Chương 12: Thải Hoa Công Tử Tống Ngọc
Lâu Liên Thanh
29/05/2017
CHƯƠNG 12: THẢI HOA CÔNG TỬ TỐNG NGỌC
Không biết nương thế nào . . . . . . Có tỉnh lại hay không? Phát hiện ta không có đó, có phải sẽ vội vã nơi nơi tìm ta hay không? Hay là. . . . . . Còn chưa tỉnh? Mặc kệ như thế nào, ta đều phải chạy đi! Ta tuyệt đối sẽ không cả đời đều ở nơi sẽ đạp hư ta này. Nhưng mà, nên chạy trốn như thế nào mà? Ta hiện tại ra khỏi cửa phòng cũng là không cho phép, huống chi bất cứ lúc nào cũng có có hai tráng hán như môn thần đứng ở kia. Xem ra, chỉ có ban đêm có thể xem xét.
“Công tử, hiện tại liền truyền lệnh sao?”
Ngẩng đầu nhìn nhìn màu bầu trời, đúng là ánh nắng chiều đầy trời, bụng thật đúng là đói.
“Hảo.”
Rất nhanh, ba món một canh cầu kỳ được bưng lên.
Ân, không tồi không tồi. Này. . . . . . Hẳn là sườn chua ngọt đi? Ha hả, nhưng là ngọt một chút. Cái xanh mượt này không biết là món gì, cải thìa đi. . . . . . Không giống, rau chân vịt đi. . . . . . Hương vị cũng không giống, quên đi, dù sao không phải quá khó ăn là được. Nha! Đây là món gì? Dĩ nhiên là màu tím, là thế giới này có rau dưa đặc biệt sao?
“Tiểu Kì, đây là món gì? Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm a!” Ta dùng chiếc đũa chỉ chỉ cái món màu tím kia.
“Hồi công tử, đây là vỏ cận quả, có công hiệu làm trắng da, ngài có thể ăn nhiều chút.”
Gì? Còn làm trắng da? Nơi này tiểu quan đều ăn cái này? Ha hả. . . . . .
“Tiểu Kì, ngươi sao không ăn? Cùng nhau ăn a!”
“Công tử, sau khi ngài ăn xong ta sẽ xuống bếp ăn.”
Ngô. . . . . . Đây là cấp bậc chế độ a!
“Theo ta cùng ăn đi! Ta một người ăn không hết này đó, nói sau, ta không thích có người nhìn ta ăn.”
Hiện tại loại tình huống này, có thể mua chuộc được ai thì cứ mua đi, cho dù mua chuộc có thế nào, đối người khác tốt luôn không chỗ hỏng.
“Này. . . . . .” Tiểu tử kia rất là do dự, ta có thể thấy hắn âm thầm nuốt nước miếng một cái.
“Ai nha có cái gì mà do dự? Mau mau, đi lấy một bộ chén đũa.”
Tiểu Kì cắn răng một cái, nói cám ơn, đi ra ngoài.
Cười thầm một tiếng, tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, ta làm bộ như không có việc gì nói: “Tiểu Kì, ta muốn tản bộ.”
“Này. . . . . . Chỉ sợ ——” Tiểu Kì vẻ mặt khó xử.
“Tiểu Kì, ta muốn nhìn xem ‘ Đào Hoa Nguyên ’ này, nơi này dù sao cũng là nơi ta sắp sống cả đời.”
“Công tử, ta ngày mai mang ngươi ra chung quanh dạo một chút được không? Dù sao hiện tại đã trễ thế này.”
“Được rồi.” Ta vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Quả nhiên, Tiểu Kì nóng nảy, luôn mãi cam đoan ngày mai sẽ có “Cuộc liên hoan”.
Kế tiếp đó là thời gian tắm rửa ta chờ mong đã lâu. Trước kia xem TV, đối cái loại phương thức tắm rửa nhà giàu ngâm mình trong đại mộc dũng là cực kỳ hâm mộ, thật vất vả xuyên không đến cái nơi tương tự Trung Quốc cổ đại này, vốn tưởng rằng có thể hưởng thụ, lại bởi vì điều kiện trong nhà không cho phép mà không thể như nguyện, hiện tại tới thanh lâu, đặc biệt nhìn qua Đào Hoa Nguyên lớn thế này, đương nhiên phải chờ mong một phen rồi!
Quả nhiên không ngoài dự liệu. . . . . . Ha ha!
Chờ Tiểu Kì đóng cửa lại, ta thử nước ấm, vội vàng cởi quần áo, đi vào.
“Ngô. . . . . .”
Thật là thoải mái. Cảm giác tế bào toàn thân đều hết sức giãn ra, một ngày mệt nhọc dần dần xa ra khỏi ta, buổi sáng bị trói đau nhức, đến bây giờ mới chính thức được an bình an ủi.
Dùng tạo sừng chà hết người, ta lại ngâm một lát, mới kêu Tiểu Kì tiến vào dọn dẹp.
————————————
Đêm, mọi âm thanh câu tịch.
Ta nằm trên giường, lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên trong phòng nhẹ nhàng một tiếng giòn vang, thần kinh của ta lại căng thẳng. Tiếp theo “chi ——”một tiếng, hình như là tiếng cửa sổ bị mở ra.
Ngoài cửa sổ ánh trăng nháy mắt như nước chảy chiếu vào.
Ai?
Trộm?
Hay là. . . . . .
Người tới nhanh nhẹn nhảy vào, thế nhưng đi đến bàn bên cạnh rót chén trà lạnh, từ từ uống vào.
Sẽ không là đại hiệp buổi tối đi đường vừa khát lại mệt, lại trùng hợp không có nước mang theo, tiến vào uống trà nghỉ chân một chút đi?
Thật sự nhịn không được, ta ngồi dậy, hỏi: “Xin hỏi vị ấy là ai?”
Người nọ tựa hồ sửng sốt, sau đó cười ra nguyên hàm răng, dù trong lúc tối vẫn thấy được.
“Cô nương, khuya như vậy còn chưa ngủ?”
Cô nương? Ta có dự cảm bất hảo.
“Ngươi là. . . . . .”
Người nọ cũng không biết từ đâu lấy ra một chiết phiến, rất là đùa giỡn phẩy phẩy, nói: “Tại hạ Tống Ngọc, người giang hồ xưng ‘Thải hoa công tử ’.”
Khụ Làm ơn đi, không cần hại ta bị sặc nước miếng đi.
Quả nhiên, là thải hoa tặc a cư nhiên kêu Tống Ngọc, mỹ nam tử nổi danh kia. Để cho người ta cười sặc sụa vẫn là một câu sau, người giang hồ xưng “Thải hoa công tử” ? Thật sự là không rèn luyện văn học hàng ngày, này cũng quá trắng trợn đi!
“Tống công tử, ngươi là không phải đi nhầm phòng chứ?”
“Nga? Nói thế nào?” Trong thanh âm lộ ra hứng thú.
“Bởi vì, ” ta nhảy xuống giường, đi đến trước mặt hắn.”Ta là nam, hơn nữa chỉ có sáu tuổi.”
Đến gần , đối diện thấy rõ mặt hắn, phát hiện hắn thật sự không nhục kỳ danh, đích thật là mỹ nam tử. Gương mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, tóc đen nhánh. . . . . . Tối đặc biệt chính là cặp mắt kia, làm như sao đầy trời đều ở trong đó. Có năng lực làm cho người ta cam tâm tình nguyện, trách không được không cần mê hương.
Tống Ngọc: ai da, chắc mọi người đều biết Tứ đại mỹ nam cổ đại Trung Hoa đi. Phan An-Lan Lăng Vương-Vệ Vương Giới-Tống Ngọc. Sau đây là thông tin mượn từ http://www.mythodaipho.com.vn/thuongmai/showthread.php?p=47462. Cứ vào link này để biết thêm về Tứ đại mỹ nam nha.
Có lẽ Tống Ngọc là người may mắn nhất trong số tứ đại mỹ nam. Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích.
Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn? Trước hết, Tống Ngọc trình bày: “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân”. Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng [ câu này nghe rất nhiều trong film ảnh và truyện Võ Lâm ]. “Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần.”
Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
Tống Ngọc không chỉ có bề ngoài mà còn là một tài năng văn học, có một vị trí đặc biệt trên văn đàn. Tác phẩm tiêu biểu Cửu biện của Tống Ngọc có thể so sánh với Ly Tao của Khuất Nguyên trong lịch sử văn học Trung Quốc. Ngoài ra, Tống Ngọc còn lập cho mình nhiều cái nhất trong lịch sử văn học: là người đầu tiên viết về nỗi bi sầu, cũng là người đầu tiên viết về phụ nữ. Những miêu tả kinh điển về người phụ nữ của Tống Ngọc có ảnh hưởng vô cùng to lớn đến hậu thế như Tào Thực … Nhưng Tống Ngọc không có duyên với quan trường. Vì thời thế biến chuyển, Tống Ngọc cuối cùng phải rời triều đình, về với ruộng vườn, mang đầy nuối tiếc cho đến cuối cuộc đời. Đăng bởi: admin
Không biết nương thế nào . . . . . . Có tỉnh lại hay không? Phát hiện ta không có đó, có phải sẽ vội vã nơi nơi tìm ta hay không? Hay là. . . . . . Còn chưa tỉnh? Mặc kệ như thế nào, ta đều phải chạy đi! Ta tuyệt đối sẽ không cả đời đều ở nơi sẽ đạp hư ta này. Nhưng mà, nên chạy trốn như thế nào mà? Ta hiện tại ra khỏi cửa phòng cũng là không cho phép, huống chi bất cứ lúc nào cũng có có hai tráng hán như môn thần đứng ở kia. Xem ra, chỉ có ban đêm có thể xem xét.
“Công tử, hiện tại liền truyền lệnh sao?”
Ngẩng đầu nhìn nhìn màu bầu trời, đúng là ánh nắng chiều đầy trời, bụng thật đúng là đói.
“Hảo.”
Rất nhanh, ba món một canh cầu kỳ được bưng lên.
Ân, không tồi không tồi. Này. . . . . . Hẳn là sườn chua ngọt đi? Ha hả, nhưng là ngọt một chút. Cái xanh mượt này không biết là món gì, cải thìa đi. . . . . . Không giống, rau chân vịt đi. . . . . . Hương vị cũng không giống, quên đi, dù sao không phải quá khó ăn là được. Nha! Đây là món gì? Dĩ nhiên là màu tím, là thế giới này có rau dưa đặc biệt sao?
“Tiểu Kì, đây là món gì? Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm a!” Ta dùng chiếc đũa chỉ chỉ cái món màu tím kia.
“Hồi công tử, đây là vỏ cận quả, có công hiệu làm trắng da, ngài có thể ăn nhiều chút.”
Gì? Còn làm trắng da? Nơi này tiểu quan đều ăn cái này? Ha hả. . . . . .
“Tiểu Kì, ngươi sao không ăn? Cùng nhau ăn a!”
“Công tử, sau khi ngài ăn xong ta sẽ xuống bếp ăn.”
Ngô. . . . . . Đây là cấp bậc chế độ a!
“Theo ta cùng ăn đi! Ta một người ăn không hết này đó, nói sau, ta không thích có người nhìn ta ăn.”
Hiện tại loại tình huống này, có thể mua chuộc được ai thì cứ mua đi, cho dù mua chuộc có thế nào, đối người khác tốt luôn không chỗ hỏng.
“Này. . . . . .” Tiểu tử kia rất là do dự, ta có thể thấy hắn âm thầm nuốt nước miếng một cái.
“Ai nha có cái gì mà do dự? Mau mau, đi lấy một bộ chén đũa.”
Tiểu Kì cắn răng một cái, nói cám ơn, đi ra ngoài.
Cười thầm một tiếng, tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, ta làm bộ như không có việc gì nói: “Tiểu Kì, ta muốn tản bộ.”
“Này. . . . . . Chỉ sợ ——” Tiểu Kì vẻ mặt khó xử.
“Tiểu Kì, ta muốn nhìn xem ‘ Đào Hoa Nguyên ’ này, nơi này dù sao cũng là nơi ta sắp sống cả đời.”
“Công tử, ta ngày mai mang ngươi ra chung quanh dạo một chút được không? Dù sao hiện tại đã trễ thế này.”
“Được rồi.” Ta vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Quả nhiên, Tiểu Kì nóng nảy, luôn mãi cam đoan ngày mai sẽ có “Cuộc liên hoan”.
Kế tiếp đó là thời gian tắm rửa ta chờ mong đã lâu. Trước kia xem TV, đối cái loại phương thức tắm rửa nhà giàu ngâm mình trong đại mộc dũng là cực kỳ hâm mộ, thật vất vả xuyên không đến cái nơi tương tự Trung Quốc cổ đại này, vốn tưởng rằng có thể hưởng thụ, lại bởi vì điều kiện trong nhà không cho phép mà không thể như nguyện, hiện tại tới thanh lâu, đặc biệt nhìn qua Đào Hoa Nguyên lớn thế này, đương nhiên phải chờ mong một phen rồi!
Quả nhiên không ngoài dự liệu. . . . . . Ha ha!
Chờ Tiểu Kì đóng cửa lại, ta thử nước ấm, vội vàng cởi quần áo, đi vào.
“Ngô. . . . . .”
Thật là thoải mái. Cảm giác tế bào toàn thân đều hết sức giãn ra, một ngày mệt nhọc dần dần xa ra khỏi ta, buổi sáng bị trói đau nhức, đến bây giờ mới chính thức được an bình an ủi.
