Mân Côi

Chương 98: Chương 98

Phó Du

23/09/2018

Khác với tuổi tác của Phương Hân Hỉ, Phương Hân Hỉ hiện tại có rất nhiều bạn bè.

Nam nữ già có trẻ có, một đống người.

Cô có một cái di động, có thể gọi rất nhiều người ra high với cô, bất kể là thật tình hay giả dối. Nên Phương Hân Hỉ cảm thấy bạn bè của mình rất nhiều.

Song Trần Phong chết vẫn vô cùng đả kích Phương Hân Hit. Cô từng có một khoảng thời gian ăn không vô, sẽ đến nơi Trần Phong sống quanh quẩn ở đó.

Chẳng qua cô không khóc.

Cô tự nhủ, một ngày kẻ hại chết Trần Phong còn chưa bắt được thì cô sẽ không rơi lệ. Cô sẽ làm hung thủ khóc mà không phải mình.

Có điều, cái chết của Trần Phong cảnh sát điều tra rất lâu cũng không có manh mối.Nhưng may là vụ án này quá nghiêm trọng, pháp y bị phân thây, chuyện này quả thực là nỗi sỉ nhục đối với cảnh sát. Người ra đã tới tận cửa phá quán, lẽ nào còn muốn khoanh tay chờ chết.

Bất quá phẫn nộ là một chuyện, năng lực cũng là một chuyện khác.

Một năm rồi, vụ án của Trần Phong chẳng có chút tiến triển. Lần nào tới đồn cảnh sát, cũng chỉ nhận được một câu nói.

Hung thủ rất tàn nhẫn, còn rất chuyên nghiệp, hiện trường không để lại dấu vết nào. Bọn họ vẫn chưa có manh mối.

Phương Hân Hỉ gần như tuyệt vọng, dưới sự tức giận suýt đập đồn cảnh sát. Song cô nhanh chóng bị Phương Nhược Cuồng dẫn về nhà.

Đứa em trai hiện tại đã trở nên ôn hòa ngoài mặt ấy nói với cô, tạo áp lực cho người ta không phải tạo như vậy.

Dưới sự nhúng tay của Phương Nhược Cuồng, quả nhiên cảnh sát thành phố Nghi Châu hết sức coi trọng vụ án này. Không chỉ thế, cục trưởng nói đã thành lập tổ chuyên án, còn tìm chuyên gia nước ngoài đặc biệt phụ trách vụ án.

Điều này khiến Phương Hân Hỉ nhìn thấy hi vọng, trước khi đi cô để lại số điện thoại của mình, hi vọng khi chuyên gia gọi tới, cô có thể nhận được thứ khác biệt.

Sự thực chứng minh, người chuyên gia này đúng là khiến cô nhận được một sô thứ khác biệt. Dù cho mấy thứ này hoàn toàn dọa Phương Hân Hỉ chấn động.

Nhận điện thoại của cục trưởng xong, nghe nói vị chuyên gia đó sau khi thấy tên cô bèn nói thẳng muốn gặp cô.

Phương Hân Hỉ tưởng vụ án có tiến triển, vội vàng chạy tới đồn cảnh sát.

Sau khi vào cửa, cô nhìn thấy một bóng lưng. Một bóng lưng cao to rắn rỏi.

"Xin chào, tôi là Phương Hân Hỉ."

Nghe được giọng cô, bóng lưng làm người ta khiếp sợ ấy từ từ xoay lại, mang theo nụ cười vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhướng mày, ngả ngớn chào hỏi cô.

"Anh là Phàn Vực, đã lâu không gặp, Tiểu Hit."

Phương Hân Hỉ chưa từng nghĩ kiếp này còn có thể gặp lại Phàn Vực, thậm chí cô cho rằng cái tên này đã chết ở xó xỉnh nào tại nước ngoài rồi.

Không ngờ ông trời cực kì ưu ái anh, lại có thể sống sót trở về.

Không chỉ sống sót trở về, dường như còn cao to hơn trước đây.

Phàn Vực cao 1m95, nặng hơn 100kg khiến Phương Hân Hỉ hơi áp lực, nhưng những chuyện này không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là tại sao bạn trai cũ của cô lại nhận vụ án này.

Chẳng lẽ hắn là chuyên gia mà cục trưởng nói?

Nhắc tới cục trưởng, cục trưởng cũng bước tới chào hỏi, hoàn toàn không biết lúc nãy trốn ở góc nào.

"Cô Phương, anh Phàn là chuyên gia tâm lý học tội phạm chúng tôi dùng số tiền lớn mời từ nước ngoài về, tin chắc có anh Phàn hỗ trợ, cái chết của Trần Phong nhất định sẽ phá được."

Cục trưởng còn vô cùng khen ngợi Phàn Vực, bất quá Phương Hân Hỉ không tin.

"Nếu có thể phá án, thì tìm ra manh mối khiến tôi tin phục đi rồi hẵn nói."

Bây giờ Phương Hân Hỉ không hề tin tưởng bề ngoài nữa, có một câu tục ngữ thế này, là ngựa hay là la lấy ra chạy thì biết.

Song làm Phương Hân Hỉ hơi bất ngờ là, Phàn Vực thực sự có ít bản lĩnh.

Sau khi xem báo cáo, anh lại kế luận hung thủ là người quen biết Trần Phong, còn thân thuộc.

Phương Hân Hỉ không tin, bẹp môi, "Anh nhìn ở đâu ra?"

Rõ ràng người nhảy nhót tưng bừng đó đã là một thi thể, còn là thi thể nát vụn, sao anh nhìn ra những thứ này.

"Trước khi tới anh đã coi hồ sơ của Trần Phong. Anh ta xem như một trạch nam điển hình, bình thường ngoại trừ đọc sách trên mạng, thì chỉ thích ăn uống. Một người đàn ông như vậy muốn nói có cừu oán với ai thực sự khó tin... Ở vụ án phân thây bình thường, hung thủ đều vì che giấu thân phận nạn nhân, đồng thời vụ thi thể hỗn loạn, thi thể sẽ nát vụn lung tung. Nhung thi thể của Trần Phong khác biệt, anh ta... anh ta duy trì một mỹ cảm kì dị. Khối lượng vụn thi thể đều xấp xỉ nhau, hơn nữa vết cắt chỉnh tề và phương hướng đồng nhất, điều này nói rõ cái tên ấy chuyên nghiệp ở lĩnh vực nào đó, con người còn rất cố chấp, có thể không có bạn bè, vả lại hắn rất coi trọng Trần Phong."

Phàn Vực phân tích một đống, Phương Hân Hỉ nghe như lọt vào trong sương mù. Song trọng điểm vẫn nghe hiểu.

Hung thủ giết Trần Phong là bạn bè của hắn, có lẽ còn là một người bạn rất thân. Tuy nhiên Phương Hân Hỉ suy nghĩ hồi lâu, lại không nghĩ ra Trần Phong có một người bạn thân thiết như vậy.

"Tôi chưa từng nghe thấy anh ấy nhắc tới có một người bạn vừa thông minh... vừa biến thái thế."

Phàn Vực uống một ngụm cà phê, nhìn chằm chằm cô cười như không cười, "Em là gì của anh ta, người nào cũng có bí mật, nói không chừng em còn chưa đủ tư cách để anh ta chia sẻ bí mật nữa..."

Lời này của Phàn Vực cực kỳ khiêu khích.

Trong nháy mắt Phương Hân Hỉ tức giận.

Anh ta căn bản không hiểu tình cảm giữa cô và Trần Phong, dựa vào cái gì anh nói như vậy.

Nhưng lửa giận đó chỉ ầm ầm thiêu đốt trong cổ họng, cuối cùng Phương Hân Hit hít sâu một hơi, giọng tiếp tục bình tĩnh không gợn sóng.

"Đúng, anh nói đúng. Tôi không là gì của anh ấy. Rõ ràng anh ấy là một con mọt sách, rõ ràng không thích đi dạo phố, nhưng bao giờ cũng hẹn tôi đi dạo, luôn luôn nói tôi không nên ở nhà, mà nên xem thêm phong cảnh bên ngoài. Anh nói anh ấy là một kẻ tham ăn, thực ra đồ ăn anh ấy làm, đồ ăn anh ấy tìm phần lớn đều do tôi ăn... Đúng, quả thực tôi không là gì của anh ấy, chỉ từng muốn lấy anh ấy thôi."

Nói xong, Phương Hân Hỉ cũng mặc kệ sắc mặt Phàn Vực bỗng nhiên trở nên khó coi, mang theo túi xách của mình đi ra ngoài cửa.

Phàn Vực có một lần khiến Phương Hân Hỉ mất đi năng lực yêu đương, nhưng không có nghĩa Phương Hân Hỉ vẫn yêu Phàn Vực.

Con người ai không có tuổi trẻ chứ, lúc còn trẻ yêu phải một tên cặn bã là chuyện bình thường, song nếu cả đời đều yêu cặn bã, thì mới là bi kịch.

Đối với Phương Hân Hỉ, Phàn Vực hiện tại chỉ có hai thân phận. Một lag bạn trai cũ mấy kiếp bỏ không được, một là người có thể hỗ trợ bắt hung thủ giết Trần Phong.

Phương Hân Hỉ từng có một lần cho rằng, có Phàn Vực, có sự đảm bảo của cục trưởng, thì cô chỉ việc đợi ở nhà làm sao lăng trì tên hung thủ đó thoi.

Song, từ ngày đó trở đi, Phàn Vực luôn vô tình hay cố tình xuất hiện trong cuộc sống của cô. Thậm chí, anh còn làm thẻ hội viên dài hạn ở trung tâm thể dục của cô.

Cái người này không phải giải quyết xong vụ án sẽ rời khỏi sao? Bộ dạng này là tính ở lâu dài ư?

Bất quá sau khi kinh ngạc, Phương Hân Hỉ cảm thấy việc này không liên quan gì tới mình.

Thành phố Nghi Châu lớn thế, anh đi đường dương quan của anh, cô đi cầu độc mộc của cô. Hai người nước sông không phạm nước giếng, cuộc sống rất hoàn mỹ.

Có điều trung tâm thể dục hiếm khi có đàn ông cơ bắp săn chắc lại đẹp trai, cao ngất như vậy. Lúc Phàn Vực tới, em gái tiếp tân đã không kiềm được hét ầm lên.

Gần đây cô bé hoàn toàn trúng độc của sắc đẹp rồi, thích kiểu đàn ông rắng rỏi, đẹp trai, khí chất xuất sắc, đồng thời còn mang theo nụ cười xấu xa.

"Bà chủ bà chủ, anh đẹp trai đó tới nữa kìa, bà chủ bà chủ, mỗi ngày anh ta đều tới tìm chị, có phải để ý chị không?"

Phương Hân Hỉ rất muốn hắt một chậu nước lạnh lên đầu em gái lắm mồm này.

Xí.

Lúc cô còn trẻ như đóa hoa tươi tên đó không thèm để ý, giờ cô hoa tàn ít bướm, không biết có phải anh già rồi rơi mất tròng mắt không mà còn để ý cô...

Bất quá__ Phàn Vực tới với tần số cao khiến Phương Hân Hỉ hơi để bụng.

Nếu phải nói thì cô thực sự không muốn gặp lại yên bạn trai cũ này.

Dù sao... lần nào anh xuất hiện đều sẽ nhắc nhwor cô cái quá khứ nghĩ lại mà kinh ấy.



Fu**, Phương Hân Hỉ thầm mắng.

"Sao anh tới đây? Vụ án có tiến triển hả?"

Khác với chàng trai trẻ dịu dàng của nhiều năm trước, người đàn ông trở nên cực kỳ vô lại, rõ ràng to xác thế, căn phòng lại nhỏ hẹp vậy, anh còn không ngừng dựa sát người cô.

"Lẽ nào ngoại trừ vụ án ra, anh không thể nói chuyệ khác với tiểu Hỉ?"

Lời này cực kì mập mờ.

Hơn nữa thấy cô sững sờ, người đàn ông lại cúi đầu dùng bờ môi nóng bỏng của mfinh chà xát môi cô.

Mẹ kiếp.

Tưởng Phương Hân Hỉ là con bé chưa từng va chạm xã hội sao? Mấy năm nay Taekwondo không phải luyện chơi cho vui, một cú đã bay, dứt khoát trúng hồng tâm. Thậm chí cô đã nghí tới dáng vẻ Phàn Vực ôm chỗ đó nhảy dựng lên, lăn qua lăn lại trong trung tâm thể dục của cô.

Nhưng tưởng tượng dù sao cũng tốt đẹp, song thực tế thì siêu cấp phũ phàng.

