Chương 13: Giao Dịch
Lâu Liên Thanh
29/05/2017
CHƯƠNG 13: GIAO DỊCH
Gã tràn ngập hứng thú từ trên xuống dưới đánh giá ta một phen, “tấm tắc” tán thưởng nói: “Thật sự là đứa nhỏ xinh đẹp, vài năm lúc sau tất là tiên nhân chi tư.” Sau đó cà lơ phất phơ ngồi xuống, tiếp tục uống trà.
“Quá khen.”
Ta xem ngoài cửa sổ, bóng đêm còn đậm, đúng là thời cơ tốt trốn đi, đáng tiếc a đáng tiếc, ta không có võ công.
Tống Ngọc làm như nhìn ra cái gì, gợi lên bạc thần.
“Sắc trời không còn sớm, Tống công tử không quay về sao?” Ta buồn bực liếc thải hoa tặc thảnh thơi uống trà.
Lại không nghĩ tới gã nói ra một câu không đâu——”Nghĩ ra đi sao?”
Lòng ta căng thẳng, trên mặt bất động thanh sắc. Ngồi xuống bên cạnh gã, cũng rót chén trà lạnh.
“Tống công tử đây là ý tứ gì?”
Gã khẽ cười một tiếng: “Là ý trên mặt chữ.”
“Tống công tử không phải biết rõ cố sao?”
“Ngươi phải biết rằng, Tống Ngọc ta chính là khó được tâm tình tốt, cơ hội tốt ngàn năm một thuở, người thông minh phải hiểu nên nắm chắc.”
Gã đây là ý tứ gì? Nắm chắc cơ hội? Ý tứ của gã là . . . . . Chỉ cần ta gật đầu, sẽ mang ta ra ngoài? Mới lần đầu gặp mặt thôi. Bánh sẽ không rơi từ trên trời xuống đâu. . . . . . Nhưng mà, xem tình huống hiện tại mà nói, đích thật là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. . . . . .
“Đúng, ta muốn đi ra ngoài, cấp bách muốn ra đi.”
“Lúc này mới đúng nè! Tiểu hài tử thành thực mới đáng yêu.” Gã buông chén trà, cười thực vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía ta.”Chúng ta làm giao dịch như thế nào?”
“Giao dịch?”
“Đúng.” Gã tạm dừng, “Ta giúp ngươi chạy đi. . . . . .”
“Điều kiện là cái gì?” Ta thở dài, thiên hạ không có cơm trưa ăn không phải trả tiền.
Gã tán thưởng nhìn ta, “Theo ta năm năm.”
Gì?
Ta trong nháy mắt ngây ra.
“Ngươi có biết, người như bọn ta thực tịch mịch.” Gã thay một bộ mặt mẹ kế.
Ta không biết. . . . . .
“Cho nên, ta cần có người làm bạn.”
“. . . . . . Ngươi có thể tìm người khác.” Vô lực.
“Nhưng ta chỉ muốn tìm ngươi.” Gã lại thay một khuôn mặt tươi cười làm người yêu thích.
“Ta chỉ là một tiểu nam hài bình thường. . . . . .”
“Không không không, ngươi như thế nào bình thường mà? Ngươi cùng tiểu hài tử sáu tuổi bình thường hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa lại xinh đẹp như vậy.”
Vô nghĩa! Tính ra, ta đã hơn hai mươi, so với ngươi còn lớn hơn.
Ta trầm mặc, điều kiện như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể nhận. Phải cùng thải hoa tặc năm năm. . . . . . Năm năm. . . . . .
“Ta không vội, ngươi lo lắng một chút cũng được. Ba ngày sau, nói cho ta biết trả lời của ngươi.”
Gã tự tin cười, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa ra, quăng mình một cái, biến mất trong bóng đêm.
Gã là cố ý mà! Cố ý biểu diễn cho ta xem, nói cho ta biết nếu gã muốn mang ta đi ra ngoài là dễ như trở bàn tay cỡ nào!
Ta trừng mắt nhìn liếc một nới gã biến mất, đóng cửa sổ. Lại giường nằm xuống, nhắm mắt.
Không nghĩ , ngủ ngủ. Còn có ba ngày. . . . . .
————————————
Sáng sớm hôm sau, ta đã bị Tiểu Kì từ trên giường dựng đứng lên. Ngáp một cái, Tiểu Kì hầu hạ mặc quần áo, súc miệng, rửa mặt, cuối cùng ngồi bên bàn ăn điểm tâm.
Xem ta vẫn là vẻ mặt không ngủ no, Tiểu Kì lại bắt đầu lải nhải: “Công tử, ngày hôm qua không ngủ được sao?”
