Chương 62: Trữ viễn
Lâu Liên Thanh
21/06/2017
Mấy ngày kế tiếp, chúng ta vẫn ở tại Thiên Tứ trấn. Chim công dưỡng
thương, chúng ta chờ Trữ Viễn quản gia đem Anh hùng thiếp đưa tới. Mà
người trong khách *** này, từ lần trước bị phụ thân “giáo huấn nho nhỏ”
một chút, đối chúng ta là tất cung tất kính, sợ chúng ta đối bọn họ phục vụ có chỗ nào không hài lòng. Đặc biệt mỗi lần nhìn thấy phụ thân đều
phải cố tự đè nén xuống cả người run rẩy không tự chủ được, còn phải vặn vẹo tươi cười, thật là vất vả. Ai, thật sự là làm khó bọn họ! Bất quá
không biết trong lòng họ có hận bọn ta đến tận xương tủy không, nhưng ở
mặt ngoài là xem bọn ta như thần mà cung phụng, ước gì bọn ta đi nhanh
một chút thì tốt hơn.
Cùng anh em chim công nói một chút hành trình của bọn ta thay đổi, vốn tưởng rằng như vậy bọn ta liền mỗi người một ngả, cũng không nghĩ chim công dị thường kiên trì đi cùng bọn ta. Nói là mượn chuyến đi này cho Bạch Liên chút kiến thức, nếu đã tìm được Bạch Liên rồi, thì tìm thân thích gì đó cũng sẽ không cần vội vàng.
Ta có chút kỳ quái, chim công không phải nhìn ta không vừa mắt sao? Theo lý mà nói, hắn hẳn là ước gì tách ra khỏi bọn ta mới đúng a! Như thế nào...... Chẳng lẽ...... Hắn thích...... Phụ thân! Không phải đâu? Nghĩ lại một chút, từ khi hắn phát hiện mình đánh không lại phụ thân, liền trở nên thực cung kính với phụ thân. Chẳng lẽ nói, cung kính biến thành sùng bái, từ sùng bái biến thành ái mộ? Ta lại có thêm một tình địch sao? Ta không cần mà phụ thân là của ta, là của ta! [Gin: vâng, phụ thân là của cưng, con chim công kia nó không tranh với phụ thân cưng thì thôi chứ tranh với cưng làm gì, ngốc!]
Bởi vì bọn ta kế tiếp muốn đi tham gia Võ lâm đại hội, thừa dịp mấy ngày nay có vẻ nhàn, phụ thân bù lại cho ta một chút tri thức tương quan.
Hiện nay, võ lâm có tam đại môn phái thực lực cường mạnh—— Hồng Diệp sơn trang, Phiêu Miểu cung, Vô Môn. Trong đó, Hồng Diệp sơn trang, Phiêu Miểu cung tự xưng là danh môn chính phái. Mà Vô Môn làm việc quỷ dị, xử sự quái đản, làm người trong giang hồ khinh thường. Cho nên trên giang hồ có thể lấy Hồng Diệp sơn trang, Phiêu Miểu cung cầm đầu danh môn chính phái, cùng lấy Vô Môn cầm đầu tà ma ngoại đạo. Đương nhiên, cũng còn có thế lực khác bảo trì trung lập hoặc vừa chính vừa tà. Gần vài năm, trên giang hồ lại trỗi dậy tổ chức tình báo Thính Phong các, tổ chức sát thủ Ảnh Đẳng Tân Duê. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, giang hồ hiện tại mặt ngoài một mảnh gió êm sóng lặng. Dùng lời phụ thân nói, “Về phần ngầm như thế nào, không thể hiểu hết.” Đương nhiệm võ lâm minh chủ là trang chủ Hồng Diệp sơn trang—— Lí Tiêu Diêu, bọn ta lần này là đi tham gia võ lâm đại hội do Hồng Diệp sơn trang cử hành.
——————
Hôm nay, từ nửa đêm, liền mưa đầu hạ tí tách tí tách lịch rơi. Không trung âm u, từng áng mây lớn sà trên đỉnh đầu, làm cho người ta một loại cảm giác trốn không thoát bàn tay này. Ánh mặt trời bị cách trở phía trên tầng mây, cả thế giới đều giống như u ám, trong tầm nhìn nơi nơi đều là màu xám âm âm, khiến người ta nhìn thấy tâm tình cũng tối tăm theo.
Ta ngồi ở đại đường nhàn nhàn ăn cơm trưa. Phụ thân thần sắc thản nhiên gắp một khối chân gà cho ta, sau đó tao nhã khoáy khoáy canh trứng, nếm một hơi, cảm thấy được không tồi, tiếp theo múc một chén nhỏ để lên trước mặt ta.
