Chương 25: Về Nước
Trầm Mặc
28/10/2021
9h-Câu lạc bộ Thiên Thần
Hạo Thiên đã đến từ sớm, nhưng anh chờ đã được 1 tiếng không thấy cô đến, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa. Lòng nóng như lửa đốt. Anh biết Tiểu Mãn không phải là một người dễ bỏ cuộc. Cô sẽ không ngại khó khăn cho dù là gì, chắc chắn cô đã xảy ra chuyện rồi.
Lần này Hạo Thiên cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho cô. Nhưng đầu dây bên kia lại báo bận. Anh lại kiên trì gọi lại lần nữa.
Sau 5 cuộc như vậy, Hạo Thiên bỏ điện thoại xuống suy nghĩ thất thần.
Còn ở bên kia, Tiểu Mãn thấy cuộc gọi của Anh, nhưng lại không dám bắt máy, thậm trí cô còn tắt luôn nguồn điện thoại. Cô không có dũng cảm để nghe điện thoại, để nói chuyện với anh, sau những gì đã trải qua, hiện tại tâm lý của cô rất bất ổn, suy nghĩ sẽ tiêu cực. Cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, thật nhát gan, so với anh, đã là một ông chủ thì cô không là gì cả. Bản thân cô rõ ràng không xứng đứng chung một chỗ với anh
...........
Ngày hôm sau, sân bay quốc tế:
Mizuko vẫn không nỡ buông Tiểu Mãn ra, tay vẫn nắm chặt lấy cô:
-"Giờ cậu đi, không phải là đã giúp cho mục đích của mẹ kế cậu được hoàn thành hay sao. Hay cậu quay về nhà đi, chịu khó xuống nước xin lỗi ba cậu. Rồi ở đó hành hạ mẹ con họ."
Cô lắc nhẹ đầu, giờ cô về đó, ba cô vẫn là đứng giữa cô với Vương Hải Hà, sẽ vẫn khó xử.
-"Cuộc chiến này chưa kết thúc, mình sẽ còn quay lại đòi hết tất cả mọi thứ thuộc về mình, cậu yên tâm mình ổn. Mizuko, cậu chăm sóc tốt cho bản thân vào đấy. Ở bên này nghe ngóng tình hình, ba mình có gì không ổn, cậu phải báo ngay cho mình."
-"Mình biết rồi, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân vào đó Akoko."
-"Tất nhiên, thôi mình lên máy bay đây, đến giờ rồi."
Tiểu Mãn kéo theo hành lý vào bên trong. Cô quyết định về nước. Cô sẽ nghiêm túc hơn với bản thân để đạt được mục đích kéo 2 mẹ con nhà kia xuống.
Bên phía Hạo Thiên, sau khi nghe Tuấn Phong báo cáo, Anh tức giận nắm chặt tay lại:
-"Cậu đi rút hết đầu tư cùng các hạng mục chuẩn bị thi công với bên Trương thị. Dám bắt nạt với người phụ nữ của tôi, không nhìn xem có bao nhiêu bản lĩnh. Cậu cho báo chí tung tin về Trương Thanh Thanh, khiến cô ta chìm xuống đáy cho tôi."
Tuấn Phong thấy quả này Lão đại có vẻ giận thật rồi. Cậu cũng không ngờ được Chị dâu lại bỏ về nước. Lần này cậu cũng sẽ xả giận hộ chị dâu làm vui lòng lão đại mới được.
-"Tiểu Phong, cậu đặt cho tôi vé may bay về nước gấp, dù sao tôi cũng phải về tổng cục công ty xử lý công việc luôn."
-"Vâng" rõ ràng là về theo chị dâu.
Nếu không phải vì chị dâu thì lão đại đâu cắm chân ở công ty kashi-a lâu như vậy. Công ty cỏn con này đâu cần chủ tịch đứng ra điều hành.
--------
Mấy tiếng ngồi máy bay mỏi nhừ, xuống sân bay, Tiểu Mãn bắt xe về lại nhà cũ, chú Hoàng thỉnh thoảng vẫn cho người đến lau dọn nên mọi thứ khi cô về vẫn rất sạch sẽ. Cô chỉ cần sắp xếp mua thêm đồ về cho đầy đủ.
Ngôi nhà này từng có tiếng nói của mẹ, tiếng quát của ba và tiếng cười của cô. Sau tất cả, giờ chỉ còn là kí ức mờ nhạt trong đầu cô.
-"Sao cháu về không báo trước để chú qua sân bay đón."
Chú Hoàng đi vào nhà, hai bên tay xách theo nào là thức ăn, giầy dép quần áo.
-"Cháu cũng về đột xuất, thiết nghĩ tự đi về được nên không cần đâu ạ".
Chú không đồng tình với cô, đặt đồ lên bàn rồi vừa xếp đồ vừa trách cứ:
-"Sao tự nhiên cháu câu nệ vậy. Sao lại về đây, có phải bên nhật xảy ra chuyện gì đúng không."
-"Vâng lần này cháu về có việc muốn nhờ chú đây. Cháu tạm thời không quản bên kia được. Cháu muốn phát triển trong nước rồi thau tóm bên đó sau, nên là chú biết đấy, giờ chỉ còn nhờ vào chú thôi."
Hạo Thiên đã đến từ sớm, nhưng anh chờ đã được 1 tiếng không thấy cô đến, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa. Lòng nóng như lửa đốt. Anh biết Tiểu Mãn không phải là một người dễ bỏ cuộc. Cô sẽ không ngại khó khăn cho dù là gì, chắc chắn cô đã xảy ra chuyện rồi.
Lần này Hạo Thiên cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho cô. Nhưng đầu dây bên kia lại báo bận. Anh lại kiên trì gọi lại lần nữa.
Sau 5 cuộc như vậy, Hạo Thiên bỏ điện thoại xuống suy nghĩ thất thần.
Còn ở bên kia, Tiểu Mãn thấy cuộc gọi của Anh, nhưng lại không dám bắt máy, thậm trí cô còn tắt luôn nguồn điện thoại. Cô không có dũng cảm để nghe điện thoại, để nói chuyện với anh, sau những gì đã trải qua, hiện tại tâm lý của cô rất bất ổn, suy nghĩ sẽ tiêu cực. Cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, thật nhát gan, so với anh, đã là một ông chủ thì cô không là gì cả. Bản thân cô rõ ràng không xứng đứng chung một chỗ với anh
...........
Ngày hôm sau, sân bay quốc tế:
Mizuko vẫn không nỡ buông Tiểu Mãn ra, tay vẫn nắm chặt lấy cô:
-"Giờ cậu đi, không phải là đã giúp cho mục đích của mẹ kế cậu được hoàn thành hay sao. Hay cậu quay về nhà đi, chịu khó xuống nước xin lỗi ba cậu. Rồi ở đó hành hạ mẹ con họ."
Cô lắc nhẹ đầu, giờ cô về đó, ba cô vẫn là đứng giữa cô với Vương Hải Hà, sẽ vẫn khó xử.
-"Cuộc chiến này chưa kết thúc, mình sẽ còn quay lại đòi hết tất cả mọi thứ thuộc về mình, cậu yên tâm mình ổn. Mizuko, cậu chăm sóc tốt cho bản thân vào đấy. Ở bên này nghe ngóng tình hình, ba mình có gì không ổn, cậu phải báo ngay cho mình."
-"Mình biết rồi, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân vào đó Akoko."
-"Tất nhiên, thôi mình lên máy bay đây, đến giờ rồi."
Tiểu Mãn kéo theo hành lý vào bên trong. Cô quyết định về nước. Cô sẽ nghiêm túc hơn với bản thân để đạt được mục đích kéo 2 mẹ con nhà kia xuống.
Bên phía Hạo Thiên, sau khi nghe Tuấn Phong báo cáo, Anh tức giận nắm chặt tay lại:
-"Cậu đi rút hết đầu tư cùng các hạng mục chuẩn bị thi công với bên Trương thị. Dám bắt nạt với người phụ nữ của tôi, không nhìn xem có bao nhiêu bản lĩnh. Cậu cho báo chí tung tin về Trương Thanh Thanh, khiến cô ta chìm xuống đáy cho tôi."
Tuấn Phong thấy quả này Lão đại có vẻ giận thật rồi. Cậu cũng không ngờ được Chị dâu lại bỏ về nước. Lần này cậu cũng sẽ xả giận hộ chị dâu làm vui lòng lão đại mới được.
-"Tiểu Phong, cậu đặt cho tôi vé may bay về nước gấp, dù sao tôi cũng phải về tổng cục công ty xử lý công việc luôn."
-"Vâng" rõ ràng là về theo chị dâu.
Nếu không phải vì chị dâu thì lão đại đâu cắm chân ở công ty kashi-a lâu như vậy. Công ty cỏn con này đâu cần chủ tịch đứng ra điều hành.
--------
Mấy tiếng ngồi máy bay mỏi nhừ, xuống sân bay, Tiểu Mãn bắt xe về lại nhà cũ, chú Hoàng thỉnh thoảng vẫn cho người đến lau dọn nên mọi thứ khi cô về vẫn rất sạch sẽ. Cô chỉ cần sắp xếp mua thêm đồ về cho đầy đủ.
Ngôi nhà này từng có tiếng nói của mẹ, tiếng quát của ba và tiếng cười của cô. Sau tất cả, giờ chỉ còn là kí ức mờ nhạt trong đầu cô.
-"Sao cháu về không báo trước để chú qua sân bay đón."
Chú Hoàng đi vào nhà, hai bên tay xách theo nào là thức ăn, giầy dép quần áo.
-"Cháu cũng về đột xuất, thiết nghĩ tự đi về được nên không cần đâu ạ".
Chú không đồng tình với cô, đặt đồ lên bàn rồi vừa xếp đồ vừa trách cứ:
-"Sao tự nhiên cháu câu nệ vậy. Sao lại về đây, có phải bên nhật xảy ra chuyện gì đúng không."
-"Vâng lần này cháu về có việc muốn nhờ chú đây. Cháu tạm thời không quản bên kia được. Cháu muốn phát triển trong nước rồi thau tóm bên đó sau, nên là chú biết đấy, giờ chỉ còn nhờ vào chú thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.