Mãi Nhớ

Chương 5

Mặc Bảo Phi Bảo

02/07/2013

Cô ôm chăn, chìm trong hồi ức suốt mấy tiếng, cuối cùng đến tận tờ mờ sáng mới đi ngủ.

Kết quả vừa ngủ được một lát đã cảm thấy ngón tay âm ấm, cố gắng mở mắt ra, Sprite đang đứng bên giường ngoe nguẩy đuôi, miệng ngậm ngón tay cô, đôi mắt mở to.

Cô hoảng sợ, người chó nhìn nhau suốt mười giây, cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Ở dưới chân Coca vẫn còn đang ngủ, mí mắt cũng nhắm chặt.

"Bạn Sprite, bạn muốn gì thế?" Cô hỏi.

Sprite tiếp tục ngoe nguẩy đuôi...

Cầm điện thoại lên nhìn, mới bảy giờ, có phải nó đói bụng không? Nhưng hôm qua đã đổ thức ăn chó ra rồi mà, nước cũng chuẩn bị xong rồi. Hay là muốn đi nhẹ? Trình Thần từng nói chó này có thể tự đi vệ sinh, hơn nữa có thể ngồi trên bồn cầu mà đi...

Cuối cùng, trong cơn buồn ngủ, cô đành đầu hàng, gọi cho Trình Thần.

Tiếng nhạc chờ nhẹ nhàng vang lên, anh không nghe máy ngay, Tư Niệm để di động trước mắt, nhắm mắt chờ, chưa đến vài giây đã tiến vào mộng đẹp, cho đến khi nghe tiếng anh alo mới tỉnh.

Cô dụi mắt, khàn giọng hỏi: "Chó của anh cứ ngậm ngón tay em, không cho em ngủ, xin hỏi nó muốn làm gì?"

Giọng Trình Thần rất tỉnh táo, hình như đã bắt đầu quay rồi. Có người đến xin ý kiến đạo diễn, anh giải đáp vấn đề này trước rồi mới nói vào điện thoại: "Không chừng là muốn ra ngoài đi dạo, sáng nào anh cũng đưa nó đi dạo mà."

...

Tư Niệm cố kìm ham muốn ngáp xuống: "Nếu không đi thì sao?"

Lúc trước cô chọn nuôi mèo chứ không nuôi chó chính là vì sợ chó sẽ phiền phức thế này...

Anh im lặng một lát, bình thản nói: "Không biết, anh chưa từng thử."

Tư Niệm ôm tâm lý may mắn nằm xuống, xoay người tiếp tục ngủ, kết quả không cần nói cũng biết, bị Sprite gặm từ đầu đến chân. Thế nên cô chỉ có thể để mèo chưa tỉnh ngủ ra, dắt Sprite đi xuống...

Lúc về đến nhà là mười giờ, vừa muốn ngủ tiếp đã bị Thẩm Úy Giác gọi tới: "Rời giường chưa?"

Cô buồn ngủ đến muốn khóc luôn rồi: "Chưa, vừa dắt chó của mối tình đầu đi dạo, đang chuẩn bị ngủ đây."

Bên kia im lặng ba giây, sau đó là một hồi gà bay chó chạy: "Không phải chứ, hôm qua tớ vừa mới quay một chương trình về hôn nhân, thể hiện tình yêu rất tuyệt vọng thì cậu lại có hoa đào nở à? Cây nào ra hoa thế? Tư Niệm yêu thương ai?"

"... Nghe cho kĩ, là mối tình đầu, đã chia tay từ n năm trước rồi."

Mặc dù chưa từng nói hai chữ 'chia tay'.

"Ặc ~" Giọng Thẩm Úy Giác lập tức thay đổi, thái độ cũng xoay 180 độ, "Nếu thế thì đừng để trong lòng. Mấy hôm trước tớ làm về một vụ cũng giống thế này. Người đàn ông nhớ mối tình đầu, sau khi kết hôn còn làm bậy, lại cứ nói với mối tình đầu mình còn độc thân gì đó, thật ra vợ anh ta đang sống ở nước ngoài..."

Thẩm Úy Giác nhiệt tình kể lại câu chuyện, Tư Niệm nghe câu được câu không, dường như là bị một câu của cô làm cho tỉnh mộng.

Rất nhiều năm trôi qua rồi.

Năm đó anh học cấp ba, chính mình thì học năm ba trung học, vẫn là một đứa bé không hiểu gì về thế giới.

Từ khi tách ra, cô đã tự mình đi trên bao nhiêu con đường, gặp bao nhiêu người, trải qua cuộc sống như thế nào? Chắc chắn không thể chỉ qua vài câu chuyện trong giới giải trí là có thể hiểu rõ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống, Coca trở mình, ngửa người lên ngủ tiếp.