Ta...... thanh thản thoải mái mà ăn thịt gà, rồi lại cúi đầu ăn canh, không để ý hai người khác thần sắc khác nhau. Trên bàn cơm yên tĩnh quỷ dị.
Ngoài cửa khách ***, ngẫu nhiên có người đi đường vội vàng bước qua, bởi vậy khi có một người chậm rãi tản bộ, cũng rất dễ dàng khiến người khác chú ý. Ta đem tầm mắt miễn cưỡng nhìn về ngã tư đường phía ngoài cửa. Chỉ thấy một thanh y nam tử, cầm một cây dù màu trắng vẽ hoa mai bằng mực đen, chậm rãi bước đến. Lấy tư thái thong dong không chút để ý như vậy, trong tâm ta tạo nên một tia gợn sóng.
Ta lăng lăng nhìn, suy nghĩ đã bay tới thật xa. Cho đến nam tử kia đi vào khách ***, đứng ở trước mặt ta, ta mới hồi phục tinh thần lại.
“Công tử.” Ngữ điệu cung kính.
Ách? Y nói cái gì?
“Trữ Viễn, một đường vất vả.” Phụ thân ngữ khí ôn hòa.
Nguyên lai y chính là Trữ Viễn, thật là người như danh. Không phải thực anh tuấn, chỉ có thể được cho là thanh tú, toàn thân đều lộ ra một hơi thở nhã nhặn nồng đậm. Hơn nữa không biết vì cái gì, nhìn đến y, trong đầu lập tức hiện ra hai chữ —— tĩnh [tĩnh lặng], đạm [hờ hững, lãnh đạm]. Y cả người làm cho người ta có một cảm giác yên lặng mà sâu thẳm, làm cho ta bất giác bị hấp dẫn.
Phụ thân đơn giản giới thiệu một chút. Y đối mỗi người đều thản nhiên cười, có lễ hạ thấp người. Giới thiệu đến ta, y dùng tiếng nói vững vàng gọi ta “Thiếu gia”, cũng đối ta thi lễ. Ta có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Tiếp theo, bọn ta di chuyển vào phòng.
Phụ thân ôm ta vào trong ngực, một chút một chút đùa tóc ta. Ta hơi hơi giãy dụa, cảm thấy như vậy trước mặt Trữ Viễn không tốt lắm. Nhưng mà hôm nay không biết làm sao, phụ thân thái độ kiên quyết. Càng quá đáng chính là, hắn còn vói tay vào quần áo của ta, không có hảo ý vỗ về chơi đùa qua lại bên hông ta. Thân mình ta lập tức nhuyễn xuống, mặt liền hồng lên, tay cũng không biết nên để thế nào. Ngẩng đầu cẩn thận liếc mắt Trữ Viễn đứng ở cách đó không xa một cái, phát hiện y chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ xem ta cùng phụ thân phía trước y trở thành Không khí. Ta không khỏi thả lỏng một hơi. Nhưng lại không muốn làm cho y xem ta chỉ là nam sủng của phụ thân, không khỏi giãy dụa lớn hơn chút nữa.
“Trữ Viễn, ngươi đi ra ngoài trước.”
Ta biết ta chọc giận phụ thân, bởi vì thanh âm hắn lãnh tuân khiến người khác run rẩy.
“Dạ.” Trữ Viễn thực nghe lời lui ra ngoài, còn rất cẩn thận thay bọn ta đóng cửa phòng.
Cửa vừa đóng ta bắt đầu ra sức giãy dụa, “Phụ thân, buông!”
Phụ thân không nói gì, mà là càng dùng sức giam cầm ta.
Ta rất nhanh bại trận trong trận đấu chênh lệch sức này, ta yếu đuối ngã vào lòng phụ thân, từng chút thở dốc. Phụ thân thấy ta không giãy dụa, cũng thả lỏng lực, bất quá vẫn đang hạn chế hành động của ta. Sau đó nhẹ nhàng, vùi đầu vào cổ ta hôn nhẹ.
“Phụ thân, ngươi làm sao vậy?”
“Ta mới phải hỏi ngươi, Liên Nhi, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
“Cái gì ta làm sao? Hôm nay kỳ quái chính là phụ thân mà!” Ta kinh ngạc.
“Vậy ngươi vừa mới giãy dụa như vậy——”
“Là phụ thân mà! Thế nhưng ở trước mặt người khác...... Ngươi trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy!” Ta có chút sinh khí.
Phụ thân trầm mặc trong chốc lát, thanh âm rầu rĩ truyền đến, “Là bởi vì ở trước mặt Trữ Viễn sao?”
Ta sửng sốt.
“Vì cái gì mới lần đầu tiên gặp mặt, Liên Nhi liền để ý hắn như vậy?”
Vì cái gì? Ta, ta để ý hắn thế sao? Ta không biết......
“Liên Nhi.”
“Ta không biết.” Ta thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến ngay cả chính mình cũng không nghe thấy.
Phụ thân thở dài một tiếng, vò vò tóc ta, ôn nhu như trước.”Nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết.”
Ta gật đầu.
Cùng anh em chim công nói một chút hành trình của bọn ta thay đổi, vốn tưởng rằng như vậy bọn ta liền mỗi người một ngả, cũng không nghĩ chim công dị thường kiên trì đi cùng bọn ta. Nói là mượn chuyến đi này cho Bạch Liên chút kiến thức, nếu đã tìm được Bạch Liên rồi, thì tìm thân thích gì đó cũng sẽ không cần vội vàng.
Ta có chút kỳ quái, chim công không phải nhìn ta không vừa mắt sao? Theo lý mà nói, hắn hẳn là ước gì tách ra khỏi bọn ta mới đúng a! Như thế nào...... Chẳng lẽ...... Hắn thích...... Phụ thân! Không phải đâu? Nghĩ lại một chút, từ khi hắn phát hiện mình đánh không lại phụ thân, liền trở nên thực cung kính với phụ thân. Chẳng lẽ nói, cung kính biến thành sùng bái, từ sùng bái biến thành ái mộ? Ta lại có thêm một tình địch sao? Ta không cần mà phụ thân là của ta, là của ta! [Gin: vâng, phụ thân là của cưng, con chim công kia nó không tranh với phụ thân cưng thì thôi chứ tranh với cưng làm gì, ngốc!]
Bởi vì bọn ta kế tiếp muốn đi tham gia Võ lâm đại hội, thừa dịp mấy ngày nay có vẻ nhàn, phụ thân bù lại cho ta một chút tri thức tương quan.
Hiện nay, võ lâm có tam đại môn phái thực lực cường mạnh—— Hồng Diệp sơn trang, Phiêu Miểu cung, Vô Môn. Trong đó, Hồng Diệp sơn trang, Phiêu Miểu cung tự xưng là danh môn chính phái. Mà Vô Môn làm việc quỷ dị, xử sự quái đản, làm người trong giang hồ khinh thường. Cho nên trên giang hồ có thể lấy Hồng Diệp sơn trang, Phiêu Miểu cung cầm đầu danh môn chính phái, cùng lấy Vô Môn cầm đầu tà ma ngoại đạo. Đương nhiên, cũng còn có thế lực khác bảo trì trung lập hoặc vừa chính vừa tà. Gần vài năm, trên giang hồ lại trỗi dậy tổ chức tình báo Thính Phong các, tổ chức sát thủ Ảnh Đẳng Tân Duê. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, giang hồ hiện tại mặt ngoài một mảnh gió êm sóng lặng. Dùng lời phụ thân nói, “Về phần ngầm như thế nào, không thể hiểu hết.” Đương nhiệm võ lâm minh chủ là trang chủ Hồng Diệp sơn trang—— Lí Tiêu Diêu, bọn ta lần này là đi tham gia võ lâm đại hội do Hồng Diệp sơn trang cử hành.
——————
Hôm nay, từ nửa đêm, liền mưa đầu hạ tí tách tí tách lịch rơi. Không trung âm u, từng áng mây lớn sà trên đỉnh đầu, làm cho người ta một loại cảm giác trốn không thoát bàn tay này. Ánh mặt trời bị cách trở phía trên tầng mây, cả thế giới đều giống như u ám, trong tầm nhìn nơi nơi đều là màu xám âm âm, khiến người ta nhìn thấy tâm tình cũng tối tăm theo.
Ta ngồi ở đại đường nhàn nhàn ăn cơm trưa. Phụ thân thần sắc thản nhiên gắp một khối chân gà cho ta, sau đó tao nhã khoáy khoáy canh trứng, nếm một hơi, cảm thấy được không tồi, tiếp theo múc một chén nhỏ để lên trước mặt ta.
Ta...... thanh thản thoải mái mà ăn thịt gà, rồi lại cúi đầu ăn canh, không để ý hai người khác thần sắc khác nhau. Trên bàn cơm yên tĩnh quỷ dị.
