Quyển 2 - Chương 85: Xây nhà và trồng hoa trước cửa.
Dye1002
29/01/2020
'Sao níu một nhành mai nở chi chít hoa, ngắm nó đến say sưa. Nùng Tậu uống trà trên giường tre gần đó, trông thấy dáng điệu mê hoặc ấy,
chàng chợt ngây người, đặt chén trà xuống và bước đến gần em.'
-o-
Thuyền hạ xuống Mai Viện vào lúc sắp chiều, bốn người cùng đứng trên mạn thuyền nhìn xuống, lòng ai cũng ngổn ngang suy nghĩ. Lúc thuyền còn cách mặt đất vài mét, Nùng Tậu đã nhận thấy trước cổng Mai Viện ngoài những vị tiên nữ xinh đẹp và các tiểu đồng ra thì còn có một người vận áo nhật bình rất quen thuộc. Quan Lang sửng sốt, đáp lên lan can thuyền và nhảy thẳng xuống cổng. Thần Tình đang ung dung phe phẩy quạt gỗ thơm, nhác trông thấy chàng, nàng lập tức điếng hồn, bỏ chạy thục mạng.
- Vú! - Nùng Tậu đuổi theo Thần Tình cho bằng được.
- Vú cái con khỉ! - Thần Tình gầm lên.
- Vú! - Nùng Tậu vẫn kiên trì theo đuổi nàng.
- Im đi! Thằng nhóc đáng ghét! Ta ghét ngươi! - Thần Tình dở sống dở chết quát.
Những người còn lại trông cảnh tượng đó mà không khỏi sững sờ. Quan Lang và Thần Tình đang đuổi bắt nhau trong sân, họ chạy vòng quanh như trẻ con chơi rượt đuổi.
Tạm thời bỏ qua hai người kì quái kia, Mai Lang Vương ra lệnh thu dọn Lâu Thuyền. Sao cũng hăng hái phụ giúp nhưng đã bị chàng đem xuống thuyền và ấn vào tay các vị Hoa Tiên. Tam vị Hoa Tiên vừa trông thấy em, họ thoáng ngẩn người rồi bất chợt bật khóc.
- Sao! - Bạch Sứ chạy òa đến và ôm chầm lấy em.
- Các chị… - Sao nghe lòng dạt dào cảm xúc.
- Con bé ngốc nghếch! - Xích Phượng gõ đầu em một cái rồi cũng ôm lấy em lẫn Bạch Sứ.
Ưu Liên mỉm cười, tay lướt qua khóe mắt, nàng ôm lấy cả ba người bọn em.
Cuộc hội ngộ được tiếp tục bởi buổi tiệc đoàn viên được tổ chức ngay sau đó. Sao ngồi giữa các vị Hoa Tiên, được các nàng thay phiên gắp thức ăn cho. Bạch Sứ gắp cho em nhiều nhất, vừa gắp vừa không ngừng trách mắng rằng tại sao em lại gầy quá thế? Tại sao trông sắc mặt xanh xao thế? Trông như đang ốm ấy! Chút nữa phải ở lại để nàng khám qua cho một lần thì mới được quay về ngủ.
Sao cười gượng đón nhận sự yêu thương từ các nàng, em cảm thấy thật nghẹn ngào. Đây đúng là không khí của gia đình mà, thời gian qua đi xa mãi, em đâu hay tâm hồn mình lẻ loi cô độc. Cho đến khi về đến nhà, em mới biết, mình đã từng cô độc ra sao.
Mai Lang Vương dịu êm ngắm nhìn khung cảnh ấy, lòng chàng cũng đang hoan ca. Không khí rộn rã này đã lâu rồi không hiện hữu ở Mai Viện. Kể từ khi em đi, nơi này đã bị cướp mất mùa xuân và hơi ấm.
Nùng Tậu bấy giờ đã tóm được Thần Tình, hai người đang phiếm chuyện với nhau. Thần Tình không ưa Nùng Tậu ra mặt còn Nùng Tậu thì rất xởi lởi với nàng. Chàng ta cứ cười hớn hở suốt, luôn mồm gọi nàng là 'Vú!'.
