Quyển 2 - Chương 86: Từng chút cướp em về.
Dye1002
29/01/2020
'Chàng lại nhìn sang em, ánh mắt dịu dàng, lời nói cũng êm ái
hẳn, không còn nghiêm khắc nữa - Em muốn đi nghiên cứu ở đâu cũng được,
hồ Bướng, hồ Độn hay thậm chí là vùng đất khác. Chỉ cần em muốn đi, cứ
nói với ta trước vài tháng, ta sẽ cố gắng sắp xếp công việc, chúng ta sẽ đi cùng nhau.
- Vương…
- Ta có thể đưa em đi đến tận chân trời góc bể mà. - Mai Lang Vương nói.'
-o-
Sao run rẩy, trông chàng đáng sợ quá. Em vô thức lùi lại một bước trong khi Nùng Tậu thì khó chịu vì bị phá bỉnh.
- Có chuyện cần thông báo. - Mai Lang Vương nhả ra mấy chữ.
- Chuyện gì? - Nùng Tậu phát bực.
Mai Lang Vương liếc sang chiếc sập trước nhà trái rồi nhìn em, ngầm ra lệnh. Sao giật thót, nhanh chân đi chuẩn bị trà. Khi thấy hiệu lệnh của mình còn tác động được đến em, Mai Lang Vương thấy lòng dịu lại một chút.
Chàng và Quan Lang chậm rãi thưởng trà và bắt đầu trò chuyện. Lãm ngồi bên cạnh Mai Thần trong khi Sao, được Quan Lang càng ngày càng yêu thương nên không phải đứng hầu nữa mà có thể ngồi ở mép sập phía sau chàng. Mai Lang Vương hớp một ngụm trà rồi từ tốn cất tiếng, giọng không nhanh không chậm, ẩn chứa sức nặng - Ban nãy nghe nhắc đến Bướng, chẳng biết Quan Lang và tì nữ đang bàn chuyện gì vậy?
Nùng Tậu cau có nhăn mày, Sao thì không dám nhìn Mai Lang Vương nữa, em siết hai tay vào nhau, quay đi vội vàng.
- Có vẻ em ấy vẫn nằng nặc đòi đến hồ Bướng ấy nhỉ? - Mai Lang Vương chậm rãi buông giọng - Còn định đến đó ở vài năm, xây nhà và trồng mấy luống hoa trước cửa?
Sao nghe đến đây thì chỉ biết đỏ mặt bừng bừng, nói vậy là ngài ấy đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa em và Quan Lang???
Ngài ấy đến từ lúc nào vậy? Tại sao mãi tới lúc đó mới chịu vào?
- Ừ. - Nùng Tậu không lảng tránh, đáp một cách thẳng thắn và hiên ngang - Chúng ta đợi khi nào cha nguôi giận thì sẽ rời đi, sao nào?
Mai Lang Vương nhếch môi, nhìn Lãm, chàng ta lập tức dâng công văn trên tay cho chàng. Mai Lang Vương đưa công văn ấy cho Nùng Tậu, trong lúc chàng ta đọc lướt nó, chàng ung dung thông báo - Bệ hạ đã tước tư cách bảo vệ 'Vì sao lõi' của ngài, từ nay Sao sẽ do một mình ta chịu trách nhiệm. Ngài muốn đi đâu cũng được, muốn đến chỗ Bướng hay Độn gì ta cũng không quản, chỉ có Sao là phải ở lại đây. Từ nay em ấy thuộc về ta.
Nùng Tậu trừng mắt, căm giận trong khi Sao thì bàng hoàng. Mai Lang Vương trông biểu cảm của hai người, không ái ngại nói tiếp - Em ấy sẽ vẫn hầu ngài cơm nước, nhưng ngoài việc đó ra thì em ấy thuộc quyền quản giáo của ta. Ta không tách em ấy khỏi ngài hoàn toàn là vì dấu ấn trên trán em ấy, tuy nhiên, trên thực tế em ấy đã không còn là tì nữ của ngài nữa, ngài cũng không có quyền định đoạt hay sai khiến em ấy điều gì.
