Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 360: Linh hồn kêu khóc
Cá Basa
04/08/2019
“Xoẹt!” Lưỡi dao không chút nhân từ cắt ngang qua động mạch ở tay Lam Tu, máu chảy rất nhanh song song với vẻ mặt trắng
bệch của cậu. Trận pháp được rót máu tươi giống như hoàn toàn sống dậy,
phát ra từng hơi thở tanh nồng.
Sau khi thấy đã đủ, Lâm Thiên Bảo liền chạm lên miệng vết thương khủng bố của Lam Tu, dừng lại máu, cùng cầm lên gậy phép, nói với tất cả mọi người: “Tiếp theo liền sẽ chỉ mình Lam Tu nhìn thấy được kí ức của Bạch Linh, nếu như mọi người muốn cùng xem thì phải hỏi qua sự cho phép của cậu ấy.”
Mẫu Đơn nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lam Tu, rồi cuối cùng quyết định lắc đầu cười nói: “Tôi sẽ chờ Lam Tu trở về nói ra.”
Lâm Thiên Bảo nhêch miệng, lại cuối cùng gật đầu.
Chờ Lam tu nói ra ư, chỉ sợ cuối cùng cô sẽ chỉ chờ ra một con quái vật thiếu đi linh hồn mà thôi.
“Đinh!” Lâm Thiên Bảo chạm gậy phép vào trận pháp, khẽ niệm hai chữ: “Khai mở!”
Ngay lpậ tức trận pháp liền bừng sáng, Bạch Linh bay lơ lửng ở phía trên, khuôn mặt trắng bệch liền biểu lộ ra cảm xúc đau đớn khó chịu. Lâm Thiên Bảo nhận ra ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn hắn liền giải thích: “ Tôi đã nói là sưu hồn thuật này không chỉ có hại với cả người sống, mà cũng sẽ ảnh hưởng tới người đã khuất mà.”
“Cậu ta hiện tại chính là linh hồn đau đớn mà gào khóc, ảnh hưởng tới thể xác vô tri mà thôi!”
Mẫu Đơn đau lòng che miệng. Thật sự là một phép thuật tàn nhẫn, chỉ là con người cho dù có tàn nhẫn tới thế nào, cũng sẽ mong muốn đạt được mục đích của chính mình, bởi vậy nên cái phép thuật này mới được ra đời!
Cuối cùng, Bạch Linh đột ngột mở miệng hét ra một tiếng thét dài, cùng lúc đó Lam Tu cũng liền ngã xuống bất tỉnh.
Lâm Thiên Bảo niệm một cái phép ném cậu ta lên một cái nệm đã được chuẩn bị sẵn, Mẫu Đơn cũng vì thế mà hiểu ra vì sao tên này lại nói nàng chuẩn bị một cái nệm thật là thoải mái để người nằm.
Sau khi thấy đã đủ, Lâm Thiên Bảo liền chạm lên miệng vết thương khủng bố của Lam Tu, dừng lại máu, cùng cầm lên gậy phép, nói với tất cả mọi người: “Tiếp theo liền sẽ chỉ mình Lam Tu nhìn thấy được kí ức của Bạch Linh, nếu như mọi người muốn cùng xem thì phải hỏi qua sự cho phép của cậu ấy.”
Mẫu Đơn nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lam Tu, rồi cuối cùng quyết định lắc đầu cười nói: “Tôi sẽ chờ Lam Tu trở về nói ra.”
Lâm Thiên Bảo nhêch miệng, lại cuối cùng gật đầu.
Chờ Lam tu nói ra ư, chỉ sợ cuối cùng cô sẽ chỉ chờ ra một con quái vật thiếu đi linh hồn mà thôi.
“Đinh!” Lâm Thiên Bảo chạm gậy phép vào trận pháp, khẽ niệm hai chữ: “Khai mở!”
Ngay lpậ tức trận pháp liền bừng sáng, Bạch Linh bay lơ lửng ở phía trên, khuôn mặt trắng bệch liền biểu lộ ra cảm xúc đau đớn khó chịu. Lâm Thiên Bảo nhận ra ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn hắn liền giải thích: “ Tôi đã nói là sưu hồn thuật này không chỉ có hại với cả người sống, mà cũng sẽ ảnh hưởng tới người đã khuất mà.”
“Cậu ta hiện tại chính là linh hồn đau đớn mà gào khóc, ảnh hưởng tới thể xác vô tri mà thôi!”
Mẫu Đơn đau lòng che miệng. Thật sự là một phép thuật tàn nhẫn, chỉ là con người cho dù có tàn nhẫn tới thế nào, cũng sẽ mong muốn đạt được mục đích của chính mình, bởi vậy nên cái phép thuật này mới được ra đời!
Cuối cùng, Bạch Linh đột ngột mở miệng hét ra một tiếng thét dài, cùng lúc đó Lam Tu cũng liền ngã xuống bất tỉnh.
Lâm Thiên Bảo niệm một cái phép ném cậu ta lên một cái nệm đã được chuẩn bị sẵn, Mẫu Đơn cũng vì thế mà hiểu ra vì sao tên này lại nói nàng chuẩn bị một cái nệm thật là thoải mái để người nằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.