Phàn Vực bắt được cái chân dài tùy tiện của cô, đồng thời mạnh mẽ kéo ra sau, trực tiếp kéo cô vào lòng.

"Lâu rồi không gặp, sức của tiểu Hỉ yếu đi ta..."

Anh ôm chặt cô đến mức không thể nhúc nhích, hơn nữa đôi môi đáng ghét ấy không chút khách sáo hôn xuống.

Tên khốn này, tới đây ăn đậu hũ của cô à?

Đột nhiên Phương Hân Hỉ hết sức nóng nảy, giống như muốn cào nát bản mặt đẹp trai cỉa tên đàn ông trước mắt này.

"Lâu rồi không gặp, anh càng lúc càng đáng ghét..."

Hôn xong, Phương Hân Hỉ cưỡng chế đè nén trái tim sắp vọt ra ngoài, tiếp tục lạnh nhạt nói.

Chẳng qua, bản thân cô cũng không biết rằng, đôi môi căng mọng ướt át và khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng đã bán đứng tất cả tâm tư của cô.

Mà mấy năm nay Phàn Vực sống ở nước ngoài đã quen quan sát bất kỳ biểu cảm của người khác, nên chút tâm tư này của Phương Hân Hỉ đâu giấu nổi chuyên gia như anh.

Lâu rồi không gặp, mùi vị không tệ.

Phàn Vực liếm môi nghĩ thế, đã ấn môi mình xuống lần nữa.

Bất quá, lần này khiến anh không ngờ là cô gái vẫn thẹn thùng khi chạm vào môi anh lại không tránh né, trái lại nhiệt tình hôn trả.

Người đàn ông bị hôn nồng nhiệt cũng sảng khoái, nhưng ngay sau đó trong lòng cực kỳ khó chịu.

Hôn giỏi vậy, mẹ, là thằng nào dạy.

**

Đối với việc Phàn Vực thường xuyên tới chơi, Phương Hân Hỉ chịu không nổi sự quấy nhiễu.

Song lần nào người đàn ông này tới đều giơ cờ hiệu anh tới điều tra vụ án, không thể không thừa nhận, Phương Hân Hỉ dính chiêu này. Cô muốn biết Trần Phong rốt cuộc chết thế nào hơn ai hết.

Chẳng qua khác với trước đây, khi Phàn Vực tới đều theo thói quen đùa giỡn Phương Hân Hỉ.

Hành động mập mờ giwac hai người khiến người chung quanh đều ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi. Nhất là em gái tiếp tân nhiều chuyện, đã vô số lần mắt bốc ánh sao.

"Bà chủ, ông chủ thực sự quá đẹp trai... hai người đúng là thanh mai trúc mã à?" Trong lòng em gái tiếp tân, bà chủ phát tiền lương cho cô bé đã lùi một bước trở thành một bà chủ bị sắc đẹp mê hoặc.

"Thanh mai trúc mã?" Phương Hân Hỉ để tách trà bưởi xuống, gật đầu, "Đúng vậy..."

"Oa... tuyệt vời quá... tình yêu thanh mai trúc mã có thể duy trì đến bây giờ, thực sự vừa ngọt ngào vừa hiếm có..."

"Tình yêu?" Phương Hân Hỉ nở nụ cười, có điều là bụ cười tự giễu, "Ai biết được..."

"Tiểu Hỉ." Nhắc tới Tào Tháo, Tao Tháo xuất hiện.

Chẳng biết từ lúc nào Phàn Vực đã qua đây, nhìn Phương Hân Hỉ lộ ra hàm răng trắng đặc trưng của anh.

Tuy nhiên hôm nay Phương Hân Hỉ không có tâm trạng dọ sức với Phàn Vực, "Hôm nay tới làm gì? Vụ án của Trần Phong rốt cuộc tra ra cái gì chưa?"

Phương Hân Hỉ thực sự rất ghét cảm giác chơi trò mập mờ kiểu này. Phải biết rằng, Phàn Vực là một trong những đối tượng cô cực kỳ không muốn mập mờ nhất.

"Hôm nay anh không tới điều tra..."

"Tốt lắm, tôi có việc.. Đi thong thả không tiễn..."

"Khoan đã..." Phàn Vực chắn trước mặt Phương Hân Hỉ, nở nụ cười vô cùng đê tiện, "Tiểu Hỉ, anh có được hân hạnh mời em ăn tối không?"

Trả lời anh là Phương Hân Hỉ bỗng nhiên đã một cước, và giống như nhiều lần trước đây, đều đá không trúng.

Song thấy Phàn Vực lùi lại mấy bước, mục đích của Phương Hân Hỉ đã đạt được.

"Xin lỗi, hôm nay nhà mở tiệc, anh không co tư cách."

Cô cho rằng cô nói như vậy, tên khốn khiếp Phàn Vực sẽ biết khó mà lui. Ai ngờ anh lại một mạch theo cô về nhà.

Phương Hân Hỉ thực sự bội phục da mặt dày của anh, hôm nay là ngày Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi về. Cả nhà bọn họ rất coi trọng, cô không muốn ngày tốt thế này xảy ra xung đột gì không cần thiết với Phàn Vực.

Khi đứng ngay cửa, Phương Hân Hỉ ngăn Phàn Vực.

"Tôi nói rất rõ ràng rồi, hôm nay nhà mở tiệc mà."

"Anh cho rằng... dựa vào quan hệ của chúng ta, anh có tư cách bước vào..."

"..." Fu**, đây là lời muốn nói duy nhất trong lòng Phương Hân Hỉ.

Trong lúc hai người đang tranh chấp, rốt cuộc mẹ Phương nghe được tiếng động bước ra đón.

Nếu Phương Hân Hỉ nhớ không sai, thì trước đây mẹ Phương có ấn tượng rất tốt với Phàn Vực. Cho dù anh vứt bỏ con gái cưng của bà, nhưng bà luôn rất áy náy bởi vì bà quá tích cực, mag Phàn Vực mới chịu áp lực quá lớn, nên chia tay với Phương Hân Hỉ.

Vì thế sợ mẹ Phương dung túng cho gã đàn ông này, Phương Hân Hỉ chuẩn bị chủ động đứng ra nói chuyện. Song mẹ Phương nghiêng đầu quan sát Phàn Vực một lượt, đã cho qua.

"Là Phàn Vực đúng không, vào ăn cơm đi."

Phương Hân Hỉ nhìn người đàn ông đang đắc chí bên cạnh, nhất thời có một cơn kích động mãnh liệt muốn chọc mù mắt anh.

Có điều may mà nhân vật chính của hôm nay không phải cô và Phàn Vực.

Mẹ Phương rất nhiệt tình với cô vợ Phương Nhược Cuồng vất vả lắm mới lừa gạt được, toàn bộ thức ăn trên bàn đều vây quanh Lâm Mân Côi.

Về phần Phương Hân Hỉ __ cục thịt trên người bà rớt xuống, thì bị xem nhẹ từ lâu.

Đương nhiên, Phương Hân Hỉ không giống như ngày thường, hôm nay cô hi vọng mình chỉ làm nền, mẹ Phương không quan tâm cô, cô lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Bởi cô thực sự không biết nên nói sao với mẹ Phương. Tên khốn bỏ rơi con gái mẹ mười mấy năm trước giờ chẳng biết có phải đầu óc bị rút gân không, lại tìm con gái mẹ nữa.

Một khi bị rắn cắn, mười năm cứ sơ dây thừng.

Sức ảnh hưởng của Phàn Vực có tính chất hủy diệt với Phương Hân Hỉ, anh khiến cô mất đi năng lực yêu thương, nhưng không có nghĩa là cô vẫn yêu người đàn ông này.

Không phải một ngày, không phải một tháng, cũng không phải một năm, mà là tròn mười ba năm.

Có yêu nhiều hơn nữa cũng theo năm tháng tan thành mây khói.

Bữa cơm này, Phương Hân Hỉ hoàn toàn chẳng có khẩu vị.

Mẹ Phương vẫn rất bình tĩnh, sự nhiệt tình của bà đều dành cho Lâm Mân Côi.



Em trai nhà mình cũng bình tĩnh không gợn sóng, chẳng qua thỉnh thoảng Lâm Mân Côi đưa ánh mắt hiếu kỳ qua khiến Phương Hân Hỉ đứng ngồi không yên.

Cô chưa bao giờ giống như hôm nay, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này rồi rời đi.

Cơm nước xong, để không gây trở ngại cho em dâu xấu hổ và em trai ve vãn nhau, một mình Phương Hân Hỉ ra ngoài sân.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, nhưng tâm trạng của Phương Hân Hỉ lại cực kỳ hỏng bét.

Mẹ Phương còn đang bận rộn trong bếp, cô vốn muốn đi hỗ trợ, song không biết tại sao, cô sợ đối mặt với ánh mắt của mẹ Phương.

Sau đó, cô chọn trốn tránh. Cô nghĩ, hơn mười năm rồi, thực ra Phương Hân Hỉ cô vẫn là một tên hèn nhát.

Phàn Vực cũng ra theo.

"Tiểu Hỉ..."

"Rốt cuộc anh muốn theo tôi tới khi nào?"

"Cả đời có được không?"

Mấy năm nay người đàn ông này thực sự thay đổi rất nhiều. Trước kia mặc dù Phàn Vực cặn bã, nhưng ít nhất cho tới bây giờ anh không nói dối.

Tuy nhiên hiện tại Phương Hân Hỉ không cho là vậy.

"Trong mắt anh, cả đời là chuyện tùy tiện như thế ư?"

"Anh nghiêm túc."

Phương Hân Hỉ lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không nhìn ra anh có chút nghiêm túc nào. Hơn nữa..." Cô rũ mắt, cảm thấy mình cần phải nói rõ.

"Cho dù anh nghiêm túc, nhưng tôi nghĩ không có quan hệ gì với tôi. Phàn Vực... có thể mười ba năm trước tôi yêu anh, rất yêu anh, chẳng qua anh có nghĩ tới... mười ba năm rồi... anh cảm thấy tôi còn là Phương Hân Hỉ đứng tại chỗ chờ anh sao? Anh giỏi như vậy, tôi không tin anh không điều tra ra mấy năm nay tôi có bao nhiêu đàn ông..."

Phương Hân Hỉ thốt ra lời này, rốt cuộc sắc mặt Phàn Vực hơi thay đổi.

Phuong Hân Hỉ quả thực hận mình hiểu con người này, nhiều năm không gặp, vẫn có tính gia trưởng như thế.

Xoay người lại, Phương Hân Hỉ muốn rời khỏi, song bị Phàn Vực nắm lấy tay.

"Anh làm..." Làm gì còn chưa nói xong, Phàn Vực đã nâng amjwt cô lên bất chấp hôn xuống.

Lại như vậy, lúc nào cũng như vậy.

Trong lòng Phương Hân Hỉ bi ai nghĩ, năm đó cô bị mù mắt chó mới đi thích người đàn ông này nhỉ?

Phương Hân Hỉ không thích đàn ông dùng cách ép buộc. Giống như lúc này, cô không chút do dự vung một bạt tay.

Ngày trước cô cho rằng tát người ta là một việc cực kỳ sỉ nhục người ta, song giây phút này, cô sâu sắc cảm thấy Phàn Vực đáng đời.

"Anh tưởng anh là ai? Anh tưởng tôi nhất định không có anh là không được hả?"

Cô ngẩng cao đầu, như một nữ vương, khinh thường người đàn ông trước mặt.

"Tôi không phải không có anh là không được, anh cút xa chừng nào tốt chừng đó cho tôi."

Chút tâm tình cuối cùng cũng bị phá hỏng gần như không còn.

Phương Hân Hỉ chào một tiếng với Phàn Vực chuẩn bị lách người bỏ đi. Tất nhiên anh vẫn không biết xấu hổ đi theo.

Song hôm nay vận may của cô không được tốt lăm.

Gia chủ của nhà họ Phương - ba Phương thật là không đúng lúc trở về rồi.

Từ nhỏ, Phương Hân Hỉ sợ người ba nghiêm túc này của mình. Trong cái nhà này, tuy rằng em trai Phương Nhược Cuồng ngoài lạnh trong nóng rất khủng bố, nhưng bình thường vẫn là một người rất ôn hòa rất dễ bắt nạt, mẹ Phương cũng là một em gái mềm mại tất nhiên không cần nói tới.

Chẳng qua trong nhà chỉ có duy nhất ba Phương từ đầu chí cuối hoàn toàn lạnh lùng và nghiêm túc.

Năm đó, chuyện Phương Hân Hỉ bị bỏ rơi, câu đầu tiên ba Phương nói là "Mày làm ba mất hết mặt mũi."

Lúc ấy Phương Hân Hỉ cảm thấy cực kỳ oan ức, còn thấy mình không phải con ruột nữa.

Cho nên chuyện xưa tái hiện trong đầu, Phương Hân Hỉ nhìn thấy ba Phương, lập tức không kiềm được run một cái.

Tất nhiên ba Phương cũng trông thấy cô, còn có Phàn Vực sau lưng cô.

"Phàn Vực?" Mấy năm không gặp, ba Phương còn có thể kêu tên người đàn ông này một cách chính xác.

Mặt Phương Hân Hỉ nóng bừng, cho rằng ba Phương lại muốn nói "Tại sao mày còn quấn quýt với thằng đó, lẽ nào chê chưa đủ mất mặt?"

Nhưng khiến Phương Hân Hỉ không kịp phản ứng là, ba Phương trực tiếp xách cô ra phía sau, người đàn ông cao lớn che chăn trước mặt con gái, phô bày tư thái phòng bị.

Gần như ông rặn từng chữ với Phàn Vực: "Tôi nhớ tôi nói rất rõ ràng, nhà chúng tôi không chào đón cậu."

Nói xong, căn bản không đợi Phàn Vực phản ứng, ba Phương dứt khoát dẫn Phương Hân Hỉ vào nhà.

Về đến nhà, tất nhiên lại là tam đường hội thẩm.

"Sao mày lại ở chung với nó?" Ba Phương chỉ tiến rèn sắt không thành thép.

"Con không có. Một người bạn của con đã chết, còn chết rất thảm. Anh ta trở về điều tra vụ án." Phương Hân Hỉ cực kỳ oan ức.

"Nó là cái thá gì, điều tra cái gì..." Rõ ràng ba Phương có ấn tượng vô cùng tồi tệ với Phàn Vực, xưa nay tính khí thu liễm vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát.

"Con..."

Phương Hân Hỉ cũng ức lắm, nhưng ngoại trừ nói "Con không có, con không ở chung với anh ta." ra, cô chẳng nói được gì nữa.

Hai cha con tan rã trong không vui, ba Phương vung tay bỏ đi.

Phương Hân Hỉ cảm thấy cực kỳ uất ức, chút cảm động ba bảo vệ con gái nhỏ nhoi trước đó biến mất không còn tăm hơi.

Cô ở trong phòng hờn dỗi, chưa tới một lúc, cửa bị gõ.

Mẹ Phương bưng sữa tươi ấm ở ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn cô.

"Sao thế? Còn tức giận à?"

"Ba hoàn toàn không phân rõ phải trái. Rõ ràng con đâu có trêu chọc bất kỳ ai."

Mẹ Phương cười, đưa ly sữa cho Phương Hân Hỉ, "Ba con là mẹ gọi về."

"Mẹ..." Lần này Phương Hân Hỉ lại kinh ngạc, mẹ Phương mềm mại từ khi nào cũng trở nên bụng dạ đen tối rồi.

"Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?"

Phương Hân Hỉ nhấp một ngụm sữa, lại phát hiện duois ngọn đèn, người mẹ mềm mại của cô trở nên giống ba cô, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

"Mẹ không thích Phàn Vực. Mười năm trước có thể mẹ không nhìn thấu thằng đấy, trước đây mẹ còn hi vọng hai đứa quay lại với nhau, nhưng giờ mẹ nói rõ cho con biết, Hân Hỉ, nó không phải người tốt, mẹ không cho hai đứa ở bên nhau."

Mẹ Phương hiếm khi mạnh mẽ khiến trong lòng Phương Hân Hỉ khiếp sợ.

Cô rất muốn nói cho tới bây giờ cô và Phàn Vực không có khả năng. Nhưng cô cũng hơi hiếu kỳ, điều gì đã làm mẹ Phương bỗng nhiên thay đổi cái nhìn. Phải biết rằng, trước đây bà chính là mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng, sao hôm nay có thể thay đổi nhanh thế?

Ngay khi Phương Hân Hỉ há miệng không thể khép lại được, nét mặt mẹ Phương mau chóng thay đổi, véo gương mặt mịn màng của con gái, "Ngoan, mẹ sắp xếp cho con buổi xem mắt mới rồi, phải tin ánh mắt của mẹ, coi như... hừ, cũng phải làm tên khốn đó tức chết!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mân Côi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook