Chương 97: Chương 97
Phó Du
23/09/2018
Phương Hân Hỉ là bạch phú mỹ có tiếng ở Nghi Châu.
Chiều cao 1m68 đủ để khinh thường nửa số đàn ông của mấy thành phố phía Nam, không chỉ thế, người ta không trưởng thành thành lưng hùm vai gấu như tưởng tượng, mà ngược lại là một người đẹp chân dài đầy tự hào.
Chẳng qua, cô gái này muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn tiền tài có tiền tài, mãi đến tận hơn ba mươi tuổi vẫn còn là một độc thân quý tộc.
Đương nhiên, cũng có vô số đàn ông đạp phá cửa sắt trung tâm thể dục của Phương Hân Hỉ, song kết quả đều mất hứng trở về.
Về sau, có tin đồn từ từ truyền ra rằng, Phương Hân Hỉ là ngự tỷ, còn là ngự tử có xu hướng tình dục khác thường, thích mấy em gái mềm mại.
Phương Hân Hỉ nghe tin đồn như vậy chỉ cười cười.
Cô thích em gái mềm mại, chẳng qua không bẩn thỉu như bọn họ nghĩ, mà đơn thuần thích thứ mềm mại thôi.
Giống như bản thân bạn không thể có, nên hâm mộ người khác không được sao?
Hơn nữa, những người này nhất định không biết, trước đây ước mơ lớn nhất của Phương Hân Hỉ chính là trở thành một em gái mềm mại đáng yêu, giống như mẹ đại nhân của cô vậy.
Nhưng, mọi việc luôn luôn không như mong muốn.
Chẳng qua, Phương Hân Hỉ mười bảy tuổi cũng không phải một ngự tỷ.
Chiều cao 1m65 tuy cũng đáng kiêu ngạo, nhưng ngũ quan xinh xắn, tóc dài đen nhánh ngang eo, gia thế hoàn mỹ đây mới là phần lớn nguyên nhân Phương Hân Hỉ trở thành tâm điểm chú ý.
Phương Hân Hỉ mười bảy tuổi không nói nhiều, thậm chí rất nhiều người còn ở sau lưng cô gọi cô là núi băng.
Thực ra bản thân cô cảm thấy rất oan ức, cô cũng rất muốn trò chuyện với nữ sinh cùng tuổi, song còn chưa tới gần, những người đó nếu không giải tán ngay lập tức, thì cũng nói một số đề tài cô hoàn toàn không chen lọt vào.
Dần dà, Phương Hân Hỉ cũng hiểu, một số thời điểm bạn cố tình đến gần một số người, thậm chí thay đổi bản thân cũng không thể có thứ mình mong muốn.
Huống chi, cuộc đời cô đã có một người bạn tốt nhất.
Phương Hân Hỉ và Phàn Vực là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Thực ra Phương Hân Hỉ là một cô bé có tình cảm chậm chạp, sự yêu thích dành cho Phàn Vực vốn bắt đầu từ bạn bè.
Nghĩ cũng đúng, Phương Hân Hỉ là đóa hoa băng sơn cao quý đẹp lạnh lùng ở trung học của Nghi Châu, bạn bè bên cạnh rất ít ỏi, tuy nhà mình có một em trai Phương Nhược Cuồng cùng tuổi.
Nhưng tên nhóc Phương Nhược Cuồng ấy hoàn toàn là một tên biến thái.
Hận đời, bạo lực, máu tanh, tàn nhẫn, trưởng thành sớm...
Thậm chí cô sợ cậu em trai này còn có thể sống đến trưởng thành hay không.
Tất nhiên, bên cạnh Phương Hân Hỉ, Phàn Vực là người duy nhất giống người bình thường trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của cô.
Kỳ thực quen Phương Hân Hỉ lâu rồi mới biết cô là một em gái sống nội tâm rất yếu đuối rất đơn thuần, rất thích nói, cũng thích hoa cỏ, hay bất kỳ thứ gì đáng yêu mềm mại như các cô bé bình thường.
Nhưng em gái thế này cũng có thể một cước đá bay tên giặc cướp muốn cướp túi xách của cô.
Coi như một loài vừa tồn tại cô nàng đàn ông vừa tồn tại em gái yếu đuối.
Phương Hân Hỉ vốn chỉ xem Phàn Vực là bạn bè, bạn bè duy nhất của cô.
Chẳng qua theo số tuổi từ từ tăng lên của hai người, khi người bên cạnh Phàn Vực ngày càng nhiều, Phương Hân Hỉ ngước nhìn anh cũng càng lúc càng nhiều, nỗi bất an trong lòng cô càng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu cô cho rằng mình chỉ không quen, không quen mất đi một người bạn. Nhưng lúc cô nhìn thấy Phàn Vực sẽ kiềm lòng không đậu mỉm cười, không thấy, cô sẽ tâm thần không yên thậm chí nóng ruột nóng gan, một cảm giác khác dần dần trỗi dậy trong lòng cô.
Cô thích anh... vào thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ.
Phương Hân Hỉ thích Phàn Vực.
Người hung hăng nhất nhà họ Phương thực ra không phải ba Phương nghiêm túc, mà là mẹ Phương yếu ớt.
Sau khi biết con gái vì tình mà gầy đi, mẹ Phương lập tức chủ động xuất kích, thuận tiện còn vạch ra phương án đánh gục Phàn Vực.
Có thể thấy mức độ bà xem trọng con đường tình cảm của con gái.
Phương Hân Hỉ nhận được sự cổ vũ của mẹ, cũng không làm rầm rộ như mẹ Phương tưởng tượng, kỳ thực so với tình yêu mạnh mẽ của mẹ Phương, cô càng thích kiểu tình yêu lâu ngày sinh tình mưa dầm thấm đất của ba Phương dành cho mẹ Phương hơn.
Cô thích Phàn Vực, sau khi trải qua quá trình cùng nhau lớn lên, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau trưởng thành, rốt cuộc cô xác định, cô thích anh.
Chẳng qua, Phương Hân Hỉ không biết Phàn Vực có thích mình không? Thậm chí có cảm nhận giống như cô không?
Sự thẹn thùng của tuổi trẻ khiến cô không chủ động xuất kích, ngược lại nhẫn nhịn ở trong bóng tối quan sát chàng trai điển trai ấy.
Phàn Vực lớn hơn cô một tuổi, cũng trên cô một lớp.
Phàn Vực mười tám tuổi cao 1m84, nhưng lại không có cơ bắp to như em trai Phương Hân Hỉ. Đương nhiên cô cảm thấy Phàn Vực thế này cũng rất hoàn mỹ.
Anh trắng trẻo, mắt long lanh, khi cười dường như ẩn giấu một vầng trăng non. Hơn nữa trước giờ trên người anh tràn ngập làn gió dịu dàng và ấm áp, đâu như em trai nhà mình, xa xa đã ngửi được mùi máu tanh, hơi thở tàn nhẫn trên người chứ.
Mười bảy tuổi, Phương Hân Hỉ thích Phàn Vực. Thích chàng trai dịu dàng ân cần, có phong độ của người trí thức kia.
Trải qua quan sát, Phương Hân Hỉ phát hiện Phàn Vực đối với ai cũng rất dịu dàng. Thậm chí, cô phát hiện Phàn Vực như vậy rất dễ khiến người ta yêu thích.
Khi đó, cô còn chưa xác định Phàn Vực thích cô, nhưng mẹ Phương có câu nói rất hay, mình nhìn trúng thứ gì phải kéo về tổ mình sớm chút.
Phương Hân Hỉ hạ quyết tâm, nhất định phải theo đuổi được Phàn Vực.
