Chương 61: Thanh vũ gởi thư
Lâu Liên Thanh
21/06/2017
Lúc tỉnh lại, phụ thân đã bưng bữa sáng tiến vào. Mở hai mắt sương mù,
theo thói quen tiến vào ***g ngực quen thuộc bên cạnh. Phụ thân nhẹ
nhàng, một chút một chút vuốt ve tóc ta. Giờ khắc này ta phát hiện, đây
là cuộc sống ta muốn, bình thản mà hạnh phúc.
“Bọn Bạch Liên không có việc gì đi?” Ta ngáp một cái, mở nửa con mắt, có cảm giác ngủ chưa no.
“Ân. Không bị thương, chỉ là bị mê hôn mê, tiền tài cũng đã cầm lại được.” Phụ thân thanh âm thấp xuống, nghe không ra vui giận.
“Nga.” Ta gian nan trở người, một trận nhe răng trợn mắt. Phụ thân cười cười xin lỗi ta, ta liếc mắt một cái trừng qua.
“Kia, ngươi không làm gì họ đi?” Không cần tai nạn chết người là được.
“Đương nhiên, chỉ là cho một chút giáo huấn.”
Một chút giáo huấn? Ta nhìn lướt qua bên trên. Cái gọi là “một chút giáo huấn” của phụ thân, chỉ sợ là những người đó cả đời khó quên đi?
“Còn muốn ngủ tiếp một lát không?”
“Ân.” Ta gật gật đầu, “Ăn xong rồi ngủ tiếp......”
Đang ăn ngon, bỗng nhiên một trận tiếng vỗ cánh vang lên. Tiếp theo trước mắt một mạt màu xanh nhanh hiện lên, quay đầu, trên vai phụ thân đã có một chú chim nhỏ màu xanh.
Nó có một đôi mắt màu vàng hơi pha đỏ, lúc này đang láu liên nhìn xung quanh, vì phụ thân vuốt ve mà biểu hiện nhảy nhót, sôi nổi, đáng yêu cực kỳ.
Đây là sủng vật của phụ thân?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của ta, phụ thân sờ sờ đầu con chim xanh. Cười với ta nói: “Nó là Thanh Vũ.”
Sau đó để Thanh Vũ nhảy lên tay, gỡ trên chân nó xuống một vật, mở ra.
Là một tờ giấy nhỏ.
Thanh Vũ là bồ câu đưa tin?
Phụ thân lướt vài lần, hờ hững từ trong ngực lấy ra hỏa chiết tử, “sát” một tiếng, tờ giấy ngay cả kêu thảm thiết còn không kịp phát ra, liền bị ngọn lửa cắn nuốt.
“Phụ thân?” Chẳng lẽ là tin tức rất quan trọng? Cần xử lý như vậy sao?
Phụ thân đối ta khẽ cười, nói: “Anh hùng thiếp của võ lâm minh chủ.”
Ta nuốt nước miếng một chút, “Ngươi, ngươi đốt anh hùng thiếp?”
Phụ thân sửng sốt, cười rộ lên, đưa tay qua vò rối mái tóc của ta.”Võ lâm minh chủ phát Anh hùng thiếp, võ lâm đại hội năm năm một lần sắp bắt đầu rồi.”
“Võ lâm đại hội a!” Ta hưng phấn mà nổi sao trong mắt.
Võ lâm đại hội, đó chính là việc trọng đại trong truyền thuyết. Trước kia trong tiểu thuyết, điện ảnh và phim truyền hình từng gặp qua, hiện tại thật vất vả may mắn xuyên đến nơi này, không tới xem thật sự là rất hợp tính mình.
“Như thế nào? Liên Nhi có hứng thú?”
Gật đầu.
“Vậy lần này phải đi xem.”
“Tốt tốt!” Rất cao hứng, đột nhiên nhớ tới mục đích của chuyến đi.”Kia...... Long thiệt thảo làm sao bây giờ?”
“Không có gì đáng ngại.” Phụ thân cười ôn nhu cực kỳ.
“Nhưng mà, thời gian sẽ rất lâu đi?” Đợi cho chúng ta trở về, bụng gấu chó chẳng phải là đau muốn chết? Tuy rằng người ta có gián tiếp thương tổn ta, nhưng cứ như thế, ta sẽ thực áy náy!
“Liên Nhi thực lo lắng?”
“Ta sẽ áy náy.”
Phụ thân trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Vậy phái người đưa đi, được không?”
A?
Còn đang nghi hoặc, liền thấy phụ thân mang bút tới, đề bút xoát xoát viết hai hàng chữ, cuốn lại, cột vào chân Thanh Vũ, vỗ vỗ đầu của nó. Thanh Vũ thực thông minh cọ cọ vào tay phụ thân, mở cánh, có chút lưu luyến bay vài vòng trong phòng, sau đó theo cửa sổ rộng mở bay ra ngoài.
