Chương 3
Mặc Bảo Phi Bảo
26/05/2014
Tiếng mưa rất to, còn có
tiếng nói chuyện điện thoại ở bên cạnh, tất cả đều bị câu hỏi đơn giản này đè
xuống.
Em sống tốt chứ?
Thật ra rất tốt, làm gì có ai vì mối tình đầu thất bại mà không gượng dậy được chứ.
Bao năm trôi qua, vẫn ăn ngon ngủ ngon, vẫn đi học đi làm...
Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu, suốt một năm mình bị giám sát như thế nào, đến mức gần như phát điên, lúc đi tìm anh thì tài khoản trò chơi đã bị xóa, QQ vĩnh viễn xám xịt, thậm chí anh học đại học nào, sống ở thành phố nào cũng không biết... Nhưng dù suy nghĩ phức tạp bao nhiêu, cuối cùng phát ra vẫn là câu nói khách sáo thường gặp.
"Rất tốt." Cô nói mập mờ, lại ném ngược câu hỏi về, "Anh thì sao?"
Thấy chưa, thời gian không chỉ làm hỏng nhan sắc, còn làm cái lưỡi cũng ngắn theo.
Anh nhìn cô một cái.
Cô lại không dám nhìn vào mắt anh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh nhìn mình, trong lòng hơi chột dạ, chắc anh không hận em đấy chứ? Sau đó nghe được anh nói: "Miễn cưỡng cũng coi là tốt."
Miễn cưỡng là tốt... Miễn cưỡng cũng coi là tốt...
Gặp người xưa, kịch bản phải là "Dạo này thế nào", "Rất tốt", "Anh/Em cũng thế" chứ? Sao anh lại nói như vậy.
Cô không biết nói gì tiếp, đành cười gượng: "Khiêm tốn quá, mấy năm nay anh đúng là lên như diều gặp gió ấy."
Sau đó hai người lên xe, Tư Niệm ngồi bên trái, cách anh hai chỗ ngồi, Trình Thần thì ngồi ở kia nói chuyện phiếm với nhà sản xuất. Nghe lời anh nói mới biết hóa ra anh cũng đang ở Thượng Hải, hơn nữa còn dọn tới từ năm, sáu năm trước, nhà hai người ở cùng một khu, đi xe chắc cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Lúc nghe được tin này cô có chút kinh ngạc.
Mọi người nói xem thế giới này cuối cùng lớn cỡ nào, lúc trước đều ở Bắc Kinh, hôm nay cùng ở Thượng Hải, nhưng cô vẫn không tìm được anh. Ngược lại cũng thật nhỏ bé, lại có thể gặp nhau như vậy.
Nhưng vì sao anh nhận ra cô?
Cô liếc Trình Thần, vỗ vỗ thành ghế, tỏ vẻ đã đến nhà mình rồi.
.
Vì tránh gặp lại rồi xấu hổ, cô từ chối quảng cáo, clip cùng với các loại chương trình.
Tóm lại, chỉ cần là cơ hội có thể phải chạm mặt Trình Thần cô đều từ chối.
Cuối cùng sao anh lại nhận ra cô chứ?
Tư Niệm cầm cốc nước lên, nghĩ nát óc vẫn không ra đáp án, lại uống một ngụm nữa, chuyển sang vấn đề khác.
Rốt cục anh thất vọng hay là vui mừng khi nhìn thấy cô?
Trên TV đang chiếu 'Phi Thành Vật Nhiễu [1]', MC cười rất tươi, có điều không biết đang nói gì nữa. Dù biết hầu hết đều là lăng xê, cô vẫn thích xem những chương trình vui vẻ thế này, que sáng được lôi ra, cả nam lẫn nữ đều nói những lời mà bình thường không dám nói.
Tầm mười phút sau đã quyết định xong, làm gì có chỗ nào có nhiều tình yêu sét đánh như thế chứ...
Cô đang đắm chìm trong cảm xúc với Trình Thần, đúng lúc liều mạng uống nước thì chuông cửa vang lên, còn chưa kịp đứng dậy, người ngoài cửa đã mất bình tĩnh đập cửa.
Tư Niệm ra mở cửa, ngoài cửa là một đôi vợ chồng già đang lạnh lẽo nhìn cô: "Này cô, nước nhà cô tràn rồi."
"Ở đâu ạ?" Vừa nói xong, cô đã nhìn thấy hình như có một tầng nước trên lớp gạch men sứ ở bếp, bật đèn lên xem, quả thật nước bị tràn ra, có lẽ là ban nãy quên vặn vòi.
Sau một hồi dọn dẹp bận rộn, Tư Niệm vẫn còn đang mặc đồ ngủ đã bị đôi vợ chồng già kia hùng hổ kéo xuống tầng dưới.
Trần nhà dưới bếp của cô đã bị dột, cũng may phát hiện kịp thời nên chỉ hơi có chút nước nhỏ giọt.
Cô đương nhiên sẽ phải chủ động bồi thường cho những tổn thất do sai lầm của mình gây ra. Chỉ không ngờ những người này không để ý tấm lòng của cô, nói cả căn bếp đều bị dột rồi, còn bảo vì trần nhà bị dột làm những đồ gia dụng trong nhà họ bị ẩm, phải đổi toàn bộ, mới hoàn toàn, còn phải trát phấn cả căn nhà, giấy dán tường cũng phải thay...
Nhưng trên vách trần màu vàng này cũng chỉ có mấy chỗ dột nhỏ thôi mà.
Bắt đền thế này chẳng phải là lừa đảo sao?
Nhưng trước mặt là một đôi vợ chồng hơn bảy mươi tuổi, còn có một đống hàng xóm đứng ngoài cửa xem kịch vui, cô không có cách nào nói nên lời... Không ngờ đúng lúc khó khăn này điện thoại lại đổ chuông.
"Sao thế?" Cô lấy điện thoại ra, hỏi nhỏ.
"Phim làm xong rồi, nhanh tới xác nhận đi."
"... Mai được không?" Cô thật sự không tin rằng mình có thể thoát khỏi trận địa này.
"Nhanh tới đi, lúc giữa quá trình cô toàn xin nghỉ phép, lẽ nào đến lúc làm xong rồi còn không qua xem à?" Nhà sản xuất chém nhanh diệt gọn, còn thêm một câu, "Sáng sớm mai đạo diễn đi rồi, dù phòng cô cháy hay dột cũng phải đến, xin cô đấy Tiểu M. Đúng rồi, mua cơm tối cho chúng tôi nữa nhé, ở đây có mười ba người."
"..."
Đầu dây bên kia rất ồn ào, cô ở bên này có cách nào chạy thoát đây?
Cuối cùng đành nói mình có việc gấp, bị bọn họ ép buộc đành phải giao chìa khóa cửa chống trộm ra, chạy khỏi đám người.
Giờ này là giờ cao điểm của các cửa hàng cơm, lúc vào tiệm cô lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn quyết định xếp hàng chờ gọi món. Khi cô cầm menu lên, người bán nghe nói là mua cho mười ba người liền lập tức vui vẻ nêu tên món ăn.
Cô chọn món Sơn Thành Mao Huyết Vượng [2], nghĩ rằng ngày xưa Trình Thần rất thích ăn món này.
Dù sao chọn nhiều món như vậy, thêm một món nữa thì có là gì.
Cơm cho mười ba người xếp trong bốn chiếc túi lớn, lái xe taxi giúp cô xách còn đùa: "Cô đang dọn cả tiệm cơm về nhà đấy à? Cô gái, tôi đói sắp chết rồi, chở đống thức ăn này của cô tới nơi quả là khổ sở."
Đến lúc mọi người nhìn thấy đồ ăn cũng đều kinh ngạc.
Trong lúc mọi người bổ nhào vào liên tục nói "Tư Niệm tớ yêu cậu", cô vô ý cố tình nhìn qua phòng cắt ghép. Cửa hơi mở, từ vị trí này có thể nhìn được hai bóng lưng, lúc này hai bóng lưng ấy vẫn đang chỉnh sửa quảng cáo. Chỉ cách có một cánh cửa thôi nhưng bên ngoài thì ồn ào, còn bên trong lại quá yên tĩnh.
"Đạo diễn Trình." Nhà sản xuất đổ một cái tô lớn nhất ra, "Tiểu M của chúng ta quả là quá mạnh mẽ, Tô Mao Huyết Vượng lớn thế cũng dám gói lại, không chừng sáng mai cái taxi kia mới bay hết mùi."
Trình Thần nói nhỏ với biên tập cắt ghép hai câu, đứng dậy đi tới: "Tôi thích ăn món này nhất."
"Trùng hợp thế à?" Nhà sản xuất cười ha ha, "Đây là duyên phận rồi."
...
Mọi người không hiểu gì, quay đầu nhìn nhà sản xuất đang cười gian.
Trình Thần tiện tay đóng nắp bút lại, nhét vào túi quần jean, nói với Tư Niệm: "Cũng tạm được rồi, em xem trước đi."
Tư Niệm im lặng, nghiêm túc nói: "Đạo diễn Trình vất vả rồi."
Một lúc sau cô mới nhớ ra thế cục rối rắm hiện tại ở nhà, chìa khóa cửa chống trộm vẫn đang ở trong tay cặp vợ chồng già. Dù an toàn, cửa nhà cô có hai lớp, nhưng chìa khóa ngoài ở trong tay người ta, cũng không biết phải đồng ý bao nhiêu hiệp nghị không bình đẳng mới được vào nhà nữa...
Quan trọng là Coca vẫn bị nhốt trong phòng ngủ, chưa kịp cho ăn, không biết liệu có đói đến phát điên hay không?
Cô gần đây hay phải xử lý những tranh chấp nhỏ như thế này, lần nào cũng dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng đôi vợ chồng này đòi hỏi rất nhiều, gần như tốn mất ba, bốn tháng lương của cô. Nếu không đồng ý, có khi ngày nào họ cũng làm ầm lên, cô sẽ không ngày nào được yên tĩnh? Nếu đồng ý với loại điều kiện này, không chừng sẽ bị tất cả bạn bè xem thường, mấy năm học luật đều công cốc.
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái, tựa vào lan can trên sân thượng, khổ sở suy tư.
Quan trọng là nếu Coca đói quá sẽ tức giận, sẽ cắn xé chăn màn.
Sân thượng này ở ngay bên đường Thái Khang, qua mấy khe hở có thể nhìn rất nhiều cảnh đẹp. Cô nhìn mấy quán bar huyên náo đối diện, nghĩ đến tối về còn gặp rắc rối lại càng buồn bã hơn.
Có vài người lên sân thượng, thấy Tư Niệm đang ở đây, mắt nhìn mấy quán bar chằm chằm, lập tức vui vẻ: "Xem ra cuộc sống về đêm của Miss rất phong phú nhỉ?"
Tư Niệm uất ức ngẩng đầu, nhìn bọn họ đều ăn uống no nê, thật sự tức mà không đánh được. Nhưng vừa nhìn thấy Trình Thần và một người đàn ông khác đi tới thì lửa giận đã biến mất.
Trình Thần không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều là anh nghe người khác nói.
Cũng không biết ai nhắc đến chuyện thú cưng, nhà sản xuất liền nhắc đến chuyện trong nhà Trình Thần có một con chó vàng Shepherd rất to, Trình Thần cười cười: "Mấy ngày nay ra ngoài còn chưa biết nhờ cậy ai đây này, nó không thích ở trong tiệm thú cưng lắm."
"Miss chứ còn ai." Nhà sản xuất thuận miệng nói, "Nhà hai người không phải rất gần nhau à? Đưa qua cũng tiện."
...
Ngài nói thì hay rồi.
Tư Niệm và Trình Thần nhìn nhau một cái, khách khí cười cười: "Khó lắm, nhà nuôi mèo mà." Cô cố gắng ra vẻ chân thành, "Mèo chó ghét nhau... Anh không có bạn bè nào khác à?"
Tay anh cầm bia, sắp đưa đến miệng lại dừng, mỉm cười: "Đều là đàn ông, không cẩn thận lắm."
Đều là đàn ông? A, đều là... đàn ông.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Được rồi, coi như em nợ anh: "Vậy được, em sẽ xem xem có nhờ bạn mình trông hộ em con mèo trong hai ngày được hay không."
- Chú thích:
[1] Phi Thành Vật Nhiễu: Một gameshow ở Thượng Hải, nói về tình yêu và hôn nhân, trong chương trình này có một màn là chọn 10 chàng trai và 10 cô gái đứng tranh luận với nhau. Các cô gái này đều cầm đèn và sẽ điểm số của các chàng trai sẽ được tính bằng số lượng đèn sáng lên. Hình như là cả 10 chàng trai và 10 cô gái này đều là diễn viên được thuê đến thì phải.