Có lẽ gần quan được ban lộc, Phương Hân Hỉ nhanh chóng chiếm ưu thế, quanh năm ra vào bên cạnh Phàn Vực, thậm chí khi những cô gái kia muốn đến gần Phàn Vực, cô sẽ phong tình vạn chủng đi tới khoác cánh tay Phàn Vực.
Lúc đó Phàn Vực chỉ cười, nụ cười dịu dàng trước sau như một.
Dựa vào ưu thế bạn bè, Phương Hân Hỉ đã biết mẫu con gái Phàn Vực thích.
Dịu dàng, phóng khoáng, có thể tự tay làm thức ăn ngon.
Phương Hân Hỉ ghét xuống bếp, từ nhỏ đã ghét. Nhưng hè năm đó, cô ở trong bếp lăn lộn khói dầu chui ra chui vào, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào.
Mẹ Phương thấy cô mệt như vậy, thực ra rất đau lòng. Ngay cả em trai lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo cũng nói cho cô biết vì một tên con trai, không đáng giá. Song Phương Hân Hỉ cảm thấy đó là chuyện riêng cô, cô thấy đáng giá là được.
Đời người rất ngắn ngủi. Theo tuổi tác tăng dần, sinh mạng của chúng ta sẽ gánh vác càng nhiều thứ hơn, có lẽ có một ngày chúng ta quên mất cảm giác rung động khi ấy.
Chúng ta sẽ không yêu thương.
Chúng ta sẽ không tranh thủ.
Chúng ta chỉ biết chết lặng sống hết ngày này tới ngày khác.
Vì để cuộc sống sau này của mình có một hồi ức tốt đẹp, vì để mình sẽ không hối hận, nên Phương Hân Hỉ cảm thấy những cay đắng này cô có thể chuyển hóa thành ngọt ngào.
Có lẽ, thực sự nỗ lực sẽ được đền đáp.
Ngày ấy là sinh nhật mười tám tuổi của Phàn Vực, Phương Hân Hỉ tặng chiếc bánh kem tự tay mình làm, ngượng ngùng nói với Phàn Vực tâm ý của mình.
Mà Phàn Vực hình như chẳng bất ngờ gì, thậm chí không chút kinh ngạc nào, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Phương Hân Hỉ.
Tình yêu mười tám tuổi ngọt ngào đẹp đẽ như quả táo xanh mới hái xuống, ngọt như mật, nhưng mang theo chút chua chua và ngây ngô.
Phàn Vực là một người bạn trai tốt. Bốn năm qua, anh chưa từng cãi nhau một lần với cô, rất nhiều lúc Phương Hân Hỉ hơi hưởng thụ cảm giác cố tình gây sự, bởi anh đều nhẫn nại dỗ dành cô.
Anh là một người bạn trai hoàn mỹ, không tìm ra khuyết điểm nào. Bốn năm qua, bọn họ cùng nhau vượt qua từng ngày từng tháng.
Mọi người đều nói thời kỳ tình yêu đảm bảo chất lượng chỉ có một năm, nhưng Phương Hân Hỉ không thấy thế. Thậm chí cô nghĩ cảm giác cô dành cho Phàn Vực giống như rượu ngon cất giấu trong trang trại vậy, theo năm tháng càng ngày càng nồng và thơm ngon.
Cô thích Phàn Vực.
Cô càng yêu Phàn Vực hơn.
Thời điểm năm thứ tư đại học Phàn Vực sắp tốt nghiệp, Phương Hân Hỉ đề cập chuyện kết hôn. Tình cảm của bọn họ luôn rất tốt, thực sự luôn rất tốt đấy.
Tình cảm Phàn Vực dành cho cô, Phương Hân Hỉ từng nghiêm túc suy ngẫm, tựa như đối đãi người nhà.
Trân trọng, thân thiết.
Nhưng, bọn họ không hề chọc thủng phòng tuyến cuối cùng.
Vô số lần Phương Hân Hỉ dụ dỗ, Phàn Vực cũng từng động tình, nhưng lần nào cũng rất lý trí đẩy cô ra.
Đôi khi, Phương Hân Hỉ cảm thấy mình quá mức đói khát. Song mỗi lần như thế, Phàn Vực đều nói, đợi đến khi danh chính ngôn thuận thuộc về nhau đã. Do đó, ngày ấy, Phương Hân Hỉ nhắc tới chuyện kết hôn với Phàn Vực.
Tình cảm của bọn họ rất tốt, Phương Hân Hỉ cho rằng đây chỉ là một câu nói thôi. Nhưng không ngờ, vì chuyện này mà lần đầu tiên Phương Hân Hỉ và Phàn Vực cãi nhau từ khi yêu đương.
Ban đầu nụ cười của Phàn Vực vẫn chưa biến mất, nhẫn nhịn dỗ dành Phương Hân Hỉ, song dần dần, Phương Hân Hỉ cứ khăng khăng kiên trì mãi, nụ cười của Phàn Vực cũng chậm rãi lạnh đi.
"Anh còn chuyện muốn làm, xin lỗi, tiểu Hỉ, giờ anh chưa muốn kết hôn."
Phương Hân Hỉ cho rằng mình hiểu Phàn Vực.
Cô biết đàn ông đều có hoài bão, nên cô hỗ trợ. Cô ôm Phàn Vực, nói không kết hôn cũng được, vậy đính hôn trước... đính hôn vô thời hạn cũng được.
Có điều hành động của Phàn Vực làm trái tim cô nguội lạnh.
"Xin lỗi, tiểu Hỉ."
Đó là lần đầu tiên Phương Hân Hỉ nếm mùi vị khổ sở của tình yêu. Cô phát hiện, mình chưa bao giờ thích một người đàn ông như thế, thích đến nỗi liều mạng muốn chiếm anh làm của riêng.
Rất nhiều năm sau, Phương Hân Hỉ nhớ lại mối tình ngây ngô này. Cô bắt đầu nghĩ, không phải do mình cho anh quá ít không gian, mà vì tình yêu của cô quá nồng nhiệt, nên Phàn Vực mới chịu không nổi muốn chạy trốn.
Chẳng qua, lúc này cô vẫn chưa biết.
Cô chỉ nghĩ hết tất cả biện pháp níu kéo Phàn Vực.
Cũng đúng lúc này, bên cạnh Phàn Vực có một sư muội chuyên mỹ thuật tạo hình. Đó là tuýp người hoàn toàn khác với Phương Hân Hỉ.
Ở mặt nào đó mà nói, Phương Hân Hỉ dịu dàng hiền thục, chỉ ở trước Phàn Vực mới giả vờ thôi. Cô chân chính là một cô nàng nam tính có thể đá bay một tên tội phạm.
Nhưng Thư Phi lại khác, cô ấy thực sự là cô gái dịu dàng như nước.
Sau khi Phàn Vực có Phương Hân Hỉ luôn giữ khoảng cách với khác phái, nên trước giờ Phương Hân Hỉ không lo lắng người đàn ông này sẽ bắt cá hai tay.
Phàn Vực từng nói, phụ nữ trên đời này chỉ có một mình cô. Song lần này Phàn Vực lại đánh giá cao Thư Phi, nói cô ấy là một người phụ nữ chân chính, một người phụ nữ làm từ nước.
Phương Hân Hỉ ghen tỵ nhìn gương mặt hoàn mỹ kia của Thư Phi, cô không nhịn được nghĩ, ngay cả mình còn cảm thấy xinh đẹp, còn cảm thấy hút hồn, vậy có phải Phàn Vực cũng thích không.
