Mãi Nhớ

Chương 4

Mặc Bảo Phi Bảo

02/07/2013

Cuối cùng, sau khi hai trao đổi rất nhiều chuyện cần chú ý xong, cô mới phát hiện đêm nay anh sẽ bay, nói cách khác, con chó kia nhất định phải được đưa đến nhà mình trong đêm nay.

Nhưng vấn đề là giờ cô còn không có chìa khóa nhà.

Trình Thần lôi chìa khóa xe từ trong túi quần ra, cô mới ấp úng nói: "Đưa chó sang cũng không sao, nhưng cho em hai tiếng để xử lý việc riêng đã."

Không biết vì sao lại không muốn anh biết tình trạng quẫn bách của mình.

Tiếng mở khóa nhẹ nhàng vang lên.

Trình Thần giúp cô mở cửa chỗ tay lái phụ rồi bảo: "Sao thế? Có phải không tiện không?"

"Cũng không phải." Cô nói tiếp, "Trong nhà có vài người, em phải giải quyết xong mới để anh tới được."

Còn cần trấn an Coca nữa.

Trình Thần ra hiệu cho cô lên xe: "Để anh đưa em về, đằng nào cũng tiện đường."

Quả thật là tiện đường, hơn nữa sẽ giải quyết được vấn đề sớm hơn, anh cũng đưa chó sang sớm hơn.

Tư Niệm nghĩ vậy bèn không từ chối.

Trình Thần giúp cô đóng cửa rồi đi sang phía bên kia chiếc xe. Xe vừa chuyển bánh, tiếng nhạc đã tự động phát ra. Tiết tấu yên bình, chỉ có tiếng đàn ghita đơn giản, còn có giọng một cô gái đang nhẹ nhàng hát một bài hát nước ngoài.

Cô không nghe được lời bài hát, chỉ cảm thấy giai điệu rất dịu dàng.

Trên đường những cột đèn sáng trưng, từng cái từng cái xẹt qua cửa sổ.

Trình Thần vẫn không nói lời nào, cô cũng thật sự nhàm chán, bèn cầm lấy kịch bản đặt trước ghế phụ đọc từ đầu đến cuối, cực kỳ chăm chú.

Lúc cô gập quyển kịch bản lại mới nhìn thấy phần chi tiết liên hệ được in đằng sau.

Rất đơn giản, bình thường, để phòng khi làm việc lại không tìm được người, đều phải in sẵn cách liên lạc.

Mọi khi cô cũng không chú ý, giờ nhìn kỹ liền bị một cái tên làm cho giật mình.

Thứ ba: Tư Niệm.

Cùng số điện thoại di động.

Hóa ra, hóa anh thấy được lâu rồi.

Tư Niệm nhìn tên mình chằm chằm, người lập tức nóng bừng lên. Ở buổi họp đầu tiên anh cũng đọc kịch bản này, hình như không biết gì, có lẽ là do những màn lúc sau mới khiến anh nghĩ ra rồi nhận ra đó là cô.

Cô đặt kịch bản xuống phía sau, lặng lẽ nhìn anh.

Trình Thần đang nhìn gương sau, lái xe đi qua cầu, đột nhiên hỏi cô: "Đến chỗ đường giao tiếp theo thì rẽ phải à?"

Cô ừ theo bản năng, đến lúc xe đi qua đường giao thì trùng hợp nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa: "Em muốn mua mấy thứ, anh thả em ở đây được rồi."

Phía trước là cửa hàng tạp hóa, cách nhà chỉ khoảng năm phút đi bộ.

Còn có thể mua vài món đồ bày tỏ thành ý của mình.

Trình Thần phanh xe lại: "Có phải thật sự không tiện không? Nếu làm em khó xử thì thôi vậy."

Chiếc xe dừng ngay trước cửa hàng tạp hóa.

Cô lại sửng sốt.

Ban đầu thì bảo về nhà xử lý việc riêng, giờ còn cố tình không để anh đưa về tận nhà... Hóa ra anh hiểu nhầm trong nhà mình có người?

"Không có gì không tiện đâu." Cô giả bộ nhìn ra ngoài, nhưng thật ra là nhìn bóng của anh in trên cửa sổ, "Chỉ là có chút hiểu lầm với hàng xóm, phải xử lý cho xong đã."



Anh nghiêng đầu, nhìn cô một cái.

Ánh mắt anh cô không nhìn rõ, lại khiến lòng cô rạo rực: "Chờ điện thoại của em, khi nào em xử lý xong sẽ gọi cho anh."

Nói xong lập tức xuống xe, đầu cũng không dám quay lại, sải bước đi vào cửa hàng.

Vụ việc này không đơn giản như cô nghĩ.

