Chương 46: Sumitobi Sumisaku chơi Osaka
Hi Nhã đồ
14/03/2016
Xuống tàu, Sumisaku
đã gần như mệt rã rời, vừa mệt vừa nóng, làm Sumisaku buồn bực là
Sumitobi lại có vẻ tràn đầy sức sống, vừa xuống tàu đã bắt đầu nhìn đông nhìn tây. Điều này cũng khó trách, kiếp trước cô không bao giờ đi xa
nhà, lần này đến Osaka giống như là đi du lịch vậy, sao có thể làm cô
không kích động được.
“Chị, chị đi chậm thôi, em mệt mỏi quá, không theo kịp…” Sumisaku kéo hành lý gian nan đi theo Sumitobi, rốt cục không nhịn được thở hổn hển oán giận một câu. Vừa nghĩ lần sau không đi chơi với chị nữa, mệt chết khiếp…
Hai chị em lảo đảo tìm được bến xe, Sumisaku tìm lộ tuyến xe buýt trên bản đồ mà Sumitobi mang đến, cùng Sumitobi lên xe buýt, vừa xuống xe liền thấy nhóm người trường Shitenhoji đang ở bến xe đợi các cô.
Sumitobi liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ, bởi vì bọn họ luôn rất náo nhiệt, còn có hai nam sinh luôn ôm nhau, cho nên rất dễ thấy…
Sumisaku nhìn theo ánh mắt Sumitobi, sau đó rùng hết cả mình, sau đó càng thêm hối hận đáp ứng bồi Sumitobi đến Osaka…
“Sumitobi, bên này!” Shiraishi cũng thấy được Sumitobi, cười cười vẫy vẫy tay với các cô từ xa.
Kéo hành lý nặng nề, Sumisaku và Sumitobi mới đi được hai bước, đám người Shiraishi đã chạy tới, đi đến trước mặt Sumitobi và Sumisaku, rất phong độ có thân sĩ nói: “Để bọn tớ xách hành lý cho, sao có thể để con gái xách thứ nặng như thế, nhỉ, Gin?”
Dứt lời, Shiraishi cười quay đầu liếc Ishida Gin phía sau một cái, trên trán Ishida buồn bực treo lên ba vạch đen, hiểu rõ đi tới, dễ dàng xách hành lý hai người lên, làm cho Sumitobi cảm thán Ishida thật khỏe, cũng không nhịn được cảm thán Shiraishi thật đúng là biết cách sai bảo người khác…
“Ồ ~ có Gin thật tiện quá, càng ngày càng cảm thấy Gin có khí khái đàn ông!” Koharu nhanh nhẹn, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, chạy nhanh đến bên cạnh Ishida, mặt dụi dụi cánh tay Ishida, vì thế Ishida trượt tay một cái, hai cái thùng hành lý trực tiếp rơi xuống đất, phát ra một tiếng rầm.
Yuuji cũng thực hợp thời vọt lên chen vào giữa Koharu và Ishida, tách hai người ra, sau đó vẻ mặt đau lòng nhìn Koharu, khóe mắt còn ánh lên hai giọt nước mắt trong suốt: “Koharu, cậu chuẩn bị vứt bỏ tớ sao?”
Koharu thấy Yuuji đau lòng, lập tức đỏ mặt, nhăn nhó hất mặt nói: “Nhưng đương nhiên vẫn không có khí khái đàn ông của Yuuji…”
“Koharu!!!”
“Yuuji!!!”
Hai người lại gắt gao ôm nhau, Sumisaku ôm hai tay, yên lặng lui ra sau hai bước, như là muốn phân rõ giới hạn với nhóm người này vậy, sau đầu Sumitobi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hai người kia lúc nào ở đâu cũng đều có thể… như vậy…
“Ha ha, Sumitobi và Sumisaku ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, huấn luyện viên còn đang chờ các cậu đấy, chúng ta nhanh chóng đến nhà huấn luyện viên thôi!” Shiraishi cười gượng hai tiếng, trực tiếp không nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau, quay đầu cười nói với Sumitobi và Sumisaku. Vì thế Ishida lại nhấc hành lý lên, mọi người đi ra bến xe, trong lúc Oshitari Kenya cười xấu xa yên lặng vòng đến bên cạnh Sumitobi, thì thầm: “Aiz aiz, thật đáng tiếc, nếu Yukimura cũng có thể đến thì tốt rồi!”
“Cái gì?” Bởi vì bến xe rất ầm ĩ, tiếng Oshitari Kenya lại rất nhỏ, cho nên Sumitobi nghễnh ngãng chỉ loáng thoáng nghe được tên Yukimura trong miệng đối phương, nhưng cũng không xác định, cho nên nghi hoặc lại hỏi lại.
Thấy Sumitobi không nghe rõ, Oshitari Kenya mang nguyên tắc “Lời hay không nói lần thứ hai”, bĩu môi, mất hứng nói “Coi như tớ chưa nói gì” rồi yên lặng tránh ra.
Tuy Shiraishi nói phải nhanh đi đến nhà Watanabe Osamu, nhưng dọc theo đường đi vẫn mang theo Sumitobi và Sumisaku dạo đông dạo tây, có chỗ nào có ăn ngon là chui vào đó, Sumisaku nhìn nhóm người Shitenhoji ăn cực kỳ vui vẻ, không nhịn được thầm cảm thán, cái đám này rốt cuộc là mang các cô đi thăm thú hay là chỉ muốn đi ăn thế?! Họ còn đi dạo tòa Donjon, Sumitobi kích động bởi thành phố Osaka xinh đẹp, lôi kéo Shiraishi nhìn đông xét tây, làm Oshitari Kenya vì lúc trước có chạy tới trêu chọc Sumitobi phải cảm thán rằng may mà Yukimura không ở đây, không thì Shiraishi xong đời rồi, tuyệt đối sẽ bị chơi xấu!
Cả buổi sáng, hai chị em đến Osaka ăn no nê, thẳng đến buổi chiều mới cùng nhóm Shiraishi lảo đảo đi tới nhà Watanabe Osamu. Sau đó đương nhiên không thể không bị Watanabe Osamu nghiêm khắc phê bình một chút, dám mang theo cháu của ông ấy chạy loạn khắp nơi, hại ông ở nhà lo lắng suông…
Watanabe Osamu ở một mình, cho nên trong nhà còn có không ít phòng trống, khi Sumitobi và Sumisaku còn chưa tới, Watanabe Osamu đã chuẩn bị xong phòng cho hai chị em ở, chờ hai chị em đến nơi rồi làm điểm ăn ngon đãi các cháu, ai ngờ lại phải đợi đến tận buổi chiều.
Để chuộc lỗi, Shiraishi mang theo đám người trường Shitenhoji đi ra ngoài mua đồ ăn, làm Watanabe Osamu hết giận, buổi tối ăn bữa tối phong phú, dù hương vị không so được với Watanabe Koji, nhưng cũng không tính là khó ăn.
Sau cơm tối, nhóm Shiraishi chuẩn bị về nhà, trước khi đi có mời Sumitobi ngày mai đến Shitenhoji chơi, bảo Sumitobi và Sumisaku sớm nghỉ ngơi rồi mới yên tâm rời đi.
Ban đêm, sao đầy trời, Sumitobi ghé vào cửa sổ nhìn sao trời ngoài cửa sổ, ban đêm của Osaka có chút khác với Kanagawa, lại làm cô không thể nói rõ khác ở đâu, nhìn sao trên đỉnh đầu, Sumitobi nghĩ, có phải Yukimura cũng ngắm sao giống cô hay không? Có lẽ Yukimura không biết hiện tại cô ở Osaka, đột nhiên… có chút nhớ anh…
Sumitobi lấy điện thoại di động ra, nhắn vào khung văn bản: tớ nhớ cậu, cậu đoán xem tớ ở đâu?
Viết xong lại nhìn mấy lần, ngón cái cũng xẹt qua nút gửi đi mấy lần, cuối cùng Sumitobi thở dài, đang chuẩn bị cho tin nhắn vào thư mục nháp, bỗng bị Sumisaku không biết từ khi nào đã tắm xong mặc áo ngủ gấu đứng ở phía sau cô đoạt đi mất…
Sumitobi hoảng sợ, sau khi định thần lại, vội vàng đứng dậy muốn đoạt lại di động trong tay Sumisaku: “Sumisaku, em làm gì thế? Mau trả lại di động cho chị!”
Sumisaku vừa né tránh, vừa nghịch ngợm lè lưỡi cười cười, nói: “Muốn gửi tin nhắn cho Yukimura-senpai thì cứ gửi đi, sao lại ném vào thư mục nháp, thật không có ý nghĩa gì!”
Sumisaku nói xong, thay Sumitobi ấn nút gửi đi, Sumitobi nghe kia tiếng tin nhắn gửi đi “Tích” một cái, trực tiếp cứng người tại chỗ, hóa đá, hoá gió…
Sumisaku đặt điện thoại di động xuống giường, cũng ngã xuống ôm bụng cười gập eo lại, đại khái qua 10 phút, di động của Sumitobi đột nhiên vang hai tiếng “Tích tích”, là tiếng báo tin nhắn mới…
Sumisaku vừa định vươn tay đi lấy di động của Sumitobi, đã bị Sumitobi tay mắt lanh lẹ hất tay ra, một phen đoạt đi điện thoại di động, Sumisaku ôm mu bàn tay bị Sumitobi hất có chút hồng, nhìn vẻ mặt Sumitobi khẩn trương, cười càng thêm vui vẻ, sau đó vươn đầu đến gần, muốn đọc nội dung tin nhắn.
Sumitobi run rẩy mở thư ra, khi nhìn thấy tin nhắn đơn giản chỉ có chữ “Osaka”, Sumitobi và Sumisaku đều sửng sốt, Sumisaku lại nhìn chữ Osaka, sau đó cười trêu chọc Sumitobi: “Chị, xem ra Yukimura-senpai thật quan tâm chị đấy, ngay cả chuyện chị đi đâu, anh ấy cũng điều tra được rõ ràng như vậy…”
Nói xong, Sumisaku còn cười xấu xa dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Sumitobi…
Đối với nội dung tin nhắn, Sumitobi rất buồn bực, Yukimura làm sao mà biết cô ở Osaka? Còn vốn đang định đùa anh, Sumitobi vội vàng hồi âm: Seiichi, làm sao cậu biết được?
Lần này di động đáp lại rất nhanh, nhưng mà là điện thoại gọi đến, trên màn hình hiện ra chữ… Atobe?!
Dù sao cho dù là đường dài, cô tiếp điện thoại cũng không cần trả phí nghe, ôm tâm tính như vậy, Sumitobi yên tâm ấn nút nghe, vừa đặt điện thoại di động lên tai, câu “Alo? Chuyện gì?” còn chưa kịp nói ra miệng, trong di động liền vang lên tiếng gầm gừ của Atobe… Đúng vậy, là rít gào!
“Bởi vì trong nhà bổn đại gia có hệ thống vệ tinh định vị, còn nữa, cái cô gái không hoa lệ này, nhắn tin nhầm người rồi!!!!”
Sumitobi bị tiếng gầm gừ của Atobe sợ tới mức sửng sốt, lập tức cúp điện thoại, trời ạ, sợ hãi Atobe lại gọi lại, Sumitobi trực tiếp lấy pin điện thoại di động ra…
Atobe vốn chưa phát tiết xong, lại trực tiếp nghe thấy tiếng “tút tút”, lập tức nổi trận lôi đình, lại gọi điện thoại, lần này càng trực tiếp hơn, Atobe nghe thấy trong điện thoại vang lên “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy…”, tức giận trực tiếp ném điện thoại di động xuống.
Hai tay chống nạnh, Atobe đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, nói cho mình phải bình tĩnh.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chờ đấy cho tôi!”
……
…
Ngày hôm sau, Sumitobi mang đôi mắt gấu mèo rời khỏi giường, Sumisaku không dám thở mạnh cái nào, bởi vì tối hôm qua cô vô ý làm ra trò dở khóc dở cười kia, Sumitobi hoàn toàn mất ngủ, lúc này Sumitobi tỏa ra áp suất thấp, làm Sumisaku cảm thấy rất áp lực.
