Chương 13
Liễu Mộc Đào
01/03/2016
Trong ngõ nhỏ yên
tĩnh, Chúc Tiểu Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, cảm thấy tiếng bước chân
của Chúc lão cha càng lúc càng xa, liền kiễng chân nghểnh cổ nhìn qua
nan quạt xếp. Không ngờ nàng lại phát hiện, vẫn còn một người đứng đó,
bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Người này? Không phải chính là…“Văn Tài huynh” trong miệng của Mã Văn Tài sao? Hắn tại sao cũng tới đây? Chẳng lẽ vì trót nhận tiền của Thái Thú công tử nên phải tới diễn kịch tiếp sao? Không đến mức đó chứ…chẳng phải các quý công tử vẫn nên là hình tượng hết ăn lại nằm sao, đừng, đừng có chuyên nghiệp thế được không?
Nguy cơ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Chúc Tiểu Anh liền để ý tới móng vuốt của vị huynh đài đối diện kia vẫn túm chặt lấy eo mình, còn không ngừng phả hơi nóng lên vành tai nho nhỏ của nàng. Đừng có nhìn nàng táo bạo như thế, hủ nữ của thế kỉ hai mươi mốt từ nhỏ đến lớn còn chưa từng được đứa con trai nào ôm đâu! Chúc Tiểu Anh đỏ bừng mặt, xấu hổ vội vàng đẩy Mã Văn Tài ra xa, khụ khụ ho mấy tiếng.
Thái Thú công tử một giây trước còn chìm đắm trong hương thơm ấm áp, một giây sau liền bị đá văng sang một bên, liền cảm thấy mình bị ghét bỏ. Nhưng nghĩ tới người kia dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tất nhiên không quen gần gũi với đàn ông, vì thế tâm lí rất nhanh cân bằng trở lại. Lại nhìn khuôn mặt thanh tú đỏ bừng của Chúc Tiểu Anh, hắn vốn định mở miệng xin lỗi, nhưng lại nghĩ tới nếu mình làm vậy, nhất định sẽ khiến Chúc tiểu thư nghi ngờ, vì vậy liền lảng qua chuyện khác: “Anh Đài khi nãy vội vàng như vậy, là trốn người nào chăng?”
“Nói ra thì thật xấu hổ, người vừa rồi chính là phụ thân của đệ. Là bởi đệ ở nhà từng hứa với ông ấy sẽ chăm chỉ đọc sách, cho nên lần này trốn ra ngoài chơi, sợ bị ông ấy phát hiện sẽ tức giận.” Chúc Tiểu Anh lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, trả lời có lệ.
Mã Văn Tài cười phụ họa, lại an ủi vài câu, khiến không khí xấu hổ giữa hai người khi nãy chốc lát liền tan biến. Nhưng nhìn bóng lưng Lương Sơn Bá đi theo sau Chúc viên ngoại, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Lương Sơn Bá thời điểm ở Thượng Ngu đổi thân phận với mình, tự xưng là Thái Thú công tử thì làm sao hắn dám bước vào quán rượu của Lương gia được? Bản thân mình thì rất đơn giản, thích thì làm không thích thì có thể chạy chơi. Nhưng hắn lại khác, hắn thường xuyên phải quản lý các cửa hàng ở khắp các chi nhánh, nói vậy có phải mình đã gây phiền toái lớn cho hắn rồi không?
Nghĩ đến mọi chuyện đều do bản thân dựng nên, Mã Văn Tài không khỏi vạn phần áy náy. Vì thế hắn liền nắm chặt tay, hạ quyết tâm nếu sau này Lương Sơn Bá muốn hắn giúp cái gì, hắn nhất định sẽ nỗ lực hết sức hoàn thành!
Mà Chúc Tiểu Anh lúc này đầu đầy câu hỏi.
Theo lý thuyết mà nói, người quen gặp nhau, cho dù không thấy mặt thì cũng có khả năng lờ mờ đoán được. Nàng chắc chắn che mặt lại có thể lừa lão cha là bởi Chúc viên ngoại nhất định không ngờ được con gái mình lại cải trang nam. Thế nhưng Mã Văn Tài không biết nàng là nữ cải trang nam nha! Làm sao hắn có thể chắc chắn được chỉ cần che mặt sẽ không bị phát hiện?
Rất không ổn.
Nói như vậy, hành động vừa rồi của Mã Văn Tài khẳng định là do nguyên nhân khác…
Hay là hắn cũng đang cần trốn cha mình? Không đúng, ngoài Chúc lão cha ra thì khi nãy chỉ còn…
Chẳng nhẽ là trốn “Văn Tài huynh”…
Nhưng “Văn Tài huynh” kia không phải là người quen của hắn sao, che mặt lại rõ ràng là không đủ. Dáng người của Mã Văn Tài, người kia nhất định nhớ rõ, còn có quạt xếp…Đúng, là quạt xếp! Vị công tử kia nhất định biết cây quạt xếp trong tay Mã Văn Tài! Cho nên “Văn Tài huynh”, nhất định là đã sớm nhận ra Mã Văn Tài! Nếu là vậy sao người này không lại gần chào Mã Văn Tài? Hắn đâu có biết bọn họ đang trốn Chúc viên ngoại…
Nghĩ đến đây, Chúc Tiểu Anh chỉ hận không thể đập đầu mình một cái! Ngu ngốc, đương nhiên đáp án chỉ còn có thể là như vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Mã Văn Tài, không dám tin lùi ra xa mấy bước. Thấy hắn vẫn “tình thâm ý trọng” nhìn bóng lưng “Văn Tài huynh” xa dần, mọi nghi vấn đều có câu trả lời.
Thì ra, hắn không phải là cần trốn người, mà là vì muốn diễn trò cho người khác xem.
Có lẽ là vì dỗi, có lẽ là vì trả thù, mà cũng có lẽ chính là bởi có hiểu lầm cẩu huyết a.
Chúc Tiểu Anh nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm quạt xếp kia, phảng phất cảm thấy từng đốt ngón tay đang run lên nhè nhẹ. Aizz, nhất định là uyên uyên số khổ, chuyện tình khó nói a.
…
A! Đêm hôm đó, ngươi và ta tình cờ gặp nhau
Dưới ánh đèn leo lét
Ngươi thì say mà ta thì tỉnh
Ánh mắt người đời sao có thể cắt đứt tình duyên
Cũng từng là ánh trăng lạnh lẽo này
Cũng từng là mong muốn lại gần mà phải chia xa
Thấy quạt như thấy người
Đàn mộc hương, chén tiêu dao
Sao có thể địch nổi thế tục
Phản bội
Tình yêu
Khiến lòng ta đau đớn
…
Mã Văn Tài còn đang cân nhắc sau này nên bồi thường cho Lương Sơn Bá thế nào, đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, vì thế quay đầu lại, liền bị khuôn mặt của Chúc Tiểu Anh…làm cho sợ hãi.
“Anh…Anh Đài, ngươi làm sao vậy?” Thái Thú công tử không dám nhìn vào đôi mắt lóe sáng nóng bỏng và bộ mặt đói khát của người đối diện kia, vội cúi đầu lắp bắp hỏi.
“Không…Không có gì. Trời đã muộn rồi, đệ cũng nên về phủ.” Chúc Tiểu Anh vội vàng thu lại tầm mắt.
Thái Thú công tử một lần nữa kiểm tra từ trên xuống dưới bản thân, cảm thấy không có chỗ nào bất thường liền do dự đi theo Chúc Tiểu Anh ra khỏi ngõ. Đúng lúc này, từ trong quán rượu một tên thư đồng chạy ra, ba chân bốn cẳng tới gần Mã Văn Tài, dướn người nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Thư đồng này chính là Tứ Cửu, hắn vâng lệnh chủ nhân chạy tới báo cho Mã Văn Tài.
Tất cả các cửa hàng của Lương gia ở huyện Thượng Ngu đều đã nhận được lệnh, Mã công tử cứ yên tâm dùng thân phận của thiếu chủ.
Nói xong câu này, Tứ Cửu lại vội vàng chạy đi.
Chúc Tiểu Anh tuy rằng không nhớ đã từng gặp Tứ Cửu, nhưng nhìn nhìn quán rượu – nơi “Văn Tài huynh” vừa vào, lại nhìn Thái Thú công tử – phản ứng đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó có chút bối rối…aizz, không dứt được tình, liền sai người hầu ra chuyển lời an ủi sao.
“Lương huynh, sao vậy? Hay là…có chuyện gì?” Chúc Tiểu Anh ướm lời.
Mã Văn Tài không dám nhìn nàng, dấu dấu giếm giếm nói: “Không, không có chuyện gì. Anh Đài, để ta đưa ngươi về phủ.”
Chúc Tiểu Anh chưa từ bỏ ý định, vì thế liền ra vẻ thoải mái, chỉ vào Bách Hoa lầu ở góc đường, nói tiếp: “Lương huynh, khó có được dịp huynh đệ ta sum vầy, chi bằng để tiểu đệ làm chủ trì, chúng ta đi nghe ca múa, cùng nhau hưởng thụ khoái hoạt nhân gian, có được không?”
Mã Văn Tài vừa nghe liền biến sắc, thầm nghĩ một tiểu thư khuê các sao có thể vào kỹ viện chơi gái được…nhưng nghĩ tới có lẽ là nàng đang cố ý thử nhân phẩm của mình, vì thế vội vàng tỏ ra xấu hổ: “Cái này…son phấn là mồ chôn anh hùng, những nơi này chúng ta nên ít tới…”
* Nguyên văn “Ôn nhu hương thị, anh hùng chủng” (chỗ ôn nhu là mộ anh hùng)
Chúc Tiểu Anh tinh tế cảm nhận được vẻ mặt bối rối của Thái Thú công tử, đáy lòng lại càng lạnh lẽo, thở dài: “Vậy sao? Chẳng lẽ Lương huynh chưa từng tới nơi đó.”
Mã Văn Tài lập tức ưỡn thẳng lưng, vân vê áo choàng, vẻ mặt nghiêm nghị đầy chính nghĩa nói láo: “Đích thực chưa từng tới, Anh Đài xin đừng cười Sơn Bá cổ hủ giữ lễ nghi.”
Chúc Tiểu Anh câm nín, mãi lâu sau mới khe khẽ thở dài, nói: “Vậy thôi.”
Hai người mang tâm tư khác nhau cùng sánh bước, bóng dài đổ xuống nền đất, vẽ nên một khung cảnh nên thơ. Đúng lúc này, đột nhiên nghe “bụp” một tiếng, hai người liền cùng cúi đầu, phát hiện ra âm thanh là do quyển sách từ trong tay áo Chúc Tiểu Anh rơi xuống.
Chúc Tiểu Anh nhìn cuốn “Ân a truyện” kia, mới sực nhớ ra nguyên nhân tại sao hôm nay mình phải trốn ra khỏi phủ.
Tối hôm đó khi nàng xem xong quyển sách này, bởi vì nhàm chán mà quyết định đọc lại từ đầu, liền phát hiện ra một vấn đề vô cùng, vô cùng lớn! Bởi vì số giấy Mã Văn Tài đưa cho Chúc Tiểu Anh ở trong nhà vệ sinh, nàng cũng có giữ lại mấy tờ, sau khi so sánh nét chữ, Chúc Tiểu Anh há hốc mồm.
Bởi vì, chữ trong hai quyển sách vô cùng giống nhau, từ kiểu chữ, khoảng cách, thậm chí cả đưa bút cũng y hệt! Ngay cả những chỗ viết sai cũng không khác một li! Hoàn toàn giống như photocopy vậy!
Cái này thì có gì kinh ngạc? Có lẽ là do sao chép lại mà thôi!
Nhưng vấn đề ở đây là, đây là thời Đông Tấn a! Là cái thời khỉ ho cò gáy chưa biết đến kĩ thuật in khắc bản đó! Là cái thế giới mà cái gì cũng viết tay! Làm gì mà có công cụ để sao chép?
Bạn học Chúc Tiểu Anh nhớ rất rõ thầy giáo dạy lịch sử Trung Quốc của nàng đã từng nhiều lần nhấn mạnh, bản khắc in đầu tiên của quốc gia nàng được phát hiện chính là tác phẩm “Kim Cương kinh”, được xuất bản dưới thời Đường. Nhưng khi đó thầy giáo cũng nói, nhiều giáo sư cho rằng trước đó, những bản khắc in đã được lưu truyền trong dân gian từ rất lâu. Đáng tiếc là cổ đại không có cục đăng kí bản quyền, cho nên ai là người phát minh ra, đến nay vẫn không thể xác định được. Có người suy đoán nó xuất hiện đầu tiên vào thời Bắc Tề, lại có người cho rằng là vào thời Đông Tấn. Hai triều đại này hơn kém nhau tầm trăm năm, cũng không biết thực hư thế nào.
Đêm đó, Chúc Tiểu Anh trợn trừng mắt, lớn mật dự đoán!
Hay là…Bản khắc in đầu tiên chính là công trình sáng tạo của cái vị đầu óc bất thường điên điên quái quái Mã Văn Tài này? Nếu thật sự là vậy, Văn Tài huynh hoàn toàn có thể vượt qua vạch tuyến thằng điên, trực tiếp bay thẳng lên cấp bậc thiên tài, là bậc hôn phu trong mơ của Chúc Tiểu Anh nàng a. Hơn nữa, thông qua vài lần gặp gỡ, nàng cũng rất có thiện cảm với người này, cảm thấy ở chung với hắn vô cùng thoải mái.
Không những giàu có, có tài mà lại còn hiểu chuyện phòng the! Quả thực là lĩnh vực nào cũng đứng đầu! Trời ạ, nàng còn có thể đi đâu mà tìm được đấng phu quân hoàn mỹ như vậy chứ!
Nhưng Chúc Tiểu Anh bởi luôn luôn nghi ngờ cái số ruồi bâu của nàng, vì thế quyết định phải đi hỏi cho ra nhẽ. Đó là lí do vì sao hôm nay nàng cầm theo cuốn sách, chui lỗ chó Chúc phủ ra ngoài.
Ai mà ngờ được…
Nhìn quý công tử giúp mình nhặt sách, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt thanh tú của hắn, ngay cả áo choàng cũ nát cũng không giấu nổi khí chất cao quý hơn người, Chúc Tiểu Anh há mồm, muốn nói rồi lại ảm đạm cúi đầu.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn trời, ngay cả ngón giữa cũng lười dựng lên.
Có nữ chính nào số khổ như nàng không? Có không? Không có phải không? Tại sao ông trời lại bất công như vậy, tạo ra một nữ chính xinh đẹp như hoa như ngọc, sau đó lại ném nàng vào chuyện đam mỹ a…
Nam nhân tốt đều bị gay.
Chết tiệt, rốt cục ai là tác giả cái truyện này a!
Người này? Không phải chính là…“Văn Tài huynh” trong miệng của Mã Văn Tài sao? Hắn tại sao cũng tới đây? Chẳng lẽ vì trót nhận tiền của Thái Thú công tử nên phải tới diễn kịch tiếp sao? Không đến mức đó chứ…chẳng phải các quý công tử vẫn nên là hình tượng hết ăn lại nằm sao, đừng, đừng có chuyên nghiệp thế được không?
Nguy cơ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Chúc Tiểu Anh liền để ý tới móng vuốt của vị huynh đài đối diện kia vẫn túm chặt lấy eo mình, còn không ngừng phả hơi nóng lên vành tai nho nhỏ của nàng. Đừng có nhìn nàng táo bạo như thế, hủ nữ của thế kỉ hai mươi mốt từ nhỏ đến lớn còn chưa từng được đứa con trai nào ôm đâu! Chúc Tiểu Anh đỏ bừng mặt, xấu hổ vội vàng đẩy Mã Văn Tài ra xa, khụ khụ ho mấy tiếng.
Thái Thú công tử một giây trước còn chìm đắm trong hương thơm ấm áp, một giây sau liền bị đá văng sang một bên, liền cảm thấy mình bị ghét bỏ. Nhưng nghĩ tới người kia dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tất nhiên không quen gần gũi với đàn ông, vì thế tâm lí rất nhanh cân bằng trở lại. Lại nhìn khuôn mặt thanh tú đỏ bừng của Chúc Tiểu Anh, hắn vốn định mở miệng xin lỗi, nhưng lại nghĩ tới nếu mình làm vậy, nhất định sẽ khiến Chúc tiểu thư nghi ngờ, vì vậy liền lảng qua chuyện khác: “Anh Đài khi nãy vội vàng như vậy, là trốn người nào chăng?”
“Nói ra thì thật xấu hổ, người vừa rồi chính là phụ thân của đệ. Là bởi đệ ở nhà từng hứa với ông ấy sẽ chăm chỉ đọc sách, cho nên lần này trốn ra ngoài chơi, sợ bị ông ấy phát hiện sẽ tức giận.” Chúc Tiểu Anh lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, trả lời có lệ.
Mã Văn Tài cười phụ họa, lại an ủi vài câu, khiến không khí xấu hổ giữa hai người khi nãy chốc lát liền tan biến. Nhưng nhìn bóng lưng Lương Sơn Bá đi theo sau Chúc viên ngoại, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Lương Sơn Bá thời điểm ở Thượng Ngu đổi thân phận với mình, tự xưng là Thái Thú công tử thì làm sao hắn dám bước vào quán rượu của Lương gia được? Bản thân mình thì rất đơn giản, thích thì làm không thích thì có thể chạy chơi. Nhưng hắn lại khác, hắn thường xuyên phải quản lý các cửa hàng ở khắp các chi nhánh, nói vậy có phải mình đã gây phiền toái lớn cho hắn rồi không?
Nghĩ đến mọi chuyện đều do bản thân dựng nên, Mã Văn Tài không khỏi vạn phần áy náy. Vì thế hắn liền nắm chặt tay, hạ quyết tâm nếu sau này Lương Sơn Bá muốn hắn giúp cái gì, hắn nhất định sẽ nỗ lực hết sức hoàn thành!
Mà Chúc Tiểu Anh lúc này đầu đầy câu hỏi.
Theo lý thuyết mà nói, người quen gặp nhau, cho dù không thấy mặt thì cũng có khả năng lờ mờ đoán được. Nàng chắc chắn che mặt lại có thể lừa lão cha là bởi Chúc viên ngoại nhất định không ngờ được con gái mình lại cải trang nam. Thế nhưng Mã Văn Tài không biết nàng là nữ cải trang nam nha! Làm sao hắn có thể chắc chắn được chỉ cần che mặt sẽ không bị phát hiện?
Rất không ổn.
Nói như vậy, hành động vừa rồi của Mã Văn Tài khẳng định là do nguyên nhân khác…
Hay là hắn cũng đang cần trốn cha mình? Không đúng, ngoài Chúc lão cha ra thì khi nãy chỉ còn…
Chẳng nhẽ là trốn “Văn Tài huynh”…
Nhưng “Văn Tài huynh” kia không phải là người quen của hắn sao, che mặt lại rõ ràng là không đủ. Dáng người của Mã Văn Tài, người kia nhất định nhớ rõ, còn có quạt xếp…Đúng, là quạt xếp! Vị công tử kia nhất định biết cây quạt xếp trong tay Mã Văn Tài! Cho nên “Văn Tài huynh”, nhất định là đã sớm nhận ra Mã Văn Tài! Nếu là vậy sao người này không lại gần chào Mã Văn Tài? Hắn đâu có biết bọn họ đang trốn Chúc viên ngoại…
Nghĩ đến đây, Chúc Tiểu Anh chỉ hận không thể đập đầu mình một cái! Ngu ngốc, đương nhiên đáp án chỉ còn có thể là như vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Mã Văn Tài, không dám tin lùi ra xa mấy bước. Thấy hắn vẫn “tình thâm ý trọng” nhìn bóng lưng “Văn Tài huynh” xa dần, mọi nghi vấn đều có câu trả lời.
Thì ra, hắn không phải là cần trốn người, mà là vì muốn diễn trò cho người khác xem.
Có lẽ là vì dỗi, có lẽ là vì trả thù, mà cũng có lẽ chính là bởi có hiểu lầm cẩu huyết a.
Chúc Tiểu Anh nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm quạt xếp kia, phảng phất cảm thấy từng đốt ngón tay đang run lên nhè nhẹ. Aizz, nhất định là uyên uyên số khổ, chuyện tình khó nói a.
…
A! Đêm hôm đó, ngươi và ta tình cờ gặp nhau
Dưới ánh đèn leo lét
Ngươi thì say mà ta thì tỉnh
Ánh mắt người đời sao có thể cắt đứt tình duyên
Cũng từng là ánh trăng lạnh lẽo này
Cũng từng là mong muốn lại gần mà phải chia xa
Thấy quạt như thấy người
Đàn mộc hương, chén tiêu dao
Sao có thể địch nổi thế tục
Phản bội
Tình yêu
Khiến lòng ta đau đớn
…
Mã Văn Tài còn đang cân nhắc sau này nên bồi thường cho Lương Sơn Bá thế nào, đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, vì thế quay đầu lại, liền bị khuôn mặt của Chúc Tiểu Anh…làm cho sợ hãi.
“Anh…Anh Đài, ngươi làm sao vậy?” Thái Thú công tử không dám nhìn vào đôi mắt lóe sáng nóng bỏng và bộ mặt đói khát của người đối diện kia, vội cúi đầu lắp bắp hỏi.
“Không…Không có gì. Trời đã muộn rồi, đệ cũng nên về phủ.” Chúc Tiểu Anh vội vàng thu lại tầm mắt.
Thái Thú công tử một lần nữa kiểm tra từ trên xuống dưới bản thân, cảm thấy không có chỗ nào bất thường liền do dự đi theo Chúc Tiểu Anh ra khỏi ngõ. Đúng lúc này, từ trong quán rượu một tên thư đồng chạy ra, ba chân bốn cẳng tới gần Mã Văn Tài, dướn người nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Thư đồng này chính là Tứ Cửu, hắn vâng lệnh chủ nhân chạy tới báo cho Mã Văn Tài.
Tất cả các cửa hàng của Lương gia ở huyện Thượng Ngu đều đã nhận được lệnh, Mã công tử cứ yên tâm dùng thân phận của thiếu chủ.
Nói xong câu này, Tứ Cửu lại vội vàng chạy đi.
Chúc Tiểu Anh tuy rằng không nhớ đã từng gặp Tứ Cửu, nhưng nhìn nhìn quán rượu – nơi “Văn Tài huynh” vừa vào, lại nhìn Thái Thú công tử – phản ứng đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó có chút bối rối…aizz, không dứt được tình, liền sai người hầu ra chuyển lời an ủi sao.
“Lương huynh, sao vậy? Hay là…có chuyện gì?” Chúc Tiểu Anh ướm lời.
Mã Văn Tài không dám nhìn nàng, dấu dấu giếm giếm nói: “Không, không có chuyện gì. Anh Đài, để ta đưa ngươi về phủ.”
Chúc Tiểu Anh chưa từ bỏ ý định, vì thế liền ra vẻ thoải mái, chỉ vào Bách Hoa lầu ở góc đường, nói tiếp: “Lương huynh, khó có được dịp huynh đệ ta sum vầy, chi bằng để tiểu đệ làm chủ trì, chúng ta đi nghe ca múa, cùng nhau hưởng thụ khoái hoạt nhân gian, có được không?”
Mã Văn Tài vừa nghe liền biến sắc, thầm nghĩ một tiểu thư khuê các sao có thể vào kỹ viện chơi gái được…nhưng nghĩ tới có lẽ là nàng đang cố ý thử nhân phẩm của mình, vì thế vội vàng tỏ ra xấu hổ: “Cái này…son phấn là mồ chôn anh hùng, những nơi này chúng ta nên ít tới…”
* Nguyên văn “Ôn nhu hương thị, anh hùng chủng” (chỗ ôn nhu là mộ anh hùng)
Chúc Tiểu Anh tinh tế cảm nhận được vẻ mặt bối rối của Thái Thú công tử, đáy lòng lại càng lạnh lẽo, thở dài: “Vậy sao? Chẳng lẽ Lương huynh chưa từng tới nơi đó.”
Mã Văn Tài lập tức ưỡn thẳng lưng, vân vê áo choàng, vẻ mặt nghiêm nghị đầy chính nghĩa nói láo: “Đích thực chưa từng tới, Anh Đài xin đừng cười Sơn Bá cổ hủ giữ lễ nghi.”
Chúc Tiểu Anh câm nín, mãi lâu sau mới khe khẽ thở dài, nói: “Vậy thôi.”
Hai người mang tâm tư khác nhau cùng sánh bước, bóng dài đổ xuống nền đất, vẽ nên một khung cảnh nên thơ. Đúng lúc này, đột nhiên nghe “bụp” một tiếng, hai người liền cùng cúi đầu, phát hiện ra âm thanh là do quyển sách từ trong tay áo Chúc Tiểu Anh rơi xuống.
Chúc Tiểu Anh nhìn cuốn “Ân a truyện” kia, mới sực nhớ ra nguyên nhân tại sao hôm nay mình phải trốn ra khỏi phủ.
Tối hôm đó khi nàng xem xong quyển sách này, bởi vì nhàm chán mà quyết định đọc lại từ đầu, liền phát hiện ra một vấn đề vô cùng, vô cùng lớn! Bởi vì số giấy Mã Văn Tài đưa cho Chúc Tiểu Anh ở trong nhà vệ sinh, nàng cũng có giữ lại mấy tờ, sau khi so sánh nét chữ, Chúc Tiểu Anh há hốc mồm.
Bởi vì, chữ trong hai quyển sách vô cùng giống nhau, từ kiểu chữ, khoảng cách, thậm chí cả đưa bút cũng y hệt! Ngay cả những chỗ viết sai cũng không khác một li! Hoàn toàn giống như photocopy vậy!
Cái này thì có gì kinh ngạc? Có lẽ là do sao chép lại mà thôi!
Nhưng vấn đề ở đây là, đây là thời Đông Tấn a! Là cái thời khỉ ho cò gáy chưa biết đến kĩ thuật in khắc bản đó! Là cái thế giới mà cái gì cũng viết tay! Làm gì mà có công cụ để sao chép?
Bạn học Chúc Tiểu Anh nhớ rất rõ thầy giáo dạy lịch sử Trung Quốc của nàng đã từng nhiều lần nhấn mạnh, bản khắc in đầu tiên của quốc gia nàng được phát hiện chính là tác phẩm “Kim Cương kinh”, được xuất bản dưới thời Đường. Nhưng khi đó thầy giáo cũng nói, nhiều giáo sư cho rằng trước đó, những bản khắc in đã được lưu truyền trong dân gian từ rất lâu. Đáng tiếc là cổ đại không có cục đăng kí bản quyền, cho nên ai là người phát minh ra, đến nay vẫn không thể xác định được. Có người suy đoán nó xuất hiện đầu tiên vào thời Bắc Tề, lại có người cho rằng là vào thời Đông Tấn. Hai triều đại này hơn kém nhau tầm trăm năm, cũng không biết thực hư thế nào.
Đêm đó, Chúc Tiểu Anh trợn trừng mắt, lớn mật dự đoán!
Hay là…Bản khắc in đầu tiên chính là công trình sáng tạo của cái vị đầu óc bất thường điên điên quái quái Mã Văn Tài này? Nếu thật sự là vậy, Văn Tài huynh hoàn toàn có thể vượt qua vạch tuyến thằng điên, trực tiếp bay thẳng lên cấp bậc thiên tài, là bậc hôn phu trong mơ của Chúc Tiểu Anh nàng a. Hơn nữa, thông qua vài lần gặp gỡ, nàng cũng rất có thiện cảm với người này, cảm thấy ở chung với hắn vô cùng thoải mái.
Không những giàu có, có tài mà lại còn hiểu chuyện phòng the! Quả thực là lĩnh vực nào cũng đứng đầu! Trời ạ, nàng còn có thể đi đâu mà tìm được đấng phu quân hoàn mỹ như vậy chứ!
Nhưng Chúc Tiểu Anh bởi luôn luôn nghi ngờ cái số ruồi bâu của nàng, vì thế quyết định phải đi hỏi cho ra nhẽ. Đó là lí do vì sao hôm nay nàng cầm theo cuốn sách, chui lỗ chó Chúc phủ ra ngoài.
Ai mà ngờ được…
Nhìn quý công tử giúp mình nhặt sách, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt thanh tú của hắn, ngay cả áo choàng cũ nát cũng không giấu nổi khí chất cao quý hơn người, Chúc Tiểu Anh há mồm, muốn nói rồi lại ảm đạm cúi đầu.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn trời, ngay cả ngón giữa cũng lười dựng lên.
Có nữ chính nào số khổ như nàng không? Có không? Không có phải không? Tại sao ông trời lại bất công như vậy, tạo ra một nữ chính xinh đẹp như hoa như ngọc, sau đó lại ném nàng vào chuyện đam mỹ a…
Nam nhân tốt đều bị gay.
Chết tiệt, rốt cục ai là tác giả cái truyện này a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.