Chương 180: Nam tử thần bí
Phong Ảnh Mê Mộng
06/08/2018
Edit: susublue
Đúng vậy, dân chúng như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm, có lẽ cũng có lúc bọn họ ngu muội không hiểu chuyện, nhưng bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, bọn họ biết ai đối xử tốt với bọn họ, bọn họ hiểu được cách dùng trái tim để hồi báo người khác.
Bách Lí Dật Thanh cười nhận lễ vật của dân chúng, dân chúng đều kinh sợ nhìn hắn, dù sao mấy thứ này bọn họ chưa từng hy vọng Bách Lí Dật Thanh sẽ nhận, có lẽ còn có nguy cơ bị chặt đầu bởi vì họ làm mất mặt mũi cái đế vương, nhưng hắn không làm vậy mà ngược lại còn ôn hòa nhận mấy thứ này, cảnh tượng này khiến dân chúng tin tưởng vị đế vương này nhất định có thể cho bọn họ cuộc sống ấm no.
Dân chúng chung quanh tản đi, Bách Lí Dật Thanh cũng nhìn về phía xa xa, thật lâu sau không thu tầm mắt lại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Có lẽ ngươi nói rất đúng, đây là trách nhiệm của ta, lúc trước ngay lúc ta ra quyết định đó thì đã không thoát khỏi gánh nặng này, một khi đã như vậy thì ta sẽ cũng chỉ có thể đối mặt." Nói xong mắt chợt lóe lên sự chua sót, nhưng lại nhanh chóng che giấu sự âm u trong mắt.
Bạch Vũ Mộng tùy ý cười: "Ngươi hiểu thì tốt rồi, có một số việc đã xảy ra thì không thể trở về lại nguyên dạng được nữa, điều duy nhất ngươi có thể làm là cố hết sức để kết cục trở nên tốt đẹp nhất."
Bạch Vũ Mộng nói xong liền rời đi, hôm nay ra ngoài lâu quá nên thân thể của nàng chịu không nổi nữa, hiện tại nàng là hai người, không thể không cẩn thận được.
Bách Lí Dật Thanh đứng tại chỗ một hồi, lại nhìn thoáng qua nữ hài tử kia rời đi, dienxdaffnllequysdoon có lẽ qua lúc này hắn sẽ thật sự nhìn thấy rõ được chút gì đó, có vài thứ nên buông tay...
Trở lại tẩm cung, Bạch Vũ Mộng hàn huyên một hồi với Mộ Túy Tình rồi lại mỏi mệt đi nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ nhiều nữa.
Đột nhiên trong đầu lại có chút hoài nghi, Bạch Vũ Mộng híp mắt, rồi nằm ngủ như thường ngày, hơi thở đều đều, mùi hương kia lại bay ra, khiến người ngửi cảm thấy rất thoải mái.
Một lúc lâu sau, khi đêm đã khuya, chung quanh đều im ắng thì có một bóng đen nhảy đến trước cửa sổ của Bạch Vũ Mộng, hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy mà không làm gì cả.
Bóng đen đó nhịn không được nữa, xoay người đi vào, đứng ở trước giường nhìn dung nhan ngủ an tĩnh của Bạch Vũ Mộng, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười ấm áp.
"Hơn nửa đêm các hạ đột nhập vào phòng nữ tử đã kết hôn là muốn làm gì?" Giọng nói nhạt nhẽo của Bạch Vũ Mộng vang lên, còn có chút lười nhác, bởi vì nàng có thể cảm nhận được người trước mặt không có ác ý.
Cơ thể hắn hơi cương cứng lại một chút, nhưng không nói gì mà xoay người muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, Bạch Vũ Mộng nhanh tay lẹ mắt ngăn cản hắn.
Hai người đánh qua đánh lại trong một gian phòng nhỏ hẹp, cả hai đều không muốn khiến đối phương bị thương, Bạch Vũ Mộng chỉ muốn tháo khăn che mặt của hắn xuống, nhìn thân hình thì có lẽ là nam tử, nhưng vì hắn xuất hiện trong đêm khuya nên thật sự quá kỳ lạ.
Hắc y nhân cố ý che giấu thực lực thật của bản thân, cho nên Bạch Vũ Mộng đánh rất không thoải mái, hình như hắn đang trốn tránh gì đó, ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng cảm nhận được hắn đang vội vàng muốn chạy.
"Đã đến đây mà còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu!" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, một cảm giác quen thuộc chợt lóe lên nhưng lại biến mất nhanh chóng không thể nắm bắt được.
Nam tử vẫn không nói gì, chỉ cố gắng muốn rời khỏi đây nên luôn giằng co với Bạch Vũ Mộng, không ai nhường ai.
"Ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, như vậy đi, ngươi gỡ khăn che mặt xuống, ta liền cho ngươi đi." Bạch Vũ Mộng cấp tốc vươn tay, nam tử trước mắt lại lật người qua, né tránh tay Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng hơi sững sờ, hình như người này không muốn nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tuy rằng như vậy rất bình thường nhưng mà sao nàng lại có cảm giác hơi kỳ lạ.
Bạch Vũ Mộng lâm vào suy nghĩ, đứng không vững nên bước chân hơi lảo đảo rồi ngã về phía sau, Bạch Vũ Mộng xoay người thật nhanh, muốn ổn định cơ thể.
Đồng tử nam tử trước mặt mạnh mẽ co rút, đỡ lấy cơ thể Bạch Vũ Mộng như phản xạ tự nhiên, Bạch Vũ Mộng cũng ngẩn ra, lập tức vươn ta kéo khăn che mặt của hắn xuống.
Nam tử nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa sổ, Bạch Vũ Mộng chỉ thấy một góc mặt, nhưng cũng kích động đến mức hai tay hơi run rẩy.
Trong mắt Bạch Vũ Mộng lập tức hiện vẻ hoài nghi, nhìn cái khăn đen trong tay rồi lâm vào trầm tư, đêm đó không có hương thơm quen thuộc nên Bạch Vũ Mộng trằn trọc khó ngủ, bất tri bất giác trời đã sáng tỏ.
Ngày hôm sau mọi người thấy mắt Bạch Vũ Mộng hơi thâm đen thì đều khiếp sợ xem, khó tin khi biết hôm qua Bạch Vũ Mộng mất ngủ, theo như nàng nói mấy ngày nay nàng ngủ rất ngon.
Bạch Vũ Mộng tùy tiện nói đại một lý do, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì nàng sẽ không tùy tiện phỏng đoán, nàng có cân nhắc của mình, nhưng cũng có rất nhiều do dự.
Tối hôm nay Bạch Vũ Mộng lại trợn tròn mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, mùi hương thơm ngát kia không có đến nữa, Bạch Vũ Mộng nhìn một lúc nhưng lại vẫn không có động tĩnh gì.
Bạch Vũ Mộng thất vọng thở dài, là nàng ép người quá đáng sao? Hay là bởi vì đêm qua nàng giằng co không buông cho nên hắn không đến đây nữa?
Nhưng hoài nghi cứ luôn quanh quẩn trong lòng nàng không chịu tiêu tán, lại không có gì để chứng thực, cảm giác như vậy thật sự làm cho người ta nghẹn khuất.
Bạch Vũ Mộng luôn trợn tròn mắt, bất tri bất giác trời lại sáng tỏ, xoa xoa ánh mắt mệt mỏi, dien*dafn;lle&quysdo0n Bạch Vũ Mộng vuốt bụng, đây là chuyện nàng làm mỗi buổi sáng, nhưng mà bây giờ thì lòng lại đầy bất đắc dĩ.
Con à, con nói xem mẫu thân nên làm gì bây giờ, rõ ràng rất muốn biết đáp án nhưng lại không biết phải làm gì, thật xin lỗi, mẫu thân không nghỉ ngơi tốt khiến cho con phải chịu khổ theo rồi.
Sau vài ngày, Bạch Vũ Mộng liền ép buộc mình ngủ một lát vào ban ngày, buổi tối liền nhìn đỉnh giường, chờ mong hương thơm ngát kia xuất hiện, nhưng mà liên tục mấy ngày, Bạch Vũ Mộng đều mất ngủ.
Tối hôm nay, Bạch Vũ Mộng nằm trên giường, trong đầu luôn có chút chờ mong, nhưng rồi nàng lại xua tan đi, thì ra thật sự không phải sao, có lẽ, hắn đã rời đi thì sẽ không bao giờ muốn trở lại nữa, nhưng mà, vì sao...
Mắt Bạch Vũ Mộng đã xanh đen lại, mấy ngày nay nghỉ ngơi ít, người gầy hẳn đi, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, nhưng cũng không có cách nào, nếu không phải ban ngày bắt buộc mình ngủ thì sợ là cơ thể đã sớm không chống đỡ được rồi.
Bạch Vũ Mộng đang suy nghĩ thì mùi thơm quen thuộc kia lại bay vào, Bạch Vũ Mộng kinh ngạc mở to hai mắt, muốn nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa sổ nhưng ngoài đó lại không có gì cả...
Bạch Vũ Mộng cau mày thật chặt, trong mắt có chút thất lạc và tức giận, rồi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, qua một hồi lâu sau, ngoài cửa sổ mới lại xuất hiện một người, nhưng hắn chỉ luôn đứng đó mà không làm gì cả, thậm chí cũng không hề cử động.
Đúng vậy, dân chúng như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm, có lẽ cũng có lúc bọn họ ngu muội không hiểu chuyện, nhưng bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, bọn họ biết ai đối xử tốt với bọn họ, bọn họ hiểu được cách dùng trái tim để hồi báo người khác.
Bách Lí Dật Thanh cười nhận lễ vật của dân chúng, dân chúng đều kinh sợ nhìn hắn, dù sao mấy thứ này bọn họ chưa từng hy vọng Bách Lí Dật Thanh sẽ nhận, có lẽ còn có nguy cơ bị chặt đầu bởi vì họ làm mất mặt mũi cái đế vương, nhưng hắn không làm vậy mà ngược lại còn ôn hòa nhận mấy thứ này, cảnh tượng này khiến dân chúng tin tưởng vị đế vương này nhất định có thể cho bọn họ cuộc sống ấm no.
Dân chúng chung quanh tản đi, Bách Lí Dật Thanh cũng nhìn về phía xa xa, thật lâu sau không thu tầm mắt lại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Có lẽ ngươi nói rất đúng, đây là trách nhiệm của ta, lúc trước ngay lúc ta ra quyết định đó thì đã không thoát khỏi gánh nặng này, một khi đã như vậy thì ta sẽ cũng chỉ có thể đối mặt." Nói xong mắt chợt lóe lên sự chua sót, nhưng lại nhanh chóng che giấu sự âm u trong mắt.
Bạch Vũ Mộng tùy ý cười: "Ngươi hiểu thì tốt rồi, có một số việc đã xảy ra thì không thể trở về lại nguyên dạng được nữa, điều duy nhất ngươi có thể làm là cố hết sức để kết cục trở nên tốt đẹp nhất."
Bạch Vũ Mộng nói xong liền rời đi, hôm nay ra ngoài lâu quá nên thân thể của nàng chịu không nổi nữa, hiện tại nàng là hai người, không thể không cẩn thận được.
Bách Lí Dật Thanh đứng tại chỗ một hồi, lại nhìn thoáng qua nữ hài tử kia rời đi, dienxdaffnllequysdoon có lẽ qua lúc này hắn sẽ thật sự nhìn thấy rõ được chút gì đó, có vài thứ nên buông tay...
Trở lại tẩm cung, Bạch Vũ Mộng hàn huyên một hồi với Mộ Túy Tình rồi lại mỏi mệt đi nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ nhiều nữa.
Đột nhiên trong đầu lại có chút hoài nghi, Bạch Vũ Mộng híp mắt, rồi nằm ngủ như thường ngày, hơi thở đều đều, mùi hương kia lại bay ra, khiến người ngửi cảm thấy rất thoải mái.
Một lúc lâu sau, khi đêm đã khuya, chung quanh đều im ắng thì có một bóng đen nhảy đến trước cửa sổ của Bạch Vũ Mộng, hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy mà không làm gì cả.
Bóng đen đó nhịn không được nữa, xoay người đi vào, đứng ở trước giường nhìn dung nhan ngủ an tĩnh của Bạch Vũ Mộng, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười ấm áp.
"Hơn nửa đêm các hạ đột nhập vào phòng nữ tử đã kết hôn là muốn làm gì?" Giọng nói nhạt nhẽo của Bạch Vũ Mộng vang lên, còn có chút lười nhác, bởi vì nàng có thể cảm nhận được người trước mặt không có ác ý.
Cơ thể hắn hơi cương cứng lại một chút, nhưng không nói gì mà xoay người muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, Bạch Vũ Mộng nhanh tay lẹ mắt ngăn cản hắn.
Hai người đánh qua đánh lại trong một gian phòng nhỏ hẹp, cả hai đều không muốn khiến đối phương bị thương, Bạch Vũ Mộng chỉ muốn tháo khăn che mặt của hắn xuống, nhìn thân hình thì có lẽ là nam tử, nhưng vì hắn xuất hiện trong đêm khuya nên thật sự quá kỳ lạ.
Hắc y nhân cố ý che giấu thực lực thật của bản thân, cho nên Bạch Vũ Mộng đánh rất không thoải mái, hình như hắn đang trốn tránh gì đó, ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng cảm nhận được hắn đang vội vàng muốn chạy.
"Đã đến đây mà còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu!" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, một cảm giác quen thuộc chợt lóe lên nhưng lại biến mất nhanh chóng không thể nắm bắt được.
Nam tử vẫn không nói gì, chỉ cố gắng muốn rời khỏi đây nên luôn giằng co với Bạch Vũ Mộng, không ai nhường ai.
"Ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, như vậy đi, ngươi gỡ khăn che mặt xuống, ta liền cho ngươi đi." Bạch Vũ Mộng cấp tốc vươn tay, nam tử trước mắt lại lật người qua, né tránh tay Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng hơi sững sờ, hình như người này không muốn nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tuy rằng như vậy rất bình thường nhưng mà sao nàng lại có cảm giác hơi kỳ lạ.
Bạch Vũ Mộng lâm vào suy nghĩ, đứng không vững nên bước chân hơi lảo đảo rồi ngã về phía sau, Bạch Vũ Mộng xoay người thật nhanh, muốn ổn định cơ thể.
Đồng tử nam tử trước mặt mạnh mẽ co rút, đỡ lấy cơ thể Bạch Vũ Mộng như phản xạ tự nhiên, Bạch Vũ Mộng cũng ngẩn ra, lập tức vươn ta kéo khăn che mặt của hắn xuống.
Nam tử nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa sổ, Bạch Vũ Mộng chỉ thấy một góc mặt, nhưng cũng kích động đến mức hai tay hơi run rẩy.
Trong mắt Bạch Vũ Mộng lập tức hiện vẻ hoài nghi, nhìn cái khăn đen trong tay rồi lâm vào trầm tư, đêm đó không có hương thơm quen thuộc nên Bạch Vũ Mộng trằn trọc khó ngủ, bất tri bất giác trời đã sáng tỏ.
Ngày hôm sau mọi người thấy mắt Bạch Vũ Mộng hơi thâm đen thì đều khiếp sợ xem, khó tin khi biết hôm qua Bạch Vũ Mộng mất ngủ, theo như nàng nói mấy ngày nay nàng ngủ rất ngon.
Bạch Vũ Mộng tùy tiện nói đại một lý do, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì nàng sẽ không tùy tiện phỏng đoán, nàng có cân nhắc của mình, nhưng cũng có rất nhiều do dự.
Tối hôm nay Bạch Vũ Mộng lại trợn tròn mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, mùi hương thơm ngát kia không có đến nữa, Bạch Vũ Mộng nhìn một lúc nhưng lại vẫn không có động tĩnh gì.
Bạch Vũ Mộng thất vọng thở dài, là nàng ép người quá đáng sao? Hay là bởi vì đêm qua nàng giằng co không buông cho nên hắn không đến đây nữa?
Nhưng hoài nghi cứ luôn quanh quẩn trong lòng nàng không chịu tiêu tán, lại không có gì để chứng thực, cảm giác như vậy thật sự làm cho người ta nghẹn khuất.
Bạch Vũ Mộng luôn trợn tròn mắt, bất tri bất giác trời lại sáng tỏ, xoa xoa ánh mắt mệt mỏi, dien*dafn;lle&quysdo0n Bạch Vũ Mộng vuốt bụng, đây là chuyện nàng làm mỗi buổi sáng, nhưng mà bây giờ thì lòng lại đầy bất đắc dĩ.
Con à, con nói xem mẫu thân nên làm gì bây giờ, rõ ràng rất muốn biết đáp án nhưng lại không biết phải làm gì, thật xin lỗi, mẫu thân không nghỉ ngơi tốt khiến cho con phải chịu khổ theo rồi.
Sau vài ngày, Bạch Vũ Mộng liền ép buộc mình ngủ một lát vào ban ngày, buổi tối liền nhìn đỉnh giường, chờ mong hương thơm ngát kia xuất hiện, nhưng mà liên tục mấy ngày, Bạch Vũ Mộng đều mất ngủ.
Tối hôm nay, Bạch Vũ Mộng nằm trên giường, trong đầu luôn có chút chờ mong, nhưng rồi nàng lại xua tan đi, thì ra thật sự không phải sao, có lẽ, hắn đã rời đi thì sẽ không bao giờ muốn trở lại nữa, nhưng mà, vì sao...
Mắt Bạch Vũ Mộng đã xanh đen lại, mấy ngày nay nghỉ ngơi ít, người gầy hẳn đi, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, nhưng cũng không có cách nào, nếu không phải ban ngày bắt buộc mình ngủ thì sợ là cơ thể đã sớm không chống đỡ được rồi.
Bạch Vũ Mộng đang suy nghĩ thì mùi thơm quen thuộc kia lại bay vào, Bạch Vũ Mộng kinh ngạc mở to hai mắt, muốn nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa sổ nhưng ngoài đó lại không có gì cả...
Bạch Vũ Mộng cau mày thật chặt, trong mắt có chút thất lạc và tức giận, rồi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, qua một hồi lâu sau, ngoài cửa sổ mới lại xuất hiện một người, nhưng hắn chỉ luôn đứng đó mà không làm gì cả, thậm chí cũng không hề cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.