Chương 195
Phong Ảnh Mê Mộng
13/09/2018
Chương 195: Máu trong tim
Edit: susublue
Cho dù Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhưng túi hương hắn đưa tới thật sự là hợp ý của nàng, về phần miếng ngọc bội thì cứ để đó sau này rồi nói sau.
Mấy người khác đều nhìn nhau, không thể tin được Bạch Vũ Mộng lại dễ dàng nhận đồ của người khác như vậy, nàng không hoài nghi chút nào sao?
Vài ngày tiếp theo, tất cả đều gió êm sóng lặng, đến một ngày Y Cần lại trở lại, điều này đã khiến lòng nghi ngờ của Bạch Vũ Mộng tăng cao.
Y Cần không biết phải mở miệng thế nào nên luôn im lặng đứng ở bên cạnh, Bạch Vũ Mộng đợi một hồi thấy nàng còn không mở miệng thì hỏi: "Y Cần, ngươi có chuyện gì không?"
Y Cần mím môi, trong mắt đầy sự đấu tranh, rối rắm một hồi rốt cục vẫn không sợ chết nhắm hai mắt lại, mở miệng: "Phu nhân, nô tì cũng có chuyện muốn hỏi xin người một thứ nhưng xin người đừng hỏi vì sao, được không?"
Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại, sao hôm nay Y Cần lại là lạ, rõ ràng lúc nãy đến rất sốt ruột, nhưng bây giờ lại chậm chạp không chịu nói.
"Vậy ngươi nói trước xem ngươi muốn xin ta cái gì!" Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng, dù sao Y Cần đã từng chăm sóc nàng rất lâu.
Y Cần lại do dự một chút rồi rốt cục vẫn mở miệng: "Nô tì muốn một chén máu trong tim của phu nhân." Nói xong Y Cần liền áy náy cúi đầu.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn nàng, đồng thời cũng đề phòng, dù sao yêu cầu này quá quái dị, ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng không thể không ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Y Cần.
Y Cần chịu không nổi những ánh mắt này nên liền quỳ xuống, khẩn cầu nhìn Bạch Vũ Mộng: "Xin phu nhân cho nô tì một chén máu trong tim đi, cho dù muốn nô tì lập tức chết thì cũng không thành vấn đề."
"Y Cần, ngươi đột nhiên đến đây là vì muốn một chén máu trong tim ta, ta không thể không suy nghĩ lý do vì sao." Bạch Vũ Mộng híp mắt nhìn chằm chằm Y Cần.
"Phu nhân, xin người đừng hỏi nô tì vì sao, nô tì thật sự không thể nói." Y Cần không ngừng lắc đầu, ánh mắt bất lực nhưng lại vẫn rất kiên định.
"Y Cần, ta nghĩ ngươi không phải không biết, hiện tại ta đang có thai, nếu ta cho ngươi một chén máu trong tim thì sẽ mang đến cho ta bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết không?"
Y Cần còn muốn nói gì nữa nhưng vẫn chỉ có thể há miệng thở dốc, nàng biết cho nên nàng mới không mở miệng, mãi cho tới hôm nay mới tìm đến đây là vì thật sự không chịu đựng nổi nữa.
Lúc này, từ ngoài cửa lại có một hắc y nhân đi vào, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, người này là một trong sóc những người ngày đó đổ Hóa Cốt thủy lên đám sâu, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Y Cần, ngươi lại cãi mệnh lệnh chủ tử, lần trước còn chưa đủ sao, lần này nếu bị chủ tử biết, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ." Nam tử nhíu chặt mày nhìn Y Cần.
Y Cần lắc đầu: "Cho dù muốn mạng của ta thì sao, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra sao, ta không làm được."
"Vậy ngươi có nghĩ tới lúc trước chủ tử hạ mệnh lệnh đó đã phải trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh không, chủ tử làm mọi chuyện đều có ý của hắn, sao ngươi có thể cứ vi phạm liên tục vậy, mau cùng ta trở về, chủ tử sẽ không biết chuyện này." Nam tử luôn không ngừng khuyên bảo.
Y Cần do dự nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, nắm chặt tay lại, tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng tên nam tử kia đã điểm huyệt đạo của nàng, nên nàng chỉ có thể cầu xin nhìn Bạch Vũ Mộng.
"Thật xin lỗi, phu nhân, Y Cần tự tiện làm chủ, quấy nhiễu phu nhân, thuộc hạ sẽ đưa Y Cần về." Nam tử nói xong liền kéo Y Cần chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút." Bạch Vũ Mộng mở miệng, "Đã đến đây thì sao không nói cho rõ ràng rồi hẵng đi, ta muốn biết, rốt cục có chuyện gì mà ta không được biết?"
Nam tử mím môi, giống như không thể trả lời, nhìn Y Cần một cái, giải huyệt đạo của nàng: "Tự ngươi gây họa nên tự mình giải quyết đi."
Y Cần cũng đã nghĩ thông suốt cái gì đó, nhìn Bạch Vũ Mộng rồi lắc đầu: "Thật xin lỗi phu nhân, là nô tì quá đáng, đã quấy rầy đến phu nhân."
Bạch Vũ Mộng nhìn hai người bọn họ, sự nghi hoặc trong mắt cũng càng lúc càng đậm, nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm thì hắc y nhân này nhảy từ nóc nhà xuống, vậy chỉ có thể chứng minh, hắn luôn túc trực ở gần đây.
"Đã đến đây thì sao có thể không nói cho rõ ràng được, ta chỉ muốn biết rốt cục các ngươi muốn máu trong tim ta để làm gì, theo ta được biết máu của ta cũng không có tác dụng với nhiều người lắm."
Trong mắt Y Cần có chút hoảng loạn, vừa định nói gì đó thì bên ngoài lại có một đám ám vệ xông vào, Bách Lí Dật Thanh nhất thời buồn bực, sao bọn họ đi vào Hoàng cung giống như đi vào hoa viên nhà mình vậy, đi lại tự nhiên, đám ngự lâm quân đang chết ở đâu rồi không biết.
Ám vệ nói gì đó với nam tử và Y Cần, sắc mặt nam tử và Y Cần đều lập tức trở nên hoảng loạn, sốt ruột nhìn ra bên ngoài.
Nam tử lấy một đạn tín hiệu trong tay áo ra bắn lên bầu trời, Bạch Vũ Mộng cảm giác được hơi thở chung quanh dao động, hơi kinh ngạc, tự mình biết bên người luôn có người, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.
Cuối cùng nam tử nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, không nói thêm một câu liền rời đi, trong mắt Y Cần đã có nước mắt, sự sốt ruột đã rõ rành rành trên mặt, cắn môi nhìn Bạch Vũ Mộng, nhưng vẫn không nói một lời bỏ đi.
"Đợi chút, Y Cần, xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Vũ Mộng gọi Y Cần lại, cho dù hỏi người khác như vậy thì không lễ phép, nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Y Cần thì trong lòng nàng lại có chút hoảng loạn.
Đó là cảm giác chưa từng có, lâu rồi nàng không có hoảng loạn như vậy, giống như mất đi thứ quan trọng nhất vậy, cảm giác này khiến người ta phiền chán.
"Không có gì, phu nhân không cần lo lắng." Y Cần gắng gượng nở nụ cười, làm bộ như không sao, nhưng nước ở khóe mắt lại không lừa được người khác.
"Y Cần, chuyện đã tới nước này mà ngươi vẫn không muốn nói cho ta biết tác dụng của chén máu trong tim ta sao, ngươi cũng biết nếu chậm trễ thì có lẽ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra." Bạch Vũ Mộng nghiêm túc nói, nàng mơ hồ cảm nhận được chén máu của mình có tác dụng rất lớn.
"Phu nhân, thật sự không có chuyện gì, nô tì không thể lấy tính mạng phu nhân ra để mạo hiểm, phu nhân không cần lo lắng." Y Cần vẫn cười như trước nhưng mà nụ cười lại rất miễn cưỡng.
Bạch Vũ Mộng hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Y Cần kiên định, biết nàng không muốn nói, nhưng nàng càng như vậy thì bản thân lại càng lo sợ.
"Nếu ta nói ta có cách để lấy máu trong tim mà không làm bản thân bị thương thì sao? Ngươi vẫn không chịu nói sao?" Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm Y Cần.
Y Cần kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt cũng đã có chút do dự, nếu như thật sự như vậy thì quá tốt rồi, nhưng lỡ không phải như thế, nếu hại phu nhân thì cả đời này nàng sẽ không an tâm.
