Chương 24: Tranh chấp
Trầm Mặc
28/10/2021
Từ quán cà phê ra Tiểu Mãn lên xe buýt về thẳng nhà. Cô thường xuyên đi xe búyt, ngắm nhìn dòng người qua lại, so với lái xe riêng, ngồi một mình , sẽ thường suy nghĩ linh tinh.
- " bố con về rồi đây"
Không hề thấy bố cô đâu nhưng lại nghe thấy giọng của người mà cô ghét nhất vọng từ cầu thang xuống" mày đã đi không ai hay thì cũng về không ai biết luôn đi, cần gì phải báo cáo"
Tiểu mãn ngay cả cái liếc cũng không dành cho bà ta mà trực tiếp đi lên nhưng đến bậc thềm cầu thang bị bà ta kéo giữ lại. Cô hất tay rút khăn giấy từ trong túi ra lau tay như động vào một thứ rất bản thỉu nào đó " bàn tay của bà làm tôi thật kinh tởm "
Dường như bà vương bị lời nói của cô chọc giận nhưng cố nín nhịn. Bà ta luôn vậy, động một tí là tức giận mà không hề có kiên nhẫn.
"Muốn gì thì cứ nói mau tôi không có thời gian cho bà.Tôi đâu có rảnh như hai mẹ con nhà bà, ăn no rỗi việc mà tiêu tiền như đốt giấy vậy, hoang phí. Tôi đang tự hỏi mình liệu có phải bố tôi không làm ăn phát đạt thì bà và trương thanh thanh có bám theo không. Có khi thanh thanh cô ta phải gọi người khác là ba hẵng nên.
Từ trước đến nay công phu chửi người của Tiểu Mãn chỉ có tăng chứ không có giảm, quả nhiên Bà Vương tứ đến mức mặt đỏ bừng, nghẹn họng không nói lên lời "mày....mày...."sau đó là dàn tiếng hét thất thanh" Aaaaaaaaa"
Tiểu Mãn khoanh tay dựa vào lan can cầu thang nhìn bà Vương bằng con mắt thú vị "diễn hay đấy,bây giờ còn chơi trò tự ngã cầu thang ư.
"Mẹ " Trương Thanh Thanh chạy tới chân cẩu thang "Hải Hà ".Ông Trương chạy tới đỡ
Cô nhướng lông mày nhìn ồ,cái này là diễn cho ba cô xem sao,nhìn cũng chân thực đấy,ít nhất thì cũng là bà ta tự mình ngã chắc đau lắm đây
Trương Thanh Thanh cố tình cho thêm dầu vào lửa,như muốn biến cô trở thành kẻ giết người không ghê tay vậy"Trương Tiểu Mãn đồ ác độc,mẹ tôi luôn coi chị như người nhà đối xử tốt với chị,vậy mà chị lại làm ra cái chuyện không bằng xúc sinh như thế này.Chị đây là không hề coi mẹ con tôi là người một nhà"
Người cô lạnh ngay cả giọng nói cũng lạnh hẳn đi"Cô tốt nhất tự nên vả vào mặt mình đi,cẩn thật tôi mà ra tay thì hủy dung cô luôn.Đúng vậy ,từ trước tới nay tôi chưa hề coi hai người là người mộ̣ nhà, bớt hoang tưởng đi"
Nhưng lần này cô không ngờ, người ăn bạt tai lại chính là cô mà người ra tay lại là bố cô.
Tiểu Mãn ôm một bên má, đôi mắt trân trân nhìn bố mình.
-"Trước đến nay, ta đã quá nuông chiều con, để cho con sinh sự như thế này, ăn nói hống hách, không coi ai ra gì, ta với mẹ con có dậy con như này hay không"
-"Nực cười, ba người quên rồi sao, chính tay ba và bà ta đã biến con thành bộ dạng này, bộ dạng không ba không mẹ dậy dỗ đấy." Nói rồi cô quay sang, ánh mắt chán ghét căm phẫn nhìn người đàn bà bên cạnh bố mình:" Vương Hả Hà, tôi nhớ những gì hôm nay bà đã làm cho tôi, coi như bà thắng lần này. Chúc bà với con gái bà được yên ổn đến khi tôi quay lại. Mong ba hạnh phúc với người đàn bà mà ba đã chọn ".
Cô chạy ra ngoài lái xe đi, những giọt nước mắt chị trực cô đi ra ngoài mà rơi ra. Cô không thể khóc trước mặt họ được. Không biết lái bao lâu, cô đỗ xe bên đường, ổn định lại tâm trạng, quay xe về nhà Mizuko.
Mizuko thấy đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Mãn, liền biết nhất định có truyện lớn xảy ra, vội vàng an ủi :
-"Mizuko à, tớ bị bỏ rơi rồi, cho tớ ở nhờ mấy hôm"
-"Cậu yên tâm, tớ luôn là chỗ dựa vững chắc của cậu"
-"Cảm ơn cậu rất nhiều".