Phương Hân Hỉ hai mươi mốt tuổi, cực kỳ muốn níu giữ một người đàn ông. Cho nên cô dùng hết tất cả thủ đoạn cô khinh thường.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ. Thậm chí chạy đến nhà Phàn Vực nói cô có con của anh. Cô đúng là cùng đường bí lối rồi, yêu anh yêu tới mức không còn lối thoát, yêu tới mức để tất cả người bên cạnh cô đều chịu tội.
Mẹ Phương biết nỗi đau khổ của cô, một mực âm thầm giúp cô.
Tuy từ nhỏ mẹ Phương đã nói cô không phải đứa con gái mềm mại yếu ớt bà mong muốn, nhưng Phương Hân Hỉ biết, tình thân trong huyết thống không thể phai mờ.
Mẹ Phương vì cô bỏ qua lòng tự tôn, thậm chí đi tìm Phàn Vực. Chẳng qua, Phàn Vực luôn nhã nhặn trong ấn tượng của Phương Hân Hỉ lại có thể cười lạnh.
Nụ cười lạnh lẽo tới thế, đả thương người khác không hề kiêng dè như vậy, tổn thương người thân của cô.
"Con sẽ không kết hôn với cô ấy, tuy không phải đùa cho vui, nhưng con không muốn kết hôn với cô ấy. Trước khi kết hôn đã quản lý con như thế, sau khi kết hôn con còn có thể hít thở không?"
Về sau, lưu hành một ca khúc: Gông xiềng tình yêu.
Lần nào Phương Hân Hỉ cũng nghe, cảm thấy Gông xiềng tình yêu viết rất cảm xúc, cũng rất hợp với cô.
Phàn Vực cho rằng tình yêu của cô là gông xiềng. Có lẽ, cũng thực sự là gông xiềng.
Lần đó, bọn họ gần như không nể mặt mũi nhau. Đôi tình nhân trước giờ chưa từng cãi nhau hoàn toàn trở mặt, cãi vã tranh chấp ẩu đả.
Cũng là lần đó, Phương Hân Hỉ nhìn Phàn Vực xa lạ trước mặt, dường như hơi sáng tỏ. Có lẽ, cho tới bây giờ cũng không phải là người này.
Người đàn ông cô yêu, không bao giờ nói không cần cô, cảm thấy cô phiền, nhưng vì hoàn cảnh không tiện từ chối cô.
Phương Hân Hỉ hai mươi mốt tuổi, thất tình.
Thất bại trước nay chưa từng có.
Tình yêu cô kinh doanh bốn năm, thực sự giống như hoa trong gương, trăng trong nước, như giấc mơ như quầng sáng quanh mặt trăng, như gần như xa.
Nhanh chóng... vỡ vụn.
Sau khi thất tình, hai năm ban đầu của Phương Hân Hỉ dứt khoát sống không nổi. Cô rượu chè vô độ, từng mấy lần được đưa vào bệnh viện.
Cô còn khiêu chiến thể thao leo núi có độ khó cao, vận động cực hạn. Thậm chí một mình đi dã ngoại nơi núi rừng hoang vu.
Phương Nhược Cuồng luôn nói cô điên rồi, vì một tên đàn ông vô dụng mà phát điên.
Phương Hân Hỉ nghĩ, cô điên thật.
Vì một người đàn ông mà điên, vì tình yêu của cô mà điên.
Sau khi chia tay, cô phát hiện cô không hận Phàn Vực, mà hận chính mình.
Hèn mọn như thế, không biết xấu hổ như thế, không bỏ xuống được như thế và yêu... như thế.
Mặc dù người đàn ông đó... không thương cô.
Phương Hân Hỉ thực sự bước ra nỗi đau là hai năm sau khi chia tay.
Cô đi Tây Bắc du lịch, ai ngờ tuyết rơi quá nhiều lấp đường xuống núi. Cô và một đám người kẹt trong núi tuyết.
Cả đêm đó, cô đã nghĩ tới cái chết. Nhưng có một bác gái kéo tay cô nói liên miên rất nhiều, nói cô rất giống con gái bà, con gái bà cũng chết trong tuyết. Bà nói cô còn trẻ, cuộc đời còn dài, hi vọng cô có thể sống sót.
Nhiều lắm...
Bác gái ấy nói nhiều lắm...
Cô mơ mơ màng màng, thậm chí ngay cả khi đội cứu hộ đến lúc nào cũng không biết.
Chẳng qua sau khi cô được cứu tỉnh lại, mới phát hiện cuối cùng bởi vì nhiệt độ thấp, mà bác gái đã tắt thở trước khi đội cứu hộ tới.
Một người phụ nữ dùng sự ấm áp cuối cùng kích thích cô sống tiếp
Một người phụ nữ năm trước mất đi con gái, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Vào giây phút cuối cùng bà cũng không từ bỏ.
Vậy cô chỉ mất đi một tên đàn ông không thương cô, có gì đặc biệt hơn người chứ!
Năm đó, ngoài cửa sổ là gió lạnh thấu xương, Phương Hân Hỉ hai mươi ba tuổi gục trong lồng ngực ấm áp của mẹ Phương, khóc to.
Sau khi chia tay, cô chưa từng khóc, một mực chưa từng khóc. Dẫu có tan nát đau lòng, như cái xác không hồn, cô vẫn không khóc.
Nhưng đêm đó, sau khi nhìn thi thể lạnh như băng kia, lần đầu tiên cô òa khóc.
Đời người không chỉ có tình yêu, cô không thể vì một người mà bỏ qua rất nhiều rất nhiều phong cảnh xinh đẹp.
Phương Hân Hỉ hai mươi lăm tuổi đã là một bà chủ trung tâm thể dục. Cô cũng quen mấy người bạn trai, bất quá phần lớn đều dang dở.
Có lẽ vì từng có một cuộc tình đầu tư quá nhiều, nên các cuộc tình về sau cô không có cách nào đầu tư nữa.
Cô có thể nắm tay với một người đàn ông, nhưng giây kế tiếp cô có thể hất người đàn ông ấy ra.
Cô có thể hôn môi với một người đàn ông, nhưng giây kế tiếp cô không biết vì sao cả người tên đó đã bay ra ngoài.
Cô nghĩ, cô bệnh rồi.
Mắc căn bệnh không thể yêu nữa, chính là kết quả của bị tổn thương. Căn bệnh kiểu này, không có bất kỳ thuốc nào có thể trị.
Phương Hân Hỉ hai mươi bảy tuổi bắt đầu bị người nhà bức hôn.
Cũng bị bức hôn như cô còn có Phương Nhược Cuồng, đứa em trai từ nhỏ đã ngoài lạnh trong nóng của cô.
Có điều đối với việc bức hôn, đứa em trai âm hiểm kia của cô càng cao tay hơn, chẳng biết dùng thủ đoạn gì, miễn cường dời sự chú ý của mẹ lên người cô.
Dần dần Phương Hân Hỉ không dám về nhà, đôi khi ăn cơm với đối tượng xem mắt, cô sẽ không nhịn được nghĩ, có phải kiếp này cứ chấp nhận trôi qua như thế là được không.
Cô ôm ý nghĩ ấy đi coi mắt nhiều lần, chỉ muốn tìm người thích hợp.
Rốt cuộc cô tìm được rồi.
Hắn là một Hoa kiều, gia cảnh bình thường, con người rất dịu dàng, dáng dấp cũng hào hoa phong nhã.
Nói chung, người đàn ông này là một người không dễ kiếm ra khuyết điểm.
Sau khi hẹn với người đàn ông này mấy lần, Phương Hân Hỉ trực tiếp đề nghị kết hôn, nhưng người đàn ông đó không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.
"Hân Hỉ, em vẫn không nhớ anh là ai sao?"
Người đàn ông gỡ mắt kính xuống, khẽ cười với cô.
Trí nhớ của Phương Hân Hỉ không tốt lắm, nhất là đối với đàn ông, gần như ở mức độ thoáng qua liền thôi.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, khóe mắt có một vết sẹo, Phương Hân Hỉ còn chút ấn tượng.
Đây là người bạn trai không biết đời thứ mấy cô quen, và so với những người bạn trai trước kia, thì đó là người duy nhất cho cô chút ấn tượng, sau khi cô và hắn hôn nhau lập tức đá bay hắn đi.
Nhưng vận may hắn không tốt, va phải bậc thềm ven đường, không biết đập trúng thứ gì, lúc đó mắt chảy máu.
Vì gương mặt máu đó quả thực kinh khủng, nên hiếm khi Phương Hân Hỉ có mấy phần ấn tượng.
Chẳng qua không ngờ là, cuối cùng vẫn là phong thuỷ thay phiên, lại có thể chuyển đến trên người hắn. Và khác với lần trước, Phương Hân Hỉ bị từ chối cũng không có cảm giác khó chịu và đau lòng, chỉ cực kỳ hứng thú đốt một điếu thuốc.
"Em cho rằng anh rất thích em."
Trần Phong, cũng chính là người đàn ông hôn môi xui xẻo ấy khẽ gật đầu, sau khi đeo mắt kính lại, ánh mắt vẫn chân thành tha thiết như cũ.
"Anh vẫn rất thích em. Nên anh hi vọng em sống hạnh phúc. Nhưng..." Trần Phong mỉm cười, mang theo sự dịu dàng và hiểu rõ, "Hân Hỉ, hạnh phúc của em không phải anh. Hoặc có thể nói như vầy, mỗi người đều có người số mệnh an bài, mà người đó của em không phải anh, người đó của anh cũng không phải em..."
Nói giống như thật.
Phương Hân Hỉ lại không cho là đúng, rít một hơi, còn khinh thường nhả một vòng khói cho hắn.
Trần Phong khẽ ho khan một tiếng, cuối cùng đứng dậy dập tắt điếu thuốc trên tay Phương Hân Hỉ.
"Phụ nữ hút thuốc không tốt."
Phương Hân Hỉ sững sốt chốc lát, mới bẹp môi nói: "Đúng là quản việc không đâu."
Phương Hân Hỉ hai mươi bảy tuổi chung quy không lập gia đình.
Hai mươi tám tuổi cũng chưa.
Chẳng những chưa, ngay cả tiệc xem mắt cô cũng hiếm khi đi.
Ăn cơm với mấy tên bộ phận sinh dục áo mũ chỉnh tề đó, trao đổi chủ đề không dinh dưỡng, cô thà đi ăn quán ven đường với Trần Phong.
Trần Phong là một người bạn không tệ lắm, cảm giác ở chung với hắn giống như Phàn Vực vậy. Nhưng Phương Hân Hỉ biết, trên đời này không còn Phàn Vực thứ hai.
Bạn bè là bạn bè, cũng không chuyển thành người yêu.
Trần Phong cũng thẳng thắn, xem cô như bạn bè. Không chỉ thế, hắn còn giúp cô cai thuốc. Hắn nói phụ nữ nên tốt với bản thân, không nên ỷ vào mình còn trẻ mà phung phí thanh xuân.
Lần nào Phương Hân Hỉ nghe những đạo lý lớn này đều muốn cười, nhưng Trần Phong cứ nói hết lần này tới lần khác cho cô nghe.
Rất phiền phức.
Song Phương Hân Hỉ cảm thấy có một người bạn càm ràm như vậy cũng không tồi.
Phương Hân Hỉ cũng không thường xuyên đi ăn cơm với Trần Phong.
Trần Phong là một bác sĩ tâm lý, nhưng theo hắn nói, đây chỉ là việc kiêm chức của hắn thôi. Nghề chính của hắn là pháp y.
Nghe nói Trần Phong rất nổi tiếng, giúp đỡ cảnh sát, thậm chí ở nước ngoài giúp người ta phá không ít vụ án.
Vì công việc nên Trần Phong thường xuyên xuất ngoại. Đôi khi, hắn ra nước ngoài nửa năm cũng không có một cuộc điện thoại nào, song sau khi hắn trở về nhất định sẽ đi ăn với Phương Hân Hỉ, sẽ tặng một món quà nhỏ cho cô.
Có lúc là một quyển vở rất đẹp, có lúc là bưu thiếp rất đáng yêu, thậm chí có lúc chỉ là một bình thủy tinh trống trơn.
Đôi khi Phương Hân Hỉ còn cười hắn, có phải chỉ có lệ với bạn bè thôi. Nhưng lần nào Trần Phong cũng lộ ranh nanh nhỏ bảng hiệu của mình, nghiêm túc nói với cô, "Với em, anh chưa bao giờ có lệ."
Những năm đó, Phương Hân Hỉ từng cho rằng về sau nếu mình thực sự muốn kết hôn, thì Trần Phong là đối tượng suy xét đầu tiên.
Có điều cô nói lời này với Trần Phong rất nhiều lần, song lần nào cũng đổi lấy tiếng thở dài của hắn.
"Phương đại tiểu thư ơi, coi như nể tình anh mến mộ em nhiều năm đi, đừng đâm trái tim thủy tim đáng thương của anh nữa."
Mỗi lần thấy Trần Phong đáng thương ôm tim, Phương Hân Hỉ đều rất muốn cười. Dáng vẻ ấy của hắn thực sự rất buồn cười, đồng thời chuyện cười này cũng không tồi.
Đúng, Phương Hân Hỉ cho rằng đây chỉ là một câu chuyện tiếu lâm. Muốn lấy hắn, chỉ là lời nói đùa của cô.
Song cho đến sau này, cô mới hiểu ra cô thực sự muốn lấy người đàn ông ấy.
Nhưng người đàn ông ấy không trở lại nữa, không cười với cô nữa, không lộ răng nanh đặc trưng kia nữa.
Mùa đông năm đó, thời tiết rất lạnh. Phương Hân Hỉ cho rằng mặt sông cũng sắp kết băng.
Có điều tại bờ sông lạnh lẽo, lại có một đám người đang hò hét ầm ĩ.
Cô nên đi trung tâm thể dục. Lòng hiếu kỳ của cô trước giờ không nặng. Song ngày đó không biết vì sao, cô dừng xe trên cầu vượt.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cô hỏi một người đi đường.
Người qua đường lắc đầu, ánh mắt mang theo thương hại, "Nghe nói phát hiện thi thể, nghe nói còn không hoàn chỉnh... đáng thương quá, giờ những tên hung thủ càng ngày càng biến thái..."
Hóa ra phát sinh hung án.
Phương Hân Hỉ lắc đầu, vậy chẳng phải công việc của người nào đó lại tới nữa à?
Đúng rồi, hôm nay cô nên đi tìm hắn không, dù sao gần đây cô không nghe được tin tức của hắn.
Ừm, quyết định như thế đi.
Vụ án giết người phân xác, chỉ khơi dậy chút rung động trong lòng cô.
Phương Hân Hỉ nghĩ không biết bạn chí cốt đang ở đâu, cô nhanh chóng lái xe rời đi.
Từ đầu tới cuối, cô cũng không nhìn mảnh vụn thi thể đó.
Có lẽ —— Chính cô cũng không ngờ.
Dao nghiệm thi là đem ra giải phẫu người khác.