Ta có chút sinh khí. Vì sao hả? Bởi vì con chim thối kia từ đầu tới đuôi liếc cũng không liếc ta một cái, cực kỳ không coi ai ra gì! Ta không khỏi nghiến quai hàm, trợn mắt nhìn về hướng con chim kia biến mất.
“Làm sao vậy?” Phụ thân buồn cười xoa bóp mặt của ta.
“Không.” Hừ! Ta không thèm tức một con chim.
“Ta đã bảo Trữ Viễn đem Anh hùng thiếp cùng long thiệt thảo đưa tới, sau đó ta sẽ viết phương thuốc cho hắn, để hắn mang đi Thương Đô. Nghĩ đến, Vọng Nguyệt Kì nếu có thể sống đến hôm nay, có phương thuốc kia rồi, khỏi hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Ngươi cũng sẽ không áy náy.”
Ta gật đầu, có chút nghi vấn, há miệng thật to.
Phụ thân mỉm cười, rất nhanh giải đáp nghi vấn của ta.”Trữ Viễn là người ta mười năm trước vô tình cứu được, muốn ở lại bên cạnh ta, ta cũng để hắn ở lại. Hiện tại, tương đương với quản gia.”
“Quản gia? Phụ thân ở nơi khác cũng có nhà sao?” Ta mở to hai mắt.
Phụ thân sủng nịch vò tóc ta, “Ân, ở ngoài thành Tô Châu.”
Hàn Sơn tự ngoài thành Tô Châu?
“Phụ thân, kỳ thật, chúng ta là không cần đi Nam Kì sơn hái thuốc phải không?”
“Ân.” Phụ thân ngoài ý muốn thừa nhận.
“Kia vì cái gì ——”
“Liên Nhi không biết sao? Suối nước nóng ở Nam kì sơn, nổi tiếng thiên hạ.”
Ách chính là vì này hả...... Bụng gấu chó, không phải ta muốn chỉnh ngươi, ngươi ngàn vạn lần chớ có trách ta.
“Phụ thân.” Ta thở dài.
“Liên Nhi không muốn đi sao?” Phụ thân ánh mắt vô tội cực kỳ.
“Ách...... Muốn đi.” Ta thực thành thật gật đầu, ánh mắc sao nâng lên nhìn hắn.
Này cũng không nên trách ta. Suối nước nóng a! Kiếp trước chưa từng biết mà! Ha ha, ta thật là người có phúc mà!
Phụ thân bị ta đùa cười, xoa tóc ta, nói: “Chúng ta đến Võ lâm đại hội rồi đi Nam Kì sơn, như thế nào?”
“Tốt tốt!”
“Bọn Bạch Liên không có việc gì đi?” Ta ngáp một cái, mở nửa con mắt, có cảm giác ngủ chưa no.
“Ân. Không bị thương, chỉ là bị mê hôn mê, tiền tài cũng đã cầm lại được.” Phụ thân thanh âm thấp xuống, nghe không ra vui giận.
“Nga.” Ta gian nan trở người, một trận nhe răng trợn mắt. Phụ thân cười cười xin lỗi ta, ta liếc mắt một cái trừng qua.
“Kia, ngươi không làm gì họ đi?” Không cần tai nạn chết người là được.
“Đương nhiên, chỉ là cho một chút giáo huấn.”
Một chút giáo huấn? Ta nhìn lướt qua bên trên. Cái gọi là “một chút giáo huấn” của phụ thân, chỉ sợ là những người đó cả đời khó quên đi?
“Còn muốn ngủ tiếp một lát không?”
“Ân.” Ta gật gật đầu, “Ăn xong rồi ngủ tiếp......”
Đang ăn ngon, bỗng nhiên một trận tiếng vỗ cánh vang lên. Tiếp theo trước mắt một mạt màu xanh nhanh hiện lên, quay đầu, trên vai phụ thân đã có một chú chim nhỏ màu xanh.
Nó có một đôi mắt màu vàng hơi pha đỏ, lúc này đang láu liên nhìn xung quanh, vì phụ thân vuốt ve mà biểu hiện nhảy nhót, sôi nổi, đáng yêu cực kỳ.
Đây là sủng vật của phụ thân?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của ta, phụ thân sờ sờ đầu con chim xanh. Cười với ta nói: “Nó là Thanh Vũ.”
Sau đó để Thanh Vũ nhảy lên tay, gỡ trên chân nó xuống một vật, mở ra.
Là một tờ giấy nhỏ.
Thanh Vũ là bồ câu đưa tin?
Phụ thân lướt vài lần, hờ hững từ trong ngực lấy ra hỏa chiết tử, “sát” một tiếng, tờ giấy ngay cả kêu thảm thiết còn không kịp phát ra, liền bị ngọn lửa cắn nuốt.