Ngoài cửa khách ***, ngẫu nhiên có người đi đường vội vàng bước qua, bởi vậy khi có một người chậm rãi tản bộ, cũng rất dễ dàng khiến người khác chú ý. Ta đem tầm mắt miễn cưỡng nhìn về ngã tư đường phía ngoài cửa. Chỉ thấy một thanh y nam tử, cầm một cây dù màu trắng vẽ hoa mai bằng mực đen, chậm rãi bước đến. Lấy tư thái thong dong không chút để ý như vậy, trong tâm ta tạo nên một tia gợn sóng.
Ta lăng lăng nhìn, suy nghĩ đã bay tới thật xa. Cho đến nam tử kia đi vào khách ***, đứng ở trước mặt ta, ta mới hồi phục tinh thần lại.
“Công tử.” Ngữ điệu cung kính.
Ách? Y nói cái gì?
“Trữ Viễn, một đường vất vả.” Phụ thân ngữ khí ôn hòa.
Nguyên lai y chính là Trữ Viễn, thật là người như danh. Không phải thực anh tuấn, chỉ có thể được cho là thanh tú, toàn thân đều lộ ra một hơi thở nhã nhặn nồng đậm. Hơn nữa không biết vì cái gì, nhìn đến y, trong đầu lập tức hiện ra hai chữ —— tĩnh [tĩnh lặng], đạm [hờ hững, lãnh đạm]. Y cả người làm cho người ta có một cảm giác yên lặng mà sâu thẳm, làm cho ta bất giác bị hấp dẫn.
Phụ thân đơn giản giới thiệu một chút. Y đối mỗi người đều thản nhiên cười, có lễ hạ thấp người. Giới thiệu đến ta, y dùng tiếng nói vững vàng gọi ta “Thiếu gia”, cũng đối ta thi lễ. Ta có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Tiếp theo, bọn ta di chuyển vào phòng.
Phụ thân ôm ta vào trong ngực, một chút một chút đùa tóc ta. Ta hơi hơi giãy dụa, cảm thấy như vậy trước mặt Trữ Viễn không tốt lắm. Nhưng mà hôm nay không biết làm sao, phụ thân thái độ kiên quyết. Càng quá đáng chính là, hắn còn vói tay vào quần áo của ta, không có hảo ý vỗ về chơi đùa qua lại bên hông ta. Thân mình ta lập tức nhuyễn xuống, mặt liền hồng lên, tay cũng không biết nên để thế nào. Ngẩng đầu cẩn thận liếc mắt Trữ Viễn đứng ở cách đó không xa một cái, phát hiện y chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ xem ta cùng phụ thân phía trước y trở thành Không khí. Ta không khỏi thả lỏng một hơi. Nhưng lại không muốn làm cho y xem ta chỉ là nam sủng của phụ thân, không khỏi giãy dụa lớn hơn chút nữa.
“Trữ Viễn, ngươi đi ra ngoài trước.”
Ta biết ta chọc giận phụ thân, bởi vì thanh âm hắn lãnh tuân khiến người khác run rẩy.
“Dạ.” Trữ Viễn thực nghe lời lui ra ngoài, còn rất cẩn thận thay bọn ta đóng cửa phòng.
Cửa vừa đóng ta bắt đầu ra sức giãy dụa, “Phụ thân, buông!”
Phụ thân không nói gì, mà là càng dùng sức giam cầm ta.
Ta rất nhanh bại trận trong trận đấu chênh lệch sức này, ta yếu đuối ngã vào lòng phụ thân, từng chút thở dốc. Phụ thân thấy ta không giãy dụa, cũng thả lỏng lực, bất quá vẫn đang hạn chế hành động của ta. Sau đó nhẹ nhàng, vùi đầu vào cổ ta hôn nhẹ.
“Phụ thân, ngươi làm sao vậy?”
“Ta mới phải hỏi ngươi, Liên Nhi, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
“Cái gì ta làm sao? Hôm nay kỳ quái chính là phụ thân mà!” Ta kinh ngạc.
“Vậy ngươi vừa mới giãy dụa như vậy——”
“Là phụ thân mà! Thế nhưng ở trước mặt người khác...... Ngươi trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy!” Ta có chút sinh khí.
Phụ thân trầm mặc trong chốc lát, thanh âm rầu rĩ truyền đến, “Là bởi vì ở trước mặt Trữ Viễn sao?”
Ta sửng sốt.
“Vì cái gì mới lần đầu tiên gặp mặt, Liên Nhi liền để ý hắn như vậy?”
Vì cái gì? Ta, ta để ý hắn thế sao? Ta không biết......
“Liên Nhi.”
“Ta không biết.” Ta thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến ngay cả chính mình cũng không nghe thấy.
Phụ thân thở dài một tiếng, vò vò tóc ta, ôn nhu như trước.”Nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết.”
Ta gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.