Lãm thấy Thần Tình đột nhiên có đứa trẻ lớn xác bám theo, liền ghé lại hỏi nàng bằng giọng trêu chọc bông đùa. Thần Tình chẳng buồn nói, mặt sa sầm. Sao thấy nàng xuống sắc mặt, em cười khúc khích, kể cho mọi người nghe cơ duyên giữa Thần Tình và Cổ Loa.
- Ô ra là thế… - Mọi người vỡ lẽ.
- Thế đấy, dù Vú không còn ở bên anh em ta nữa nhưng chúng ta luôn nhớ đến người! - Nùng Tậu vỗ vai Thần Tình, cười xán lạn.
- Im đi! Lúc ta bỏ trốn khỏi đó ngươi còn quấn tã! - Thần Tình đẩy tay Nùng Tậu ra.
- Ha ha, dù lúc đó Nùng Tậu còn nhỏ, chưa ý thức được gì nhưng anh trai của con thì rất nhớ người, anh ấy vẫn thường kể về người cho con và các chị nghe. - Nùng Tậu kể.
- Thằng nhóc lì lợm! - Thần Tình há miệng mắng, có vẻ nàng mắng anh trai của Quan Lang.
Buổi tiệc kéo dài đến muộn, mọi người cùng hàn huyên hỏi thăm nhau. Đến khi tiệc tàn, Mai Lang Vương lần lượt an bài chỗ nghỉ cho những vị khách. Sao và Quan Lang tạm thời ở khu lưu trú. Lãm cũng không xuống núi mà nghỉ lại đêm nay. Thần Tình thì lúc buổi tiệc đang diễn ra nửa chừng, nàng không chịu được sự đeo bám của Nùng Tậu nên đã lấy cớ đi uống nước rồi chuồn mất bóng. Mãi ngày hôm sau, Mai Lang Vương mới nhận được thư nàng, Thần Tình bảo chàng xin lỗi Sao một tiếng hộ.
Ngày hôm sau, Mai Lang Vương và Lãm trở về công việc thường nhật. Sao thì quay về với việc phục vụ cơm nước cho Quan Lang. Riêng vấn đề hầu hạ Mai Lang Vương, các vị Hoa Tiên đã ngỏ lời với em nhưng Sao từ chối. Sao bảo rằng em chỉ đến nhà chàng làm chuyện lặt vặt thôi chứ tuyệt đối không hầu hạ chàng toàn thời gian như trước kia đâu.
Các vị Hoa Tiên thấy Sao trở nên kiên quyết vậy, các nàng nhận ra rằng tình cảm mà em dành cho Mai Lang đã hoàn toàn bị triệt tiêu rồi. Giống như những gì mà em nói trước khi rời đi, rằng 'em đi để tìm quên'. Hẳn là sau một năm trời, em đã đạt được mục đích ấy, em đã hoàn toàn quên hết những cảm xúc dành cho Mai Lang.
Các nàng cảm thấy rất tiếc nuối nhưng cũng mừng cho em. Nếu em cảm thấy thoải mái thì các nàng đã an tâm rồi. Chuyện giữa em và Mai Lang, các nàng sẽ xem như một mơ ước dang dở. Giờ thì, các nàng chỉ mong chờ ở tương lai, mong chờ vào lễ cưới giữa Mai Lang và Đào Hoa, mong chờ một ngày được nhìn thấy người thương mới mà em đưa về.
Vì đã nói rõ với các vị Hoa Tiên như thế nên Sao không còn vấn vương gì nữa. Sau khi hầu hạ Quan Lang, nhân lúc Mai Lang Vương đi làm, em chớp nhoáng đến nhà chàng và làm cho xong các công việc lặt vặt bên ấy. Đến trưa, khi chàng trở về thì em đã hoàn thành hết chức trách của mình ở khu chàng rồi nên tuyệt nhiên không lộ mặt cho chàng thấy. Suốt mấy ngày liên tiếp chàng chẳng bắt gặp bóng dáng em, dù cho họ ở cùng một không gian. Mai Lang Vương cũng không ý kiến, chàng đã không còn là gã khờ khạo trước kia nữa, vì vậy, chàng trực tiếp đến khu lưu trú để gặp em.
- Quan Lang! Khi nào thì chúng ta rời đi được? - Sao nằng nặc hỏi dò Nùng Tậu, kể từ lúc đặt chân đến Mai Viện, em đã truy vấn chàng điều này hàng chục lần.
- Không biết, cha ta có vẻ rất giận, ông ấy sẽ không thả ra ngay đâu. - Nùng Tậu nâng chén trà lên, ái ngại trả lời.
- Không chịu! Rõ ràng Quan Lang hứa là sau khi diệt xong Hỗn thì sẽ đưa em đến chỗ Bướng định cư một đến hai năm cơ mà! - Sao phát cáu.
- Chuyện ra thế này ta cũng đâu lường trước được. - Nùng Tậu thấy em giận dỗi, chàng cũng có chút mềm lòng, nhưng chuyện đã rồi, lệnh cha chàng thì chàng không thể cãi, cho nên cũng chỉ đành để em chịu thiệt thôi.
Sao hờn trách chàng chán, đành ủ ê đi đến tán mai bên vườn tưới nước. Động tác của em ban đầu có chút dằn dỗi, nhưng khi trông thấy những đóa mai ưu mỹ tuyệt đẹp, lòng em trở nên lãng đãng và buồn bực chìm dần xuống. Sao níu một nhành mai nở chi chít hoa, ngắm nó đến say sưa. Nùng Tậu uống trà trên giường tre gần đó, trông thấy dáng điệu mê hoặc ấy, chàng chợt ngây người, đặt chén trà xuống và bước đến gần em.
- Thích hoa à? - Nùng Tậu hỏi.
- Vâng. - Sao vẫn không buông nhành mai ra, cười tươi đáp.
Nụ cười ấy còn đẹp hơn những đóa mai đang bung nở, Nùng Tậu ngơ ngẩn nhìn. Thế rồi chàng giữ nhành mai trong tay em, hỏi dò - Thích hoa mai?
- Không, hoa nào mà em chẳng thích? - Bị chàng giữ lấy nhành hoa, em cũng không chạm vào nó nữa, Sao tập trung múc nước vào gáo và tưới cây. Nùng Tậu nghe em nói thế, lòng lâng lâng mãn nguyện. Chàng chậm rãi bước đến một chút, gần như kề sát bên em.
- Nếu thích hoa như vậy thì khi đến vùng đất của Bướng, đợi xây nhà xong, ta sẽ trồng vài luống hoa trước nhà cho em chịu không?
- Gì ạ?! - Sao vừa nghe đến chữ 'Bướng' là lập tức hào hứng hẳn lên, chuỗi kí tự đó chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một thứ bùa chú mê hoặc đối với em.
Nùng Tậu thấy em trở nên tươi tỉnh nhanh chóng, chàng càng thấy tâm tình vui vẻ hơn. Chàng nhẹ giọng dỗ - Yên tâm, cha ta giận vài tuần thôi, khi nào ông ấy nguôi giận thì ta sẽ viết thư hối lỗi và xin cha cho ta được tiếp tục cùng em ngao du. Tạm thời em kiên nhẫn chút đi.
- Quan Lang… - Sao mừng rỡ, vậy là em không phải lo nữa rồi.
Nùng Tậu nhân cơ hội đã lấy lòng được em, chàng chầm chậm cúi xuống một chút, hi vọng có thể hôn lên mái tóc mềm mại ấy.
Không gian trở nên thật tĩnh lặng, những cánh mai cứ đổ xuống, lả lướt đáp lên tóc em.
Giữa lúc Nùng Tậu sắp đạt được mục đích thì hai người chợt nghe thấy tiếng guốc lớn. Sao giật sững, quay mặt sang, liền thấy Mai Lang Vương và Lãm chỉ đứng cách đó mười bước chân. Sắc mặt Mai Lang Vương thật sự rất tệ, tối sầm, u ám. Đôi mắt nâu như có lửa, cứ chiếu lên người Quan Lang, gay gắt, tức giận.
-o-
Thuyền hạ xuống Mai Viện vào lúc sắp chiều, bốn người cùng đứng trên mạn thuyền nhìn xuống, lòng ai cũng ngổn ngang suy nghĩ. Lúc thuyền còn cách mặt đất vài mét, Nùng Tậu đã nhận thấy trước cổng Mai Viện ngoài những vị tiên nữ xinh đẹp và các tiểu đồng ra thì còn có một người vận áo nhật bình rất quen thuộc. Quan Lang sửng sốt, đáp lên lan can thuyền và nhảy thẳng xuống cổng. Thần Tình đang ung dung phe phẩy quạt gỗ thơm, nhác trông thấy chàng, nàng lập tức điếng hồn, bỏ chạy thục mạng.
- Vú! - Nùng Tậu đuổi theo Thần Tình cho bằng được.
- Vú cái con khỉ! - Thần Tình gầm lên.
- Vú! - Nùng Tậu vẫn kiên trì theo đuổi nàng.
- Im đi! Thằng nhóc đáng ghét! Ta ghét ngươi! - Thần Tình dở sống dở chết quát.
Những người còn lại trông cảnh tượng đó mà không khỏi sững sờ. Quan Lang và Thần Tình đang đuổi bắt nhau trong sân, họ chạy vòng quanh như trẻ con chơi rượt đuổi.
Tạm thời bỏ qua hai người kì quái kia, Mai Lang Vương ra lệnh thu dọn Lâu Thuyền. Sao cũng hăng hái phụ giúp nhưng đã bị chàng đem xuống thuyền và ấn vào tay các vị Hoa Tiên. Tam vị Hoa Tiên vừa trông thấy em, họ thoáng ngẩn người rồi bất chợt bật khóc.
- Sao! - Bạch Sứ chạy òa đến và ôm chầm lấy em.
- Các chị… - Sao nghe lòng dạt dào cảm xúc.
- Con bé ngốc nghếch! - Xích Phượng gõ đầu em một cái rồi cũng ôm lấy em lẫn Bạch Sứ.
Ưu Liên mỉm cười, tay lướt qua khóe mắt, nàng ôm lấy cả ba người bọn em.
Cuộc hội ngộ được tiếp tục bởi buổi tiệc đoàn viên được tổ chức ngay sau đó. Sao ngồi giữa các vị Hoa Tiên, được các nàng thay phiên gắp thức ăn cho. Bạch Sứ gắp cho em nhiều nhất, vừa gắp vừa không ngừng trách mắng rằng tại sao em lại gầy quá thế? Tại sao trông sắc mặt xanh xao thế? Trông như đang ốm ấy! Chút nữa phải ở lại để nàng khám qua cho một lần thì mới được quay về ngủ.
Sao cười gượng đón nhận sự yêu thương từ các nàng, em cảm thấy thật nghẹn ngào. Đây đúng là không khí của gia đình mà, thời gian qua đi xa mãi, em đâu hay tâm hồn mình lẻ loi cô độc. Cho đến khi về đến nhà, em mới biết, mình đã từng cô độc ra sao.
Mai Lang Vương dịu êm ngắm nhìn khung cảnh ấy, lòng chàng cũng đang hoan ca. Không khí rộn rã này đã lâu rồi không hiện hữu ở Mai Viện. Kể từ khi em đi, nơi này đã bị cướp mất mùa xuân và hơi ấm.
Nùng Tậu bấy giờ đã tóm được Thần Tình, hai người đang phiếm chuyện với nhau. Thần Tình không ưa Nùng Tậu ra mặt còn Nùng Tậu thì rất xởi lởi với nàng. Chàng ta cứ cười hớn hở suốt, luôn mồm gọi nàng là 'Vú!'.
Lãm thấy Thần Tình đột nhiên có đứa trẻ lớn xác bám theo, liền ghé lại hỏi nàng bằng giọng trêu chọc bông đùa. Thần Tình chẳng buồn nói, mặt sa sầm. Sao thấy nàng xuống sắc mặt, em cười khúc khích, kể cho mọi người nghe cơ duyên giữa Thần Tình và Cổ Loa.
- Ô ra là thế… - Mọi người vỡ lẽ.
- Thế đấy, dù Vú không còn ở bên anh em ta nữa nhưng chúng ta luôn nhớ đến người! - Nùng Tậu vỗ vai Thần Tình, cười xán lạn.
- Im đi! Lúc ta bỏ trốn khỏi đó ngươi còn quấn tã! - Thần Tình đẩy tay Nùng Tậu ra.
- Ha ha, dù lúc đó Nùng Tậu còn nhỏ, chưa ý thức được gì nhưng anh trai của con thì rất nhớ người, anh ấy vẫn thường kể về người cho con và các chị nghe. - Nùng Tậu kể.
- Thằng nhóc lì lợm! - Thần Tình há miệng mắng, có vẻ nàng mắng anh trai của Quan Lang.
Buổi tiệc kéo dài đến muộn, mọi người cùng hàn huyên hỏi thăm nhau. Đến khi tiệc tàn, Mai Lang Vương lần lượt an bài chỗ nghỉ cho những vị khách. Sao và Quan Lang tạm thời ở khu lưu trú. Lãm cũng không xuống núi mà nghỉ lại đêm nay. Thần Tình thì lúc buổi tiệc đang diễn ra nửa chừng, nàng không chịu được sự đeo bám của Nùng Tậu nên đã lấy cớ đi uống nước rồi chuồn mất bóng. Mãi ngày hôm sau, Mai Lang Vương mới nhận được thư nàng, Thần Tình bảo chàng xin lỗi Sao một tiếng hộ.
Ngày hôm sau, Mai Lang Vương và Lãm trở về công việc thường nhật. Sao thì quay về với việc phục vụ cơm nước cho Quan Lang. Riêng vấn đề hầu hạ Mai Lang Vương, các vị Hoa Tiên đã ngỏ lời với em nhưng Sao từ chối. Sao bảo rằng em chỉ đến nhà chàng làm chuyện lặt vặt thôi chứ tuyệt đối không hầu hạ chàng toàn thời gian như trước kia đâu.
Các vị Hoa Tiên thấy Sao trở nên kiên quyết vậy, các nàng nhận ra rằng tình cảm mà em dành cho Mai Lang đã hoàn toàn bị triệt tiêu rồi. Giống như những gì mà em nói trước khi rời đi, rằng 'em đi để tìm quên'. Hẳn là sau một năm trời, em đã đạt được mục đích ấy, em đã hoàn toàn quên hết những cảm xúc dành cho Mai Lang.
Các nàng cảm thấy rất tiếc nuối nhưng cũng mừng cho em. Nếu em cảm thấy thoải mái thì các nàng đã an tâm rồi. Chuyện giữa em và Mai Lang, các nàng sẽ xem như một mơ ước dang dở. Giờ thì, các nàng chỉ mong chờ ở tương lai, mong chờ vào lễ cưới giữa Mai Lang và Đào Hoa, mong chờ một ngày được nhìn thấy người thương mới mà em đưa về.
Vì đã nói rõ với các vị Hoa Tiên như thế nên Sao không còn vấn vương gì nữa. Sau khi hầu hạ Quan Lang, nhân lúc Mai Lang Vương đi làm, em chớp nhoáng đến nhà chàng và làm cho xong các công việc lặt vặt bên ấy. Đến trưa, khi chàng trở về thì em đã hoàn thành hết chức trách của mình ở khu chàng rồi nên tuyệt nhiên không lộ mặt cho chàng thấy. Suốt mấy ngày liên tiếp chàng chẳng bắt gặp bóng dáng em, dù cho họ ở cùng một không gian. Mai Lang Vương cũng không ý kiến, chàng đã không còn là gã khờ khạo trước kia nữa, vì vậy, chàng trực tiếp đến khu lưu trú để gặp em.
- Quan Lang! Khi nào thì chúng ta rời đi được? - Sao nằng nặc hỏi dò Nùng Tậu, kể từ lúc đặt chân đến Mai Viện, em đã truy vấn chàng điều này hàng chục lần.
- Không biết, cha ta có vẻ rất giận, ông ấy sẽ không thả ra ngay đâu. - Nùng Tậu nâng chén trà lên, ái ngại trả lời.
- Không chịu! Rõ ràng Quan Lang hứa là sau khi diệt xong Hỗn thì sẽ đưa em đến chỗ Bướng định cư một đến hai năm cơ mà! - Sao phát cáu.
- Chuyện ra thế này ta cũng đâu lường trước được. - Nùng Tậu thấy em giận dỗi, chàng cũng có chút mềm lòng, nhưng chuyện đã rồi, lệnh cha chàng thì chàng không thể cãi, cho nên cũng chỉ đành để em chịu thiệt thôi.
Sao hờn trách chàng chán, đành ủ ê đi đến tán mai bên vườn tưới nước. Động tác của em ban đầu có chút dằn dỗi, nhưng khi trông thấy những đóa mai ưu mỹ tuyệt đẹp, lòng em trở nên lãng đãng và buồn bực chìm dần xuống. Sao níu một nhành mai nở chi chít hoa, ngắm nó đến say sưa. Nùng Tậu uống trà trên giường tre gần đó, trông thấy dáng điệu mê hoặc ấy, chàng chợt ngây người, đặt chén trà xuống và bước đến gần em.
- Thích hoa à? - Nùng Tậu hỏi.
- Vâng. - Sao vẫn không buông nhành mai ra, cười tươi đáp.
Nụ cười ấy còn đẹp hơn những đóa mai đang bung nở, Nùng Tậu ngơ ngẩn nhìn. Thế rồi chàng giữ nhành mai trong tay em, hỏi dò - Thích hoa mai?
- Không, hoa nào mà em chẳng thích? - Bị chàng giữ lấy nhành hoa, em cũng không chạm vào nó nữa, Sao tập trung múc nước vào gáo và tưới cây. Nùng Tậu nghe em nói thế, lòng lâng lâng mãn nguyện. Chàng chậm rãi bước đến một chút, gần như kề sát bên em.
- Nếu thích hoa như vậy thì khi đến vùng đất của Bướng, đợi xây nhà xong, ta sẽ trồng vài luống hoa trước nhà cho em chịu không?
- Gì ạ?! - Sao vừa nghe đến chữ 'Bướng' là lập tức hào hứng hẳn lên, chuỗi kí tự đó chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một thứ bùa chú mê hoặc đối với em.
Nùng Tậu thấy em trở nên tươi tỉnh nhanh chóng, chàng càng thấy tâm tình vui vẻ hơn. Chàng nhẹ giọng dỗ - Yên tâm, cha ta giận vài tuần thôi, khi nào ông ấy nguôi giận thì ta sẽ viết thư hối lỗi và xin cha cho ta được tiếp tục cùng em ngao du. Tạm thời em kiên nhẫn chút đi.
- Quan Lang… - Sao mừng rỡ, vậy là em không phải lo nữa rồi.
Nùng Tậu nhân cơ hội đã lấy lòng được em, chàng chầm chậm cúi xuống một chút, hi vọng có thể hôn lên mái tóc mềm mại ấy.
Không gian trở nên thật tĩnh lặng, những cánh mai cứ đổ xuống, lả lướt đáp lên tóc em.
Giữa lúc Nùng Tậu sắp đạt được mục đích thì hai người chợt nghe thấy tiếng guốc lớn. Sao giật sững, quay mặt sang, liền thấy Mai Lang Vương và Lãm chỉ đứng cách đó mười bước chân. Sắc mặt Mai Lang Vương thật sự rất tệ, tối sầm, u ám. Đôi mắt nâu như có lửa, cứ chiếu lên người Quan Lang, gay gắt, tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.