- " bố con về rồi đây"
Không hề thấy bố cô đâu nhưng lại nghe thấy giọng của người mà cô ghét nhất vọng từ cầu thang xuống" mày đã đi không ai hay thì cũng về không ai biết luôn đi, cần gì phải báo cáo"
Tiểu mãn ngay cả cái liếc cũng không dành cho bà ta mà trực tiếp đi lên nhưng đến bậc thềm cầu thang bị bà ta kéo giữ lại. Cô hất tay rút khăn giấy từ trong túi ra lau tay như động vào một thứ rất bản thỉu nào đó " bàn tay của bà làm tôi thật kinh tởm "
Dường như bà vương bị lời nói của cô chọc giận nhưng cố nín nhịn. Bà ta luôn vậy, động một tí là tức giận mà không hề có kiên nhẫn.
"Muốn gì thì cứ nói mau tôi không có thời gian cho bà.Tôi đâu có rảnh như hai mẹ con nhà bà, ăn no rỗi việc mà tiêu tiền như đốt giấy vậy, hoang phí. Tôi đang tự hỏi mình liệu có phải bố tôi không làm ăn phát đạt thì bà và trương thanh thanh có bám theo không. Có khi thanh thanh cô ta phải gọi người khác là ba hẵng nên.
Từ trước đến nay công phu chửi người của Tiểu Mãn chỉ có tăng chứ không có giảm, quả nhiên Bà Vương tứ đến mức mặt đỏ bừng, nghẹn họng không nói lên lời "mày....mày...."sau đó là dàn tiếng hét thất thanh" Aaaaaaaaa"
Tiểu Mãn khoanh tay dựa vào lan can cầu thang nhìn bà Vương bằng con mắt thú vị "diễn hay đấy,bây giờ còn chơi trò tự ngã cầu thang ư.
"Mẹ " Trương Thanh Thanh chạy tới chân cẩu thang "Hải Hà ".Ông Trương chạy tới đỡ
Cô nhướng lông mày nhìn ồ,cái này là diễn cho ba cô xem sao,nhìn cũng chân thực đấy,ít nhất thì cũng là bà ta tự mình ngã chắc đau lắm đây
Trương Thanh Thanh cố tình cho thêm dầu vào lửa,như muốn biến cô trở thành kẻ giết người không ghê tay vậy"Trương Tiểu Mãn đồ ác độc,mẹ tôi luôn coi chị như người nhà đối xử tốt với chị,vậy mà chị lại làm ra cái chuyện không bằng xúc sinh như thế này.Chị đây là không hề coi mẹ con tôi là người một nhà"
Người cô lạnh ngay cả giọng nói cũng lạnh hẳn đi"Cô tốt nhất tự nên vả vào mặt mình đi,cẩn thật tôi mà ra tay thì hủy dung cô luôn.Đúng vậy ,từ trước tới nay tôi chưa hề coi hai người là người mộ̣ nhà, bớt hoang tưởng đi"
Nhưng lần này cô không ngờ, người ăn bạt tai lại chính là cô mà người ra tay lại là bố cô.
Tiểu Mãn ôm một bên má, đôi mắt trân trân nhìn bố mình.
-"Trước đến nay, ta đã quá nuông chiều con, để cho con sinh sự như thế này, ăn nói hống hách, không coi ai ra gì, ta với mẹ con có dậy con như này hay không"
-"Nực cười, ba người quên rồi sao, chính tay ba và bà ta đã biến con thành bộ dạng này, bộ dạng không ba không mẹ dậy dỗ đấy." Nói rồi cô quay sang, ánh mắt chán ghét căm phẫn nhìn người đàn bà bên cạnh bố mình:" Vương Hả Hà, tôi nhớ những gì hôm nay bà đã làm cho tôi, coi như bà thắng lần này. Chúc bà với con gái bà được yên ổn đến khi tôi quay lại. Mong ba hạnh phúc với người đàn bà mà ba đã chọn ".
Cô chạy ra ngoài lái xe đi, những giọt nước mắt chị trực cô đi ra ngoài mà rơi ra. Cô không thể khóc trước mặt họ được. Không biết lái bao lâu, cô đỗ xe bên đường, ổn định lại tâm trạng, quay xe về nhà Mizuko.
Mizuko thấy đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Mãn, liền biết nhất định có truyện lớn xảy ra, vội vàng an ủi :
-"Mizuko à, tớ bị bỏ rơi rồi, cho tớ ở nhờ mấy hôm"
-"Cậu yên tâm, tớ luôn là chỗ dựa vững chắc của cậu"
-"Cảm ơn cậu rất nhiều".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.