Chương 179: Ca ca là người tốt
Phong Ảnh Mê Mộng
05/08/2018
Sở Tiếu nhìn thoáng qua đám người đang nhìn hắn cầu xin, hung hăng trừng mắt rồi lập tức mở miệng: "Hồi hoàng thượng, đúng là hạ nhân trong
phủ."
"Lớn mật!" Bách Lí Dật Thanh đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay cả Sở tướng cũng đều run lẩy bẩy, rồi bình tĩnh lại, trong lòng suy đoán chắc Bách Lí Dật Thanh đang buồn bực chuyện gì đó.
"Sở tướng, người trong phủ ngươi động tay động chân với một tiểu hài tử, hoành hành ngang ngược, ngươi dạy bọn hắn thế nào vậy." Bách Lí Dật Thanh lạnh lùng nhìn Sở tướng.
Sở tướng có chút ác độc trừng mắt nhìn đám nam nhân kia khiến bọn họ run rẩy, biết bản thân không thoát khỏi cái chết, vẻ mặt đều tái nhợt cúi đầu.
"Hoàng thượng anh minh, những người này bình thường ở trong phủ tự tung tự tác quen rồi, là thần quản giáo không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt!" Sở tướng cung kính bái lạy Bách Lí Dật Thanh, nhưng mà sự cung kính này là thật hay giả thì cũng chỉ có chính hắn mới biết.
"A, sao ta lại nghe nói bình thường đại công tử của Sở tướng ức hiếp người khác, có chuyện này không?" Bách Lí Dật Thanh cười ha ha, ôn hòa nhìn Sở tướng.
Sở tướng ngẩn ra, lập tức híp mắt, cẩn thận mở miệng: "Hoàng thượng đừng nghe miệng lưỡi tiểu nhân, không có chuyện này đâu!"
"Phải không?" Bách Lí Dật Thanh chợt nhíu mày, rồi nhìn Sở tướng, Sở tướng run lên, đè nén sự sợ hãi ở đáy lòng, suy nghĩ xem từ khi nào mà Hoàng đế lại có khí thế như vậy.
"Sở tướng, bình thường Sở gia ngươi tác oai tác quái, đừng nghĩ là ta không biết gì hết, ta khuyên ngươi vẫn nên suy ngẫm lại cho kỹ, cẩn thận cuối cùng mất nhiều hơn được!" Bách Lí Dật Thanh không có tâm trạng dây dưa với hắn nữa nên nói trắng ra, mà Sở tướng cũng giật mình, khiếp sợ nhìn tên Hoàng đế hắn vẫn luôn không coi trọng.
Từ khi nào con rối Hoàng đế yếu đuối vô năng này lại có được mũi nhọn vậy, lông cánh cứng cáp rồi thì liền mơ mộng muốn đả kích hắn sao?
Sở tướng thầm cười nhạo, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mà vẫn cung kính đáp lại: "Hoàng thượng, ta không biết là ai nói nhảm bên tai người, nhưng Sở Thiên ta làm việc ngay thẳng, không thẹn với lương tâm!"
"Hay cho một câu không thẹn với lương tâm, hi vọng Sở tướng sẽ chịu trách nhiệm với lời nói hôm nay của ngươi!" Bách Lí Dật Thanh không thèm để ý cười, trong mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, hừ, xem ra tốc độ của hắn phải nhanh hơn, hắn cũng không muốn dây dưa mãi với đám người dối trá này nữa.
"Được rồi, Sở tướng vẫn nên trở về quản người nhà mình cho tốt đi!" Bách Lí Dật Thanh thả đám người kia ra, dù sao sau khi trở về bọn họ cũng không sống lâu được.
Sở Tiếu khinh thường nhìn thoáng qua Hoàng đế, ta khinh, còn không phải muốn nhờ cậy vào nhà mình sao, hừ, phụ thân lại còn muốn hắn cẩn thận một chút, hắn không biết tên này có gì đáng sợ.
Bạch Vũ Mộng luôn thờ ơ lạnh nhạt trong trận chiến này, trong mắt cũng dần lộ vẻ tán thưởng, quả nhiên không hổ là đế vương, làm như vậy cũng cho bọn họ một đường lui, nếu như bọn họ khăng khăng một mực thì không thể trách ai được.
Tuy rằng dân chúng hơi thất vọng vì Hoàng thượng buông tha cho bọn họ, nhưng chuyện của triều đình không liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ biết Hoàng đế cao cao tại thượng cũng chỉ là một người bình thường như bọn họ, một người sẵn sàng cứu một đứa bé bẩn thỉu.
Lúc này đại phu đi ra ngoài, tay ôm một đứa trẻ, đó là tiểu cô nương vừa rồi, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thấy rõ khuôn mặt thanh tú, là một đứa bé đáng yêu, lúc này nàng đã tỉnh lại.Lúc nàng tỉnh lại chợt nghe nói là có người đã cứu mình, lúc này nàng kích động nhìn nam tử và nữ tử mặc bạch y bay bổng như thần tiên bên cạnh hắn.
"Là các ngươi giúp ta sao?" Giọng nói giòn tan, trong mắt đầy nao núng, nhưng nhiều hơn là cảm kích. Đảo mắt nhìn Bạch Vũ Mộng, cười mở miệng: "Thần tiên tỷ tỷ, tỷ đã cứu ta sao?"
Bạch Vũ Mộng cười nhẹ, nàng phát hiện từ sau khi mang thai nàng cười rất nhiều: "Là đại ca ca bên cạnh ta cứu ngươi, ngươi nên cảm tạ hắn đi!"
Nữ hài nhìn về phía Bách Lí Dật Thanh, cũng linh hoạt nói một tiếng cảm tạ, rồi liền nghe thấy giọng Bạch Vũ Mộng vang lên: "Có thể nói cho tỷ tỷ biết vì sao bọn họ đánh ngươi không?"
Nữ hài hoảng loạn nhìn nữ tử xinh đẹp không giống người phàm trước mắt, có chút kinh sợ, trong mắt đầy nước mắt.
Bạch Vũ Mộng cười thấu hiểu, vỗ nhẹ đầu nàng: "Nói cho tỷ tỷ nghe được không, vừa rồi ca ca này đã giúp ngươi đuổi người xấu đi đó!"
Ánh mắt nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn còn có chút e ngại, run rẩy nắm tay Bạch Vũ Mộng: "Tỷ tỷ, ta không phải cố ý, ta thật sự không cố ý..."
"Đến đây, nói từ từ, không quan trọng, chúng ta đều sẽ không trách ngươi!" Bạch Vũ Mộng chậm rãi khuyên, Bách Lí Dật Thanh không nói một lời nhìn hai người.
"Ta, mẫu thân ta bị bệnh, ca ca bị người ta nói là kẻ trộm nên đã bị bắt, ta không còn cách nào, ta chỉ đành phải lấy tiền của người đó, nhưng ta sẽ trả lại, chỉ cần ta có tiền sẽ trả lại, nhưng bọn họ thật hung dữ..." Nói xong tiểu cô nương lại khóc lên.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở dài, vuốt đầu tiểu cô nương: "Không sao, đừng khóc, chúng ta sẽ chăm sóc tốt mẫu thân của ngươi, ngươi nên dưỡng thương trước đi!"
Nữ hài kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, mắt sáng trưng đầy vui sướng khiến Bách Lí Dật Thanh nhìn thấy thì lóa cả mắt, không hiểu sao trong mắt Bách Lí Dật Thanh xuất hiện một chút gì đó nhưng lại biến mất quá nhanh khiến cho người ta không nắm giữ được.
"Cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định do thần tiên phái tới giúp ta." Nữ hài vui vẻ nở nụ cười, đụng đến miệng vết thương bị đau nhưng lại như không có cảm giác vẫn cười ngây ngô, còn nhìn thoáng qua Bách Lí Dật Thanh: "Cám ơn ca ca, ca ca là người tốt."
Bách Lí Dật Thanh ngẩn ra, người tốt sao? Đã bao lâu rồi không ai nói hắn là người tốt, hắn vẫn cho rằng bản thân không phải người tốt, không ngờ hôm nay lại nghe thấy từ này một lần nữa.
Thật ra người tốt và người xấu cũng chỉ là một quan niệm, trong mắt nàng, chỉ cần đối xử tốt với nàng, giúp đỡ nàng thì sẽ là người tốt.
Dân chúng chung quanh bỗng nhiên quỳ xuống: "Hoàng thượng yêu dân như con, là phúc của chúng ta, trong nhà thảo dân không có gì tốt, mấy thứ này Hoàng thượng cũng không thiếu, nhưng tấm lòng của thảo dân xin Hoàng thượng nhận lấy!" Một dân chúng bưng rổ trứng gà quỳ xuống đất hô.
Người bên cạnh cũng đều quỳ xuống, rồi đưa ra đủ mọi thứ, có lẽ mấy thứ này Bách Lí Dật Thanh thật sự xem thường nhưng nó là tấm lòng của dân chúng, là sự thừa nhận của bọn họ đối với vị Hoàng đế này.
Mắt Bách Lí Dật Thanh dần dần sáng tỏ, nhìn Bạch Vũ Mộng rồi nhếch khóe môi: "Rốt cục ta đã biết vì sao lúc trước nói ta nhất định không bỏ rơi bọn họ được!"
"Lớn mật!" Bách Lí Dật Thanh đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay cả Sở tướng cũng đều run lẩy bẩy, rồi bình tĩnh lại, trong lòng suy đoán chắc Bách Lí Dật Thanh đang buồn bực chuyện gì đó.
"Sở tướng, người trong phủ ngươi động tay động chân với một tiểu hài tử, hoành hành ngang ngược, ngươi dạy bọn hắn thế nào vậy." Bách Lí Dật Thanh lạnh lùng nhìn Sở tướng.
Sở tướng có chút ác độc trừng mắt nhìn đám nam nhân kia khiến bọn họ run rẩy, biết bản thân không thoát khỏi cái chết, vẻ mặt đều tái nhợt cúi đầu.
"Hoàng thượng anh minh, những người này bình thường ở trong phủ tự tung tự tác quen rồi, là thần quản giáo không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt!" Sở tướng cung kính bái lạy Bách Lí Dật Thanh, nhưng mà sự cung kính này là thật hay giả thì cũng chỉ có chính hắn mới biết.
"A, sao ta lại nghe nói bình thường đại công tử của Sở tướng ức hiếp người khác, có chuyện này không?" Bách Lí Dật Thanh cười ha ha, ôn hòa nhìn Sở tướng.
Sở tướng ngẩn ra, lập tức híp mắt, cẩn thận mở miệng: "Hoàng thượng đừng nghe miệng lưỡi tiểu nhân, không có chuyện này đâu!"
"Phải không?" Bách Lí Dật Thanh chợt nhíu mày, rồi nhìn Sở tướng, Sở tướng run lên, đè nén sự sợ hãi ở đáy lòng, suy nghĩ xem từ khi nào mà Hoàng đế lại có khí thế như vậy.
"Sở tướng, bình thường Sở gia ngươi tác oai tác quái, đừng nghĩ là ta không biết gì hết, ta khuyên ngươi vẫn nên suy ngẫm lại cho kỹ, cẩn thận cuối cùng mất nhiều hơn được!" Bách Lí Dật Thanh không có tâm trạng dây dưa với hắn nữa nên nói trắng ra, mà Sở tướng cũng giật mình, khiếp sợ nhìn tên Hoàng đế hắn vẫn luôn không coi trọng.
Từ khi nào con rối Hoàng đế yếu đuối vô năng này lại có được mũi nhọn vậy, lông cánh cứng cáp rồi thì liền mơ mộng muốn đả kích hắn sao?
Sở tướng thầm cười nhạo, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mà vẫn cung kính đáp lại: "Hoàng thượng, ta không biết là ai nói nhảm bên tai người, nhưng Sở Thiên ta làm việc ngay thẳng, không thẹn với lương tâm!"
"Hay cho một câu không thẹn với lương tâm, hi vọng Sở tướng sẽ chịu trách nhiệm với lời nói hôm nay của ngươi!" Bách Lí Dật Thanh không thèm để ý cười, trong mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, hừ, xem ra tốc độ của hắn phải nhanh hơn, hắn cũng không muốn dây dưa mãi với đám người dối trá này nữa.
"Được rồi, Sở tướng vẫn nên trở về quản người nhà mình cho tốt đi!" Bách Lí Dật Thanh thả đám người kia ra, dù sao sau khi trở về bọn họ cũng không sống lâu được.
Sở Tiếu khinh thường nhìn thoáng qua Hoàng đế, ta khinh, còn không phải muốn nhờ cậy vào nhà mình sao, hừ, phụ thân lại còn muốn hắn cẩn thận một chút, hắn không biết tên này có gì đáng sợ.
Bạch Vũ Mộng luôn thờ ơ lạnh nhạt trong trận chiến này, trong mắt cũng dần lộ vẻ tán thưởng, quả nhiên không hổ là đế vương, làm như vậy cũng cho bọn họ một đường lui, nếu như bọn họ khăng khăng một mực thì không thể trách ai được.
Tuy rằng dân chúng hơi thất vọng vì Hoàng thượng buông tha cho bọn họ, nhưng chuyện của triều đình không liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ biết Hoàng đế cao cao tại thượng cũng chỉ là một người bình thường như bọn họ, một người sẵn sàng cứu một đứa bé bẩn thỉu.
Lúc này đại phu đi ra ngoài, tay ôm một đứa trẻ, đó là tiểu cô nương vừa rồi, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thấy rõ khuôn mặt thanh tú, là một đứa bé đáng yêu, lúc này nàng đã tỉnh lại.Lúc nàng tỉnh lại chợt nghe nói là có người đã cứu mình, lúc này nàng kích động nhìn nam tử và nữ tử mặc bạch y bay bổng như thần tiên bên cạnh hắn.
"Là các ngươi giúp ta sao?" Giọng nói giòn tan, trong mắt đầy nao núng, nhưng nhiều hơn là cảm kích. Đảo mắt nhìn Bạch Vũ Mộng, cười mở miệng: "Thần tiên tỷ tỷ, tỷ đã cứu ta sao?"
Bạch Vũ Mộng cười nhẹ, nàng phát hiện từ sau khi mang thai nàng cười rất nhiều: "Là đại ca ca bên cạnh ta cứu ngươi, ngươi nên cảm tạ hắn đi!"
Nữ hài nhìn về phía Bách Lí Dật Thanh, cũng linh hoạt nói một tiếng cảm tạ, rồi liền nghe thấy giọng Bạch Vũ Mộng vang lên: "Có thể nói cho tỷ tỷ biết vì sao bọn họ đánh ngươi không?"
Nữ hài hoảng loạn nhìn nữ tử xinh đẹp không giống người phàm trước mắt, có chút kinh sợ, trong mắt đầy nước mắt.
Bạch Vũ Mộng cười thấu hiểu, vỗ nhẹ đầu nàng: "Nói cho tỷ tỷ nghe được không, vừa rồi ca ca này đã giúp ngươi đuổi người xấu đi đó!"
Ánh mắt nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn còn có chút e ngại, run rẩy nắm tay Bạch Vũ Mộng: "Tỷ tỷ, ta không phải cố ý, ta thật sự không cố ý..."
"Đến đây, nói từ từ, không quan trọng, chúng ta đều sẽ không trách ngươi!" Bạch Vũ Mộng chậm rãi khuyên, Bách Lí Dật Thanh không nói một lời nhìn hai người.
"Ta, mẫu thân ta bị bệnh, ca ca bị người ta nói là kẻ trộm nên đã bị bắt, ta không còn cách nào, ta chỉ đành phải lấy tiền của người đó, nhưng ta sẽ trả lại, chỉ cần ta có tiền sẽ trả lại, nhưng bọn họ thật hung dữ..." Nói xong tiểu cô nương lại khóc lên.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở dài, vuốt đầu tiểu cô nương: "Không sao, đừng khóc, chúng ta sẽ chăm sóc tốt mẫu thân của ngươi, ngươi nên dưỡng thương trước đi!"
Nữ hài kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, mắt sáng trưng đầy vui sướng khiến Bách Lí Dật Thanh nhìn thấy thì lóa cả mắt, không hiểu sao trong mắt Bách Lí Dật Thanh xuất hiện một chút gì đó nhưng lại biến mất quá nhanh khiến cho người ta không nắm giữ được.
"Cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định do thần tiên phái tới giúp ta." Nữ hài vui vẻ nở nụ cười, đụng đến miệng vết thương bị đau nhưng lại như không có cảm giác vẫn cười ngây ngô, còn nhìn thoáng qua Bách Lí Dật Thanh: "Cám ơn ca ca, ca ca là người tốt."
Bách Lí Dật Thanh ngẩn ra, người tốt sao? Đã bao lâu rồi không ai nói hắn là người tốt, hắn vẫn cho rằng bản thân không phải người tốt, không ngờ hôm nay lại nghe thấy từ này một lần nữa.
Thật ra người tốt và người xấu cũng chỉ là một quan niệm, trong mắt nàng, chỉ cần đối xử tốt với nàng, giúp đỡ nàng thì sẽ là người tốt.
Dân chúng chung quanh bỗng nhiên quỳ xuống: "Hoàng thượng yêu dân như con, là phúc của chúng ta, trong nhà thảo dân không có gì tốt, mấy thứ này Hoàng thượng cũng không thiếu, nhưng tấm lòng của thảo dân xin Hoàng thượng nhận lấy!" Một dân chúng bưng rổ trứng gà quỳ xuống đất hô.
Người bên cạnh cũng đều quỳ xuống, rồi đưa ra đủ mọi thứ, có lẽ mấy thứ này Bách Lí Dật Thanh thật sự xem thường nhưng nó là tấm lòng của dân chúng, là sự thừa nhận của bọn họ đối với vị Hoàng đế này.
Mắt Bách Lí Dật Thanh dần dần sáng tỏ, nhìn Bạch Vũ Mộng rồi nhếch khóe môi: "Rốt cục ta đã biết vì sao lúc trước nói ta nhất định không bỏ rơi bọn họ được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.