Watanabe Osamu thò đầu ra khỏi phòng bếp, thấy sắc mặt Sumitobi không tốt lắm, đang định hỏi Sumitobi thế nào, Sumisaku vội vàng cướp lời: “A a a! Chú, chị cháu không quen giường, cho nên ngày hôm qua không ngủ ngon lắm, ha ha…”
“Thế à?” Watanabe Osamu nghi hoặc lại nhìn Sumitobi từ trên xuống dưới một cái, ông cứ cảm thấy áp suất thấp trên người Sumitobi có vẻ không tầm thường đâu? Nhưng Watanabe Osamu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cười với hai chị em, nói: “Ngồi xuống trước đi, bữa sáng sắp xong rồi!”
Sumitobi gật gật đầu, lập tức đi về phía bàn ăn, Sumisaku vội vàng nhường đường cho Sumitobi, bây giờ cô không thể chọc Sumitobi nữa, cô không muốn lại bị Sumitobi lé mắt, không thể không thừa nhận, lực sát thương rất lớn…
Ăn bữa sáng xong, Sumitobi đang định nghỉ ngơi một chút rồi đến Shitenhoji chơi, dù sao đã đáp ứng Shiraishi rồi, không thể không đi được, ai ngờ nghỉ ngơi chưa được bao lâu, chuông cửa nhà Watanabe Osamu liền vang, hơn nữa người tới hình như còn rất vội vàng, chuông cửa liên tục vang hai lần, người tới lại vội vàng ấn lần thứ ba, Watanabe Osamu vẫn còn mặc tạp dề rửa bát trong phòng bếp vừa vội hô “Đến đây đến đây”, vừa không kiên nhẫn chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Shiraishi liền chạy vội vào, thở hổn hển, xem ra là có việc gấp gì đó.
Shiraishi thở hổn hển mấy cái, còn chưa bình thường lại, đã vội vàng mở miệng nói với Sumitobi: “Sumitobi, phù phù… thời gian huấn luyện của bọn tớ không biết vì sao đột nhiên lại sắp xếp vào hôm nay, phù phù… Cho nên… Hôm nay không thể mang cậu đi Shitenhoji chơi được, xin lỗi!”
Sumitobi rất buồn bực, vừa buồn bực chuyện Shiraishi không tất yếu vội vội vàng vàng chạy đến tận nhà Watanabe Osamu để nói cho cô, vừa khoát tay áo Shiraishi với, tỏ vẻ mình không để ý…
Ai ngờ Shiraishi còn chưa nói xong, trên thực tế còn có câu dưới, mà câu dưới kia chính là…
“Cho nên, Sumitobi, cậu nhanh thu dọn đồ, theo bọn tớ cùng đi đi!”
……
……
“Hả?”
“Chị, chị đi chậm thôi, em mệt mỏi quá, không theo kịp…” Sumisaku kéo hành lý gian nan đi theo Sumitobi, rốt cục không nhịn được thở hổn hển oán giận một câu. Vừa nghĩ lần sau không đi chơi với chị nữa, mệt chết khiếp…
Hai chị em lảo đảo tìm được bến xe, Sumisaku tìm lộ tuyến xe buýt trên bản đồ mà Sumitobi mang đến, cùng Sumitobi lên xe buýt, vừa xuống xe liền thấy nhóm người trường Shitenhoji đang ở bến xe đợi các cô.
Sumitobi liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ, bởi vì bọn họ luôn rất náo nhiệt, còn có hai nam sinh luôn ôm nhau, cho nên rất dễ thấy…
Sumisaku nhìn theo ánh mắt Sumitobi, sau đó rùng hết cả mình, sau đó càng thêm hối hận đáp ứng bồi Sumitobi đến Osaka…
“Sumitobi, bên này!” Shiraishi cũng thấy được Sumitobi, cười cười vẫy vẫy tay với các cô từ xa.
Kéo hành lý nặng nề, Sumisaku và Sumitobi mới đi được hai bước, đám người Shiraishi đã chạy tới, đi đến trước mặt Sumitobi và Sumisaku, rất phong độ có thân sĩ nói: “Để bọn tớ xách hành lý cho, sao có thể để con gái xách thứ nặng như thế, nhỉ, Gin?”
Dứt lời, Shiraishi cười quay đầu liếc Ishida Gin phía sau một cái, trên trán Ishida buồn bực treo lên ba vạch đen, hiểu rõ đi tới, dễ dàng xách hành lý hai người lên, làm cho Sumitobi cảm thán Ishida thật khỏe, cũng không nhịn được cảm thán Shiraishi thật đúng là biết cách sai bảo người khác…
“Ồ ~ có Gin thật tiện quá, càng ngày càng cảm thấy Gin có khí khái đàn ông!” Koharu nhanh nhẹn, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, chạy nhanh đến bên cạnh Ishida, mặt dụi dụi cánh tay Ishida, vì thế Ishida trượt tay một cái, hai cái thùng hành lý trực tiếp rơi xuống đất, phát ra một tiếng rầm.
Yuuji cũng thực hợp thời vọt lên chen vào giữa Koharu và Ishida, tách hai người ra, sau đó vẻ mặt đau lòng nhìn Koharu, khóe mắt còn ánh lên hai giọt nước mắt trong suốt: “Koharu, cậu chuẩn bị vứt bỏ tớ sao?”
Koharu thấy Yuuji đau lòng, lập tức đỏ mặt, nhăn nhó hất mặt nói: “Nhưng đương nhiên vẫn không có khí khái đàn ông của Yuuji…”
“Koharu!!!”
“Yuuji!!!”
Hai người lại gắt gao ôm nhau, Sumisaku ôm hai tay, yên lặng lui ra sau hai bước, như là muốn phân rõ giới hạn với nhóm người này vậy, sau đầu Sumitobi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hai người kia lúc nào ở đâu cũng đều có thể… như vậy…
“Ha ha, Sumitobi và Sumisaku ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, huấn luyện viên còn đang chờ các cậu đấy, chúng ta nhanh chóng đến nhà huấn luyện viên thôi!” Shiraishi cười gượng hai tiếng, trực tiếp không nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau, quay đầu cười nói với Sumitobi và Sumisaku. Vì thế Ishida lại nhấc hành lý lên, mọi người đi ra bến xe, trong lúc Oshitari Kenya cười xấu xa yên lặng vòng đến bên cạnh Sumitobi, thì thầm: “Aiz aiz, thật đáng tiếc, nếu Yukimura cũng có thể đến thì tốt rồi!”
“Cái gì?” Bởi vì bến xe rất ầm ĩ, tiếng Oshitari Kenya lại rất nhỏ, cho nên Sumitobi nghễnh ngãng chỉ loáng thoáng nghe được tên Yukimura trong miệng đối phương, nhưng cũng không xác định, cho nên nghi hoặc lại hỏi lại.
Thấy Sumitobi không nghe rõ, Oshitari Kenya mang nguyên tắc “Lời hay không nói lần thứ hai”, bĩu môi, mất hứng nói “Coi như tớ chưa nói gì” rồi yên lặng tránh ra.
Tuy Shiraishi nói phải nhanh đi đến nhà Watanabe Osamu, nhưng dọc theo đường đi vẫn mang theo Sumitobi và Sumisaku dạo đông dạo tây, có chỗ nào có ăn ngon là chui vào đó, Sumisaku nhìn nhóm người Shitenhoji ăn cực kỳ vui vẻ, không nhịn được thầm cảm thán, cái đám này rốt cuộc là mang các cô đi thăm thú hay là chỉ muốn đi ăn thế?! Họ còn đi dạo tòa Donjon, Sumitobi kích động bởi thành phố Osaka xinh đẹp, lôi kéo Shiraishi nhìn đông xét tây, làm Oshitari Kenya vì lúc trước có chạy tới trêu chọc Sumitobi phải cảm thán rằng may mà Yukimura không ở đây, không thì Shiraishi xong đời rồi, tuyệt đối sẽ bị chơi xấu!
Cả buổi sáng, hai chị em đến Osaka ăn no nê, thẳng đến buổi chiều mới cùng nhóm Shiraishi lảo đảo đi tới nhà Watanabe Osamu. Sau đó đương nhiên không thể không bị Watanabe Osamu nghiêm khắc phê bình một chút, dám mang theo cháu của ông ấy chạy loạn khắp nơi, hại ông ở nhà lo lắng suông…
Watanabe Osamu ở một mình, cho nên trong nhà còn có không ít phòng trống, khi Sumitobi và Sumisaku còn chưa tới, Watanabe Osamu đã chuẩn bị xong phòng cho hai chị em ở, chờ hai chị em đến nơi rồi làm điểm ăn ngon đãi các cháu, ai ngờ lại phải đợi đến tận buổi chiều.
Để chuộc lỗi, Shiraishi mang theo đám người trường Shitenhoji đi ra ngoài mua đồ ăn, làm Watanabe Osamu hết giận, buổi tối ăn bữa tối phong phú, dù hương vị không so được với Watanabe Koji, nhưng cũng không tính là khó ăn.
Sau cơm tối, nhóm Shiraishi chuẩn bị về nhà, trước khi đi có mời Sumitobi ngày mai đến Shitenhoji chơi, bảo Sumitobi và Sumisaku sớm nghỉ ngơi rồi mới yên tâm rời đi.
Ban đêm, sao đầy trời, Sumitobi ghé vào cửa sổ nhìn sao trời ngoài cửa sổ, ban đêm của Osaka có chút khác với Kanagawa, lại làm cô không thể nói rõ khác ở đâu, nhìn sao trên đỉnh đầu, Sumitobi nghĩ, có phải Yukimura cũng ngắm sao giống cô hay không? Có lẽ Yukimura không biết hiện tại cô ở Osaka, đột nhiên… có chút nhớ anh…
Sumitobi lấy điện thoại di động ra, nhắn vào khung văn bản: tớ nhớ cậu, cậu đoán xem tớ ở đâu?
Viết xong lại nhìn mấy lần, ngón cái cũng xẹt qua nút gửi đi mấy lần, cuối cùng Sumitobi thở dài, đang chuẩn bị cho tin nhắn vào thư mục nháp, bỗng bị Sumisaku không biết từ khi nào đã tắm xong mặc áo ngủ gấu đứng ở phía sau cô đoạt đi mất…
Sumitobi hoảng sợ, sau khi định thần lại, vội vàng đứng dậy muốn đoạt lại di động trong tay Sumisaku: “Sumisaku, em làm gì thế? Mau trả lại di động cho chị!”
Sumisaku vừa né tránh, vừa nghịch ngợm lè lưỡi cười cười, nói: “Muốn gửi tin nhắn cho Yukimura-senpai thì cứ gửi đi, sao lại ném vào thư mục nháp, thật không có ý nghĩa gì!”
Sumisaku nói xong, thay Sumitobi ấn nút gửi đi, Sumitobi nghe kia tiếng tin nhắn gửi đi “Tích” một cái, trực tiếp cứng người tại chỗ, hóa đá, hoá gió…
Sumisaku đặt điện thoại di động xuống giường, cũng ngã xuống ôm bụng cười gập eo lại, đại khái qua 10 phút, di động của Sumitobi đột nhiên vang hai tiếng “Tích tích”, là tiếng báo tin nhắn mới…
Sumisaku vừa định vươn tay đi lấy di động của Sumitobi, đã bị Sumitobi tay mắt lanh lẹ hất tay ra, một phen đoạt đi điện thoại di động, Sumisaku ôm mu bàn tay bị Sumitobi hất có chút hồng, nhìn vẻ mặt Sumitobi khẩn trương, cười càng thêm vui vẻ, sau đó vươn đầu đến gần, muốn đọc nội dung tin nhắn.
Sumitobi run rẩy mở thư ra, khi nhìn thấy tin nhắn đơn giản chỉ có chữ “Osaka”, Sumitobi và Sumisaku đều sửng sốt, Sumisaku lại nhìn chữ Osaka, sau đó cười trêu chọc Sumitobi: “Chị, xem ra Yukimura-senpai thật quan tâm chị đấy, ngay cả chuyện chị đi đâu, anh ấy cũng điều tra được rõ ràng như vậy…”
Nói xong, Sumisaku còn cười xấu xa dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Sumitobi…
Đối với nội dung tin nhắn, Sumitobi rất buồn bực, Yukimura làm sao mà biết cô ở Osaka? Còn vốn đang định đùa anh, Sumitobi vội vàng hồi âm: Seiichi, làm sao cậu biết được?
Lần này di động đáp lại rất nhanh, nhưng mà là điện thoại gọi đến, trên màn hình hiện ra chữ… Atobe?!
Dù sao cho dù là đường dài, cô tiếp điện thoại cũng không cần trả phí nghe, ôm tâm tính như vậy, Sumitobi yên tâm ấn nút nghe, vừa đặt điện thoại di động lên tai, câu “Alo? Chuyện gì?” còn chưa kịp nói ra miệng, trong di động liền vang lên tiếng gầm gừ của Atobe… Đúng vậy, là rít gào!
