Chương 196
Phong Ảnh Mê Mộng
13/09/2018
Chương 196: Thì ra là vậy
Edit: susublue
Bạch Vũ Mộng nhìn thấy ánh mắt của Y Cần nên trong mắt cũng xẹt qua chút suy nghĩ sâu xa: "Y Cần, có phải chủ tử của ngươi xảy ra chuyện gì rồi không?" Nếu không bọn họ sẽ không hoảng loạn như thế, ngay cả toàn bộ ám vệ ẩn dấu đều quay trở về.
Hiển nhiên Y Cần có chút kinh ngạc khi nghe thấy lời của Bạch Vũ Mộng, nhưng nhớ tới lúc trước chủ tử nói phu nhân rất thông minh nên liền bình thường trở lại, nhưng vẫn còn do dự, không biết có nói nên hay không.
"Y Cần, dù thế nào chủ tử ngươi cũng có ân với ta, ta tinh thông y thuật, nói không chừng, ta có thể giúp hắn, coi như là báo ân."
"Phu nhân, bệnh của chủ tử, cho dù là thần y cũng không trị được, phu nhân không cần uổng phí sức lực, nô tì về trước, phu nhân không cần lo lắng." Y Cần vẫn quyết định không nói.
"Y Cần!" Bạch Vũ Mộng đột nhiên nghiêm khắc: "Các ngươi thật sự không có gì gạt ta sao, hay là nói chủ tử của các ngươi có bí mật gì đó không muốn ta biết."
Y Cần kinh sợ, không ngờ Bạch Vũ Mộng lại đoán ra nhanh như vậy, trong lòng cũng đấu tranh mãnh liệt, không biết rốt cục có nên nói hay không.
" Nếu như ngươi không nói, bỏ lỡ thời gian giúp chủ tử ngươi thì không thể cứu được nữa!" Bạch Vũ Mộng lại tiếp tục cho nàng một liều thuốc mạnh.
Rốt cục Y Cần cũng thỏa hiệp, ánh mắt say mê không sợ chết, mờ mịt nói một câu: "Phu nhân đi cùng nô tì đến đó đi."
Lần này Y Cần không bịt mắt Bạch Vũ Mộng, trực tiếp dẫn nàng trở về, đám người Duẫn Minh Hi lo lắng muốn đi theo, Y Cần cũng không ngăn cản.
Đi đến chỗ lần trước ở, Bạch Vũ Mộng có hơi hoài niệm nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy trong viện nam tử đầy hắc y nhân bao vây, không ai dám đi vào.
Lúc Y Cần dẫn Bạch Vũ Mộng đi qua thì tất cả mọi người đều phức tạp nhìn nàng, nam tử vừa rồi vẫn trách cứ nhìn Y Cần: "Sao ngươi lại dẫn phu nhân đến đây, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?"
Y Cần cười suy yếu: "Dù sao cũng có hi vọng không phải sao, ta tin tưởng nếu có một ngày phu nhân biết thì sẽ không tha thứ cho chúng ta, cũng sẽ không thể tha thứ cho chính nàng, cần gì phải như vậy, thật ra trong lòng chủ tử cũng luôn rối bời không phải sao?"
"Không, ngươi sai rồi, chủ tử luôn rất kiên trì suy nghĩ của mình, người chưa bao giờ lung lay, nhưng ngươi làm vậy thì đã khiến mọi công sức của chủ tử uổng phí."
Y Cần mím môi không nói gì, cúi đầu, nàng biết, nàng biết suy nghĩ của chủ tử, nhưng nàng thật sự không muốn nhìn thấy có một ngày phu nhân biết chân tướng sẽ tuyệt vọng, phu nhân tốt như vậy sao có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.
"Các ngươi nói xong chưa, ta có thể vào chưa?" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng mở miệng, nhíu mày có chút phiền chán, trong lòng nàng càng bất an hơn.
Nam tử suy nghĩ một hồi rồi vẫn bất đắc dĩ thở dài, dặn dò người khác tránh ra, nhưng mà đám người Duẫn Minh Hi quả thật không muốn cho nàng đi vào.
"Vũ nhi, ta thấy ngươi vẫn không nên đi vào, ai biết là thật hay giả, nhưng tuyệt đối không nên trúng kế." Duẫn Minh Hi lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng.
"Ta không sao, biểu ca, các ngươi ở chỗ này chờ đi, ta vào xem là được rồi." Bạch Vũ Mộng lắc đầu, an ủi một hồi rồi mới đi theo Y Cần vào trong.
Vừa đi vào thủ vệ bên trong cũng càng ngày càng nhiều, giống như thật sự đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, trên mặt ai cũng đầy vẻ sốt ruột và lo lắng.
Tâm trạng Bạch Vũ Mộng dần dần trầm xuống, không biết vì sao càng tới gần lại càng khó chịu, như bị một tảng đá lớn đè ép trong lòng làm cho người ta đau một cách khó hiểu.
Đi vào trong phòng, Y Cần đẩy cửa phòng ra, Bạch Vũ Mộng đi vào bên trong, nam tử đang đứng trong phòng nhìn thấy người đi vào thì có vẻ rất kinh ngạc, vẻ mặt mất tự nhiên run rẩy một chút.
Nam tử nằm đó vẫn đeo mặt nạ như trước, nhưng sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy yếu không còn cảm giác cường tráng, ngược lại chỉ cần một trận gió thổi qua đã có thể làm hắn ngã.
"Sao ngươi lại đưa phu nhân đến đây?" Nam tử trong phòng cũng rất nghi hoặc hỏi Y Cần như mọi người bên ngoài.
Bạch Vũ Mộng nghi hoặc càng lúc càng nhiều, xem ra tất cả mọi người đều quen nàng, nhưng mà vì sao, lúc trước chẳng qua chỉ ở lại có vài ngày, không thể quen hết tất cả mọi người.
"Hi vọng cuối cùng." Y Cần mím môi, nói một câu rồi không mở miệng nói gì nữa, trong lòng nàng đang chờ đợi, phu nhân tuyệt đối không sao.
"Ngươi thật sự quá hồ nháo, ngươi có biết vừa rồi lúc chủ tử tỉnh lại, câu duy nhất người nói với ta là gì không?" Nam tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Y Cần.
Nhìn thấy Y Cần mê man ngẩng đầu, nam tử mới tiếp tục mở miệng: "Chủ tử nói tuyệt đối không được cho phu nhân biết. Ngươi có biết câu này có ý nghĩa gì không?" Nam tử thở hổn hển.
Y Cần khiếp sợ, trong lòng lại nghĩ sao chủ tử lại ngu như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ có một ngày phu nhân biết thì sẽ đau lòng muốn chết sao?
"Ta nói này, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, đã thành ra như vậy mà còn muốn gạt ta không nói cho ta biết sao?" Giọng nói của Bạch Vũ Mộng đầy ý lương thiện, câu nói kia khiến lòng nàng đau đớn.
Thấy hai người đều không nói chuyện, Bạch Vũ Mộng dứt khoát đi qua bọn họ, nhìn thoáng qua nam tử vẫn đeo mặt nạ, nàng không chút do dự gỡ xuống.
Khi nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ thì Bạch Vũ Mộng nhịn không nổi nữa rơi nước mắt, thì ra nàng đã đoán đúng, thì ra hắn luôn ở bên cạnh nàng.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ vẫn yêu nghiệt như trước, nhưng mà lúc này đã mất máu trở nên tái nhợt vô lực, yếu ớt giống như một đứa bé mỏng manh dễ vỡ.
"Phu nhân, người đừng quá đau lòng, bảo trọng thân thể." Y Cần đau lòng mở miệng, vươn tay đỡ Bạch Vũ Mộng đang lung lay sắp ngã.
Bây giờ Bạch Vũ Mộng đã không muốn truy cứu lý do vì sao hắn gạt nàng chuyện này, mà lúc này nàng không muốn trải nghiệm cảm giác mất mát này nữa."Có cách nào để cứu hắn không?"
Y Cần mím môi, mở miệng: "Chủ tử đã thu thập đủ các loại thuốc, nhưng vẫn còn thiếu một chén thuốc dẫn, đó chính là máu trong tim của phu nhân."
"Vậy còn không mau ra tay cứu hắn." Bạch Vũ Mộng có chút buồn bực, rõ ràng có thể sớm cứu hắn, nhưng lại là cố tình kéo dài đến bây giờ, nếu như hắn có chuyện gì thì nàng phải làm sao bây giờ?
Lam Hạo Thần đang nằm cảm nhận được hơi thở của Bạch Vũ Mộng, cố sức mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy được nữ nhân ngu ngốc kia đang nghĩ cách để cứu hắn, suy yếu mở miệng: "Mộng Nhi, không cần uổng phí công sức, bây giờ bảo vệ đứa bé và nàng mới là điều quan trọng nhất, ta không sao, ngủ một giấc thì tốt rồi."
"Đã như vậy rồi mà còn nói không sao, Lam Hạo Thần, sao chàng có thể độc ác như vậy, để ta liên tục nhấm nháp tư vị mất mát này chàng vui vẻ lắm sao?"