Mà không phải —— bị người khác giải phẫu.
Chiều cao 1m68 đủ để khinh thường nửa số đàn ông của mấy thành phố phía Nam, không chỉ thế, người ta không trưởng thành thành lưng hùm vai gấu như tưởng tượng, mà ngược lại là một người đẹp chân dài đầy tự hào.
Chẳng qua, cô gái này muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn tiền tài có tiền tài, mãi đến tận hơn ba mươi tuổi vẫn còn là một độc thân quý tộc.
Đương nhiên, cũng có vô số đàn ông đạp phá cửa sắt trung tâm thể dục của Phương Hân Hỉ, song kết quả đều mất hứng trở về.
Về sau, có tin đồn từ từ truyền ra rằng, Phương Hân Hỉ là ngự tỷ, còn là ngự tử có xu hướng tình dục khác thường, thích mấy em gái mềm mại.
Phương Hân Hỉ nghe tin đồn như vậy chỉ cười cười.
Cô thích em gái mềm mại, chẳng qua không bẩn thỉu như bọn họ nghĩ, mà đơn thuần thích thứ mềm mại thôi.
Giống như bản thân bạn không thể có, nên hâm mộ người khác không được sao?
Hơn nữa, những người này nhất định không biết, trước đây ước mơ lớn nhất của Phương Hân Hỉ chính là trở thành một em gái mềm mại đáng yêu, giống như mẹ đại nhân của cô vậy.
Nhưng, mọi việc luôn luôn không như mong muốn.
Chẳng qua, Phương Hân Hỉ mười bảy tuổi cũng không phải một ngự tỷ.
Chiều cao 1m65 tuy cũng đáng kiêu ngạo, nhưng ngũ quan xinh xắn, tóc dài đen nhánh ngang eo, gia thế hoàn mỹ đây mới là phần lớn nguyên nhân Phương Hân Hỉ trở thành tâm điểm chú ý.
Phương Hân Hỉ mười bảy tuổi không nói nhiều, thậm chí rất nhiều người còn ở sau lưng cô gọi cô là núi băng.
Thực ra bản thân cô cảm thấy rất oan ức, cô cũng rất muốn trò chuyện với nữ sinh cùng tuổi, song còn chưa tới gần, những người đó nếu không giải tán ngay lập tức, thì cũng nói một số đề tài cô hoàn toàn không chen lọt vào.
Dần dà, Phương Hân Hỉ cũng hiểu, một số thời điểm bạn cố tình đến gần một số người, thậm chí thay đổi bản thân cũng không thể có thứ mình mong muốn.
Huống chi, cuộc đời cô đã có một người bạn tốt nhất.
Phương Hân Hỉ và Phàn Vực là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Thực ra Phương Hân Hỉ là một cô bé có tình cảm chậm chạp, sự yêu thích dành cho Phàn Vực vốn bắt đầu từ bạn bè.
Nghĩ cũng đúng, Phương Hân Hỉ là đóa hoa băng sơn cao quý đẹp lạnh lùng ở trung học của Nghi Châu, bạn bè bên cạnh rất ít ỏi, tuy nhà mình có một em trai Phương Nhược Cuồng cùng tuổi.
Nhưng tên nhóc Phương Nhược Cuồng ấy hoàn toàn là một tên biến thái.
Hận đời, bạo lực, máu tanh, tàn nhẫn, trưởng thành sớm...
Thậm chí cô sợ cậu em trai này còn có thể sống đến trưởng thành hay không.
Tất nhiên, bên cạnh Phương Hân Hỉ, Phàn Vực là người duy nhất giống người bình thường trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của cô.
Kỳ thực quen Phương Hân Hỉ lâu rồi mới biết cô là một em gái sống nội tâm rất yếu đuối rất đơn thuần, rất thích nói, cũng thích hoa cỏ, hay bất kỳ thứ gì đáng yêu mềm mại như các cô bé bình thường.
Nhưng em gái thế này cũng có thể một cước đá bay tên giặc cướp muốn cướp túi xách của cô.
Coi như một loài vừa tồn tại cô nàng đàn ông vừa tồn tại em gái yếu đuối.
Phương Hân Hỉ vốn chỉ xem Phàn Vực là bạn bè, bạn bè duy nhất của cô.
Chẳng qua theo số tuổi từ từ tăng lên của hai người, khi người bên cạnh Phàn Vực ngày càng nhiều, Phương Hân Hỉ ngước nhìn anh cũng càng lúc càng nhiều, nỗi bất an trong lòng cô càng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu cô cho rằng mình chỉ không quen, không quen mất đi một người bạn. Nhưng lúc cô nhìn thấy Phàn Vực sẽ kiềm lòng không đậu mỉm cười, không thấy, cô sẽ tâm thần không yên thậm chí nóng ruột nóng gan, một cảm giác khác dần dần trỗi dậy trong lòng cô.
Cô thích anh... vào thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ.
Phương Hân Hỉ thích Phàn Vực.
Người hung hăng nhất nhà họ Phương thực ra không phải ba Phương nghiêm túc, mà là mẹ Phương yếu ớt.
Sau khi biết con gái vì tình mà gầy đi, mẹ Phương lập tức chủ động xuất kích, thuận tiện còn vạch ra phương án đánh gục Phàn Vực.
Có thể thấy mức độ bà xem trọng con đường tình cảm của con gái.
Phương Hân Hỉ nhận được sự cổ vũ của mẹ, cũng không làm rầm rộ như mẹ Phương tưởng tượng, kỳ thực so với tình yêu mạnh mẽ của mẹ Phương, cô càng thích kiểu tình yêu lâu ngày sinh tình mưa dầm thấm đất của ba Phương dành cho mẹ Phương hơn.
Cô thích Phàn Vực, sau khi trải qua quá trình cùng nhau lớn lên, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau trưởng thành, rốt cuộc cô xác định, cô thích anh.
Chẳng qua, Phương Hân Hỉ không biết Phàn Vực có thích mình không? Thậm chí có cảm nhận giống như cô không?
Sự thẹn thùng của tuổi trẻ khiến cô không chủ động xuất kích, ngược lại nhẫn nhịn ở trong bóng tối quan sát chàng trai điển trai ấy.
Phàn Vực lớn hơn cô một tuổi, cũng trên cô một lớp.
Phàn Vực mười tám tuổi cao 1m84, nhưng lại không có cơ bắp to như em trai Phương Hân Hỉ. Đương nhiên cô cảm thấy Phàn Vực thế này cũng rất hoàn mỹ.
Anh trắng trẻo, mắt long lanh, khi cười dường như ẩn giấu một vầng trăng non. Hơn nữa trước giờ trên người anh tràn ngập làn gió dịu dàng và ấm áp, đâu như em trai nhà mình, xa xa đã ngửi được mùi máu tanh, hơi thở tàn nhẫn trên người chứ.
Mười bảy tuổi, Phương Hân Hỉ thích Phàn Vực. Thích chàng trai dịu dàng ân cần, có phong độ của người trí thức kia.
Trải qua quan sát, Phương Hân Hỉ phát hiện Phàn Vực đối với ai cũng rất dịu dàng. Thậm chí, cô phát hiện Phàn Vực như vậy rất dễ khiến người ta yêu thích.
Khi đó, cô còn chưa xác định Phàn Vực thích cô, nhưng mẹ Phương có câu nói rất hay, mình nhìn trúng thứ gì phải kéo về tổ mình sớm chút.
Phương Hân Hỉ hạ quyết tâm, nhất định phải theo đuổi được Phàn Vực.