Hai vợ chồng kia gọi ba đứa con gái với con rể đến, tám người bao vây cô ở cửa ra vào, nói năng hùng hồn, khiến cô bị ảo giác đang đứng trước mặt "liên minh tám nước"... Tuy cô có thể cãi lại nhưng cũng không địch nổi tám người luân phiên ra trận kia, trong lòng liên tục ân hận, sớm biết thế này đã gọi hết mấy đứa kia đến, ít nhất cũng tăng thêm khí thế.

Hai giờ nhanh chóng trôi qua, tám người trước mặt vẫn không chịu nhún nhường, cô nhìn thời gian, càng lúc càng gấp.

Vốn nghĩ dù sao cũng là hàng xóm, để chìa khóa lại cho người ta để tỏ vẻ thành ý, giờ xem ra là mua dây buộc mình rồi.

Sợ Trình Thần đợi lâu quá sẽ làm lỡ chuyến bay, cô đành lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho Trình Thần: Có lẽ anh phải đợi thêm một lát, chuyện ở đây vẫn chưa xong.

Lập tức có tin nhắn trả lời: Anh đang ở dưới nhà, em ở tầng mấy?

Cô do dự một lát, lại trả lời: Em ở tầng mười ba, nhưng giờ đang ở dưới tầng mười hai, nếu không thì anh cứ đưa con chó lên nhà trước đi.

Cô nghĩ anh sẽ lên nhà giao hàng luôn, thế nên khi một con chó shepherd chui ra khỏi thang máy cô cảm thấy rất khó tin. Trình Thần bước ra từ thang máy, bởi vì thân thể anh cao to, dưới ngọn đèn vàng ở hành lang nhìn cực bắt mắt.

Tư Niệm bị mắng chửi suốt hai tiếng, thấy anh cười với mình lập tức tự động chạy đến sau lưng anh.

Con shepherd ngửi ngửi cô, sau đó ra sức vẫy vẫy đuôi...

Cô nhe răng cười, xoa đầu nó.

Con chó này không tệ, biết phân biệt tốt xấu.

Trình Thần không vòng vo gì hết, thẳng thắn bảo muốn vào xem tổn thất thế nào.

Mọi người đã chuẩn bị kĩ càng, lập tức cho anh đi vào. Nóc nhà chỉ có vài giọt nước, dưới sàn lại khoa trương đặt mười cái xô nhựa, cái nào cũng tràn nước, có vẻ rất thê thảm.

Tư Niệm nhíu mày, người nhà này nên phụ trách phần đạo cụ trong đoàn làm phim, trông rất thật.

Trình Thần lại chỉ ngẩng đầu lên nhìn: "Mai tôi sẽ mời người đến kiểm tra, đợi khi có báo cáo chi tiết rồi chúng ta lại nói chuyện bồi thường."

Nói xong, anh tháo kính xuống, gập lại bỏ vào túi áo sơ mi.

Chỉ bằng một động tác đã giải quyết xong.

Anh dắt chó đi ra ngoài, Tư Niệm vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng rất biết thời biết thế đi theo anh.

Mọi người sửng sốt ba giây, lập tức hiểu ra một sự thật rằng chỉ cần có người đàn ông này ở đây, họ nhất định sẽ không chiếm được chút lợi lộc gì, không chừng còn không có tý bồi thường nào, khí thế cũng bớt đi không ít. Mắt thấy hai người đã bước vào thang máy, bà cụ vội vàng xông lên chặn cửa, cười bảo đều là hàng xóm cả, có chuyện gì cũng dễ dàng giải quyết.

Thế là cục diện mà Tư Niệm cố gắng suốt hai giờ cũng không có tý tiến triển nào lại được Trình Thần giải quyết trong hai phút...

Đến khi cô đã về nhà vẫn không nhịn được phải cảm thán.

"Bọn họ thấy em chỉ là một cô gái nên muốn bắt nạt thôi." Trình Thần ngồi xổm xuống, tháo dây đeo trên cổ con chó xuống, "Đôi khi vẫn cần đàn ông để giải quyết vấn đề."

Đạo lý này cô làm sao có thể không biết.

Chỉ là không cần thiết, muốn tự mình giải quyết vấn đề.

Con shepherd được tự do lập tức chạy khắp nhà. Ngửi chỗ này lại ngửi chỗ kia, chẳng sợ người lạ chút nào.

Cô đi đến phòng bếp định rót nước cho anh, lại nhớ ra trong bình đã hết nước, đành mở tủ lạnh: "Em giờ chỉ có cocacola thôi, hay anh đợi một chút, em đi xuống mua cho anh cái gì khác để uống nhé?"

Người bên ngoài không trả lời ngay, cô vịn vào cửa tủ lạnh, thò đầu ra nhìn phòng khách.

"Không sao, cocacola cũng được, giờ thỉnh thoảng anh cũng uống."



Anh đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêng người bật đèn tường, khiến cái bóng kéo dài ra. Con chó hình như đã chạy đủ rồi, giờ ngoan ngoãn tựa vào chân anh, một người một chó, thoải mái như ở nhà...

Tư Niệm ờ một tiếng, xoay người lấy cocacola ra với hai chiếc cốc.

Chai nước để ở ngăn lạnh nên ẩm ướt làm lòng bàn tay cô cũng ẩm ướt theo.

Vì sợ ga giường bị mèo cào nát, cô đặt cocacola lên bàn uống nước, sau đó ôm mèo đi vào bếp, chờ nó ăn uống no đủ rồi mới ôm về phòng khách.

"Tính con mèo nhà em không tốt, anh cẩn thận bị cào." Cô giải thích, có chút ngượng ngùng.

Mọi người nhìn, chó nhà người ta ngoan ngoãn thế kia...

Đang xấu hổ về phương thức giáo dục của mình, Coca vốn đang nằm trong ngực cô đột nhiên "meow" một tiếng, xù lông lên... Cô giật mình nên lỏng tay, một bóng trắng nhào đến chỗ con chó.

Thôi rồi.

Tư Niệm đuổi theo theo phản xạ, nhưng đúng lúc sắp bắt được mèo thì Trình Thần đã vươn tay ra túm cổ con mèo kia, tách nó với con chó ra, tay còn lại vững vàng đỡ Tư Niệm suýt ngã.

Một người một mèo đã bị chế trụ thành công.

Cái bóng trắng kia vẫn hung dữ vươn vuốt về phía anh.

Tư Niệm cảm nhận được độ ấm ở lòng bàn tay anh, có chút sợ hãi, cứ nghĩ anh sẽ buông mình ra trước, không ngờ anh lại nhìn mèo chằm chằm trước, nghiêm túc nhíu mày.

Sau hai giây, Coca vô địch vũ trụ đã bại hoàn toàn, nịnh nót ve vẩy đuôi.

...

"Chỉ là hổ giấy thôi." Anh cười cười kết luận, mắt nhìn Tư Niệm.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, lại có sự vui vẻ rất ấm áp.

Tư Niệm sững sờ, ngẩn người nhìn anh. Vẫn vậy, người này lúc cười với không cười hoàn toàn khác nhau. Nếu những người ban nãy nhìn được nụ cười này chắc cũng không sợ anh như thế.

Anh buông tay ra, cô vội vàng đứng thẳng lên, rót cocacola vào cốc, đưa cho anh.

Tiếng bọt sủi vang lên, trào lên tận đỉnh cốc, vô cùng vui vẻ.

Ban nãy là lần đầu tiên cô chăm chú nhìn anh, một anh chân thật, ngoài ngũ quan đã quá quen thuộc thì cái gì cũng lạ lẫm hết.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, đó là người mình từng yêu mến, là tình yêu mà đời này không có cái thứ hai, giờ vẫn có thể nhớ rõ từng câu người đó đã nói.

Nhưng dù là cách nói chuyện, cách ngồi, thậm chí cách người đó đỡ mình cũng đều lạ lẫm.

Hai người nói chuyện thật bình thường.

Không nhắc gì đến chuyện cũ, chỉ xoay quanh chuyện công việc.

Coca cứ tựa vào đùi anh mà ngủ, quả thật là đã quên mất chủ nhân hằng ngày vẫn cho mình ăn no uống đủ.

Còn con shepherd kia thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu, ngửi ngửi mèo, lại nhìn Tư Niệm, sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp...

Cho đến khi đã tiễn Trình Thần xong, cô ngã xuống giường, chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, lập tức gửi tin nhắn cho anh: Quên không hỏi, chó của anh tên là gì?

Mơ mơ màng màng đợi thật lâu, lòng bàn tay đột nhiên rung lên.

Chỉ có một chữ: Sprite.

Cô nhìn điện thoại, lập tức shutdown.

Khi đó cô thích nhất là nằm ngửa trên sân thượng, mặc kệ lúc đó là giữa hè nóng nực hay giữa động rét buốt, liên tục uống cocacola, còn anh ở đầu dây bên kia nói cocacola có hại cho sức khỏe như thế nọ như thế kia, nghiêm túc cấm cô uống. Cuối cùng làm cô cáu, cương quyết bảo sau này nhất định phải nuôi một con mèo tên là Coca, ai bảo anh cũng không thích mèo cơ?

Vốn muốn chọc tức anh, kết quả anh chỉ cười bảo: Được, vậy anh sẽ nuôi một con chó tên là Sprite, vừa vặn thành đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook