để lại đi tìm đứa nào gây ra cái này, Tuấn phải giết luôn trừ hậu hoạn cho thế gian.

Đúng là một tên điếc không sợ súng, người khác thấy vậy liền bỏ chạy mất tiêu, riêng tên đầu đất này chị sợ thiên hạ không loạn thôi chứ không sợ chết.

Chạy cả trăm dặm, Tuấn đã đến, một cái hồ rộng lớn bán kính mười dặm, nước hồ đen nghịt không thấy một chút màu sắc khác, ngay cả ánh trăng cũng muốn mất sắc khi rơi vào đây, một lão già quần áo không mặc gì đứng chính giữa hồ, Tuấn nhìn lão già tý thì nôn luôn, dòi bọ lúc nhúc trên người tên đó lúc nhúc, rết hay sâu róm hay rắn nó cứ bò lởn vởn quang người lão, khuôn mặt dòi bọ đã chiếm chỗ, nói chung cái mặt kia nó đã mất dạng, nhiều chỗ trên cơ thể lão ta rỉ ra nhiều chất dịch xanh đỏ tím vàng có hết, Tuấn nhìn một cái không tính đánh nhau nữa rồi, cậu ta chỉ muốn chạy thục mạng đi thôi.

Ầm Ầm ầm...

Đột nhiên lão ta hét hớn, nước đen trên mặt hồ lập tức bay lên thành một cái vòi rồng, nó liên tục đổ toàn bộ vào miệng lão ta, nước vơi đi chút nào Tuấn thấy đất đá nó bị ăn mòn sâu hoắm tít vào bên trong tối nghịt. Thời gian chưa tới một nén nhang vậy mà lão ta hút cạn toàn bộ cái hồ được cho là chất độc, cả một hồ nước độc luôn đó a.

Thiên Long có thể hấp thụ cả một hồ Linh dịch Sinh Mệnh Chi Tuyền, quan trọng là có mà để hấp thụ không mới là điều quan trọng, còn đối với người luyện độc, cứ cái gì càng độc càng bổ, càng độc thực lực tăng càng nhanh.

Một âm thanh khàn khàn vui sướng vang lên:



- haha... Một tỉ đô, mua những loài yêu thú độc và những loại độc dược, giúp ta đột phá lên Nguyên Anh Cửu phẩm, đã đến lúc ta xuất quan rồi...

Nghe vậy Tuấn xa xa tóc gáy rợn đứng lên, một... một tỏi đô, đù... ra tay cũng hơi bị bá đạo, tên độc sĩ kia tuyệt đối là một Tỉ phú a...

Cạch cạch...

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Tuấn muốn khóc luôn, dẫm lên cái cây khô, xong xong rồi.

- ai đó bước ra đây!

Lão già khàn khàn, giọng nói ghê rợn tóc gáy, chuyện này lão tuyệt đối không thể để ai biết, trên giang hồ độc sĩ hình như không được yêu mến mấy cho lắm, để bị phát hiện vậy kiếp này chắc vứt!

- haha... Lão bá, ta mới nhìn ngài một cái đã như tri kỉ đời ta, trên tay ta có chút rượu với chút mồi, thôi thì gặp nhau coi như cái duyên, không biết chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự chút không?

Tuấn một thân văn chương đầy mình, cứ bí bí một chút là như kiểu Nguyễn Du nhập. Còn biết làm sao được nữa, muốn sống tốt nhất dẻo miệng một chút.

- Ngươi...

Lão già nhìn Tuấn một hồi thì ngớ ra, đừng đùa vậy chứ? Lão đi đến nơi Tuấn đang đứng chậm rãi, không đợi Tuấn hoảng sợ vứt hàng chạy, lão đã chạy tới chỗ Tuấn quỳ một gối xuống đất, giọng điệu cung kính mười phần:

- công tử, là ta, ta là Độc Sĩ đây!

Tuấn chân tay bủn rủn, Độc Sĩ hả? À sao bữa nay ngươi ghê dữ vậy? ngươi là thuộc hạ của Thiên Long, thế mà ngươi còn muốn hơn thực lực của ta luôn, bá đạo vậy!

- ngươi cũng thật hoành tráng a!

- công tử quá khen, ta đã cố hết sức, tiếp theo sẽ xuất sơn phò tá thiếu chủ!

Nghĩ lại những ngày tháng cưỡng ép tăng thực lực, Độc Sĩ cảm thán vô cùng, ở miền nam Mỹ này, mọi thứ nó hơn phía Châu Á không ít.

- Haiz...

Tuấn thở dài một cái, đưa mồi cùng rượu ra, cả hai ngồi tâm sự đến sáng, có gì Tuấn nói hết, hướng dẫn Độc Sĩ một số điều đã và đang gây xôn xao nơi đất Tàu.



- sáng rồi, thôi... ngươi đi theo ta đi, đến Tinh Linh Sâm Lâm xong chúng ta còn mạng thì cùng về!

Tuấn phán một câu xanh rờn làm Độc Sĩ có chút nuốt không nổi miếng mồi, rất muốn chiêm ngưỡng xem nơi đẹp nhất trái đất nó ra sao, sống trên đời mà được nhìn ngắm Tinh Linh Sâm Lâm một lần chết cũng đáng.

- được.

Cả hai cùng nhau lên đường, đường đến Tinh Linh Sâm Lâm không khó đi mấy khi có hai con bé chỉ đường, ba ngày sau Tuấn đã có mặt gần chỗ các nàng ở.

Đi thêm một đoạn ngắn bước qua một trận pháp quy mô hoành tráng vô cùng, khi có thể nhìn thấy thứ bên kia trận pháp Tuấn và Độc Sĩ miệng tý thì rớt xuống đất.

- tuyệt!

Thác nước vạn trượng đổ xuống, ánh nắng chiếu qua không dưới ba mươi cái cầu vồng loại lớn, một tòa thành trì nó còn lớn, còn to gấp ngàn lần Tử Cấm Thành. Quân đội cầm cung cầm giáo đi tuần tra khắp mọi nơi, yêu thú quả thực vui đùa dưới nước và ăn cỏ trên cạn không tranh thứ gì, đồng cỏ trước cổng thành bát ngát.

- hú...

A La Ngạn hú nhẹ liền có hai chú chim Thiên Đường lao tới, thấy hai cô nàng, hai chú chim Thiên Đường quấn quýt cạ cạ đầu vào má hai cô nàng, tiếng cười đùa của hai cô nhóc vui vẻ trông thấy.

Nhảy lên cưỡi chim đi trước dẫn đường, Tuấn và Độc Sĩ theo sau, nhìn cảnh vật tráng lệ, Độc Sĩ hướng Tuấn cảm thán:

- công tử, lần này là được hưởng ké phúc của cậu, sau này về già có một nơi như vầy dưỡng lão đích thị sống không uổng kiếp người.

Tuấn vô ngực chắc nịch:

- lão đừng đùa, sau này nơi đây cũng thuộc về chúng ta thôi, nhà mẹ vợ cũng là nhà của ta, bất quá không được thì nhờ Thiên Long nó tán luôn Nữ Hoàng Tinh linh, như vậy ngươi mãn nguyện chưa?

- à vậy chúng ta cứ thoải mái tự nhiên như nhà mình trước đi ha!

- đương nhiên, đừng tỏ ra như nhà quê lên phố, cứ ưỡn ngực mà đi, sau này nó sang tên sổ đỏ cho chúng ta rồi ngắm sau!

- công tử chí lý.

...

Hai bé Tinh linh mặt đỏ bừng bừng liếc Tuấn một cái, vô sỉ, cái thói coi đồ thiên hạ như đồ nhà chết cũng không chừa được, cái tính vô sỉ trời cũng dám cãi của Tuấn đã hại hai nàng rất nhiều lần khổ sở khóc tiếng Thái mấy lần, bây giờ Tuấn có nói nơi đây là nhà hắn hai cô nàng cũng cứ kệ luôn, cứ nổ đi, xem lúc gặp mẫu thân cái mồm còn ó được câu nào ra hồn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook