Chương 14
Liễu Mộc Đào
01/03/2016
Mã Văn Tài nhìn quyển sách trên tay, có chút kinh ngạc, lại mơ hồ dâng lên một chút mong đợi, hỏi: “Quyển sách này…vì sao Anh Đài luôn mang theo
bên người?”
“Bởi vì…”
Aizz, chuyện đã tới nước này, mặc kệ Mã công tử có phải là thiên tài vĩ nhân hay không, đều chẳng còn quan hệ gì tới nàng.
Nàng chẳng qua chỉ là vật hi sinh không hay ho để tôn lên chuyện tình Lương Mã mà thôi.
Chúc Tiểu Anh buồn bã, thấy đối phương hai mắt lấp lánh nhìn mình trông đợi câu trả lời, liền nói cho có lệ: “Bởi vì quyển sách này rất đẹp mắt, cho nên ta định giới thiệu cho mấy vị bằng hữu cùng sở thích.”
Thái Thú công tử nghe được lời này, vô cùng hưng phấn, vội vàng nói: “Anh Đài thích câu chuyện này sao?”
“Rất thích.”
“Vì sao thích?” Mã Văn Tài lại hỏi.
Chúc Tiểu Anh hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng nói: “Đề tài mới mẻ độc đáo, cách hành văn cứng cáp, tình tiết chặt chẽ, lôi cuốn hấp dẫn…Tóm lại, là một cuốn sách rất hay.”
“Nếu Anh Đài đã thích đọc sách như vậy, không bằng sau này cứ đến hiệu sách Tấn Thủy đi, sách của ta…của nơi đó đều rất hay.”
Nhắc tới tiệm sách, Chúc Tiểu Anh không khỏi tự động liên tưởng tới hàng tá tranh vẽ nam nữ nửa kín nửa hở kia…Hừ, đã là ông già thỏ rồi còn giả bộ hứng thú với “ngực to”, đáng khinh!
* Ông già thỏ nguyên là một loại đồ chơi thiếu nhi, trong tục thoại ông già thỏ chỉ người như món đồ chơi để nam nhân đùa bỡn (tham khảo http://banhtieu137.blogspot.com/2013/04/manh-quy-he-liet-long-hon-chuong-2.html)
“Vậy, đa tạ Lương huynh.” Khóe miệng giật giật, Chúc Tiểu Anh tiếp tục cắm cúi đi, nửa chữ cũng không nói.
Thấy Chúc Tiểu Anh không có vẻ gì là hào hứng, Mã Văn Tài cho rằng có lẽ nàng vẫn còn sợ hãi vì khi nãy suýt bị phụ thân tóm được, liền quyết định cũng không nói nữa, lẳng lặng đi theo nàng, hộ tống nàng về phủ.
Hắn lâng lâng a!
Hoàn toàn không thể khống chế nụ cười trên môi!
Được đi cùng tri âm tri kỷ, đoạn đường có dài hơn nữa cũng không hề gì.
Nghĩ đến truyện do bản thân sáng tác được độc giả đón nhận, loại cảm giác này, giống như Bá Nha gặp được Tử Kỳ, chỉ hận không thể lập tức kéo người kia tới thư phòng của hắn, đem tất cả những tác phẩm tâm huyết mấy năm nay dâng cho nàng, để nàng cùng thưởng thức.
Từ xưa tới nay, kẻ thư sinh chỉ thích ngâm thơ viết phú, đám ăn chơi thì suốt ngày vùi đầu chốn thanh lâu, người có thể hiểu và trân trọng tài năng của hắn có mấy ai đâu? Nếu không phải gặp được Lương Sơn Bá, có lẽ tất cả những câu chuyện của hắn sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi nơi góc tủ, mãi mãi không được thấy ánh mặt trời.
Lương Sơn Bá rất tốt, đáng tiếc lại là nam nhân.
Giấc mộng của Mã Văn Tài là có hồng nhan tri kỷ bên gối, ngày ngày triền miên đàm đạo văn chương, đêm đêm buông màn, sắc xuân phơi phới…Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mà vụng trộm nhìn Chúc Anh Đài một cái, gò má ửng đỏ.
Thật không may, đó là đúng lúc đó Chúc Tiểu Anh lại cũng lén nhìn Mã Văn Tài. Nhìn thấy hắn mặt đỏ tai hồng, bộ dạng thẹn thùng như nàng dâu mới về nhà chồng, nàng thực sự có xúc động muốn nôn ra máu.
Vì thế, còn cách Chúc phủ tận mấy con phố, Chúc Tiểu Anh đã vội vàng cáo từ.
Mã Văn Tài biết Chúc Tiểu Anh không tiện để người khác đưa nàng về tận cửa, vì thế hết sức thấu hiểu mỉm cười.
Sau khi chia tay, hắn ngây ngốc nhìn bóng nàng dần chìm vào màn đêm, lại sờ sờ áo choàng còn đang khoác trên vai, phảng phất mang theo mùi hương của nàng. Hắn lại ôm chặt quyển sách kia vào lòng, tựa như làm vậy có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể nàng.
Anh Đài…
Ta rốt cục cũng tìm được ngươi.
Đêm đó, Thái Thú công tử không quản gian khổ, ruổi ngựa suốt đêm về tới thành Hàng Châu, cầu xin phụ thân mang sính lễ tới Chúc gia trang ở huyện Thượng Ngu.
Cả đời này, nguyện chỉ có mình nàng!
…
Sau khi chia tay Mã Văn Tài, Chúc Tiểu Anh mới phát hiện không thấy Mộc Đào đâu. Cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, nàng sực nhớ ra đã lạc mất Mộc Đào lúc vội chạy vào ngõ nhỏ.
Tiểu nha hoàn này đi đâu rồi? Chẳng lẽ là nhìn thấy phụ thân ta liền hôn mê bất tỉnh trốn vào góc nào rồi hay sao?
Tiểu nha đầu này là kẻ mù đường, nếu để nàng bên ngoài một mình nhất định sẽ không bao giờ có thể về đến nhà. Chúc Tiểu Anh không khỏi có chút lo lắng, đi lòng vòng trước cửa Chúc phủ mấy lần, phát hiện Mộc Đào vẫn chưa về, liền chạy đi tìm nàng.
Thời Đông Tấn, trong thành còn chia ra thị cùng phường. Phường tương đương với khu dân cư thời hiện tại, mà thị thì chính là chợ, nghĩa là chỗ để bán hàng.
Đường phố đã lên đèn, Chúc Tiểu Anh liền dọc theo đường lớn mà đi, cuối cùng tới chỗ quán rượu kia. Bên trong nơi đó rộn vang tiếng đàn tiếng hát, tiếng nói tiếng cười.
Chúc Tiểu Anh đứng dưới lầu nhìn lên tòa nhà hai tầng náo nhiệt, tầng một thông với tầng hai bởi một cầu thang gỗ lim. Trên tầng hai có một ban công nhỏ đặt sẵn ghế ngồi để vị khách nào muốn ngắm cảnh có thể ra đó nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ quán rượu này thực sự là tài sản của Lương Sơn Bá? Chúc Tiểu Anh nghĩ tới lời nói của Mã Văn Tài, cảm thấy không thể tin được chuyện một con mọt sách lại hóa thành thương nhân nhà giàu. Đúng lúc này, một người bước ra ban công, bóng dáng vô cùng thân quen.
Trường bào một màu thiên thanh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hắt lên hình bóng thon dài cao ráo. Mái tóc dài được buộc chặt, tung bay trong gió cùng ống tay áo dài, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tao nhã thanh lịch.
Người này chính là “Văn Tài huynh” của Mã Văn Tài.
Chúc Tiểu Anh nhịn không được nhìn hồi lâu. Mà đúng lúc này, người nọ lại lơ đãng nhìn về phía nàng, khi ánh mắt hai người gặp nhau, nàng vội cúi đầu, coi như chào hỏi. Vị công tử kia nhìn thấy nàng, một chút cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt cười.
Trong nháy mắt đó, phảng phất như mây tản trăng cao, như gió xuân phơi phới, khiến cho băng giá cũng phải tan chảy.
Chúc Tiểu Anh ngẩn người, trong lòng cảm thán, nếu tiểu quan quán nào có thể chộp được vị công tử này đem bày trước cửa, như vậy nhất định sẽ thu hút khách còn hơn cả mèo chiêu tài.
* Tiểu quan quán: ờ, nó giống như thanh lâu đó, cơ mà bên trong toàn nam thôi J
Lương Sơn Bá hoàn toàn không biết trong đầu Chúc Tiểu Anh nghĩ gì, vẫy tay gọi một tên tiểu nhị gần đó, cúi đầu dặn dò vài câu.
Tiểu nhị nhận được lệnh, nhanh như chớp chạy đi.
Lúc này, bên trong lại truyền ra tiếng gọi “Văn Tài huynh” rồi “Văn Tài hiền chất”, tựa như có người đang gọi hắn quay lại. Chúc Tiểu Anh giật mình, nhận ra một trong số những giọng nói đó có giọng của cha mình.
Lương Sơn Bá tỏ ra áy náy nhìn Chúc Tiểu Anh, sau đó chắp tay cáo từ.
Chúc Tiểu Anh vô cùng thức thời, cũng chắp tay đáp lễ.
Chỉ thấy dưới bóng đèn lồng, ý cười trên mặt vị công tử kia càng sâu, hắn nhìn nàng lần nữa rồi xoay người đi vào trong.
Người này rốt cục là ai? Không hiểu tại sao, Chúc Tiểu Anh luôn có cảm giác là lạ.
Trong quán rượu lại truyền ra tiếng đàn tiếng sáo, trước cửa người tới người đi vô cùng nhộn nhịp.
Chúc Tiểu Anh cứ ngẩn người mãi, cho tới tận lúc một tiếng chiêng gõ nhịp rền vang mới kéo nàng ra khỏi suy tưởng. Mà ngay lúc này, lại nghe phía sau có người kêu to:
“Công tử, cuối cùng em đã tìm được người rồi!”
Chúc Tiểu Anh còn chưa kịp xoay người thì nha đầu Mộc Đào đã chạy tới ôm chầm lấy nàng, nước mắt nước mũi giàn giụa. Theo sau Mộc Đào là vị tiểu nhị khi nãy được “Văn Tài huynh” dặn dò, gã không chờ nàng mở miệng đã cung kính nói: “Khi nãy vị này lạc mất ngài, vừa khéo trong quán rượu của chúng ta lại có một vị khách, nói là người quen của ngài nên đã sai ta mời vị này vào uống ly trà nóng trong lúc chờ ngài.”
Tiểu nhị mồm mép lanh lợi, hai ba câu đã giải thích rõ ngọn ngành.
Chúc Tiểu Anh nhìn về phía Mộc Đào, thấy Mộc Đào gật đầu lia lịa, ý bảo mọi chuyện giống như lời tiểu nhị vừa nói thì nghi hoặc vô cùng, mỉm cười nhìn tiểu nhị: “Người quen? Hắn có xưng tên không?”
Tiểu nhị tròng mắt đảo loạn, nhếch miệng cười: “À, vị công tử đó họ Mã.”
“Mã công tử?” Chúc Tiểu Anh nhíu mày suy tư một lát, làm bộ như đang hồi tưởng, “Ta cũng không nhớ mình có quen biết vị Mã công tử nào…nhưng mà ta là thiếu chủ nhà các ngươi là bằng hữu, có gì chuyển lời đa tạ của ta tới hắn nhé! Nói ngày khác ta sẽ mời hắn uống rượu!” Vừa nói, nàng vừa hất đầu về chỗ khi nãy vị công tử kia đứng.
“Thì ra công tử quen với thiếu chủ của chúng ta sao?” Tiểu nhị vô cùng kinh ngạc, nhìn theo mắt Chúc Tiểu Anh, xác định đây chính là chỗ khi nãy thiếu chủ dặn dò hắn.
Giữa trưa hôm nay, chưởng quầy tập hợp tất cả tiểu nhị bọn họ lại, dặn dò là nếu nhìn thấy thiếu chủ thì phải làm bộ như không biết, chiêu đãi như khách thông thường. Bọn họ tuy rằng không biết nguyên nhân tại sao, nhưng đều nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh.
Aizz, nếu biết vị trước mặt là bằng hữu của thiếu chủ nhà hắn thì việc gì hắn còn phải làm bộ làm tịch nữa chứ. Vì thế, tiểu nhị thở hắt ra, so với khi nãy khuôn mặt thoải mái không ít, “Sao ngài không vào trong quán ngồi? Thiếu chủ của chúng ta ở ngay bên trong đó! Đang cùng vài vị lão gia đang uống rượu. Chỉ là, không biết thiếu chủ của chúng ta nghĩ cái gì mà không cho người khác lộ ra thân phận thật của hắn, còn dặn chỉ cần gọi là Mã công tử thôi.”
Một câu định càn khôn.
“Vậy sao, Sơn Bá thật là, không biết đang giở trò gì nữa.” Chúc Tiểu Anh nhíu mày, cười ôn nhu, chậm rãi nói: “Quên đi, hôm nay ta có chuyện cần làm, để hôm khác hẹn hắn vậy.”
Tiểu nhị nhìn vị công tử tươi cười rạng rỡ kia, không tự giác mà sợ run cả người. Kỳ quái, người ta rõ ràng đang cười, sao gã lại cảm thấy nguy hiểm vậy chứ!
Vị công tử kia không nói gì nữa, chậm rãi cùng thư đồng rời đi.
Tiểu nhị thấy đã hoàn thành nhiệm vụ được thiếu chủ giao, vô cùng cao hứng quay lại quán rượu định báo cáo kết quả. Vốn định báo cho thiếu chủ biết vị công tử kia vốn chính là người quen của thiếu chủ, ngờ đâu lại thấy thiếu chủ nhà mình vẫy tay ra dấu ý bảo mình tạm thời lui ra, sau đó bận rộn nhiều việc nên gã cũng quên mất chuyện này. Cho nên, Lương Sơn Bá không hề hay biết, trò hề của hắn và Mã công tử đã bị lộ tẩy từ sớm.
Đường phố vẫn náo nhiệt, trăng vẫn cao và sao vẫn xa, chỉ là, tâm trạng của Chúc Tiểu Anh đã thay đổi, tràn ngập nguyền rủa và oán trách.
Thực sự cẩu huyết đến vậy sao!
Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài tráo đổi thân phận trước mặt nàng…là muốn giỡn mặt bà đây hả! Làm vậy vui lắm chắc!
Cứ nghĩ chuyện Lương Chúc nàng nắm rõ như lòng bàn tay, nhất định có thể thay đổi tình tiết, thuận lợi gả cho Mã Văn Tài, sau đó trở thành Mã phu nhân giàu sang cao quý, sung sướng một đời.
Nàng có cầu gì nhiều đâu. Không hy vọng được sống cùng người mình yêu, cũng không dám hy vọng hạnh phúc xa vời, nàng chỉ cầu có được sống thôi a a a a a a….
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều hỗn loạn!
Mã Văn Tài là gay, mà Lương Sơn Bá lại thành phú hộ.
Nàng phải làm cái gì bây giờ?
Những canh cánh trong lòng cứ bám chặt lấy Chúc Tiểu Anh, khiến nàng sau khi về phủ cũng chẳng thiết ăn uống, cứ thế sống lay sống lắt qua hai ngày.
Mà đợi tới lúc nàng rốt cục chịu chấp nhận sự thực, định vẫy tay chào tạm biệt “núi vàng núi bạc” Mã Văn Tài thì lại nghe được tin sét đánh ngang tai.
Thái Thú Hàng Châu đến Chúc phủ cầu hôn cho con trai, Chúc viên ngoại vui vẻ đáp ứng, hai bên đã chọn xong ngày lành tháng tốt để chính thức thành thông gia rồi.
“Bởi vì…”
Aizz, chuyện đã tới nước này, mặc kệ Mã công tử có phải là thiên tài vĩ nhân hay không, đều chẳng còn quan hệ gì tới nàng.
Nàng chẳng qua chỉ là vật hi sinh không hay ho để tôn lên chuyện tình Lương Mã mà thôi.
Chúc Tiểu Anh buồn bã, thấy đối phương hai mắt lấp lánh nhìn mình trông đợi câu trả lời, liền nói cho có lệ: “Bởi vì quyển sách này rất đẹp mắt, cho nên ta định giới thiệu cho mấy vị bằng hữu cùng sở thích.”
Thái Thú công tử nghe được lời này, vô cùng hưng phấn, vội vàng nói: “Anh Đài thích câu chuyện này sao?”
“Rất thích.”
“Vì sao thích?” Mã Văn Tài lại hỏi.
Chúc Tiểu Anh hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng nói: “Đề tài mới mẻ độc đáo, cách hành văn cứng cáp, tình tiết chặt chẽ, lôi cuốn hấp dẫn…Tóm lại, là một cuốn sách rất hay.”
“Nếu Anh Đài đã thích đọc sách như vậy, không bằng sau này cứ đến hiệu sách Tấn Thủy đi, sách của ta…của nơi đó đều rất hay.”
Nhắc tới tiệm sách, Chúc Tiểu Anh không khỏi tự động liên tưởng tới hàng tá tranh vẽ nam nữ nửa kín nửa hở kia…Hừ, đã là ông già thỏ rồi còn giả bộ hứng thú với “ngực to”, đáng khinh!
* Ông già thỏ nguyên là một loại đồ chơi thiếu nhi, trong tục thoại ông già thỏ chỉ người như món đồ chơi để nam nhân đùa bỡn (tham khảo http://banhtieu137.blogspot.com/2013/04/manh-quy-he-liet-long-hon-chuong-2.html)
“Vậy, đa tạ Lương huynh.” Khóe miệng giật giật, Chúc Tiểu Anh tiếp tục cắm cúi đi, nửa chữ cũng không nói.
Thấy Chúc Tiểu Anh không có vẻ gì là hào hứng, Mã Văn Tài cho rằng có lẽ nàng vẫn còn sợ hãi vì khi nãy suýt bị phụ thân tóm được, liền quyết định cũng không nói nữa, lẳng lặng đi theo nàng, hộ tống nàng về phủ.
Hắn lâng lâng a!
Hoàn toàn không thể khống chế nụ cười trên môi!
Được đi cùng tri âm tri kỷ, đoạn đường có dài hơn nữa cũng không hề gì.
Nghĩ đến truyện do bản thân sáng tác được độc giả đón nhận, loại cảm giác này, giống như Bá Nha gặp được Tử Kỳ, chỉ hận không thể lập tức kéo người kia tới thư phòng của hắn, đem tất cả những tác phẩm tâm huyết mấy năm nay dâng cho nàng, để nàng cùng thưởng thức.
Từ xưa tới nay, kẻ thư sinh chỉ thích ngâm thơ viết phú, đám ăn chơi thì suốt ngày vùi đầu chốn thanh lâu, người có thể hiểu và trân trọng tài năng của hắn có mấy ai đâu? Nếu không phải gặp được Lương Sơn Bá, có lẽ tất cả những câu chuyện của hắn sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi nơi góc tủ, mãi mãi không được thấy ánh mặt trời.
Lương Sơn Bá rất tốt, đáng tiếc lại là nam nhân.
Giấc mộng của Mã Văn Tài là có hồng nhan tri kỷ bên gối, ngày ngày triền miên đàm đạo văn chương, đêm đêm buông màn, sắc xuân phơi phới…Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mà vụng trộm nhìn Chúc Anh Đài một cái, gò má ửng đỏ.
Thật không may, đó là đúng lúc đó Chúc Tiểu Anh lại cũng lén nhìn Mã Văn Tài. Nhìn thấy hắn mặt đỏ tai hồng, bộ dạng thẹn thùng như nàng dâu mới về nhà chồng, nàng thực sự có xúc động muốn nôn ra máu.
Vì thế, còn cách Chúc phủ tận mấy con phố, Chúc Tiểu Anh đã vội vàng cáo từ.
Mã Văn Tài biết Chúc Tiểu Anh không tiện để người khác đưa nàng về tận cửa, vì thế hết sức thấu hiểu mỉm cười.
Sau khi chia tay, hắn ngây ngốc nhìn bóng nàng dần chìm vào màn đêm, lại sờ sờ áo choàng còn đang khoác trên vai, phảng phất mang theo mùi hương của nàng. Hắn lại ôm chặt quyển sách kia vào lòng, tựa như làm vậy có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể nàng.
Anh Đài…
Ta rốt cục cũng tìm được ngươi.
Đêm đó, Thái Thú công tử không quản gian khổ, ruổi ngựa suốt đêm về tới thành Hàng Châu, cầu xin phụ thân mang sính lễ tới Chúc gia trang ở huyện Thượng Ngu.
Cả đời này, nguyện chỉ có mình nàng!
…
Sau khi chia tay Mã Văn Tài, Chúc Tiểu Anh mới phát hiện không thấy Mộc Đào đâu. Cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, nàng sực nhớ ra đã lạc mất Mộc Đào lúc vội chạy vào ngõ nhỏ.
Tiểu nha hoàn này đi đâu rồi? Chẳng lẽ là nhìn thấy phụ thân ta liền hôn mê bất tỉnh trốn vào góc nào rồi hay sao?
Tiểu nha đầu này là kẻ mù đường, nếu để nàng bên ngoài một mình nhất định sẽ không bao giờ có thể về đến nhà. Chúc Tiểu Anh không khỏi có chút lo lắng, đi lòng vòng trước cửa Chúc phủ mấy lần, phát hiện Mộc Đào vẫn chưa về, liền chạy đi tìm nàng.
Thời Đông Tấn, trong thành còn chia ra thị cùng phường. Phường tương đương với khu dân cư thời hiện tại, mà thị thì chính là chợ, nghĩa là chỗ để bán hàng.
Đường phố đã lên đèn, Chúc Tiểu Anh liền dọc theo đường lớn mà đi, cuối cùng tới chỗ quán rượu kia. Bên trong nơi đó rộn vang tiếng đàn tiếng hát, tiếng nói tiếng cười.
Chúc Tiểu Anh đứng dưới lầu nhìn lên tòa nhà hai tầng náo nhiệt, tầng một thông với tầng hai bởi một cầu thang gỗ lim. Trên tầng hai có một ban công nhỏ đặt sẵn ghế ngồi để vị khách nào muốn ngắm cảnh có thể ra đó nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ quán rượu này thực sự là tài sản của Lương Sơn Bá? Chúc Tiểu Anh nghĩ tới lời nói của Mã Văn Tài, cảm thấy không thể tin được chuyện một con mọt sách lại hóa thành thương nhân nhà giàu. Đúng lúc này, một người bước ra ban công, bóng dáng vô cùng thân quen.
Trường bào một màu thiên thanh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hắt lên hình bóng thon dài cao ráo. Mái tóc dài được buộc chặt, tung bay trong gió cùng ống tay áo dài, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tao nhã thanh lịch.
Người này chính là “Văn Tài huynh” của Mã Văn Tài.
Chúc Tiểu Anh nhịn không được nhìn hồi lâu. Mà đúng lúc này, người nọ lại lơ đãng nhìn về phía nàng, khi ánh mắt hai người gặp nhau, nàng vội cúi đầu, coi như chào hỏi. Vị công tử kia nhìn thấy nàng, một chút cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt cười.
Trong nháy mắt đó, phảng phất như mây tản trăng cao, như gió xuân phơi phới, khiến cho băng giá cũng phải tan chảy.
Chúc Tiểu Anh ngẩn người, trong lòng cảm thán, nếu tiểu quan quán nào có thể chộp được vị công tử này đem bày trước cửa, như vậy nhất định sẽ thu hút khách còn hơn cả mèo chiêu tài.
* Tiểu quan quán: ờ, nó giống như thanh lâu đó, cơ mà bên trong toàn nam thôi J
Lương Sơn Bá hoàn toàn không biết trong đầu Chúc Tiểu Anh nghĩ gì, vẫy tay gọi một tên tiểu nhị gần đó, cúi đầu dặn dò vài câu.
Tiểu nhị nhận được lệnh, nhanh như chớp chạy đi.
Lúc này, bên trong lại truyền ra tiếng gọi “Văn Tài huynh” rồi “Văn Tài hiền chất”, tựa như có người đang gọi hắn quay lại. Chúc Tiểu Anh giật mình, nhận ra một trong số những giọng nói đó có giọng của cha mình.
Lương Sơn Bá tỏ ra áy náy nhìn Chúc Tiểu Anh, sau đó chắp tay cáo từ.
Chúc Tiểu Anh vô cùng thức thời, cũng chắp tay đáp lễ.
Chỉ thấy dưới bóng đèn lồng, ý cười trên mặt vị công tử kia càng sâu, hắn nhìn nàng lần nữa rồi xoay người đi vào trong.
Người này rốt cục là ai? Không hiểu tại sao, Chúc Tiểu Anh luôn có cảm giác là lạ.
Trong quán rượu lại truyền ra tiếng đàn tiếng sáo, trước cửa người tới người đi vô cùng nhộn nhịp.
Chúc Tiểu Anh cứ ngẩn người mãi, cho tới tận lúc một tiếng chiêng gõ nhịp rền vang mới kéo nàng ra khỏi suy tưởng. Mà ngay lúc này, lại nghe phía sau có người kêu to:
“Công tử, cuối cùng em đã tìm được người rồi!”
Chúc Tiểu Anh còn chưa kịp xoay người thì nha đầu Mộc Đào đã chạy tới ôm chầm lấy nàng, nước mắt nước mũi giàn giụa. Theo sau Mộc Đào là vị tiểu nhị khi nãy được “Văn Tài huynh” dặn dò, gã không chờ nàng mở miệng đã cung kính nói: “Khi nãy vị này lạc mất ngài, vừa khéo trong quán rượu của chúng ta lại có một vị khách, nói là người quen của ngài nên đã sai ta mời vị này vào uống ly trà nóng trong lúc chờ ngài.”
Tiểu nhị mồm mép lanh lợi, hai ba câu đã giải thích rõ ngọn ngành.
Chúc Tiểu Anh nhìn về phía Mộc Đào, thấy Mộc Đào gật đầu lia lịa, ý bảo mọi chuyện giống như lời tiểu nhị vừa nói thì nghi hoặc vô cùng, mỉm cười nhìn tiểu nhị: “Người quen? Hắn có xưng tên không?”
Tiểu nhị tròng mắt đảo loạn, nhếch miệng cười: “À, vị công tử đó họ Mã.”
“Mã công tử?” Chúc Tiểu Anh nhíu mày suy tư một lát, làm bộ như đang hồi tưởng, “Ta cũng không nhớ mình có quen biết vị Mã công tử nào…nhưng mà ta là thiếu chủ nhà các ngươi là bằng hữu, có gì chuyển lời đa tạ của ta tới hắn nhé! Nói ngày khác ta sẽ mời hắn uống rượu!” Vừa nói, nàng vừa hất đầu về chỗ khi nãy vị công tử kia đứng.
“Thì ra công tử quen với thiếu chủ của chúng ta sao?” Tiểu nhị vô cùng kinh ngạc, nhìn theo mắt Chúc Tiểu Anh, xác định đây chính là chỗ khi nãy thiếu chủ dặn dò hắn.
Giữa trưa hôm nay, chưởng quầy tập hợp tất cả tiểu nhị bọn họ lại, dặn dò là nếu nhìn thấy thiếu chủ thì phải làm bộ như không biết, chiêu đãi như khách thông thường. Bọn họ tuy rằng không biết nguyên nhân tại sao, nhưng đều nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh.
Aizz, nếu biết vị trước mặt là bằng hữu của thiếu chủ nhà hắn thì việc gì hắn còn phải làm bộ làm tịch nữa chứ. Vì thế, tiểu nhị thở hắt ra, so với khi nãy khuôn mặt thoải mái không ít, “Sao ngài không vào trong quán ngồi? Thiếu chủ của chúng ta ở ngay bên trong đó! Đang cùng vài vị lão gia đang uống rượu. Chỉ là, không biết thiếu chủ của chúng ta nghĩ cái gì mà không cho người khác lộ ra thân phận thật của hắn, còn dặn chỉ cần gọi là Mã công tử thôi.”
Một câu định càn khôn.
“Vậy sao, Sơn Bá thật là, không biết đang giở trò gì nữa.” Chúc Tiểu Anh nhíu mày, cười ôn nhu, chậm rãi nói: “Quên đi, hôm nay ta có chuyện cần làm, để hôm khác hẹn hắn vậy.”
Tiểu nhị nhìn vị công tử tươi cười rạng rỡ kia, không tự giác mà sợ run cả người. Kỳ quái, người ta rõ ràng đang cười, sao gã lại cảm thấy nguy hiểm vậy chứ!
Vị công tử kia không nói gì nữa, chậm rãi cùng thư đồng rời đi.
Tiểu nhị thấy đã hoàn thành nhiệm vụ được thiếu chủ giao, vô cùng cao hứng quay lại quán rượu định báo cáo kết quả. Vốn định báo cho thiếu chủ biết vị công tử kia vốn chính là người quen của thiếu chủ, ngờ đâu lại thấy thiếu chủ nhà mình vẫy tay ra dấu ý bảo mình tạm thời lui ra, sau đó bận rộn nhiều việc nên gã cũng quên mất chuyện này. Cho nên, Lương Sơn Bá không hề hay biết, trò hề của hắn và Mã công tử đã bị lộ tẩy từ sớm.
Đường phố vẫn náo nhiệt, trăng vẫn cao và sao vẫn xa, chỉ là, tâm trạng của Chúc Tiểu Anh đã thay đổi, tràn ngập nguyền rủa và oán trách.
Thực sự cẩu huyết đến vậy sao!
Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài tráo đổi thân phận trước mặt nàng…là muốn giỡn mặt bà đây hả! Làm vậy vui lắm chắc!
Cứ nghĩ chuyện Lương Chúc nàng nắm rõ như lòng bàn tay, nhất định có thể thay đổi tình tiết, thuận lợi gả cho Mã Văn Tài, sau đó trở thành Mã phu nhân giàu sang cao quý, sung sướng một đời.
Nàng có cầu gì nhiều đâu. Không hy vọng được sống cùng người mình yêu, cũng không dám hy vọng hạnh phúc xa vời, nàng chỉ cầu có được sống thôi a a a a a a….
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều hỗn loạn!
Mã Văn Tài là gay, mà Lương Sơn Bá lại thành phú hộ.
Nàng phải làm cái gì bây giờ?
Những canh cánh trong lòng cứ bám chặt lấy Chúc Tiểu Anh, khiến nàng sau khi về phủ cũng chẳng thiết ăn uống, cứ thế sống lay sống lắt qua hai ngày.
Mà đợi tới lúc nàng rốt cục chịu chấp nhận sự thực, định vẫy tay chào tạm biệt “núi vàng núi bạc” Mã Văn Tài thì lại nghe được tin sét đánh ngang tai.
Thái Thú Hàng Châu đến Chúc phủ cầu hôn cho con trai, Chúc viên ngoại vui vẻ đáp ứng, hai bên đã chọn xong ngày lành tháng tốt để chính thức thành thông gia rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.