[2] Sơn Thành Mao Huyết Vượng: Món ăn làm từ tiết vịt, chân giò,... Chắc khá giống món tiết canh ấy.
[3] Shepherd:
Em sống tốt chứ?
Thật ra rất tốt, làm gì có ai vì mối tình đầu thất bại mà không gượng dậy được chứ.
Bao năm trôi qua, vẫn ăn ngon ngủ ngon, vẫn đi học đi làm...
Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu, suốt một năm mình bị giám sát như thế nào, đến mức gần như phát điên, lúc đi tìm anh thì tài khoản trò chơi đã bị xóa, QQ vĩnh viễn xám xịt, thậm chí anh học đại học nào, sống ở thành phố nào cũng không biết... Nhưng dù suy nghĩ phức tạp bao nhiêu, cuối cùng phát ra vẫn là câu nói khách sáo thường gặp.
"Rất tốt." Cô nói mập mờ, lại ném ngược câu hỏi về, "Anh thì sao?"
Thấy chưa, thời gian không chỉ làm hỏng nhan sắc, còn làm cái lưỡi cũng ngắn theo.
Anh nhìn cô một cái.
Cô lại không dám nhìn vào mắt anh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh nhìn mình, trong lòng hơi chột dạ, chắc anh không hận em đấy chứ? Sau đó nghe được anh nói: "Miễn cưỡng cũng coi là tốt."
Miễn cưỡng là tốt... Miễn cưỡng cũng coi là tốt...
Gặp người xưa, kịch bản phải là "Dạo này thế nào", "Rất tốt", "Anh/Em cũng thế" chứ? Sao anh lại nói như vậy.
Cô không biết nói gì tiếp, đành cười gượng: "Khiêm tốn quá, mấy năm nay anh đúng là lên như diều gặp gió ấy."
Sau đó hai người lên xe, Tư Niệm ngồi bên trái, cách anh hai chỗ ngồi, Trình Thần thì ngồi ở kia nói chuyện phiếm với nhà sản xuất. Nghe lời anh nói mới biết hóa ra anh cũng đang ở Thượng Hải, hơn nữa còn dọn tới từ năm, sáu năm trước, nhà hai người ở cùng một khu, đi xe chắc cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Lúc nghe được tin này cô có chút kinh ngạc.
Mọi người nói xem thế giới này cuối cùng lớn cỡ nào, lúc trước đều ở Bắc Kinh, hôm nay cùng ở Thượng Hải, nhưng cô vẫn không tìm được anh. Ngược lại cũng thật nhỏ bé, lại có thể gặp nhau như vậy.
Nhưng vì sao anh nhận ra cô?
Cô liếc Trình Thần, vỗ vỗ thành ghế, tỏ vẻ đã đến nhà mình rồi.
.
Vì tránh gặp lại rồi xấu hổ, cô từ chối quảng cáo, clip cùng với các loại chương trình.
Tóm lại, chỉ cần là cơ hội có thể phải chạm mặt Trình Thần cô đều từ chối.
Cuối cùng sao anh lại nhận ra cô chứ?
Tư Niệm cầm cốc nước lên, nghĩ nát óc vẫn không ra đáp án, lại uống một ngụm nữa, chuyển sang vấn đề khác.
Rốt cục anh thất vọng hay là vui mừng khi nhìn thấy cô?
Trên TV đang chiếu 'Phi Thành Vật Nhiễu [1]', MC cười rất tươi, có điều không biết đang nói gì nữa. Dù biết hầu hết đều là lăng xê, cô vẫn thích xem những chương trình vui vẻ thế này, que sáng được lôi ra, cả nam lẫn nữ đều nói những lời mà bình thường không dám nói.
Tầm mười phút sau đã quyết định xong, làm gì có chỗ nào có nhiều tình yêu sét đánh như thế chứ...
Cô đang đắm chìm trong cảm xúc với Trình Thần, đúng lúc liều mạng uống nước thì chuông cửa vang lên, còn chưa kịp đứng dậy, người ngoài cửa đã mất bình tĩnh đập cửa.
Tư Niệm ra mở cửa, ngoài cửa là một đôi vợ chồng già đang lạnh lẽo nhìn cô: "Này cô, nước nhà cô tràn rồi."
"Ở đâu ạ?" Vừa nói xong, cô đã nhìn thấy hình như có một tầng nước trên lớp gạch men sứ ở bếp, bật đèn lên xem, quả thật nước bị tràn ra, có lẽ là ban nãy quên vặn vòi.