- Ngươi… - Nùng Tậu nghiến răng nghiến lợi.
Mai Lang Vương chẳng buồn quan tâm đến sự tức giận của Nùng Tậu, chàng hướng sang Sao, ra lệnh - Còn ngồi đó làm gì? Mau đến nhà ta!
Sao kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn chàng, em không nghĩ chàng lại thẳng thừng ra lệnh cho em như vậy. Nhưng Mai Lang Vương rất dứt khoát, đôi mắt nâu nghiêm nghị và nặng nề, khiến em bất giác dời gót.
Sao lững thững gõ guốc lên gạch, lướt qua Quan Lang, qua chàng và Lãm rồi đi đến cổng tròn, dần rời khỏi khu lưu trú.
Mai Lang Vương sau khi nói xong mấy lời đó với Quan Lang thì cũng chẳng ở khu lưu trú nữa, chàng chào Quan Lang rồi hiên ngang rời đi. Nùng Tậu nhìn chàng hồi lâu, ánh mắt đổ lửa. Đây giống như là đòn trả đũa? Nùng Tậu chợt nhớ đến lúc chàng cướp Sao khỏi Mai Thần cách đây hơn một năm trước, lòng càng trở nên tức giận hơn.
Sao đi vào nhà chàng mà lòng thấp thỏm lắm, em không dám vào nhà, chỉ âu lo dừng lại trước sân vườn. Mai Lang Vương sau khi rời khỏi khu lưu trú thì cùng Lãm đi ra cổng Mai Viện và dặn dò chàng ta một số công việc, đợi Lãm xuống núi rồi chàng mới quay trở về. Vừa bước vào cổng tròn, chàng đã tìm kiếm em. Sao đang đứng bên đám chậu mai gần giường tre, đôi mắt to tròn giương lên nhìn chàng.
Mai Lang Vương lặng lẽ chiếu mắt lên người em hồi lâu, ánh nhìn của chàng áp lực đến nỗi khiến Sao phải cúi đầu vội vã. Mai Lang Vương lúc này mới chịu để yên cho em, chàng đi đến giường tre và ngồi xuống, rút chén trà ra và gõ nó lên khay.
Sao biết là chàng muốn em hầu, thế nên lập tức đi đến cẩn thận rót trà cho chàng. Mai Lang Vương cho phép em ngồi bên cạnh, Sao không dám cãi lời nào, ngoan ngoãn ngồi yên.
Hai người cứ thế im lặng, kể từ khi gặp lại nhau, họ cũng chỉ trò chuyện được vài lời vắn tắt rồi đều im bặt. Mai Lang Vương nhận ra rằng Sao đã không còn muốn nói chuyện với chàng quá nhiều nữa. Em có thể líu lo với bất kì ai, ngoại trừ chàng.
- Vương… - Sau một lúc suy nghĩ, Sao quyết định nói rõ với chàng - Xin ngài thả cho em đi cùng Quan Lang.
Mai Lang Vương không nói gì, đôi mắt nâu lộ ra sau vành chén trông thật lạnh lẽo. Sao khó xử lắm nhưng em không thể làm gì khác, em chân thành bày tỏ nỗi khó khăn của mình - Vương, ngài biết đấy, em phải đến hồ Bướng để nghiên cứu tư liệu cho quyển sách thứ ba. Em đã để anh Nhã Lang chờ rất lâu rồi, em không thể kéo dài công việc ra nữa, vì vậy xin ngài hãy để em được đi cùng Quan Lang.
Mai Lang Vương nghe đến đây, tâm trí đang u ám tức thì trở nên quang đãng. Chàng cười mỉm, ánh mắt lay động, thông tỏ đầu đuôi.
Ra là em muốn đi cùng Quan Lang chỉ vì muốn nghiên cứu tư liệu. Vậy mà chàng cứ tưởng em có tơ tình với ngài ấy, muốn cùng ngài ấy dệt mộng uyên ương chứ? Mai Lang Vương nghe lòng nhẹ nhõm hẳn, chàng chìa chén trà đã cạn ra, trong lúc đợi em rót trà, chàng dứt khoát nói - Không được, ta sẽ không để em đi cùng Quan Lang nữa.
Sao suy nghĩ thêm một lúc, sau đó rụt rè - Vậy… Em không đi cùng Quan Lang, em đi một mình thôi ạ. Bây giờ em có thể tự bảo vệ mình rồi, ngài không cần lo cho em nữa đâu.
- Không.
- Vương!
Mai Lang Vương hướng mắt sang em, ánh mắt nghiêm nghị, giọng cũng hạ xuống thật trầm - Cổ Loa giao cho ta trọng trách bảo vệ em, nhỡ em có chuyện gì thì người bị trách phạt sẽ là ta. Trong suốt bao nhiêu năm công tác, ta chưa từng để uy tín của bản thân và sự trọng dụng mà Cổ Loa dành cho mình bị ảnh hưởng. Chính vì điều đó, ta không thể đặt uy tín và sự trọng dụng ấy vào tay em hay Quan Lang được. Ta sẽ tự tay bảo vệ em, bảo vệ thật chu đáo. Em hãy chấp nhận đi.
Sao im bặt, không thể cãi. Đúng là… Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì người bị phạt sẽ là chàng. Chàng là Vương, là thanh bảo kiếm của Vua Hùng. Chàng phải rất vất vả, rất cố gắng thì mới đạt được địa vị ngày hôm nay, sao có thể vì chiều lòng em mà đánh mất được?
Sao không muốn liên lụy chàng nhưng em vẫn khao khát muốn đến những khu rừng kì diệu ấy. Em vẫn còn một tệp bản thảo chưa hoàn thành, nếu ở lại Mai Viện, chẳng lẽ em phải quay về cuộc sống buồn tẻ trước kia? Chỉ biết thêu thùa may vá nấu nướng qua ngày ư? Sao gục xuống, chán ngán vô cùng.
- Yên chí đi, đợi công việc ổn thỏa ta sẽ đưa em đến hồ Bướng.
- Dạ?
Mai Lang Vương nhẹ giọng, nói rõ hơn - Hiện tại công việc của ta rất bận nhưng chỉ vài tháng tới, ta sẽ rảnh được một chút, khi đó ta sẽ đưa em đi.
Chàng lại nhìn sang em, ánh mắt dịu dàng, lời nói cũng êm ái hẳn, không còn nghiêm khắc nữa - Em muốn đi nghiên cứu ở đâu cũng được, hồ Bướng, hồ Độn hay thậm chí là vùng đất khác. Chỉ cần em muốn đi, cứ nói với ta trước vài tháng, ta sẽ cố gắng sắp xếp công việc, chúng ta sẽ đi cùng nhau.
- Vương…
- Ta có thể đưa em đi đến tận chân trời góc bể mà. - Mai Lang Vương nói.
Lời nói này chàng cố tình nhấn mạnh như thế là vì, trong tiêu chí thứ ba, em có bảo rằng em không thích lấy một người bị công việc ràng buộc bởi người đó không thể cùng em ngao du khắp nơi. Chàng muốn khẳng định với em rằng, dù chàng bị công việc ràng buộc thật nhưng hoàn toàn có thể đưa em đi, chỉ cần em muốn.
Sao ngẩn ngơ nghe lời nói ấy, em chợt thấy cõi lòng xao động. Mai Lang Vương trông biểu hiện đó, thừa thắng xông lên, chàng kéo khay trà đi và ngồi đến gần em, nhung nhớ ngắm nhìn dáng hình mà chàng đã mơ hàng trăm hàng ngàn lần.
Sao không né tránh chàng, em ngồi yên đó. Mai Lang Vương cười thích ý khi em không còn tránh xa chàng nữa, mắt nhìn em không rời.
- Từ nay đến hầu ta, em chỉ được hầu Quan Lang cơm nước thôi. - Chàng dặn.
- Vâng ạ. - Sao chỉ biết cúi đầu tuân lệnh, chàng đã làm tới vậy, em còn chống được ư?
Mai Lang Vương cảm thấy tâm tình rất vui vẻ, vậy là chàng đã bước đầu cướp em về thành công. Chưa hết, chàng vẫn còn rất nhiều kế hoạch. Mai Lang Vương thư thái cười, mục tiêu của chàng không phải chỉ là mang em về…
- Vương…
- Ta có thể đưa em đi đến tận chân trời góc bể mà. - Mai Lang Vương nói.'
-o-
Sao run rẩy, trông chàng đáng sợ quá. Em vô thức lùi lại một bước trong khi Nùng Tậu thì khó chịu vì bị phá bỉnh.
- Có chuyện cần thông báo. - Mai Lang Vương nhả ra mấy chữ.
- Chuyện gì? - Nùng Tậu phát bực.
Mai Lang Vương liếc sang chiếc sập trước nhà trái rồi nhìn em, ngầm ra lệnh. Sao giật thót, nhanh chân đi chuẩn bị trà. Khi thấy hiệu lệnh của mình còn tác động được đến em, Mai Lang Vương thấy lòng dịu lại một chút.
Chàng và Quan Lang chậm rãi thưởng trà và bắt đầu trò chuyện. Lãm ngồi bên cạnh Mai Thần trong khi Sao, được Quan Lang càng ngày càng yêu thương nên không phải đứng hầu nữa mà có thể ngồi ở mép sập phía sau chàng. Mai Lang Vương hớp một ngụm trà rồi từ tốn cất tiếng, giọng không nhanh không chậm, ẩn chứa sức nặng - Ban nãy nghe nhắc đến Bướng, chẳng biết Quan Lang và tì nữ đang bàn chuyện gì vậy?
Nùng Tậu cau có nhăn mày, Sao thì không dám nhìn Mai Lang Vương nữa, em siết hai tay vào nhau, quay đi vội vàng.
- Có vẻ em ấy vẫn nằng nặc đòi đến hồ Bướng ấy nhỉ? - Mai Lang Vương chậm rãi buông giọng - Còn định đến đó ở vài năm, xây nhà và trồng mấy luống hoa trước cửa?
Sao nghe đến đây thì chỉ biết đỏ mặt bừng bừng, nói vậy là ngài ấy đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa em và Quan Lang???
Ngài ấy đến từ lúc nào vậy? Tại sao mãi tới lúc đó mới chịu vào?
- Ừ. - Nùng Tậu không lảng tránh, đáp một cách thẳng thắn và hiên ngang - Chúng ta đợi khi nào cha nguôi giận thì sẽ rời đi, sao nào?
Mai Lang Vương nhếch môi, nhìn Lãm, chàng ta lập tức dâng công văn trên tay cho chàng. Mai Lang Vương đưa công văn ấy cho Nùng Tậu, trong lúc chàng ta đọc lướt nó, chàng ung dung thông báo - Bệ hạ đã tước tư cách bảo vệ 'Vì sao lõi' của ngài, từ nay Sao sẽ do một mình ta chịu trách nhiệm. Ngài muốn đi đâu cũng được, muốn đến chỗ Bướng hay Độn gì ta cũng không quản, chỉ có Sao là phải ở lại đây. Từ nay em ấy thuộc về ta.
Nùng Tậu trừng mắt, căm giận trong khi Sao thì bàng hoàng. Mai Lang Vương trông biểu cảm của hai người, không ái ngại nói tiếp - Em ấy sẽ vẫn hầu ngài cơm nước, nhưng ngoài việc đó ra thì em ấy thuộc quyền quản giáo của ta. Ta không tách em ấy khỏi ngài hoàn toàn là vì dấu ấn trên trán em ấy, tuy nhiên, trên thực tế em ấy đã không còn là tì nữ của ngài nữa, ngài cũng không có quyền định đoạt hay sai khiến em ấy điều gì.
- Ngươi… - Nùng Tậu nghiến răng nghiến lợi.
Mai Lang Vương chẳng buồn quan tâm đến sự tức giận của Nùng Tậu, chàng hướng sang Sao, ra lệnh - Còn ngồi đó làm gì? Mau đến nhà ta!
