Chương 45: Rốt cục nghênh đón nghỉ hè
Hi Nhã đồ
14/03/2016
Thi xong, ngày hôm
sau chính là lễ bế giảng, kết quả thành tích thì phải chờ tới khai giảng mới biết được, nếu mà kiếp trước cũng vậy thì Sumitobi sẽ thoải mái
biết bao nhiêu. Ở Trung Quốc, đều là phát kết quả rồi mới xem như chính
thức nghỉ, mỗi khi biết được kết quả học tập, nghỉ hè luôn khó mà vui vẻ nổi…
Bước ra cổng trường, hít sâu một hơi, Sumitobi ngẩng đầu nhìn trời quang vạn dặm không mây, đây là nghỉ hè sao, cô luôn cảm thấy rất hoài niệm, bởi vì trước kia, kì nghỉ hè đều là ở trong bệnh viện, cho nên đối với nghỉ hè, cô không hề có ấn tượng khắc sâu gì, điều duy nhất nhớ rõ cũng chỉ có tường màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, giường màu trắng, ga giường màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng gay mũi…
Mỗi một kì nghỉ hè, đều chỉ cho cô một thế giới màu trắng, còn có cả kí ức đáng sợ…
Không ai biết, cô đối với bệnh viện thế nào, chỉ có chính cô biết.
Khi Yukimura đi đến cổng trường, thấy Sumitobi đang nhìn bầu trời, trong mắt đầy bi thương, tim anh đột nhiên co lại, vội vàng đến gần cô, mở miệng đánh gãy dòng suy nghĩ của Sumitobi.
“Thật xin lỗi, Sumitobi, khiến cậu đợi lâu!”
Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi định thần lại, quay đầu nhìn Yukimura đang đến gần, cười lắc lắc đầu: “Đâu có đợi lâu…”
Thấy Sumitobi bình thường trở lại, dáng vẻ bi thương vừa rồi ngược lại lại như là ảo giác vậy, làm Yukimura tuy nhẹ nhàng thở ra, nhưng mày lại hơi hơi nhíu lại.
“Sao vậy?” Thấy Yukimura luôn nhìn chằm chằm cô, hình như hơi bất thường, Sumitobi vươn tay sờ sờ mặt mình, còn tưởng rằng dính gì đó bẩn.
Yukimura thấy Sumitobi ngốc nghếch, cũng không nghĩ nhiều nữa, không nhịn được nở nụ cười: “Không có gì, chúng ta về nhà thôi”
Sumitobi gật gật đầu, đuổi kịp Yukimura, sóng vai đi cùng, Yukimura bất giác điều chỉnh bước chân của mình để Sumitobi theo kịp, giống như là làm nhiều nên đã thành thói quen, bọn họ đã có ăn ý như vậy…
Yukimura vụng trộm nhìn nhìn bên mặt Sumitobi bên cạnh, rất muốn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô, giống như bây giờ, cả đời…
…
Trên đường đi không nói gì, ngay tại lúc Yukimura định mở miệng nói gì đó, Sumitobi đột nhiên quay đầu nhìn anh, mở miệng. “Nghỉ hè rồi, có phải tớ sẽ không thể nhìn thấy Seiichi mỗi ngày không?”
Yukimura ngẩn người, không ngờ Sumitobi lại hỏi anh như thế, kinh ngạc một hồi lâu, thậm chí quên tiếp tục bước đi mà dừng lại, Sumitobi phản ứng chậm chạp, bước quá bước mới vội vàng ngừng lại, xoay người nghi hoặc nhìn Yukimura.
Đến khi Yukimura định thần lại, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, trên miệng lại hiện lên nụ cười ôn hòa quen thuộc, Yukimura đi đến bên cạnh Sumitobi, nhìn thẳng vào đôi mắt Sumitobi, hỏi: “Đúng vậy, Sumitobi, cậu có nhớ tớ không?”
Lần này đến lượt Sumitobi sửng sốt, nhưng nhanh chóng vì cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, phản xạ có điều kiện cúi đầu, ngay tại lúc Yukimura bất đắc dĩ thở dài nghĩ Sumitobi sẽ không trả lời anh, lại nghe thấy Sumitobi lí nhí: “Có…”
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng Yukimura có được thính lực xuất sắc cho nên nghe thấy được, dù xung quanh có đầy xe cộ và đám đông ồn ào, nhưng Yukimura lại chỉ nghe thấy đến từ “có” ấy. Giờ phút này, Yukimura không thể tìm được từ nào để hình dung tâm tình hiện tại của mình, kích động, vui mừng, còn thêm nhiều thứ khác…
Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khó có thể kiềm chế được tươi cười, Yukimura hơi cúi đầu, tới gần Sumitobi hơn, cười nói: “Tớ cũng sẽ nhớ cậu, nếu Sumitobi nhớ tớ thì có thể gửi tin nhắn cho tớ, nếu có rảnh thì chúng ta cũng có thể đi chơi…”
Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Yukimura, cô hoảng sợ, liếc tứ phía, chỉ không liếc Yukimura, Yukimura cười lắc lắc đầu, vươn tay xoa xoa đầu Sumitobi, nếu giờ phút này Sumitobi ngẩng đầu nhìn thì nhất định sẽ thấy sự yêu chiều rõ ràng trong mắt Yukimura…
“Sumitobi, kỳ thật cậu có thể tùy hứng với tớ mà…” Yukimura lại nghiêng đầu đến gần hơn, vì những lời này làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, thầm muốn Sumitobi nghe thấy rõ lại sợ giống như hôm ấy trên sân thượng, bởi vì âm thanh xung quanh làm Sumitobi không nghe thấy anh nói gì.
Yukimura không biết, hiện tại Sumitobi đã nghe thấy lời anh nói, hai người đứng ở góc đường, Sumitobi chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy trong đám người qua đường có một nhóm nữ sinh mang ánh mắt hâm mộ nhìn cô, làm Sumitobi càng cảm thấy ngượng ngùng…
Bất giác lui ra sau một chút, cách một khoảng cách nhỏ với Yukimura, Sumitobi cảm thấy trái tim gần như nhảy ra ngoài, nếu lại bị Yukimura phát hiện thì càng mất mặt. Thấy Sumitobi lùi ra sau, trong lòng Yukimura trống rỗng, Yukimura nghĩ có phải mình đã hơi đắc ý mà quá đà hay không, bởi vì anh cảm thấy Sumitobi có vẻ ỷ lại mình nên muốn mượn điều này để đến gần Sumitobi hơn, nhưng bây giờ… có vẻ anh đã làm Sumitobi hoảng hốt…
…
Yukimura gượng cười, nói với Sumitobi: “Tớ xin lỗi, đã làm cậu hoảng hốt rồi…”
Yukimura nói xong xoay người bước đi, nhưng vẫn lưu ý không đi quá nhanh, sợ Sumitobi không theo kịp, nhưng mà lần này Sumitobi lại chú ý tới trên mặt Yukimura chợt lóe vẻ cô đơn, trong lòng thắt lại, mắt thấy Yukimura càng đi càng xa, Sumitobi tinh tường nghe thấy trong lòng mình đang thúc dục…
Không muốn anh rời đi…
Bên tai như vọng lại lời nói nhỏ thì thào vừa rồi của Yukimura, Sumitobi bỗng muốn tôn trọng suy nghĩ trong lòng mình, cố lấy dũng khí đuổi theo Yukimura, phía trước, Yukimura chú ý tới Sumitobi mãi mà không đuổi kịp, dừng lại định xoay người nhìn Sumitobi thế nào, lại giật mình khi thấy Sumitobi đột ngột xuất hiện bên cạnh mình, nhưng nhanh chóng cảm giác được sự ấm áp trong tay, mà yên lòng lại.
Cúi đầu nhìn Sumitobi, phát hiện Sumitobi lần này không cúi đầu, mà là dũng cảm nhìn thẳng vào anh, trên gương mặt còn có vết đỏ ửng nhàn nhạt, làm Yukimura không nhịn được nở nụ cười, anh cảm thấy Sumitobi như vậy thật đáng yêu.
“Seiichi, chúng ta trở về đi!” Sumitobi nghĩ, nếu Yukimura đã cho phép cô tùy hứng, mà mình còn ngượng tay ngượng chân thì thật không nên, tuy rằng hiện tại Sumitobi rất can đảm nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn đầy tươi cười của Yukimura, thực tế lại khẩn trương chết đi được.
“Ừ…”
Hai người lại trở lại như cũ, ăn ý sóng vai đi đường, dọc theo đường đi, Yukimura ngẫu nhiên sẽ tìm vài đề tài để trò chuyện, không có gì thay đổi, chỉ có tay hai người đang nắm chặt nhau, làm bóng dáng hai người dưới hoàng hôn giao thoa vào nhau, có lẽ… khoảng cách giữa trái tim và trái tim, cũng gần sát nhau hơn…
Về nhà, bao nhiêu dũng khí của Sumitobi còn sót lại coi như bị thiêu đốt hầu như không còn, sau khi tạm biệt Yukimura, cô trực tiếp chạy vội về phòng, ngay cả Sumisaku chào, cô cũng không nghe thấy.
Sumisaku buồn bực trong chốc lát, nhưng quay đầu nhìn thấy bóng lưng Yukimura ngoài cửa sổ đang đi xa, Sumisaku vuốt cằm cười xấu xa gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Sumitobi trên tầng, Yukimura-senpai cũng thật là đáng thương, cố tình lại gặp phải người chậm hiểu kinh khủng như chị mình, Sumisaku thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu tiếp tục xem phim thần tượng.
Thời gian trôi dần, Sumitobi tuy ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến Yukimura, lúc làm bài tập nghỉ hè sẽ nhớ tới Yukimura giúp cô học bổ túc, lúc nằm ở trên giường ngẩn người, tầm mắt đảo qua vợt Tennis ở đầu giường, sẽ nhớ tới Yukimura trên sân bóng, mà ngay cả khi cảm thấy buồn chán chủ động xin rửa chén, tầm mắt lơ đãng đảo qua con đường dài ngoài cửa sổ, Sumitobi cũng nhớ tới Yukimura cùng sóng vai về nhà mỗi ngày, sau đó Sumitobi trượt tay, trực tiếp làm vỡ bát…
Sau đó, Sumitobi bị Watanabe Koji làm lệnh cấm, nghiêm cấm Sumitobi vào phòng bếp, Sumisaku vì thế mà ôm bụng cười trộm cả buổi chiều, sau lại phát hiện Sumitobi căn bản không để ý tới cô nên cũng không còn hứng thú, phẫn nộ đi xem phim thần tượng, Sumitobi lại tiếp tục cuộc sống lăn từ bên trái sofa đến bên phải sofa…
Thật sự rất buồn chán, Sumitobi cũng từng định rủ Sumisaku ra ngoài chơi, nhưng mỗi khi nhìn thấy đường cái ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời phơi nắng chói chang, ngay cả không khí cũng bởi vì độ ấm quá cao mà trở nên oi bức, cô đành phải thôi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nhà bật điều hòa…
Sumitobi cũng lấy di động ra mấy lần, những gì muốn nói đã soạn xong tin nhắn, ngay cả dãy số của Yukimura cũng bấm xong, chỉ là không có dũng khí ấn nút gửi đi, cuối cùng trực tiếp ném vào thư mục nháp, thôi vậy, đợi đến khi đủ dũng cảm thì hãng gửi vậy.
Sau đó cái tin nhắn kia ngây người trong thư mục nháp nửa tháng, thế cho nên số tin nhắn trong thư mục nháp càng ngày càng nhiều, còn Yukimura thì ngày nào cũng hễ rảnh là nhìn điện thoại, mãi không nhận được tin nhắn nào từ Sumitobi, tin nhắn rác thì lại có rất nhiều, Yukimura dù thời tiết rất nóng nhưng vẫn mang theo các bạn trong câu lạc bộ kiên trì huấn luyện, vì sắp có vòng đấu loại khu vực, không thể phân tâm nhiều, nhưng khi vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, mọi người trong câu lạc bộ Tennis đều thấy nghi hoặc liếc trộm đội trưởng của họ vì thấy anh liên tục nhìn di động mấy lần…
…
Ngay tại lúc Sumitobi nghĩ mình sẽ qua kì nghỉ hè một cách lãng phí nhân sinh như vậy, nhà họ bỗng nhận được điện thoại đến từ Osaka.
Điện thoại là từ nhà Watanabe Osamu đánh tới, nhưng khi Sumitobi cầm lấy điện thoại lại nghe thấy giọng của Shiraishi:
“Sumitobi à? Tớ là Shiraishi!”
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái vì sao số điện thoại của Watanabe Osamu mà lại nghe thấy tiếng Shiraishi, nhưng cô vẫn trả lời: “Là tớ, Shiraishi-kun, cậu có chuyện gì à?”
Nghe thấy tiếng Sumitobi, Shiraishi hơi kích động: “Này này, Sumitobi, cậu không quên đấy chứ, bọn mình hẹn rồi mà!”
Hẹn?
Sumitobi bắt đầu nhớ lại cái hẹn của mình và Shiraishi, sau đó qua một hồi lâu, ngay cả Shiraishi cũng bắt đầu nản lòng thoái chí, Sumitobi rốt cục từ trong trí nhớ rời rạc của mình tìm được đoạn cô và Shiraishi hẹn nhau, thế mới nhớ tới mình đã đồng ý với Shiraishi là sẽ đi Osaka thăm bọn họ…
“Tớ nhớ ra rồi, tớ đã đồng ý sẽ đi Osaka thăm các cậu…”
“Hì hì, Sumitobi, không cho phép cậu lỡ hẹn đâu, khi nào thì đến Osaka thế, đám Kin-chan đều rất hoan nghênh cậu đấy!” Shiraishi vừa dứt lời, trong ống nghe điện thoại liền vang lên tiếng Kin ồn ào, hình như còn nghe thấy tiếng nũng nịu của Koharu, cả người Sumitobi nổi da gà, bởi vậy mới xác định đó tuyệt đối là Koharu…
Gần đây Sumitobi vốn rất buồn chán, hơn nữa vốn đã đáp ứng Shiraishi, cho nên cũng không nghĩ nhiều, liền quyết định cuối tuần này đi Osaka, Shiraishi rất cao hứng ném một câu “A ~ tuyệt vời!” rồi vừa lòng treo điện thoại.
Sumitobi bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang đi Osaka, ắt không thể thiếu chính là bản đồ, Sumitobi cảm thấy dù mình cầm bản đồ cũng không nhất định tìm được đường, cho nên để chắc chắn, Sumitobi quyết định rủ Sumisaku đi cùng, Sumisaku bị Sumitobi nài nỉ, đành phải đi theo Sumitobi sắp xếp hành lý, Watanabe Koji bởi vì công việc nên không thể theo hai chị em đi chơi, cuối cùng, ông chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon bảo Sumitobi mang đi cho đám trường Shitenhoji tham ăn kia…
Cứ như thế, trong ngày cuối tuần thời tiết sáng sủa, hai chị em xách theo hành lý to đùng, đi chơi…
Bước ra cổng trường, hít sâu một hơi, Sumitobi ngẩng đầu nhìn trời quang vạn dặm không mây, đây là nghỉ hè sao, cô luôn cảm thấy rất hoài niệm, bởi vì trước kia, kì nghỉ hè đều là ở trong bệnh viện, cho nên đối với nghỉ hè, cô không hề có ấn tượng khắc sâu gì, điều duy nhất nhớ rõ cũng chỉ có tường màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, giường màu trắng, ga giường màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng gay mũi…
Mỗi một kì nghỉ hè, đều chỉ cho cô một thế giới màu trắng, còn có cả kí ức đáng sợ…
Không ai biết, cô đối với bệnh viện thế nào, chỉ có chính cô biết.
Khi Yukimura đi đến cổng trường, thấy Sumitobi đang nhìn bầu trời, trong mắt đầy bi thương, tim anh đột nhiên co lại, vội vàng đến gần cô, mở miệng đánh gãy dòng suy nghĩ của Sumitobi.
“Thật xin lỗi, Sumitobi, khiến cậu đợi lâu!”
Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi định thần lại, quay đầu nhìn Yukimura đang đến gần, cười lắc lắc đầu: “Đâu có đợi lâu…”
Thấy Sumitobi bình thường trở lại, dáng vẻ bi thương vừa rồi ngược lại lại như là ảo giác vậy, làm Yukimura tuy nhẹ nhàng thở ra, nhưng mày lại hơi hơi nhíu lại.
“Sao vậy?” Thấy Yukimura luôn nhìn chằm chằm cô, hình như hơi bất thường, Sumitobi vươn tay sờ sờ mặt mình, còn tưởng rằng dính gì đó bẩn.
Yukimura thấy Sumitobi ngốc nghếch, cũng không nghĩ nhiều nữa, không nhịn được nở nụ cười: “Không có gì, chúng ta về nhà thôi”
Sumitobi gật gật đầu, đuổi kịp Yukimura, sóng vai đi cùng, Yukimura bất giác điều chỉnh bước chân của mình để Sumitobi theo kịp, giống như là làm nhiều nên đã thành thói quen, bọn họ đã có ăn ý như vậy…
Yukimura vụng trộm nhìn nhìn bên mặt Sumitobi bên cạnh, rất muốn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô, giống như bây giờ, cả đời…
…
Trên đường đi không nói gì, ngay tại lúc Yukimura định mở miệng nói gì đó, Sumitobi đột nhiên quay đầu nhìn anh, mở miệng. “Nghỉ hè rồi, có phải tớ sẽ không thể nhìn thấy Seiichi mỗi ngày không?”
Yukimura ngẩn người, không ngờ Sumitobi lại hỏi anh như thế, kinh ngạc một hồi lâu, thậm chí quên tiếp tục bước đi mà dừng lại, Sumitobi phản ứng chậm chạp, bước quá bước mới vội vàng ngừng lại, xoay người nghi hoặc nhìn Yukimura.
Đến khi Yukimura định thần lại, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, trên miệng lại hiện lên nụ cười ôn hòa quen thuộc, Yukimura đi đến bên cạnh Sumitobi, nhìn thẳng vào đôi mắt Sumitobi, hỏi: “Đúng vậy, Sumitobi, cậu có nhớ tớ không?”
Lần này đến lượt Sumitobi sửng sốt, nhưng nhanh chóng vì cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, phản xạ có điều kiện cúi đầu, ngay tại lúc Yukimura bất đắc dĩ thở dài nghĩ Sumitobi sẽ không trả lời anh, lại nghe thấy Sumitobi lí nhí: “Có…”
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng Yukimura có được thính lực xuất sắc cho nên nghe thấy được, dù xung quanh có đầy xe cộ và đám đông ồn ào, nhưng Yukimura lại chỉ nghe thấy đến từ “có” ấy. Giờ phút này, Yukimura không thể tìm được từ nào để hình dung tâm tình hiện tại của mình, kích động, vui mừng, còn thêm nhiều thứ khác…
Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khó có thể kiềm chế được tươi cười, Yukimura hơi cúi đầu, tới gần Sumitobi hơn, cười nói: “Tớ cũng sẽ nhớ cậu, nếu Sumitobi nhớ tớ thì có thể gửi tin nhắn cho tớ, nếu có rảnh thì chúng ta cũng có thể đi chơi…”
Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Yukimura, cô hoảng sợ, liếc tứ phía, chỉ không liếc Yukimura, Yukimura cười lắc lắc đầu, vươn tay xoa xoa đầu Sumitobi, nếu giờ phút này Sumitobi ngẩng đầu nhìn thì nhất định sẽ thấy sự yêu chiều rõ ràng trong mắt Yukimura…
“Sumitobi, kỳ thật cậu có thể tùy hứng với tớ mà…” Yukimura lại nghiêng đầu đến gần hơn, vì những lời này làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, thầm muốn Sumitobi nghe thấy rõ lại sợ giống như hôm ấy trên sân thượng, bởi vì âm thanh xung quanh làm Sumitobi không nghe thấy anh nói gì.
Yukimura không biết, hiện tại Sumitobi đã nghe thấy lời anh nói, hai người đứng ở góc đường, Sumitobi chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy trong đám người qua đường có một nhóm nữ sinh mang ánh mắt hâm mộ nhìn cô, làm Sumitobi càng cảm thấy ngượng ngùng…
Bất giác lui ra sau một chút, cách một khoảng cách nhỏ với Yukimura, Sumitobi cảm thấy trái tim gần như nhảy ra ngoài, nếu lại bị Yukimura phát hiện thì càng mất mặt. Thấy Sumitobi lùi ra sau, trong lòng Yukimura trống rỗng, Yukimura nghĩ có phải mình đã hơi đắc ý mà quá đà hay không, bởi vì anh cảm thấy Sumitobi có vẻ ỷ lại mình nên muốn mượn điều này để đến gần Sumitobi hơn, nhưng bây giờ… có vẻ anh đã làm Sumitobi hoảng hốt…
…
Yukimura gượng cười, nói với Sumitobi: “Tớ xin lỗi, đã làm cậu hoảng hốt rồi…”
Yukimura nói xong xoay người bước đi, nhưng vẫn lưu ý không đi quá nhanh, sợ Sumitobi không theo kịp, nhưng mà lần này Sumitobi lại chú ý tới trên mặt Yukimura chợt lóe vẻ cô đơn, trong lòng thắt lại, mắt thấy Yukimura càng đi càng xa, Sumitobi tinh tường nghe thấy trong lòng mình đang thúc dục…
Không muốn anh rời đi…
Bên tai như vọng lại lời nói nhỏ thì thào vừa rồi của Yukimura, Sumitobi bỗng muốn tôn trọng suy nghĩ trong lòng mình, cố lấy dũng khí đuổi theo Yukimura, phía trước, Yukimura chú ý tới Sumitobi mãi mà không đuổi kịp, dừng lại định xoay người nhìn Sumitobi thế nào, lại giật mình khi thấy Sumitobi đột ngột xuất hiện bên cạnh mình, nhưng nhanh chóng cảm giác được sự ấm áp trong tay, mà yên lòng lại.