Dùng tạo sừng chà hết người, ta lại ngâm một lát, mới kêu Tiểu Kì tiến vào dọn dẹp.
————————————
Đêm, mọi âm thanh câu tịch.
Ta nằm trên giường, lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên trong phòng nhẹ nhàng một tiếng giòn vang, thần kinh của ta lại căng thẳng. Tiếp theo “chi ——”một tiếng, hình như là tiếng cửa sổ bị mở ra.
Ngoài cửa sổ ánh trăng nháy mắt như nước chảy chiếu vào.
Ai?
Trộm?
Hay là. . . . . .
Người tới nhanh nhẹn nhảy vào, thế nhưng đi đến bàn bên cạnh rót chén trà lạnh, từ từ uống vào.
Sẽ không là đại hiệp buổi tối đi đường vừa khát lại mệt, lại trùng hợp không có nước mang theo, tiến vào uống trà nghỉ chân một chút đi?
Thật sự nhịn không được, ta ngồi dậy, hỏi: “Xin hỏi vị ấy là ai?”
Người nọ tựa hồ sửng sốt, sau đó cười ra nguyên hàm răng, dù trong lúc tối vẫn thấy được.
“Cô nương, khuya như vậy còn chưa ngủ?”
Cô nương? Ta có dự cảm bất hảo.
“Ngươi là. . . . . .”
Người nọ cũng không biết từ đâu lấy ra một chiết phiến, rất là đùa giỡn phẩy phẩy, nói: “Tại hạ Tống Ngọc, người giang hồ xưng ‘Thải hoa công tử ’.”
Khụ Làm ơn đi, không cần hại ta bị sặc nước miếng đi.
Quả nhiên, là thải hoa tặc a cư nhiên kêu Tống Ngọc, mỹ nam tử nổi danh kia. Để cho người ta cười sặc sụa vẫn là một câu sau, người giang hồ xưng “Thải hoa công tử” ? Thật sự là không rèn luyện văn học hàng ngày, này cũng quá trắng trợn đi!
“Tống công tử, ngươi là không phải đi nhầm phòng chứ?”
“Nga? Nói thế nào?” Trong thanh âm lộ ra hứng thú.
“Bởi vì, ” ta nhảy xuống giường, đi đến trước mặt hắn.”Ta là nam, hơn nữa chỉ có sáu tuổi.”
Đến gần , đối diện thấy rõ mặt hắn, phát hiện hắn thật sự không nhục kỳ danh, đích thật là mỹ nam tử. Gương mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, tóc đen nhánh. . . . . . Tối đặc biệt chính là cặp mắt kia, làm như sao đầy trời đều ở trong đó. Có năng lực làm cho người ta cam tâm tình nguyện, trách không được không cần mê hương.
Tống Ngọc: ai da, chắc mọi người đều biết Tứ đại mỹ nam cổ đại Trung Hoa đi. Phan An-Lan Lăng Vương-Vệ Vương Giới-Tống Ngọc. Sau đây là thông tin mượn từ http://www.mythodaipho.com.vn/thuongmai/showthread.php?p=47462. Cứ vào link này để biết thêm về Tứ đại mỹ nam nha.
Có lẽ Tống Ngọc là người may mắn nhất trong số tứ đại mỹ nam. Theo ghi chép trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích.
Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn? Trước hết, Tống Ngọc trình bày: “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân”. Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng [ câu này nghe rất nhiều trong film ảnh và truyện Võ Lâm ]. “Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần.”
Thực ra, nhìn từ góc độ người đời nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
Tống Ngọc không chỉ có bề ngoài mà còn là một tài năng văn học, có một vị trí đặc biệt trên văn đàn. Tác phẩm tiêu biểu Cửu biện của Tống Ngọc có thể so sánh với Ly Tao của Khuất Nguyên trong lịch sử văn học Trung Quốc. Ngoài ra, Tống Ngọc còn lập cho mình nhiều cái nhất trong lịch sử văn học: là người đầu tiên viết về nỗi bi sầu, cũng là người đầu tiên viết về phụ nữ. Những miêu tả kinh điển về người phụ nữ của Tống Ngọc có ảnh hưởng vô cùng to lớn đến hậu thế như Tào Thực … Nhưng Tống Ngọc không có duyên với quan trường. Vì thời thế biến chuyển, Tống Ngọc cuối cùng phải rời triều đình, về với ruộng vườn, mang đầy nuối tiếc cho đến cuối cuộc đời. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.