Sao kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn chàng, em không nghĩ chàng lại thẳng thừng ra lệnh cho em như vậy. Nhưng Mai Lang Vương rất dứt khoát, đôi mắt nâu nghiêm nghị và nặng nề, khiến em bất giác dời gót.
Sao lững thững gõ guốc lên gạch, lướt qua Quan Lang, qua chàng và Lãm rồi đi đến cổng tròn, dần rời khỏi khu lưu trú.
Mai Lang Vương sau khi nói xong mấy lời đó với Quan Lang thì cũng chẳng ở khu lưu trú nữa, chàng chào Quan Lang rồi hiên ngang rời đi. Nùng Tậu nhìn chàng hồi lâu, ánh mắt đổ lửa. Đây giống như là đòn trả đũa? Nùng Tậu chợt nhớ đến lúc chàng cướp Sao khỏi Mai Thần cách đây hơn một năm trước, lòng càng trở nên tức giận hơn.
Sao đi vào nhà chàng mà lòng thấp thỏm lắm, em không dám vào nhà, chỉ âu lo dừng lại trước sân vườn. Mai Lang Vương sau khi rời khỏi khu lưu trú thì cùng Lãm đi ra cổng Mai Viện và dặn dò chàng ta một số công việc, đợi Lãm xuống núi rồi chàng mới quay trở về. Vừa bước vào cổng tròn, chàng đã tìm kiếm em. Sao đang đứng bên đám chậu mai gần giường tre, đôi mắt to tròn giương lên nhìn chàng.
Mai Lang Vương lặng lẽ chiếu mắt lên người em hồi lâu, ánh nhìn của chàng áp lực đến nỗi khiến Sao phải cúi đầu vội vã. Mai Lang Vương lúc này mới chịu để yên cho em, chàng đi đến giường tre và ngồi xuống, rút chén trà ra và gõ nó lên khay.
Sao biết là chàng muốn em hầu, thế nên lập tức đi đến cẩn thận rót trà cho chàng. Mai Lang Vương cho phép em ngồi bên cạnh, Sao không dám cãi lời nào, ngoan ngoãn ngồi yên.
Hai người cứ thế im lặng, kể từ khi gặp lại nhau, họ cũng chỉ trò chuyện được vài lời vắn tắt rồi đều im bặt. Mai Lang Vương nhận ra rằng Sao đã không còn muốn nói chuyện với chàng quá nhiều nữa. Em có thể líu lo với bất kì ai, ngoại trừ chàng.
- Vương… - Sau một lúc suy nghĩ, Sao quyết định nói rõ với chàng - Xin ngài thả cho em đi cùng Quan Lang.
Mai Lang Vương không nói gì, đôi mắt nâu lộ ra sau vành chén trông thật lạnh lẽo. Sao khó xử lắm nhưng em không thể làm gì khác, em chân thành bày tỏ nỗi khó khăn của mình - Vương, ngài biết đấy, em phải đến hồ Bướng để nghiên cứu tư liệu cho quyển sách thứ ba. Em đã để anh Nhã Lang chờ rất lâu rồi, em không thể kéo dài công việc ra nữa, vì vậy xin ngài hãy để em được đi cùng Quan Lang.
Mai Lang Vương nghe đến đây, tâm trí đang u ám tức thì trở nên quang đãng. Chàng cười mỉm, ánh mắt lay động, thông tỏ đầu đuôi.
Ra là em muốn đi cùng Quan Lang chỉ vì muốn nghiên cứu tư liệu. Vậy mà chàng cứ tưởng em có tơ tình với ngài ấy, muốn cùng ngài ấy dệt mộng uyên ương chứ? Mai Lang Vương nghe lòng nhẹ nhõm hẳn, chàng chìa chén trà đã cạn ra, trong lúc đợi em rót trà, chàng dứt khoát nói - Không được, ta sẽ không để em đi cùng Quan Lang nữa.
Sao suy nghĩ thêm một lúc, sau đó rụt rè - Vậy… Em không đi cùng Quan Lang, em đi một mình thôi ạ. Bây giờ em có thể tự bảo vệ mình rồi, ngài không cần lo cho em nữa đâu.
- Không.
- Vương!
Mai Lang Vương hướng mắt sang em, ánh mắt nghiêm nghị, giọng cũng hạ xuống thật trầm - Cổ Loa giao cho ta trọng trách bảo vệ em, nhỡ em có chuyện gì thì người bị trách phạt sẽ là ta. Trong suốt bao nhiêu năm công tác, ta chưa từng để uy tín của bản thân và sự trọng dụng mà Cổ Loa dành cho mình bị ảnh hưởng. Chính vì điều đó, ta không thể đặt uy tín và sự trọng dụng ấy vào tay em hay Quan Lang được. Ta sẽ tự tay bảo vệ em, bảo vệ thật chu đáo. Em hãy chấp nhận đi.
Sao im bặt, không thể cãi. Đúng là… Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì người bị phạt sẽ là chàng. Chàng là Vương, là thanh bảo kiếm của Vua Hùng. Chàng phải rất vất vả, rất cố gắng thì mới đạt được địa vị ngày hôm nay, sao có thể vì chiều lòng em mà đánh mất được?
Sao không muốn liên lụy chàng nhưng em vẫn khao khát muốn đến những khu rừng kì diệu ấy. Em vẫn còn một tệp bản thảo chưa hoàn thành, nếu ở lại Mai Viện, chẳng lẽ em phải quay về cuộc sống buồn tẻ trước kia? Chỉ biết thêu thùa may vá nấu nướng qua ngày ư? Sao gục xuống, chán ngán vô cùng.
- Yên chí đi, đợi công việc ổn thỏa ta sẽ đưa em đến hồ Bướng.
- Dạ?
Mai Lang Vương nhẹ giọng, nói rõ hơn - Hiện tại công việc của ta rất bận nhưng chỉ vài tháng tới, ta sẽ rảnh được một chút, khi đó ta sẽ đưa em đi.
Chàng lại nhìn sang em, ánh mắt dịu dàng, lời nói cũng êm ái hẳn, không còn nghiêm khắc nữa - Em muốn đi nghiên cứu ở đâu cũng được, hồ Bướng, hồ Độn hay thậm chí là vùng đất khác. Chỉ cần em muốn đi, cứ nói với ta trước vài tháng, ta sẽ cố gắng sắp xếp công việc, chúng ta sẽ đi cùng nhau.
- Vương…
- Ta có thể đưa em đi đến tận chân trời góc bể mà. - Mai Lang Vương nói.
Lời nói này chàng cố tình nhấn mạnh như thế là vì, trong tiêu chí thứ ba, em có bảo rằng em không thích lấy một người bị công việc ràng buộc bởi người đó không thể cùng em ngao du khắp nơi. Chàng muốn khẳng định với em rằng, dù chàng bị công việc ràng buộc thật nhưng hoàn toàn có thể đưa em đi, chỉ cần em muốn.
Sao ngẩn ngơ nghe lời nói ấy, em chợt thấy cõi lòng xao động. Mai Lang Vương trông biểu hiện đó, thừa thắng xông lên, chàng kéo khay trà đi và ngồi đến gần em, nhung nhớ ngắm nhìn dáng hình mà chàng đã mơ hàng trăm hàng ngàn lần.
Sao không né tránh chàng, em ngồi yên đó. Mai Lang Vương cười thích ý khi em không còn tránh xa chàng nữa, mắt nhìn em không rời.
- Từ nay đến hầu ta, em chỉ được hầu Quan Lang cơm nước thôi. - Chàng dặn.
- Vâng ạ. - Sao chỉ biết cúi đầu tuân lệnh, chàng đã làm tới vậy, em còn chống được ư?
Mai Lang Vương cảm thấy tâm tình rất vui vẻ, vậy là chàng đã bước đầu cướp em về thành công. Chưa hết, chàng vẫn còn rất nhiều kế hoạch. Mai Lang Vương thư thái cười, mục tiêu của chàng không phải chỉ là mang em về…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.