Cúi đầu nhìn Sumitobi, phát hiện Sumitobi lần này không cúi đầu, mà là dũng cảm nhìn thẳng vào anh, trên gương mặt còn có vết đỏ ửng nhàn nhạt, làm Yukimura không nhịn được nở nụ cười, anh cảm thấy Sumitobi như vậy thật đáng yêu.
“Seiichi, chúng ta trở về đi!” Sumitobi nghĩ, nếu Yukimura đã cho phép cô tùy hứng, mà mình còn ngượng tay ngượng chân thì thật không nên, tuy rằng hiện tại Sumitobi rất can đảm nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn đầy tươi cười của Yukimura, thực tế lại khẩn trương chết đi được.
“Ừ…”
Hai người lại trở lại như cũ, ăn ý sóng vai đi đường, dọc theo đường đi, Yukimura ngẫu nhiên sẽ tìm vài đề tài để trò chuyện, không có gì thay đổi, chỉ có tay hai người đang nắm chặt nhau, làm bóng dáng hai người dưới hoàng hôn giao thoa vào nhau, có lẽ… khoảng cách giữa trái tim và trái tim, cũng gần sát nhau hơn…
Về nhà, bao nhiêu dũng khí của Sumitobi còn sót lại coi như bị thiêu đốt hầu như không còn, sau khi tạm biệt Yukimura, cô trực tiếp chạy vội về phòng, ngay cả Sumisaku chào, cô cũng không nghe thấy.
Sumisaku buồn bực trong chốc lát, nhưng quay đầu nhìn thấy bóng lưng Yukimura ngoài cửa sổ đang đi xa, Sumisaku vuốt cằm cười xấu xa gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Sumitobi trên tầng, Yukimura-senpai cũng thật là đáng thương, cố tình lại gặp phải người chậm hiểu kinh khủng như chị mình, Sumisaku thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu tiếp tục xem phim thần tượng.
Thời gian trôi dần, Sumitobi tuy ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến Yukimura, lúc làm bài tập nghỉ hè sẽ nhớ tới Yukimura giúp cô học bổ túc, lúc nằm ở trên giường ngẩn người, tầm mắt đảo qua vợt Tennis ở đầu giường, sẽ nhớ tới Yukimura trên sân bóng, mà ngay cả khi cảm thấy buồn chán chủ động xin rửa chén, tầm mắt lơ đãng đảo qua con đường dài ngoài cửa sổ, Sumitobi cũng nhớ tới Yukimura cùng sóng vai về nhà mỗi ngày, sau đó Sumitobi trượt tay, trực tiếp làm vỡ bát…
Sau đó, Sumitobi bị Watanabe Koji làm lệnh cấm, nghiêm cấm Sumitobi vào phòng bếp, Sumisaku vì thế mà ôm bụng cười trộm cả buổi chiều, sau lại phát hiện Sumitobi căn bản không để ý tới cô nên cũng không còn hứng thú, phẫn nộ đi xem phim thần tượng, Sumitobi lại tiếp tục cuộc sống lăn từ bên trái sofa đến bên phải sofa…
Thật sự rất buồn chán, Sumitobi cũng từng định rủ Sumisaku ra ngoài chơi, nhưng mỗi khi nhìn thấy đường cái ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời phơi nắng chói chang, ngay cả không khí cũng bởi vì độ ấm quá cao mà trở nên oi bức, cô đành phải thôi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nhà bật điều hòa…
Sumitobi cũng lấy di động ra mấy lần, những gì muốn nói đã soạn xong tin nhắn, ngay cả dãy số của Yukimura cũng bấm xong, chỉ là không có dũng khí ấn nút gửi đi, cuối cùng trực tiếp ném vào thư mục nháp, thôi vậy, đợi đến khi đủ dũng cảm thì hãng gửi vậy.