Sau một hồi dọn dẹp bận rộn, Tư Niệm vẫn còn đang mặc đồ ngủ đã bị đôi vợ chồng già kia hùng hổ kéo xuống tầng dưới.
Trần nhà dưới bếp của cô đã bị dột, cũng may phát hiện kịp thời nên chỉ hơi có chút nước nhỏ giọt.
Cô đương nhiên sẽ phải chủ động bồi thường cho những tổn thất do sai lầm của mình gây ra. Chỉ không ngờ những người này không để ý tấm lòng của cô, nói cả căn bếp đều bị dột rồi, còn bảo vì trần nhà bị dột làm những đồ gia dụng trong nhà họ bị ẩm, phải đổi toàn bộ, mới hoàn toàn, còn phải trát phấn cả căn nhà, giấy dán tường cũng phải thay...
Nhưng trên vách trần màu vàng này cũng chỉ có mấy chỗ dột nhỏ thôi mà.
Bắt đền thế này chẳng phải là lừa đảo sao?
Nhưng trước mặt là một đôi vợ chồng hơn bảy mươi tuổi, còn có một đống hàng xóm đứng ngoài cửa xem kịch vui, cô không có cách nào nói nên lời... Không ngờ đúng lúc khó khăn này điện thoại lại đổ chuông.
"Sao thế?" Cô lấy điện thoại ra, hỏi nhỏ.
"Phim làm xong rồi, nhanh tới xác nhận đi."
"... Mai được không?" Cô thật sự không tin rằng mình có thể thoát khỏi trận địa này.
"Nhanh tới đi, lúc giữa quá trình cô toàn xin nghỉ phép, lẽ nào đến lúc làm xong rồi còn không qua xem à?" Nhà sản xuất chém nhanh diệt gọn, còn thêm một câu, "Sáng sớm mai đạo diễn đi rồi, dù phòng cô cháy hay dột cũng phải đến, xin cô đấy Tiểu M. Đúng rồi, mua cơm tối cho chúng tôi nữa nhé, ở đây có mười ba người."
"..."
Đầu dây bên kia rất ồn ào, cô ở bên này có cách nào chạy thoát đây?
Cuối cùng đành nói mình có việc gấp, bị bọn họ ép buộc đành phải giao chìa khóa cửa chống trộm ra, chạy khỏi đám người.
Giờ này là giờ cao điểm của các cửa hàng cơm, lúc vào tiệm cô lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn quyết định xếp hàng chờ gọi món. Khi cô cầm menu lên, người bán nghe nói là mua cho mười ba người liền lập tức vui vẻ nêu tên món ăn.
Cô chọn món Sơn Thành Mao Huyết Vượng [2], nghĩ rằng ngày xưa Trình Thần rất thích ăn món này.
Dù sao chọn nhiều món như vậy, thêm một món nữa thì có là gì.
Cơm cho mười ba người xếp trong bốn chiếc túi lớn, lái xe taxi giúp cô xách còn đùa: "Cô đang dọn cả tiệm cơm về nhà đấy à? Cô gái, tôi đói sắp chết rồi, chở đống thức ăn này của cô tới nơi quả là khổ sở."
Đến lúc mọi người nhìn thấy đồ ăn cũng đều kinh ngạc.
Trong lúc mọi người bổ nhào vào liên tục nói "Tư Niệm tớ yêu cậu", cô vô ý cố tình nhìn qua phòng cắt ghép. Cửa hơi mở, từ vị trí này có thể nhìn được hai bóng lưng, lúc này hai bóng lưng ấy vẫn đang chỉnh sửa quảng cáo. Chỉ cách có một cánh cửa thôi nhưng bên ngoài thì ồn ào, còn bên trong lại quá yên tĩnh.
"Đạo diễn Trình." Nhà sản xuất đổ một cái tô lớn nhất ra, "Tiểu M của chúng ta quả là quá mạnh mẽ, Tô Mao Huyết Vượng lớn thế cũng dám gói lại, không chừng sáng mai cái taxi kia mới bay hết mùi."
Trình Thần nói nhỏ với biên tập cắt ghép hai câu, đứng dậy đi tới: "Tôi thích ăn món này nhất."
"Trùng hợp thế à?" Nhà sản xuất cười ha ha, "Đây là duyên phận rồi."
...
Mọi người không hiểu gì, quay đầu nhìn nhà sản xuất đang cười gian.
Trình Thần tiện tay đóng nắp bút lại, nhét vào túi quần jean, nói với Tư Niệm: "Cũng tạm được rồi, em xem trước đi."
Tư Niệm im lặng, nghiêm túc nói: "Đạo diễn Trình vất vả rồi."
Một lúc sau cô mới nhớ ra thế cục rối rắm hiện tại ở nhà, chìa khóa cửa chống trộm vẫn đang ở trong tay cặp vợ chồng già. Dù an toàn, cửa nhà cô có hai lớp, nhưng chìa khóa ngoài ở trong tay người ta, cũng không biết phải đồng ý bao nhiêu hiệp nghị không bình đẳng mới được vào nhà nữa...
Quan trọng là Coca vẫn bị nhốt trong phòng ngủ, chưa kịp cho ăn, không biết liệu có đói đến phát điên hay không?
Cô gần đây hay phải xử lý những tranh chấp nhỏ như thế này, lần nào cũng dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng đôi vợ chồng này đòi hỏi rất nhiều, gần như tốn mất ba, bốn tháng lương của cô. Nếu không đồng ý, có khi ngày nào họ cũng làm ầm lên, cô sẽ không ngày nào được yên tĩnh? Nếu đồng ý với loại điều kiện này, không chừng sẽ bị tất cả bạn bè xem thường, mấy năm học luật đều công cốc.
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái, tựa vào lan can trên sân thượng, khổ sở suy tư.
Quan trọng là nếu Coca đói quá sẽ tức giận, sẽ cắn xé chăn màn.
Sân thượng này ở ngay bên đường Thái Khang, qua mấy khe hở có thể nhìn rất nhiều cảnh đẹp. Cô nhìn mấy quán bar huyên náo đối diện, nghĩ đến tối về còn gặp rắc rối lại càng buồn bã hơn.
Có vài người lên sân thượng, thấy Tư Niệm đang ở đây, mắt nhìn mấy quán bar chằm chằm, lập tức vui vẻ: "Xem ra cuộc sống về đêm của Miss rất phong phú nhỉ?"
Tư Niệm uất ức ngẩng đầu, nhìn bọn họ đều ăn uống no nê, thật sự tức mà không đánh được. Nhưng vừa nhìn thấy Trình Thần và một người đàn ông khác đi tới thì lửa giận đã biến mất.
Trình Thần không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều là anh nghe người khác nói.
Cũng không biết ai nhắc đến chuyện thú cưng, nhà sản xuất liền nhắc đến chuyện trong nhà Trình Thần có một con chó vàng Shepherd rất to, Trình Thần cười cười: "Mấy ngày nay ra ngoài còn chưa biết nhờ cậy ai đây này, nó không thích ở trong tiệm thú cưng lắm."
"Miss chứ còn ai." Nhà sản xuất thuận miệng nói, "Nhà hai người không phải rất gần nhau à? Đưa qua cũng tiện."
...
Ngài nói thì hay rồi.
Tư Niệm và Trình Thần nhìn nhau một cái, khách khí cười cười: "Khó lắm, nhà nuôi mèo mà." Cô cố gắng ra vẻ chân thành, "Mèo chó ghét nhau... Anh không có bạn bè nào khác à?"
Tay anh cầm bia, sắp đưa đến miệng lại dừng, mỉm cười: "Đều là đàn ông, không cẩn thận lắm."
Đều là đàn ông? A, đều là... đàn ông.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Được rồi, coi như em nợ anh: "Vậy được, em sẽ xem xem có nhờ bạn mình trông hộ em con mèo trong hai ngày được hay không."
- Chú thích:
[1] Phi Thành Vật Nhiễu: Một gameshow ở Thượng Hải, nói về tình yêu và hôn nhân, trong chương trình này có một màn là chọn 10 chàng trai và 10 cô gái đứng tranh luận với nhau. Các cô gái này đều cầm đèn và sẽ điểm số của các chàng trai sẽ được tính bằng số lượng đèn sáng lên. Hình như là cả 10 chàng trai và 10 cô gái này đều là diễn viên được thuê đến thì phải.
[2] Sơn Thành Mao Huyết Vượng: Món ăn làm từ tiết vịt, chân giò,... Chắc khá giống món tiết canh ấy.
[3] Shepherd:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.