“Bởi vì trong nhà bổn đại gia có hệ thống vệ tinh định vị, còn nữa, cái cô gái không hoa lệ này, nhắn tin nhầm người rồi!!!!”
Sumitobi bị tiếng gầm gừ của Atobe sợ tới mức sửng sốt, lập tức cúp điện thoại, trời ạ, sợ hãi Atobe lại gọi lại, Sumitobi trực tiếp lấy pin điện thoại di động ra…
Atobe vốn chưa phát tiết xong, lại trực tiếp nghe thấy tiếng “tút tút”, lập tức nổi trận lôi đình, lại gọi điện thoại, lần này càng trực tiếp hơn, Atobe nghe thấy trong điện thoại vang lên “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy…”, tức giận trực tiếp ném điện thoại di động xuống.
Hai tay chống nạnh, Atobe đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, nói cho mình phải bình tĩnh.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chờ đấy cho tôi!”
……
…
Ngày hôm sau, Sumitobi mang đôi mắt gấu mèo rời khỏi giường, Sumisaku không dám thở mạnh cái nào, bởi vì tối hôm qua cô vô ý làm ra trò dở khóc dở cười kia, Sumitobi hoàn toàn mất ngủ, lúc này Sumitobi tỏa ra áp suất thấp, làm Sumisaku cảm thấy rất áp lực.
Watanabe Osamu thò đầu ra khỏi phòng bếp, thấy sắc mặt Sumitobi không tốt lắm, đang định hỏi Sumitobi thế nào, Sumisaku vội vàng cướp lời: “A a a! Chú, chị cháu không quen giường, cho nên ngày hôm qua không ngủ ngon lắm, ha ha…”
“Thế à?” Watanabe Osamu nghi hoặc lại nhìn Sumitobi từ trên xuống dưới một cái, ông cứ cảm thấy áp suất thấp trên người Sumitobi có vẻ không tầm thường đâu? Nhưng Watanabe Osamu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cười với hai chị em, nói: “Ngồi xuống trước đi, bữa sáng sắp xong rồi!”
Sumitobi gật gật đầu, lập tức đi về phía bàn ăn, Sumisaku vội vàng nhường đường cho Sumitobi, bây giờ cô không thể chọc Sumitobi nữa, cô không muốn lại bị Sumitobi lé mắt, không thể không thừa nhận, lực sát thương rất lớn…
Ăn bữa sáng xong, Sumitobi đang định nghỉ ngơi một chút rồi đến Shitenhoji chơi, dù sao đã đáp ứng Shiraishi rồi, không thể không đi được, ai ngờ nghỉ ngơi chưa được bao lâu, chuông cửa nhà Watanabe Osamu liền vang, hơn nữa người tới hình như còn rất vội vàng, chuông cửa liên tục vang hai lần, người tới lại vội vàng ấn lần thứ ba, Watanabe Osamu vẫn còn mặc tạp dề rửa bát trong phòng bếp vừa vội hô “Đến đây đến đây”, vừa không kiên nhẫn chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Shiraishi liền chạy vội vào, thở hổn hển, xem ra là có việc gấp gì đó.
Shiraishi thở hổn hển mấy cái, còn chưa bình thường lại, đã vội vàng mở miệng nói với Sumitobi: “Sumitobi, phù phù… thời gian huấn luyện của bọn tớ không biết vì sao đột nhiên lại sắp xếp vào hôm nay, phù phù… Cho nên… Hôm nay không thể mang cậu đi Shitenhoji chơi được, xin lỗi!”
Sumitobi rất buồn bực, vừa buồn bực chuyện Shiraishi không tất yếu vội vội vàng vàng chạy đến tận nhà Watanabe Osamu để nói cho cô, vừa khoát tay áo Shiraishi với, tỏ vẻ mình không để ý…
Ai ngờ Shiraishi còn chưa nói xong, trên thực tế còn có câu dưới, mà câu dưới kia chính là…
“Cho nên, Sumitobi, cậu nhanh thu dọn đồ, theo bọn tớ cùng đi đi!”
……
……
“Hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.