Sau đó cái tin nhắn kia ngây người trong thư mục nháp nửa tháng, thế cho nên số tin nhắn trong thư mục nháp càng ngày càng nhiều, còn Yukimura thì ngày nào cũng hễ rảnh là nhìn điện thoại, mãi không nhận được tin nhắn nào từ Sumitobi, tin nhắn rác thì lại có rất nhiều, Yukimura dù thời tiết rất nóng nhưng vẫn mang theo các bạn trong câu lạc bộ kiên trì huấn luyện, vì sắp có vòng đấu loại khu vực, không thể phân tâm nhiều, nhưng khi vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, mọi người trong câu lạc bộ Tennis đều thấy nghi hoặc liếc trộm đội trưởng của họ vì thấy anh liên tục nhìn di động mấy lần…
…
Ngay tại lúc Sumitobi nghĩ mình sẽ qua kì nghỉ hè một cách lãng phí nhân sinh như vậy, nhà họ bỗng nhận được điện thoại đến từ Osaka.
Điện thoại là từ nhà Watanabe Osamu đánh tới, nhưng khi Sumitobi cầm lấy điện thoại lại nghe thấy giọng của Shiraishi:
“Sumitobi à? Tớ là Shiraishi!”
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái vì sao số điện thoại của Watanabe Osamu mà lại nghe thấy tiếng Shiraishi, nhưng cô vẫn trả lời: “Là tớ, Shiraishi-kun, cậu có chuyện gì à?”
Nghe thấy tiếng Sumitobi, Shiraishi hơi kích động: “Này này, Sumitobi, cậu không quên đấy chứ, bọn mình hẹn rồi mà!”
Hẹn?
Sumitobi bắt đầu nhớ lại cái hẹn của mình và Shiraishi, sau đó qua một hồi lâu, ngay cả Shiraishi cũng bắt đầu nản lòng thoái chí, Sumitobi rốt cục từ trong trí nhớ rời rạc của mình tìm được đoạn cô và Shiraishi hẹn nhau, thế mới nhớ tới mình đã đồng ý với Shiraishi là sẽ đi Osaka thăm bọn họ…
“Tớ nhớ ra rồi, tớ đã đồng ý sẽ đi Osaka thăm các cậu…”
“Hì hì, Sumitobi, không cho phép cậu lỡ hẹn đâu, khi nào thì đến Osaka thế, đám Kin-chan đều rất hoan nghênh cậu đấy!” Shiraishi vừa dứt lời, trong ống nghe điện thoại liền vang lên tiếng Kin ồn ào, hình như còn nghe thấy tiếng nũng nịu của Koharu, cả người Sumitobi nổi da gà, bởi vậy mới xác định đó tuyệt đối là Koharu…
Gần đây Sumitobi vốn rất buồn chán, hơn nữa vốn đã đáp ứng Shiraishi, cho nên cũng không nghĩ nhiều, liền quyết định cuối tuần này đi Osaka, Shiraishi rất cao hứng ném một câu “A ~ tuyệt vời!” rồi vừa lòng treo điện thoại.
Sumitobi bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang đi Osaka, ắt không thể thiếu chính là bản đồ, Sumitobi cảm thấy dù mình cầm bản đồ cũng không nhất định tìm được đường, cho nên để chắc chắn, Sumitobi quyết định rủ Sumisaku đi cùng, Sumisaku bị Sumitobi nài nỉ, đành phải đi theo Sumitobi sắp xếp hành lý, Watanabe Koji bởi vì công việc nên không thể theo hai chị em đi chơi, cuối cùng, ông chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon bảo Sumitobi mang đi cho đám trường Shitenhoji tham ăn kia…
Cứ như thế, trong ngày cuối tuần thời tiết sáng sủa, hai chị em xách theo hành lý to đùng, đi chơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.