Edit: susublue
Cho dù Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhưng túi hương hắn đưa tới thật sự là hợp ý của nàng, về phần miếng ngọc bội thì cứ để đó sau này rồi nói sau.
Mấy người khác đều nhìn nhau, không thể tin được Bạch Vũ Mộng lại dễ dàng nhận đồ của người khác như vậy, nàng không hoài nghi chút nào sao?
Vài ngày tiếp theo, tất cả đều gió êm sóng lặng, đến một ngày Y Cần lại trở lại, điều này đã khiến lòng nghi ngờ của Bạch Vũ Mộng tăng cao.
Y Cần không biết phải mở miệng thế nào nên luôn im lặng đứng ở bên cạnh, Bạch Vũ Mộng đợi một hồi thấy nàng còn không mở miệng thì hỏi: "Y Cần, ngươi có chuyện gì không?"
Y Cần mím môi, trong mắt đầy sự đấu tranh, rối rắm một hồi rốt cục vẫn không sợ chết nhắm hai mắt lại, mở miệng: "Phu nhân, nô tì cũng có chuyện muốn hỏi xin người một thứ nhưng xin người đừng hỏi vì sao, được không?"
Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại, sao hôm nay Y Cần lại là lạ, rõ ràng lúc nãy đến rất sốt ruột, nhưng bây giờ lại chậm chạp không chịu nói.
"Vậy ngươi nói trước xem ngươi muốn xin ta cái gì!" Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng, dù sao Y Cần đã từng chăm sóc nàng rất lâu.
Y Cần lại do dự một chút rồi rốt cục vẫn mở miệng: "Nô tì muốn một chén máu trong tim của phu nhân." Nói xong Y Cần liền áy náy cúi đầu.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn nàng, đồng thời cũng đề phòng, dù sao yêu cầu này quá quái dị, ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng không thể không ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Y Cần.
Y Cần chịu không nổi những ánh mắt này nên liền quỳ xuống, khẩn cầu nhìn Bạch Vũ Mộng: "Xin phu nhân cho nô tì một chén máu trong tim đi, cho dù muốn nô tì lập tức chết thì cũng không thành vấn đề."
"Y Cần, ngươi đột nhiên đến đây là vì muốn một chén máu trong tim ta, ta không thể không suy nghĩ lý do vì sao." Bạch Vũ Mộng híp mắt nhìn chằm chằm Y Cần.
"Phu nhân, xin người đừng hỏi nô tì vì sao, nô tì thật sự không thể nói." Y Cần không ngừng lắc đầu, ánh mắt bất lực nhưng lại vẫn rất kiên định.
"Y Cần, ta nghĩ ngươi không phải không biết, hiện tại ta đang có thai, nếu ta cho ngươi một chén máu trong tim thì sẽ mang đến cho ta bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết không?"
Y Cần còn muốn nói gì nữa nhưng vẫn chỉ có thể há miệng thở dốc, nàng biết cho nên nàng mới không mở miệng, mãi cho tới hôm nay mới tìm đến đây là vì thật sự không chịu đựng nổi nữa.
Lúc này, từ ngoài cửa lại có một hắc y nhân đi vào, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, người này là một trong sóc những người ngày đó đổ Hóa Cốt thủy lên đám sâu, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Y Cần, ngươi lại cãi mệnh lệnh chủ tử, lần trước còn chưa đủ sao, lần này nếu bị chủ tử biết, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ." Nam tử nhíu chặt mày nhìn Y Cần.
Y Cần lắc đầu: "Cho dù muốn mạng của ta thì sao, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra sao, ta không làm được."
"Vậy ngươi có nghĩ tới lúc trước chủ tử hạ mệnh lệnh đó đã phải trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh không, chủ tử làm mọi chuyện đều có ý của hắn, sao ngươi có thể cứ vi phạm liên tục vậy, mau cùng ta trở về, chủ tử sẽ không biết chuyện này." Nam tử luôn không ngừng khuyên bảo.
Y Cần do dự nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, nắm chặt tay lại, tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng tên nam tử kia đã điểm huyệt đạo của nàng, nên nàng chỉ có thể cầu xin nhìn Bạch Vũ Mộng.
"Thật xin lỗi, phu nhân, Y Cần tự tiện làm chủ, quấy nhiễu phu nhân, thuộc hạ sẽ đưa Y Cần về." Nam tử nói xong liền kéo Y Cần chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút." Bạch Vũ Mộng mở miệng, "Đã đến đây thì sao không nói cho rõ ràng rồi hẵng đi, ta muốn biết, rốt cục có chuyện gì mà ta không được biết?"
Nam tử mím môi, giống như không thể trả lời, nhìn Y Cần một cái, giải huyệt đạo của nàng: "Tự ngươi gây họa nên tự mình giải quyết đi."
Y Cần cũng đã nghĩ thông suốt cái gì đó, nhìn Bạch Vũ Mộng rồi lắc đầu: "Thật xin lỗi phu nhân, là nô tì quá đáng, đã quấy rầy đến phu nhân."
Bạch Vũ Mộng nhìn hai người bọn họ, sự nghi hoặc trong mắt cũng càng lúc càng đậm, nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm thì hắc y nhân này nhảy từ nóc nhà xuống, vậy chỉ có thể chứng minh, hắn luôn túc trực ở gần đây.
"Đã đến đây thì sao có thể không nói cho rõ ràng được, ta chỉ muốn biết rốt cục các ngươi muốn máu trong tim ta để làm gì, theo ta được biết máu của ta cũng không có tác dụng với nhiều người lắm."
Trong mắt Y Cần có chút hoảng loạn, vừa định nói gì đó thì bên ngoài lại có một đám ám vệ xông vào, Bách Lí Dật Thanh nhất thời buồn bực, sao bọn họ đi vào Hoàng cung giống như đi vào hoa viên nhà mình vậy, đi lại tự nhiên, đám ngự lâm quân đang chết ở đâu rồi không biết.
Ám vệ nói gì đó với nam tử và Y Cần, sắc mặt nam tử và Y Cần đều lập tức trở nên hoảng loạn, sốt ruột nhìn ra bên ngoài.
Nam tử lấy một đạn tín hiệu trong tay áo ra bắn lên bầu trời, Bạch Vũ Mộng cảm giác được hơi thở chung quanh dao động, hơi kinh ngạc, tự mình biết bên người luôn có người, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.
Cuối cùng nam tử nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, không nói thêm một câu liền rời đi, trong mắt Y Cần đã có nước mắt, sự sốt ruột đã rõ rành rành trên mặt, cắn môi nhìn Bạch Vũ Mộng, nhưng vẫn không nói một lời bỏ đi.
"Đợi chút, Y Cần, xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Vũ Mộng gọi Y Cần lại, cho dù hỏi người khác như vậy thì không lễ phép, nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Y Cần thì trong lòng nàng lại có chút hoảng loạn.
Đó là cảm giác chưa từng có, lâu rồi nàng không có hoảng loạn như vậy, giống như mất đi thứ quan trọng nhất vậy, cảm giác này khiến người ta phiền chán.
"Không có gì, phu nhân không cần lo lắng." Y Cần gắng gượng nở nụ cười, làm bộ như không sao, nhưng nước ở khóe mắt lại không lừa được người khác.
"Y Cần, chuyện đã tới nước này mà ngươi vẫn không muốn nói cho ta biết tác dụng của chén máu trong tim ta sao, ngươi cũng biết nếu chậm trễ thì có lẽ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra." Bạch Vũ Mộng nghiêm túc nói, nàng mơ hồ cảm nhận được chén máu của mình có tác dụng rất lớn.
"Phu nhân, thật sự không có chuyện gì, nô tì không thể lấy tính mạng phu nhân ra để mạo hiểm, phu nhân không cần lo lắng." Y Cần vẫn cười như trước nhưng mà nụ cười lại rất miễn cưỡng.
Bạch Vũ Mộng hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Y Cần kiên định, biết nàng không muốn nói, nhưng nàng càng như vậy thì bản thân lại càng lo sợ.
"Nếu ta nói ta có cách để lấy máu trong tim mà không làm bản thân bị thương thì sao? Ngươi vẫn không chịu nói sao?" Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm Y Cần.
Y Cần kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt cũng đã có chút do dự, nếu như thật sự như vậy thì quá tốt rồi, nhưng lỡ không phải như thế, nếu hại phu nhân thì cả đời này nàng sẽ không an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.