“Phụ thân?” Chẳng lẽ là tin tức rất quan trọng? Cần xử lý như vậy sao?
Phụ thân đối ta khẽ cười, nói: “Anh hùng thiếp của võ lâm minh chủ.”
Ta nuốt nước miếng một chút, “Ngươi, ngươi đốt anh hùng thiếp?”
Phụ thân sửng sốt, cười rộ lên, đưa tay qua vò rối mái tóc của ta.”Võ lâm minh chủ phát Anh hùng thiếp, võ lâm đại hội năm năm một lần sắp bắt đầu rồi.”
“Võ lâm đại hội a!” Ta hưng phấn mà nổi sao trong mắt.
Võ lâm đại hội, đó chính là việc trọng đại trong truyền thuyết. Trước kia trong tiểu thuyết, điện ảnh và phim truyền hình từng gặp qua, hiện tại thật vất vả may mắn xuyên đến nơi này, không tới xem thật sự là rất hợp tính mình.
“Như thế nào? Liên Nhi có hứng thú?”
Gật đầu.
“Vậy lần này phải đi xem.”
“Tốt tốt!” Rất cao hứng, đột nhiên nhớ tới mục đích của chuyến đi.”Kia...... Long thiệt thảo làm sao bây giờ?”
“Không có gì đáng ngại.” Phụ thân cười ôn nhu cực kỳ.
“Nhưng mà, thời gian sẽ rất lâu đi?” Đợi cho chúng ta trở về, bụng gấu chó chẳng phải là đau muốn chết? Tuy rằng người ta có gián tiếp thương tổn ta, nhưng cứ như thế, ta sẽ thực áy náy!
“Liên Nhi thực lo lắng?”
“Ta sẽ áy náy.”
Phụ thân trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Vậy phái người đưa đi, được không?”
A?
Còn đang nghi hoặc, liền thấy phụ thân mang bút tới, đề bút xoát xoát viết hai hàng chữ, cuốn lại, cột vào chân Thanh Vũ, vỗ vỗ đầu của nó. Thanh Vũ thực thông minh cọ cọ vào tay phụ thân, mở cánh, có chút lưu luyến bay vài vòng trong phòng, sau đó theo cửa sổ rộng mở bay ra ngoài.
Ta có chút sinh khí. Vì sao hả? Bởi vì con chim thối kia từ đầu tới đuôi liếc cũng không liếc ta một cái, cực kỳ không coi ai ra gì! Ta không khỏi nghiến quai hàm, trợn mắt nhìn về hướng con chim kia biến mất.
“Làm sao vậy?” Phụ thân buồn cười xoa bóp mặt của ta.
“Không.” Hừ! Ta không thèm tức một con chim.
“Ta đã bảo Trữ Viễn đem Anh hùng thiếp cùng long thiệt thảo đưa tới, sau đó ta sẽ viết phương thuốc cho hắn, để hắn mang đi Thương Đô. Nghĩ đến, Vọng Nguyệt Kì nếu có thể sống đến hôm nay, có phương thuốc kia rồi, khỏi hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Ngươi cũng sẽ không áy náy.”
Ta gật đầu, có chút nghi vấn, há miệng thật to.
Phụ thân mỉm cười, rất nhanh giải đáp nghi vấn của ta.”Trữ Viễn là người ta mười năm trước vô tình cứu được, muốn ở lại bên cạnh ta, ta cũng để hắn ở lại. Hiện tại, tương đương với quản gia.”
“Quản gia? Phụ thân ở nơi khác cũng có nhà sao?” Ta mở to hai mắt.
Phụ thân sủng nịch vò tóc ta, “Ân, ở ngoài thành Tô Châu.”
Hàn Sơn tự ngoài thành Tô Châu?
“Phụ thân, kỳ thật, chúng ta là không cần đi Nam Kì sơn hái thuốc phải không?”
“Ân.” Phụ thân ngoài ý muốn thừa nhận.
“Kia vì cái gì ——”
“Liên Nhi không biết sao? Suối nước nóng ở Nam kì sơn, nổi tiếng thiên hạ.”
Ách chính là vì này hả...... Bụng gấu chó, không phải ta muốn chỉnh ngươi, ngươi ngàn vạn lần chớ có trách ta.
“Phụ thân.” Ta thở dài.
“Liên Nhi không muốn đi sao?” Phụ thân ánh mắt vô tội cực kỳ.
“Ách...... Muốn đi.” Ta thực thành thật gật đầu, ánh mắc sao nâng lên nhìn hắn.
Này cũng không nên trách ta. Suối nước nóng a! Kiếp trước chưa từng biết mà! Ha ha, ta thật là người có phúc mà!
Phụ thân bị ta đùa cười, xoa tóc ta, nói: “Chúng ta đến Võ lâm đại hội rồi đi Nam Kì sơn, như thế nào?”
“Tốt tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.