“Ân. . . . . .” Bị một thải hoa tặc phá giấc ngủ.
“Như vậy không thể được nha! Công tử buổi sáng còn phải đi chỗ Tầm công tử học cầm, buổi chiều còn phải đi chỗ Kỳ công tử luyện tập thư pháp. . . . . . Kiểu này làm sao học nha?”
“Không có việc gì không có việc gì.” Ta khoát tay, “Khi nào thì bắt đầu?”
“Ăn xong một chút nữa phải đi.” Vừa nói vừa thêm đầy trà cho ta.
Ăn uống no đủ, đi ra.
Ra phòng, là một hành lang rất dài, lan can khắc hoa, có một hoa viên nhỏ. Góc hoa viên, có mấy nhánh trúc xanh. Cách đó không xa, là một mảng hoa, thướt tha nhiều vẻ, đỏ như lửa xanh như biển. Thân hoa cao cao, lá cây xanh nhạt khéo léo, đóa hoa cánh lớn, ung dung đẹp đẽ quý giá nở rộ, nhụy hoa lại dị thường khéo léo tinh tế. Không nhận biết nha cũng chưa thấy qua. . . . . .
“Tiểu Kì, ngươi xem, hoa kia nở thật đúng là đẹp!”
“Đúng vậy! Nghiên tiên nở cuối thu là diễm lệ nhất.”
Hóa ra kêu nghiên tiên.
Đi xuống lầu, xuyên qua hoa viên, bước lên một hành lang khác. Hành lang có chút đặc biệt, hai bên đều thả sa mạn hồng nhạt, theo gió nhẹ thổi phiêu diêu, rất là mộng ảo. Phòng Đào Tầm ngay tại một bên hành lang, xốc lên một chỗ sa mạn, liền nhìn thấy cửa gỗ khắc hoa phòng hắn.
Được cho phép, ta đi vào. Phòng bố trí thực thanh nhã, thực vật xanh rất nhiều, trong đó còn có một chậu nghiên tiên màu lam nở rộ. Trong phòng có hai thanh cầm, Đào Tầm ngồi sau một thanh, mỉm cười.
Ta thoáng xoay người, mỉm cười: “Tầm ca ca, chào buổi sáng.”
“Thu Linh, chào buổi sáng.”
Sau đó, chương trình học bắt đầu.
Bởi vì trước kia cùng mẫu thân học cầm, cho nên khóa buổi sáng thực nhẹ nhàng. Đương nhiên, ta không nói ra chuyện học qua cầm, Đào Tầm chỉ nói ta thiên tư trí tuệ, lực lĩnh ngộ cường. Ha hả, thật sự là ngượng ngùng.
Buổi chiều khóa thư pháp tương đối mà nói thì gian nan rất nhiều, trời biết ta là người hiện đại a! Như thế nào ta còn thói quen dùng bút bi bút máy viết tự a, tuy nói nương có dạy ta, nhưng ta còn nhỏ đúng không? Nương cũng không miễn cưỡng ta. Thế nhưng Đào Kì một chút cũng không thương hương tiếc ngọc —— không là bảo vệ trẻ nhỏ! Biết được ta có học qua, trực tiếp đưa cho ta một cây bút lông, để ta cứ nhìn mẫu mà luyện, ngẫu nhiên sửa thế cầm bút, thế ngồi của ta một chút, sau đó ngồi một bên mở một quyển sách thảnh thơi đọc. Thật là mệt ta chết khiếp. . . . . . Lão sư vô trách nhiệm a aĐang lúc hoàng hôn, lúc ta chỉ còn một hơi cuối cùng, Tiểu Kì đại từ đại bi rốt cục cứu ta ra ngoài. Lúc gần đi, ta hung hăng trừng mắt nhìn Đào Kì. Nhưng mà hắn lại đột nhiên cười ra tiếng, chậm rì rì đi đến trước mặt ta, sờ sờ đầu của ta.
“Tiểu Tứ.”
Ta buồn bực nhìn hắn.
Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên bưng gì đó vào, cung kính đưa cho hắn.
Ta liếc thoáng nhìn, là một mâm điểm tâm hồng nhạt.
Người này ý gì chứ?
“Liên hoa cao, hôm nay thưởng cho.”
Thưởng cho?
Tiểu Kì bên cạnh hưng phấn kêu lên: “Công tử, liên hoa cao chính là chỉ riêng dành cho công tử, người bình thường ăn không đến đâu.”
Phải không? Ta cầm lấy một khối. Ân, vào miệng liền tan ra, hương sen bốn phía. Ăn ngon! Người này không xấu a!
“Ăn ngon không?”
“Ân! Cám ơn Kì ca ca!”
Một ngày học rốt cục đã xong. Đăng bởi: admin
Gã tràn ngập hứng thú từ trên xuống dưới đánh giá ta một phen, “tấm tắc” tán thưởng nói: “Thật sự là đứa nhỏ xinh đẹp, vài năm lúc sau tất là tiên nhân chi tư.” Sau đó cà lơ phất phơ ngồi xuống, tiếp tục uống trà.
“Quá khen.”
Ta xem ngoài cửa sổ, bóng đêm còn đậm, đúng là thời cơ tốt trốn đi, đáng tiếc a đáng tiếc, ta không có võ công.
Tống Ngọc làm như nhìn ra cái gì, gợi lên bạc thần.
“Sắc trời không còn sớm, Tống công tử không quay về sao?” Ta buồn bực liếc thải hoa tặc thảnh thơi uống trà.
Lại không nghĩ tới gã nói ra một câu không đâu——”Nghĩ ra đi sao?”
Lòng ta căng thẳng, trên mặt bất động thanh sắc. Ngồi xuống bên cạnh gã, cũng rót chén trà lạnh.
“Tống công tử đây là ý tứ gì?”
Gã khẽ cười một tiếng: “Là ý trên mặt chữ.”
“Tống công tử không phải biết rõ cố sao?”
“Ngươi phải biết rằng, Tống Ngọc ta chính là khó được tâm tình tốt, cơ hội tốt ngàn năm một thuở, người thông minh phải hiểu nên nắm chắc.”
Gã đây là ý tứ gì? Nắm chắc cơ hội? Ý tứ của gã là . . . . . Chỉ cần ta gật đầu, sẽ mang ta ra ngoài? Mới lần đầu gặp mặt thôi. Bánh sẽ không rơi từ trên trời xuống đâu. . . . . . Nhưng mà, xem tình huống hiện tại mà nói, đích thật là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. . . . . .
“Đúng, ta muốn đi ra ngoài, cấp bách muốn ra đi.”
“Lúc này mới đúng nè! Tiểu hài tử thành thực mới đáng yêu.” Gã buông chén trà, cười thực vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía ta.”Chúng ta làm giao dịch như thế nào?”
“Giao dịch?”
“Đúng.” Gã tạm dừng, “Ta giúp ngươi chạy đi. . . . . .”
“Điều kiện là cái gì?” Ta thở dài, thiên hạ không có cơm trưa ăn không phải trả tiền.
Gã tán thưởng nhìn ta, “Theo ta năm năm.”
Gì?
Ta trong nháy mắt ngây ra.
“Ngươi có biết, người như bọn ta thực tịch mịch.” Gã thay một bộ mặt mẹ kế.
Ta không biết. . . . . .
“Cho nên, ta cần có người làm bạn.”
“. . . . . . Ngươi có thể tìm người khác.” Vô lực.
“Nhưng ta chỉ muốn tìm ngươi.” Gã lại thay một khuôn mặt tươi cười làm người yêu thích.
“Ta chỉ là một tiểu nam hài bình thường. . . . . .”
“Không không không, ngươi như thế nào bình thường mà? Ngươi cùng tiểu hài tử sáu tuổi bình thường hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa lại xinh đẹp như vậy.”
Vô nghĩa! Tính ra, ta đã hơn hai mươi, so với ngươi còn lớn hơn.
Ta trầm mặc, điều kiện như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể nhận. Phải cùng thải hoa tặc năm năm. . . . . . Năm năm. . . . . .
“Ta không vội, ngươi lo lắng một chút cũng được. Ba ngày sau, nói cho ta biết trả lời của ngươi.”
Gã tự tin cười, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa ra, quăng mình một cái, biến mất trong bóng đêm.
Gã là cố ý mà! Cố ý biểu diễn cho ta xem, nói cho ta biết nếu gã muốn mang ta đi ra ngoài là dễ như trở bàn tay cỡ nào!
Ta trừng mắt nhìn liếc một nới gã biến mất, đóng cửa sổ. Lại giường nằm xuống, nhắm mắt.
Không nghĩ , ngủ ngủ. Còn có ba ngày. . . . . .
————————————
Sáng sớm hôm sau, ta đã bị Tiểu Kì từ trên giường dựng đứng lên. Ngáp một cái, Tiểu Kì hầu hạ mặc quần áo, súc miệng, rửa mặt, cuối cùng ngồi bên bàn ăn điểm tâm.
Xem ta vẫn là vẻ mặt không ngủ no, Tiểu Kì lại bắt đầu lải nhải: “Công tử, ngày hôm qua không ngủ được sao?”
“Ân. . . . . .” Bị một thải hoa tặc phá giấc ngủ.
“Như vậy không thể được nha! Công tử buổi sáng còn phải đi chỗ Tầm công tử học cầm, buổi chiều còn phải đi chỗ Kỳ công tử luyện tập thư pháp. . . . . . Kiểu này làm sao học nha?”
“Không có việc gì không có việc gì.” Ta khoát tay, “Khi nào thì bắt đầu?”
“Ăn xong một chút nữa phải đi.” Vừa nói vừa thêm đầy trà cho ta.
Ăn uống no đủ, đi ra.
Ra phòng, là một hành lang rất dài, lan can khắc hoa, có một hoa viên nhỏ. Góc hoa viên, có mấy nhánh trúc xanh. Cách đó không xa, là một mảng hoa, thướt tha nhiều vẻ, đỏ như lửa xanh như biển. Thân hoa cao cao, lá cây xanh nhạt khéo léo, đóa hoa cánh lớn, ung dung đẹp đẽ quý giá nở rộ, nhụy hoa lại dị thường khéo léo tinh tế. Không nhận biết nha cũng chưa thấy qua. . . . . .
“Tiểu Kì, ngươi xem, hoa kia nở thật đúng là đẹp!”
“Đúng vậy! Nghiên tiên nở cuối thu là diễm lệ nhất.”
Hóa ra kêu nghiên tiên.
Đi xuống lầu, xuyên qua hoa viên, bước lên một hành lang khác. Hành lang có chút đặc biệt, hai bên đều thả sa mạn hồng nhạt, theo gió nhẹ thổi phiêu diêu, rất là mộng ảo. Phòng Đào Tầm ngay tại một bên hành lang, xốc lên một chỗ sa mạn, liền nhìn thấy cửa gỗ khắc hoa phòng hắn.
Được cho phép, ta đi vào. Phòng bố trí thực thanh nhã, thực vật xanh rất nhiều, trong đó còn có một chậu nghiên tiên màu lam nở rộ. Trong phòng có hai thanh cầm, Đào Tầm ngồi sau một thanh, mỉm cười.
Ta thoáng xoay người, mỉm cười: “Tầm ca ca, chào buổi sáng.”
“Thu Linh, chào buổi sáng.”
Sau đó, chương trình học bắt đầu.
Bởi vì trước kia cùng mẫu thân học cầm, cho nên khóa buổi sáng thực nhẹ nhàng. Đương nhiên, ta không nói ra chuyện học qua cầm, Đào Tầm chỉ nói ta thiên tư trí tuệ, lực lĩnh ngộ cường. Ha hả, thật sự là ngượng ngùng.
Buổi chiều khóa thư pháp tương đối mà nói thì gian nan rất nhiều, trời biết ta là người hiện đại a! Như thế nào ta còn thói quen dùng bút bi bút máy viết tự a, tuy nói nương có dạy ta, nhưng ta còn nhỏ đúng không? Nương cũng không miễn cưỡng ta. Thế nhưng Đào Kì một chút cũng không thương hương tiếc ngọc —— không là bảo vệ trẻ nhỏ! Biết được ta có học qua, trực tiếp đưa cho ta một cây bút lông, để ta cứ nhìn mẫu mà luyện, ngẫu nhiên sửa thế cầm bút, thế ngồi của ta một chút, sau đó ngồi một bên mở một quyển sách thảnh thơi đọc. Thật là mệt ta chết khiếp. . . . . . Lão sư vô trách nhiệm a aĐang lúc hoàng hôn, lúc ta chỉ còn một hơi cuối cùng, Tiểu Kì đại từ đại bi rốt cục cứu ta ra ngoài. Lúc gần đi, ta hung hăng trừng mắt nhìn Đào Kì. Nhưng mà hắn lại đột nhiên cười ra tiếng, chậm rì rì đi đến trước mặt ta, sờ sờ đầu của ta.
“Tiểu Tứ.”
Ta buồn bực nhìn hắn.
Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên bưng gì đó vào, cung kính đưa cho hắn.
Ta liếc thoáng nhìn, là một mâm điểm tâm hồng nhạt.
Người này ý gì chứ?
“Liên hoa cao, hôm nay thưởng cho.”
Thưởng cho?
Tiểu Kì bên cạnh hưng phấn kêu lên: “Công tử, liên hoa cao chính là chỉ riêng dành cho công tử, người bình thường ăn không đến đâu.”
Phải không? Ta cầm lấy một khối. Ân, vào miệng liền tan ra, hương sen bốn phía. Ăn ngon! Người này không xấu a!
“Ăn ngon không?”
“Ân! Cám ơn Kì ca ca!”
Một ngày học rốt cục đã xong. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.