Có lẽ gần quan được ban lộc, Phương Hân Hỉ nhanh chóng chiếm ưu thế, quanh năm ra vào bên cạnh Phàn Vực, thậm chí khi những cô gái kia muốn đến gần Phàn Vực, cô sẽ phong tình vạn chủng đi tới khoác cánh tay Phàn Vực.
Lúc đó Phàn Vực chỉ cười, nụ cười dịu dàng trước sau như một.
Dựa vào ưu thế bạn bè, Phương Hân Hỉ đã biết mẫu con gái Phàn Vực thích.
Dịu dàng, phóng khoáng, có thể tự tay làm thức ăn ngon.
Phương Hân Hỉ ghét xuống bếp, từ nhỏ đã ghét. Nhưng hè năm đó, cô ở trong bếp lăn lộn khói dầu chui ra chui vào, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào.
Mẹ Phương thấy cô mệt như vậy, thực ra rất đau lòng. Ngay cả em trai lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo cũng nói cho cô biết vì một tên con trai, không đáng giá. Song Phương Hân Hỉ cảm thấy đó là chuyện riêng cô, cô thấy đáng giá là được.
Đời người rất ngắn ngủi. Theo tuổi tác tăng dần, sinh mạng của chúng ta sẽ gánh vác càng nhiều thứ hơn, có lẽ có một ngày chúng ta quên mất cảm giác rung động khi ấy.
Chúng ta sẽ không yêu thương.
Chúng ta sẽ không tranh thủ.
Chúng ta chỉ biết chết lặng sống hết ngày này tới ngày khác.
Vì để cuộc sống sau này của mình có một hồi ức tốt đẹp, vì để mình sẽ không hối hận, nên Phương Hân Hỉ cảm thấy những cay đắng này cô có thể chuyển hóa thành ngọt ngào.
Có lẽ, thực sự nỗ lực sẽ được đền đáp.
Ngày ấy là sinh nhật mười tám tuổi của Phàn Vực, Phương Hân Hỉ tặng chiếc bánh kem tự tay mình làm, ngượng ngùng nói với Phàn Vực tâm ý của mình.
Mà Phàn Vực hình như chẳng bất ngờ gì, thậm chí không chút kinh ngạc nào, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Phương Hân Hỉ.
Tình yêu mười tám tuổi ngọt ngào đẹp đẽ như quả táo xanh mới hái xuống, ngọt như mật, nhưng mang theo chút chua chua và ngây ngô.
Phàn Vực là một người bạn trai tốt. Bốn năm qua, anh chưa từng cãi nhau một lần với cô, rất nhiều lúc Phương Hân Hỉ hơi hưởng thụ cảm giác cố tình gây sự, bởi anh đều nhẫn nại dỗ dành cô.
Anh là một người bạn trai hoàn mỹ, không tìm ra khuyết điểm nào. Bốn năm qua, bọn họ cùng nhau vượt qua từng ngày từng tháng.
Mọi người đều nói thời kỳ tình yêu đảm bảo chất lượng chỉ có một năm, nhưng Phương Hân Hỉ không thấy thế. Thậm chí cô nghĩ cảm giác cô dành cho Phàn Vực giống như rượu ngon cất giấu trong trang trại vậy, theo năm tháng càng ngày càng nồng và thơm ngon.
Cô thích Phàn Vực.
Cô càng yêu Phàn Vực hơn.
Thời điểm năm thứ tư đại học Phàn Vực sắp tốt nghiệp, Phương Hân Hỉ đề cập chuyện kết hôn. Tình cảm của bọn họ luôn rất tốt, thực sự luôn rất tốt đấy.
Tình cảm Phàn Vực dành cho cô, Phương Hân Hỉ từng nghiêm túc suy ngẫm, tựa như đối đãi người nhà.
Trân trọng, thân thiết.
Nhưng, bọn họ không hề chọc thủng phòng tuyến cuối cùng.
Vô số lần Phương Hân Hỉ dụ dỗ, Phàn Vực cũng từng động tình, nhưng lần nào cũng rất lý trí đẩy cô ra.
Đôi khi, Phương Hân Hỉ cảm thấy mình quá mức đói khát. Song mỗi lần như thế, Phàn Vực đều nói, đợi đến khi danh chính ngôn thuận thuộc về nhau đã. Do đó, ngày ấy, Phương Hân Hỉ nhắc tới chuyện kết hôn với Phàn Vực.
Tình cảm của bọn họ rất tốt, Phương Hân Hỉ cho rằng đây chỉ là một câu nói thôi. Nhưng không ngờ, vì chuyện này mà lần đầu tiên Phương Hân Hỉ và Phàn Vực cãi nhau từ khi yêu đương.
Ban đầu nụ cười của Phàn Vực vẫn chưa biến mất, nhẫn nhịn dỗ dành Phương Hân Hỉ, song dần dần, Phương Hân Hỉ cứ khăng khăng kiên trì mãi, nụ cười của Phàn Vực cũng chậm rãi lạnh đi.
"Anh còn chuyện muốn làm, xin lỗi, tiểu Hỉ, giờ anh chưa muốn kết hôn."
Phương Hân Hỉ cho rằng mình hiểu Phàn Vực.
Cô biết đàn ông đều có hoài bão, nên cô hỗ trợ. Cô ôm Phàn Vực, nói không kết hôn cũng được, vậy đính hôn trước... đính hôn vô thời hạn cũng được.
Có điều hành động của Phàn Vực làm trái tim cô nguội lạnh.
"Xin lỗi, tiểu Hỉ."
Đó là lần đầu tiên Phương Hân Hỉ nếm mùi vị khổ sở của tình yêu. Cô phát hiện, mình chưa bao giờ thích một người đàn ông như thế, thích đến nỗi liều mạng muốn chiếm anh làm của riêng.
Rất nhiều năm sau, Phương Hân Hỉ nhớ lại mối tình ngây ngô này. Cô bắt đầu nghĩ, không phải do mình cho anh quá ít không gian, mà vì tình yêu của cô quá nồng nhiệt, nên Phàn Vực mới chịu không nổi muốn chạy trốn.
Chẳng qua, lúc này cô vẫn chưa biết.
Cô chỉ nghĩ hết tất cả biện pháp níu kéo Phàn Vực.
Cũng đúng lúc này, bên cạnh Phàn Vực có một sư muội chuyên mỹ thuật tạo hình. Đó là tuýp người hoàn toàn khác với Phương Hân Hỉ.
Ở mặt nào đó mà nói, Phương Hân Hỉ dịu dàng hiền thục, chỉ ở trước Phàn Vực mới giả vờ thôi. Cô chân chính là một cô nàng nam tính có thể đá bay một tên tội phạm.
Nhưng Thư Phi lại khác, cô ấy thực sự là cô gái dịu dàng như nước.
Sau khi Phàn Vực có Phương Hân Hỉ luôn giữ khoảng cách với khác phái, nên trước giờ Phương Hân Hỉ không lo lắng người đàn ông này sẽ bắt cá hai tay.
Phàn Vực từng nói, phụ nữ trên đời này chỉ có một mình cô. Song lần này Phàn Vực lại đánh giá cao Thư Phi, nói cô ấy là một người phụ nữ chân chính, một người phụ nữ làm từ nước.
Phương Hân Hỉ ghen tỵ nhìn gương mặt hoàn mỹ kia của Thư Phi, cô không nhịn được nghĩ, ngay cả mình còn cảm thấy xinh đẹp, còn cảm thấy hút hồn, vậy có phải Phàn Vực cũng thích không.
Phương Hân Hỉ hai mươi mốt tuổi, cực kỳ muốn níu giữ một người đàn ông. Cho nên cô dùng hết tất cả thủ đoạn cô khinh thường.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ. Thậm chí chạy đến nhà Phàn Vực nói cô có con của anh. Cô đúng là cùng đường bí lối rồi, yêu anh yêu tới mức không còn lối thoát, yêu tới mức để tất cả người bên cạnh cô đều chịu tội.
Mẹ Phương biết nỗi đau khổ của cô, một mực âm thầm giúp cô.
Tuy từ nhỏ mẹ Phương đã nói cô không phải đứa con gái mềm mại yếu ớt bà mong muốn, nhưng Phương Hân Hỉ biết, tình thân trong huyết thống không thể phai mờ.
Mẹ Phương vì cô bỏ qua lòng tự tôn, thậm chí đi tìm Phàn Vực. Chẳng qua, Phàn Vực luôn nhã nhặn trong ấn tượng của Phương Hân Hỉ lại có thể cười lạnh.
Nụ cười lạnh lẽo tới thế, đả thương người khác không hề kiêng dè như vậy, tổn thương người thân của cô.
"Con sẽ không kết hôn với cô ấy, tuy không phải đùa cho vui, nhưng con không muốn kết hôn với cô ấy. Trước khi kết hôn đã quản lý con như thế, sau khi kết hôn con còn có thể hít thở không?"
Về sau, lưu hành một ca khúc: Gông xiềng tình yêu.
Lần nào Phương Hân Hỉ cũng nghe, cảm thấy Gông xiềng tình yêu viết rất cảm xúc, cũng rất hợp với cô.
Phàn Vực cho rằng tình yêu của cô là gông xiềng. Có lẽ, cũng thực sự là gông xiềng.
Lần đó, bọn họ gần như không nể mặt mũi nhau. Đôi tình nhân trước giờ chưa từng cãi nhau hoàn toàn trở mặt, cãi vã tranh chấp ẩu đả.
Cũng là lần đó, Phương Hân Hỉ nhìn Phàn Vực xa lạ trước mặt, dường như hơi sáng tỏ. Có lẽ, cho tới bây giờ cũng không phải là người này.
Người đàn ông cô yêu, không bao giờ nói không cần cô, cảm thấy cô phiền, nhưng vì hoàn cảnh không tiện từ chối cô.
Phương Hân Hỉ hai mươi mốt tuổi, thất tình.
Thất bại trước nay chưa từng có.
Tình yêu cô kinh doanh bốn năm, thực sự giống như hoa trong gương, trăng trong nước, như giấc mơ như quầng sáng quanh mặt trăng, như gần như xa.
Nhanh chóng... vỡ vụn.
Sau khi thất tình, hai năm ban đầu của Phương Hân Hỉ dứt khoát sống không nổi. Cô rượu chè vô độ, từng mấy lần được đưa vào bệnh viện.
Cô còn khiêu chiến thể thao leo núi có độ khó cao, vận động cực hạn. Thậm chí một mình đi dã ngoại nơi núi rừng hoang vu.
Phương Nhược Cuồng luôn nói cô điên rồi, vì một tên đàn ông vô dụng mà phát điên.
Phương Hân Hỉ nghĩ, cô điên thật.
Vì một người đàn ông mà điên, vì tình yêu của cô mà điên.
Sau khi chia tay, cô phát hiện cô không hận Phàn Vực, mà hận chính mình.
Hèn mọn như thế, không biết xấu hổ như thế, không bỏ xuống được như thế và yêu... như thế.
Mặc dù người đàn ông đó... không thương cô.
Phương Hân Hỉ thực sự bước ra nỗi đau là hai năm sau khi chia tay.
Cô đi Tây Bắc du lịch, ai ngờ tuyết rơi quá nhiều lấp đường xuống núi. Cô và một đám người kẹt trong núi tuyết.
Cả đêm đó, cô đã nghĩ tới cái chết. Nhưng có một bác gái kéo tay cô nói liên miên rất nhiều, nói cô rất giống con gái bà, con gái bà cũng chết trong tuyết. Bà nói cô còn trẻ, cuộc đời còn dài, hi vọng cô có thể sống sót.
Nhiều lắm...
Bác gái ấy nói nhiều lắm...
Cô mơ mơ màng màng, thậm chí ngay cả khi đội cứu hộ đến lúc nào cũng không biết.
Chẳng qua sau khi cô được cứu tỉnh lại, mới phát hiện cuối cùng bởi vì nhiệt độ thấp, mà bác gái đã tắt thở trước khi đội cứu hộ tới.
Một người phụ nữ dùng sự ấm áp cuối cùng kích thích cô sống tiếp
Một người phụ nữ năm trước mất đi con gái, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Vào giây phút cuối cùng bà cũng không từ bỏ.
Vậy cô chỉ mất đi một tên đàn ông không thương cô, có gì đặc biệt hơn người chứ!
Năm đó, ngoài cửa sổ là gió lạnh thấu xương, Phương Hân Hỉ hai mươi ba tuổi gục trong lồng ngực ấm áp của mẹ Phương, khóc to.
Sau khi chia tay, cô chưa từng khóc, một mực chưa từng khóc. Dẫu có tan nát đau lòng, như cái xác không hồn, cô vẫn không khóc.
Nhưng đêm đó, sau khi nhìn thi thể lạnh như băng kia, lần đầu tiên cô òa khóc.
Đời người không chỉ có tình yêu, cô không thể vì một người mà bỏ qua rất nhiều rất nhiều phong cảnh xinh đẹp.
Phương Hân Hỉ hai mươi lăm tuổi đã là một bà chủ trung tâm thể dục. Cô cũng quen mấy người bạn trai, bất quá phần lớn đều dang dở.
Có lẽ vì từng có một cuộc tình đầu tư quá nhiều, nên các cuộc tình về sau cô không có cách nào đầu tư nữa.
Cô có thể nắm tay với một người đàn ông, nhưng giây kế tiếp cô có thể hất người đàn ông ấy ra.
Cô có thể hôn môi với một người đàn ông, nhưng giây kế tiếp cô không biết vì sao cả người tên đó đã bay ra ngoài.
Cô nghĩ, cô bệnh rồi.
Mắc căn bệnh không thể yêu nữa, chính là kết quả của bị tổn thương. Căn bệnh kiểu này, không có bất kỳ thuốc nào có thể trị.
Phương Hân Hỉ hai mươi bảy tuổi bắt đầu bị người nhà bức hôn.
Cũng bị bức hôn như cô còn có Phương Nhược Cuồng, đứa em trai từ nhỏ đã ngoài lạnh trong nóng của cô.
Có điều đối với việc bức hôn, đứa em trai âm hiểm kia của cô càng cao tay hơn, chẳng biết dùng thủ đoạn gì, miễn cường dời sự chú ý của mẹ lên người cô.
Dần dần Phương Hân Hỉ không dám về nhà, đôi khi ăn cơm với đối tượng xem mắt, cô sẽ không nhịn được nghĩ, có phải kiếp này cứ chấp nhận trôi qua như thế là được không.
Cô ôm ý nghĩ ấy đi coi mắt nhiều lần, chỉ muốn tìm người thích hợp.
Rốt cuộc cô tìm được rồi.
Hắn là một Hoa kiều, gia cảnh bình thường, con người rất dịu dàng, dáng dấp cũng hào hoa phong nhã.
Nói chung, người đàn ông này là một người không dễ kiếm ra khuyết điểm.
Sau khi hẹn với người đàn ông này mấy lần, Phương Hân Hỉ trực tiếp đề nghị kết hôn, nhưng người đàn ông đó không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.
"Hân Hỉ, em vẫn không nhớ anh là ai sao?"
Người đàn ông gỡ mắt kính xuống, khẽ cười với cô.
Trí nhớ của Phương Hân Hỉ không tốt lắm, nhất là đối với đàn ông, gần như ở mức độ thoáng qua liền thôi.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, khóe mắt có một vết sẹo, Phương Hân Hỉ còn chút ấn tượng.
Đây là người bạn trai không biết đời thứ mấy cô quen, và so với những người bạn trai trước kia, thì đó là người duy nhất cho cô chút ấn tượng, sau khi cô và hắn hôn nhau lập tức đá bay hắn đi.
Nhưng vận may hắn không tốt, va phải bậc thềm ven đường, không biết đập trúng thứ gì, lúc đó mắt chảy máu.
Vì gương mặt máu đó quả thực kinh khủng, nên hiếm khi Phương Hân Hỉ có mấy phần ấn tượng.
Chẳng qua không ngờ là, cuối cùng vẫn là phong thuỷ thay phiên, lại có thể chuyển đến trên người hắn. Và khác với lần trước, Phương Hân Hỉ bị từ chối cũng không có cảm giác khó chịu và đau lòng, chỉ cực kỳ hứng thú đốt một điếu thuốc.
"Em cho rằng anh rất thích em."
Trần Phong, cũng chính là người đàn ông hôn môi xui xẻo ấy khẽ gật đầu, sau khi đeo mắt kính lại, ánh mắt vẫn chân thành tha thiết như cũ.
"Anh vẫn rất thích em. Nên anh hi vọng em sống hạnh phúc. Nhưng..." Trần Phong mỉm cười, mang theo sự dịu dàng và hiểu rõ, "Hân Hỉ, hạnh phúc của em không phải anh. Hoặc có thể nói như vầy, mỗi người đều có người số mệnh an bài, mà người đó của em không phải anh, người đó của anh cũng không phải em..."
Nói giống như thật.
Phương Hân Hỉ lại không cho là đúng, rít một hơi, còn khinh thường nhả một vòng khói cho hắn.
Trần Phong khẽ ho khan một tiếng, cuối cùng đứng dậy dập tắt điếu thuốc trên tay Phương Hân Hỉ.
"Phụ nữ hút thuốc không tốt."
Phương Hân Hỉ sững sốt chốc lát, mới bẹp môi nói: "Đúng là quản việc không đâu."
Phương Hân Hỉ hai mươi bảy tuổi chung quy không lập gia đình.
Hai mươi tám tuổi cũng chưa.
Chẳng những chưa, ngay cả tiệc xem mắt cô cũng hiếm khi đi.
Ăn cơm với mấy tên bộ phận sinh dục áo mũ chỉnh tề đó, trao đổi chủ đề không dinh dưỡng, cô thà đi ăn quán ven đường với Trần Phong.
Trần Phong là một người bạn không tệ lắm, cảm giác ở chung với hắn giống như Phàn Vực vậy. Nhưng Phương Hân Hỉ biết, trên đời này không còn Phàn Vực thứ hai.
Bạn bè là bạn bè, cũng không chuyển thành người yêu.
Trần Phong cũng thẳng thắn, xem cô như bạn bè. Không chỉ thế, hắn còn giúp cô cai thuốc. Hắn nói phụ nữ nên tốt với bản thân, không nên ỷ vào mình còn trẻ mà phung phí thanh xuân.
Lần nào Phương Hân Hỉ nghe những đạo lý lớn này đều muốn cười, nhưng Trần Phong cứ nói hết lần này tới lần khác cho cô nghe.
Rất phiền phức.
Song Phương Hân Hỉ cảm thấy có một người bạn càm ràm như vậy cũng không tồi.
Phương Hân Hỉ cũng không thường xuyên đi ăn cơm với Trần Phong.
Trần Phong là một bác sĩ tâm lý, nhưng theo hắn nói, đây chỉ là việc kiêm chức của hắn thôi. Nghề chính của hắn là pháp y.
Nghe nói Trần Phong rất nổi tiếng, giúp đỡ cảnh sát, thậm chí ở nước ngoài giúp người ta phá không ít vụ án.
Vì công việc nên Trần Phong thường xuyên xuất ngoại. Đôi khi, hắn ra nước ngoài nửa năm cũng không có một cuộc điện thoại nào, song sau khi hắn trở về nhất định sẽ đi ăn với Phương Hân Hỉ, sẽ tặng một món quà nhỏ cho cô.
Có lúc là một quyển vở rất đẹp, có lúc là bưu thiếp rất đáng yêu, thậm chí có lúc chỉ là một bình thủy tinh trống trơn.
Đôi khi Phương Hân Hỉ còn cười hắn, có phải chỉ có lệ với bạn bè thôi. Nhưng lần nào Trần Phong cũng lộ ranh nanh nhỏ bảng hiệu của mình, nghiêm túc nói với cô, "Với em, anh chưa bao giờ có lệ."
Những năm đó, Phương Hân Hỉ từng cho rằng về sau nếu mình thực sự muốn kết hôn, thì Trần Phong là đối tượng suy xét đầu tiên.
Có điều cô nói lời này với Trần Phong rất nhiều lần, song lần nào cũng đổi lấy tiếng thở dài của hắn.
"Phương đại tiểu thư ơi, coi như nể tình anh mến mộ em nhiều năm đi, đừng đâm trái tim thủy tim đáng thương của anh nữa."
Mỗi lần thấy Trần Phong đáng thương ôm tim, Phương Hân Hỉ đều rất muốn cười. Dáng vẻ ấy của hắn thực sự rất buồn cười, đồng thời chuyện cười này cũng không tồi.
Đúng, Phương Hân Hỉ cho rằng đây chỉ là một câu chuyện tiếu lâm. Muốn lấy hắn, chỉ là lời nói đùa của cô.
Song cho đến sau này, cô mới hiểu ra cô thực sự muốn lấy người đàn ông ấy.
Nhưng người đàn ông ấy không trở lại nữa, không cười với cô nữa, không lộ răng nanh đặc trưng kia nữa.
Mùa đông năm đó, thời tiết rất lạnh. Phương Hân Hỉ cho rằng mặt sông cũng sắp kết băng.
Có điều tại bờ sông lạnh lẽo, lại có một đám người đang hò hét ầm ĩ.
Cô nên đi trung tâm thể dục. Lòng hiếu kỳ của cô trước giờ không nặng. Song ngày đó không biết vì sao, cô dừng xe trên cầu vượt.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cô hỏi một người đi đường.
Người qua đường lắc đầu, ánh mắt mang theo thương hại, "Nghe nói phát hiện thi thể, nghe nói còn không hoàn chỉnh... đáng thương quá, giờ những tên hung thủ càng ngày càng biến thái..."
Hóa ra phát sinh hung án.
Phương Hân Hỉ lắc đầu, vậy chẳng phải công việc của người nào đó lại tới nữa à?
Đúng rồi, hôm nay cô nên đi tìm hắn không, dù sao gần đây cô không nghe được tin tức của hắn.
Ừm, quyết định như thế đi.
Vụ án giết người phân xác, chỉ khơi dậy chút rung động trong lòng cô.
Phương Hân Hỉ nghĩ không biết bạn chí cốt đang ở đâu, cô nhanh chóng lái xe rời đi.
Từ đầu tới cuối, cô cũng không nhìn mảnh vụn thi thể đó.
Có lẽ —— Chính cô cũng không ngờ.
Dao nghiệm thi là đem ra giải phẫu người khác.
Mà không phải —— bị người khác giải phẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.