Edit: susublue
Bạch Vũ Mộng nhìn thấy ánh mắt của Y Cần nên trong mắt cũng xẹt qua chút suy nghĩ sâu xa: "Y Cần, có phải chủ tử của ngươi xảy ra chuyện gì rồi không?" Nếu không bọn họ sẽ không hoảng loạn như thế, ngay cả toàn bộ ám vệ ẩn dấu đều quay trở về.
Hiển nhiên Y Cần có chút kinh ngạc khi nghe thấy lời của Bạch Vũ Mộng, nhưng nhớ tới lúc trước chủ tử nói phu nhân rất thông minh nên liền bình thường trở lại, nhưng vẫn còn do dự, không biết có nói nên hay không.
"Y Cần, dù thế nào chủ tử ngươi cũng có ân với ta, ta tinh thông y thuật, nói không chừng, ta có thể giúp hắn, coi như là báo ân."
"Phu nhân, bệnh của chủ tử, cho dù là thần y cũng không trị được, phu nhân không cần uổng phí sức lực, nô tì về trước, phu nhân không cần lo lắng." Y Cần vẫn quyết định không nói.
"Y Cần!" Bạch Vũ Mộng đột nhiên nghiêm khắc: "Các ngươi thật sự không có gì gạt ta sao, hay là nói chủ tử của các ngươi có bí mật gì đó không muốn ta biết."
Y Cần kinh sợ, không ngờ Bạch Vũ Mộng lại đoán ra nhanh như vậy, trong lòng cũng đấu tranh mãnh liệt, không biết rốt cục có nên nói hay không.
" Nếu như ngươi không nói, bỏ lỡ thời gian giúp chủ tử ngươi thì không thể cứu được nữa!" Bạch Vũ Mộng lại tiếp tục cho nàng một liều thuốc mạnh.
Rốt cục Y Cần cũng thỏa hiệp, ánh mắt say mê không sợ chết, mờ mịt nói một câu: "Phu nhân đi cùng nô tì đến đó đi."
Lần này Y Cần không bịt mắt Bạch Vũ Mộng, trực tiếp dẫn nàng trở về, đám người Duẫn Minh Hi lo lắng muốn đi theo, Y Cần cũng không ngăn cản.
Đi đến chỗ lần trước ở, Bạch Vũ Mộng có hơi hoài niệm nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy trong viện nam tử đầy hắc y nhân bao vây, không ai dám đi vào.
Lúc Y Cần dẫn Bạch Vũ Mộng đi qua thì tất cả mọi người đều phức tạp nhìn nàng, nam tử vừa rồi vẫn trách cứ nhìn Y Cần: "Sao ngươi lại dẫn phu nhân đến đây, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?"
Y Cần cười suy yếu: "Dù sao cũng có hi vọng không phải sao, ta tin tưởng nếu có một ngày phu nhân biết thì sẽ không tha thứ cho chúng ta, cũng sẽ không thể tha thứ cho chính nàng, cần gì phải như vậy, thật ra trong lòng chủ tử cũng luôn rối bời không phải sao?"
"Không, ngươi sai rồi, chủ tử luôn rất kiên trì suy nghĩ của mình, người chưa bao giờ lung lay, nhưng ngươi làm vậy thì đã khiến mọi công sức của chủ tử uổng phí."
Y Cần mím môi không nói gì, cúi đầu, nàng biết, nàng biết suy nghĩ của chủ tử, nhưng nàng thật sự không muốn nhìn thấy có một ngày phu nhân biết chân tướng sẽ tuyệt vọng, phu nhân tốt như vậy sao có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.
"Các ngươi nói xong chưa, ta có thể vào chưa?" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng mở miệng, nhíu mày có chút phiền chán, trong lòng nàng càng bất an hơn.
Nam tử suy nghĩ một hồi rồi vẫn bất đắc dĩ thở dài, dặn dò người khác tránh ra, nhưng mà đám người Duẫn Minh Hi quả thật không muốn cho nàng đi vào.
"Vũ nhi, ta thấy ngươi vẫn không nên đi vào, ai biết là thật hay giả, nhưng tuyệt đối không nên trúng kế." Duẫn Minh Hi lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng.
"Ta không sao, biểu ca, các ngươi ở chỗ này chờ đi, ta vào xem là được rồi." Bạch Vũ Mộng lắc đầu, an ủi một hồi rồi mới đi theo Y Cần vào trong.
Vừa đi vào thủ vệ bên trong cũng càng ngày càng nhiều, giống như thật sự đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, trên mặt ai cũng đầy vẻ sốt ruột và lo lắng.
Tâm trạng Bạch Vũ Mộng dần dần trầm xuống, không biết vì sao càng tới gần lại càng khó chịu, như bị một tảng đá lớn đè ép trong lòng làm cho người ta đau một cách khó hiểu.
Đi vào trong phòng, Y Cần đẩy cửa phòng ra, Bạch Vũ Mộng đi vào bên trong, nam tử đang đứng trong phòng nhìn thấy người đi vào thì có vẻ rất kinh ngạc, vẻ mặt mất tự nhiên run rẩy một chút.
Nam tử nằm đó vẫn đeo mặt nạ như trước, nhưng sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy yếu không còn cảm giác cường tráng, ngược lại chỉ cần một trận gió thổi qua đã có thể làm hắn ngã.
"Sao ngươi lại đưa phu nhân đến đây?" Nam tử trong phòng cũng rất nghi hoặc hỏi Y Cần như mọi người bên ngoài.
Bạch Vũ Mộng nghi hoặc càng lúc càng nhiều, xem ra tất cả mọi người đều quen nàng, nhưng mà vì sao, lúc trước chẳng qua chỉ ở lại có vài ngày, không thể quen hết tất cả mọi người.
"Hi vọng cuối cùng." Y Cần mím môi, nói một câu rồi không mở miệng nói gì nữa, trong lòng nàng đang chờ đợi, phu nhân tuyệt đối không sao.
"Ngươi thật sự quá hồ nháo, ngươi có biết vừa rồi lúc chủ tử tỉnh lại, câu duy nhất người nói với ta là gì không?" Nam tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Y Cần.
Nhìn thấy Y Cần mê man ngẩng đầu, nam tử mới tiếp tục mở miệng: "Chủ tử nói tuyệt đối không được cho phu nhân biết. Ngươi có biết câu này có ý nghĩa gì không?" Nam tử thở hổn hển.
Y Cần khiếp sợ, trong lòng lại nghĩ sao chủ tử lại ngu như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ có một ngày phu nhân biết thì sẽ đau lòng muốn chết sao?
"Ta nói này, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, đã thành ra như vậy mà còn muốn gạt ta không nói cho ta biết sao?" Giọng nói của Bạch Vũ Mộng đầy ý lương thiện, câu nói kia khiến lòng nàng đau đớn.
Thấy hai người đều không nói chuyện, Bạch Vũ Mộng dứt khoát đi qua bọn họ, nhìn thoáng qua nam tử vẫn đeo mặt nạ, nàng không chút do dự gỡ xuống.
Khi nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ thì Bạch Vũ Mộng nhịn không nổi nữa rơi nước mắt, thì ra nàng đã đoán đúng, thì ra hắn luôn ở bên cạnh nàng.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ vẫn yêu nghiệt như trước, nhưng mà lúc này đã mất máu trở nên tái nhợt vô lực, yếu ớt giống như một đứa bé mỏng manh dễ vỡ.
"Phu nhân, người đừng quá đau lòng, bảo trọng thân thể." Y Cần đau lòng mở miệng, vươn tay đỡ Bạch Vũ Mộng đang lung lay sắp ngã.
Bây giờ Bạch Vũ Mộng đã không muốn truy cứu lý do vì sao hắn gạt nàng chuyện này, mà lúc này nàng không muốn trải nghiệm cảm giác mất mát này nữa."Có cách nào để cứu hắn không?"
Y Cần mím môi, mở miệng: "Chủ tử đã thu thập đủ các loại thuốc, nhưng vẫn còn thiếu một chén thuốc dẫn, đó chính là máu trong tim của phu nhân."
"Vậy còn không mau ra tay cứu hắn." Bạch Vũ Mộng có chút buồn bực, rõ ràng có thể sớm cứu hắn, nhưng lại là cố tình kéo dài đến bây giờ, nếu như hắn có chuyện gì thì nàng phải làm sao bây giờ?
Lam Hạo Thần đang nằm cảm nhận được hơi thở của Bạch Vũ Mộng, cố sức mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy được nữ nhân ngu ngốc kia đang nghĩ cách để cứu hắn, suy yếu mở miệng: "Mộng Nhi, không cần uổng phí công sức, bây giờ bảo vệ đứa bé và nàng mới là điều quan trọng nhất, ta không sao, ngủ một giấc thì tốt rồi."
"Đã như vậy rồi mà còn nói không sao, Lam Hạo Thần, sao chàng có thể độc ác như vậy, để ta liên tục nhấm nháp tư vị mất mát này chàng vui vẻ lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.