Thẩm Úy Giác còn nói thêm nữa, nhưng cô không nghe. Sau khi ngắt điện thoại liền học theo Coca, ôm chăn ngủ bù.



Lịch trình hằng ngày đã phải thay đổi vì Sprite.

Hết một tuần, cả cô lẫn Coca đều bị giày vò đến phát cáu.

Thứ sáu công ty không có việc gì, cô đành đem theo đôi mắt thâm quầng đến công ty của Lưu Hạ. Trước khi sách được xuất bản đã giao hẹn sẽ có khoảng nghìn cuốn được kí tên trước, cô mỗi lần nghĩ đến chữ viết 'xinh đẹp' của mình là xấu hổ, vẫn không chịu ký, cuối cùng chọc giận Lưu Hạ, khiến cô nàng trực tiếp đến nhà lôi cô đi.

"Con chó nhà cậu ấy." Lưu Hạ ngồi đối diện Tư Niệm, lòng vẫn còn sợ hãi, "Thật là đáng sợ, tớ bảo, cậu chắc không phải mua để chống cháy chống trộm chống Lưu Hạ này đấy chứ?"

Tư Niệm cầm bút, cố hết sức để chữ viết đẹp hơn: "Nghe cậu nói kìa, Coca nhà tớ chẳng phải rất thích cậu à? Con shepherd đó là có người nhờ chăm hộ, cuối tuần sẽ đưa đi."

Cô nhìn đống sách trong phòng, bắt đầu tính toán thời gian ăn cơm của Coca với Sprite... Vì vậy, dưới sự cằn nhằn của Lưu Hạ về việc Sprite đáng sợ đến mức nào, đến mức đời này chắc cô không bao giờ dám nuôi chó nữa, đến tầm nửa đêm, toàn bộ đống sách đã được ký tên.

"Đúng là tự gây họa mà..." Cô ký xong quyển cuối cùng, thở dài một cái, "Không sống nổi, cuối cùng thì viết kịch bản vẫn tốt hơn, viết xong là xong việc. Đám nhà sản xuất thích giày vò thế nào thì giày vò, chẳng liên quan gì đến tớ cả."

Lưu Hạ giúp cô cất sách, cười ha ha: "Phỏng vấn thì phải trả lời chứ, hỏi bao nhiêu trả lời bấy nhiêu là được..."

Tư Niệm bĩu môi: "Cuối cùng thì ai sai chứ? Nguyện vọng của tớ đã được hoàn thành, cậu dù tung chuyện xấu về tớ cũng không được uy hiếp tớ."

"Chí tiến thủ của cậu kém vậy? Không muốn làm sách dễ bán hơn à?"

"Thế đành dựa vào vận may thôi." Tư Niệm đóng nắp bút lại, "Tớ viết sách này xong đã nói với một người bạn tốt, viết truyện ngọt ngào lại đọc truyện ngọt ngào thì cuộc sống sẽ càng ngày càng ngọt, cho nên chỉ cần viết rồi xuất bản là được rồi. Cậu có biết là con người dễ bị ám thị như thế nào không, ngày nào cũng xem những thứ hạnh phúc sẽ nhìn mọi chuyện theo một hướng tốt, cuộc sống cũng dễ dàng hơn." Cô nhìn vào mắt Lưu Hạ, cười ha ha, "Cứ như tớ đây, không ngừng ám thị bản thân rằng mình muốn gầy, cuối cùng cũng không quá béo."

Lưu Hạ ban đầu còn chăm chú nghe, nghe được câu cuối cùng liền sửng sốt, lập tức nổi giận: "Không được phép kỳ thị người béo!"

"Ai, tớ có lừa câu đâu, một minh tinh dáng đẹp của nước Mỹ từng nói thế mà, anh ta chỉ ám thị bản thân rằng anh ta muốn gầy, thật sự gầy... Mấu chốt đó là 'tôi muốn gầy' chứ không phải 'Tôi không gầy được'..."

Một quyển sách bay tới, cùng với một tiếng gào thét: "Rách thì cậu phải đền, mai lại ký thêm 500 bản nữa!"

Mắt thấy đã quá mười hai giờ rồi, cô không dám trêu chọc Lưu Hạ nữa, xách túi bước ra khỏi cửa.

Lúc về đến nhà Sprite đã đói đến yếu ớt rồi, nằm rạp xuống sàn mà ngủ, Coca cũng nằm thẳng trên lưng nó, mê man luôn rồi. Cô rón rén đi vào bếp, vừa lôi một hộp sữa ra thì một mèo một chó đã theo vào.

Từ sau sự cố đun nước lần trước, suốt một tuần cô không dám đun nước, ngày nào cũng nấu nước bằng bình điện.

Dù sao cũng chỉ có hai tác dụng: pha cà phê cho bản thân và pha sữa bột cho chó mèo.

Đầu Sprite quá to, mấy hôm trước chỉ có thể đưa đến tiệm thú cưng để tắm rửa, nào ngờ lúc về nhà thì bị cảm. Cô thấy nó uống sữa xong liền nấu nước bản lam căn [1] cho nó uống kèm theo một chút hoa quả để ăn, không ngờ mãi nó vẫn không cắn miếng nào.

Một con chó to lớn ỉu xìu nằm một góc, trông càng đáng thương hơn.

Nói hết lời dỗ dành rồi mà mí mắt nó vẫn không thèm nhấc lên, chỉ liên tục ho khan...

Mai Trình Thần sẽ về rồi, chăm sóc con chó hộ anh cả tuần thì không sao, đến ngày cuối cùng lại bị cảm, thật không biết phải ăn nói thế nào với anh nữa.

Cô nghĩ thật lâu, không còn cách nào, đành gọi cho anh.

"Gọi muộn vậy?" Trình Thần nhận máy rất nhanh, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi, "Có phải có chuyện gì không?"

"Chó của anh..." Tư Niệm thở dài, "Ốm rồi, em thấy phải nói với anh, bình thường nó có cảm không? Em cho nó uống thuốc nhưng nó không chịu."

Anh im lặng một lúc: "Bệnh trạng thế nào?"

"Mũi khô khô, bác sĩ bảo là cảm mạo." Tư Niệm nhớ lại lời bác sĩ nói lúc chiều, "Bác sĩ bảo không phải rất nghiêm trọng, chỉ cần cho uống nước bản lam căn là được, tốt nhất là cho ăn với hoa quả. Buổi tối về thì bắt đầu ho khan." Cô ngừng lại, cuối cùng thấy vẫn nên nói hết bệnh tình, "Hơn nữa còn ho rất nhiều."



Anh cười ra tiếng: "Trong nhà có thuốc sơn trà của Niệm Từ Am không?"

Niệm Từ Am... Không cần trùng hợp thế chứ?

"Có."

"Em đợi chút." Có tiếng đẩy cửa vang lên, sau đó anh nói tiếp, "Tỷ lệ một ba, em pha vào nước cho nó uống."

Tư Niệm ừ một tiếng.

"Anh đang lái xe, lát nữa sẽ gọi lại cho em."

Anh cúp điện thoại ngay sau đó, lúc này Tư Niệm mới nhìn đồng hồ, gần một giờ đêm rồi... Lúc này gọi cho anh quả là hơi muộn. Dựa vào phương pháp của Trình Thần, cô đặt bát nước xuống trước mặt Sprite, quả thật sau khi ngửi hai cái nó đã bắt đầu lè lưỡi ra liếm từng ngụm.

Sprite uống xong, cô mới cầm bát đi vào bếp rửa, vừa mở vòi nước, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Thật sự gọi lại à?

Tư Niệm ấn nút nghe, kẹp di động vào cổ: "Thật ra anh không cần gọi lại làm gì đâu, đã không còn việc gì rồi."

Giọng anh bình bình, hỏi: "Uống xong rồi à?"

"Xong rồi."

Bát đĩa được rửa sạch, dùng khăn bống trắng lau nước, đặt một bên cho khô.

"Dọn dẹp xong thì ra mở cửa đi, anh đến rồi."

"A?"

Tư Niệm cố hiểu mấy chữ này. Không phải chứ? Ở ngoài cửa à?

Đợi khi kịp phản ứng thì điện thoại đã ngắt. Cô vội vàng ném khăn lên bàn, nhanh chóng chạy ra, nhưng đến trước cửa ra vào lại do dự.

Trên người vẫn mặc đồ ngủ, có cần đổi bộ khác không?

Nhưng mà quá nửa đêm rồi mà vẫn ăn mặc nghiêm túc thì quá ảo rồi?

Bình tĩnh nào.

Tư Niệm, bình tĩnh đi.

Chỉ là bạn bè bình thường thôi mà, dù lúc này có vẻ hơi... quỷ dị.

Cô thở sâu, cánh cửa vừa mở ra thì đã có một bóng trắng vọt qua từ sau lưng.

Người ngoài cửa che gần hết ánh đèn ngoài hành lang, anh tiện tay vỗ đầu Sprite, cúi đầu nhìn cô: "Anh cũng vừa xong, còn chưa kịp thay đồ." Giọng nói có vẻ mệt mỏi, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn rõ ràng.

Cô nhìn anh, có chút buồn cười.

Quần leo núi màu xanh sẫm, giày cùng màu, còn có một cái túi du lịch rất to. Quả thật là rất mệt mỏi.

- Chú thích:

[1] Bản lam căn (Radix Isatidis) tên tiếng Anh là Indigowoad Root có vị đắng, tính hàn. Thành phần chủ yếu gồm có Indican có tác dụng thanh nhiệt giải độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook