Chương 34: Cái chết và bức tranh
Ngô Sam
30/10/2016
Biệt thự riêng
Anh im lặng nâng rượu đỏ lên, hớp một ngụm nhỏ, mi tâm nhíu lại, ánh mắt quan sát hai hộp quà ở trên bàn.
Hai hộp quà mà chủ tịch Jonas tặng cho Tiêu Chính Uy có một thứ mà Ngô Mẫn Nhu cực kỳ yêu quý, nâng niu như bảo bối – cây đàn violin thủy tinh. Ông ngoại Ngô từng tặng một cây violin tương tựa màu hồng thạch anh cho cô ấy. Đó cũng là món quà cuối cùng cô nhận được của ông vì cùng năm đó bệnh tim người già tái phát gọi ông lão đi trong đêm.
Thế nhưng tình yêu mù quáng của Mẫn Như gây ra một thứ không thể cứu vãn. Cô nhẫn tâm đem món quà ông ngoại cũng là thứ chị gái mình xem như bảo bối đập nát từng bộ phận đến cuối cùng ko còn nhận ra đó là cây đàn violin tuyệt mỹ năm nào. Mẫn Nhu tim như ngừng đập, trở thành một bức tượng vô hồn, nước mắt đau lòng rơi xuống, chân bước lên một bước cứ thế tới chỗ cây đàn rồi trực tiếp ngất tại chỗ.
Mỗi lần kéo đàn cô ấy có thể cảm nhận được ông ngoại đang ở bên cạnh khiến nỗi nhớ nguôi ngoai. Vậy mà một phút không nghĩ ngợi Mẫn Như đã đem nó phá hủy.
.
.
Con tim ta yêu mù quáng
Và đấy là tai họa cuối cùng.
.
.
Sau đó Mẫn Nhu được đưa vào bệnh viện với tình trạng nửa sống nửa chết. Tiếng khóc đau đớn xé nát cả tâm can của Ngô phu nhân như một phần đánh thức mê man của Mẫn Nhu. Các bác sĩ đã nỗ lực hết mình mới kéo được cô ấy trong tình trạng hôn mê về với thực tại.
Chính nguyên nhân này khiến cho anh nổi trận lôi đình tìm Mẫn Như dạy dỗ cho cô. Anh chỉ muốn cho cô tỉnh ngộ đừng làm thêm điều ngu xuẩn, người đau khổ không chỉ mình cô mà là người thân của cô ngay cả bọn trẻ cũng liên lụy….
Sau đó Chính Uy đảo mắt lấy sợi dây chuyền kim cương mang tên “nước mắt mỹ nhân” từ hộp quà nhỏ trên tay. Đây là sợi dây chuyền đắt đỏ hình thù cầu kỳ thiết kế tinh xảo vô cùng, trong bóng đêm lập tức tỏa sáng. Ông Jonas còn nói lại với anh dây chuyền còn tồn tại lời truyền: người nào sở hữu dây chuyền này trong tay coi như may mắn tìm được một bà mai hay ông mối cho họ. Bởi vì nó sẽ đưa vận mệnh người đó với một người khác gắn chặt với nhau, tuyệt đối khó dứt ra, nói rõ ràng hơn nữa là định mệnh của họ vốn có duyên từ trước được trời đất hợp thành một.
Anh thốt nữa cười đến ngả ghế, ông Jonas đào đâu ra một câu chuyện cổ tích kể cho anh nghe, hoặc là ông ấy uống say bộc lộ tính cách hài hước của mình. Anh dĩ nhiên không đi tin câu chuyện này được. Đây là thời đại công nghệ còn đâu thời đại công chúa hoàng tử tìm được tình yêu đích thực.
--- ----
Chiếc giường của Mẫn Như nửa giờ trước rất sạch sẽ, ngăn nắp nhưng sau nửa tiếng đã bị Lạc Lạc, Bối Bối và Khả Nam làm cho rối tung rối mù. Gối bay qua bay lại, chăn bị cuốn thê thảm, tệ hơn bị đá văng xuống giường.
- OMG! Ba … Ba người đang làm cái gì? – Mẫn Như mắt to trợn lên
- Mẹ! Con vô tội! Hỏi cô và anh trai! – Bối Bối giả ngốc chỉ tay
- Không! Tiểu Như cậu phải tin mình! Bọn trẻ muốn chơi đánh trận mình chỉ giúp một tay… - Khả Nam ngây ngô nhìn Mẫn Như ra vẻ vô tội.
- Lạc Lạc con có ý kiến không? – Mẫn Như nghiến răng
- A có! Con cũng vô tội! – Có người kêu mình cậu bé có hành động giống hệt hai người kia.
Mẫn Như cười cứng ngắc, cô có hai đứa con vô cùng ranh ma đó a. Đã thế còn có một người bạn ranh mãnh không hơn không kém bọn trẻ. Con mẹ nó chả lẽ cô phải vỗ mông dạy dỗ từng người một.
- Ba người dẹp cái trò cũ rích được rồi! – Mẫn Như chấm than
- Tiểu Như!
- Mẹ!
- Mười phút chỗ này còn cái dị dạng này nữa thì đừng trách! – tiếng thọc tiết lợn hét to của cô vang lên
Sau đó không hẹn ba người lập tức dọn dẹp chỗ lộn xộn này.
Mẫn Như mà giận
Khả Nam không muốn ngủ một mình.
Lạc Lạc không muốn rửa chén.
Bối Bối không muốn lau nhà.
--- ------ -----
Một ngày mới lại bắt đầu.
Thẩm Dương tất bật lo cho công việc của hắn, nên cô sẽ tạm thời đưa bọn trẻ đi học. Sau khi đưa bọn trẻ đi học cô đến cửa hàng thức ăn nhanh phụ việc với bà Thẩm.
- Cho tôi một suất đặc biệt mang về! – Khách 1
- Chủ quán đồ ăn như cũ! – Khách 2
Thời điểm này quán ăn lúc nào cũng đông khách, Mẫn Như quan niệm càng nhìêu người giúp một tay sẽ đỡ mệt mỏi hơn, cho dù cô đã tìm được người phục vụ cho quán đi chăng nữa. Bà Thẩm có chứng đau nhức xương khớp nhất là ở chân, cô sợ đứng lâu chứng đau sẽ nặng hơn.
Quán ăn qua giờ cao điểm, Mẫn Như tiếp tục ghé sang shop hoa làm việc.....
----
- Chủ tịch! Ngài thấy mấy bức tranh như thế nào? – Tài xế vui vẻ mời được một người tham công tiếc việc thật là kỳ tích.
- Anh kiếm được một nơi nghệ thuật này không tệ! – Anh vừa quan sát vừa trả lời.
Phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của các họa sĩ tài năng treo kín bốn bức tường. Mỗi bức tranh là một sắc tố, nội dung, màu sắc khác nhau nhưng tuyệt đối diễm lệ, lay động.
Anh đi lên tầng trên coi những bức tranh khác....
“Bụp”
Chai nước trên tay Chính Uy rơi xuống.
Bức tranh này vì sao lại gây cảm giác quen thuộc với anh.
Đôi mắt đen sâu thẳm biến chuyển.
Trong tranh ba mẹ con đang ở bên cạnh nhau. Hai đứa trẻ trong tranh tuyệt nhiên là một cặp song sinh. Người mẹ quỳ xuống ôm chầm lấy bọn trẻ, đáng nói là cả ba người đều đang khóc. Phải chính xác là khóc! Cái quái gì đây! Thọat tiên là sự ngỡ ngàng rồi giật sững người, anh từ khi nào lại cảm nhận được nghệ thuật hội họa.
Nhưng bức tranh này lại khiến tim anh một chút nhói đau ....
Anh im lặng nâng rượu đỏ lên, hớp một ngụm nhỏ, mi tâm nhíu lại, ánh mắt quan sát hai hộp quà ở trên bàn.
Hai hộp quà mà chủ tịch Jonas tặng cho Tiêu Chính Uy có một thứ mà Ngô Mẫn Nhu cực kỳ yêu quý, nâng niu như bảo bối – cây đàn violin thủy tinh. Ông ngoại Ngô từng tặng một cây violin tương tựa màu hồng thạch anh cho cô ấy. Đó cũng là món quà cuối cùng cô nhận được của ông vì cùng năm đó bệnh tim người già tái phát gọi ông lão đi trong đêm.
Thế nhưng tình yêu mù quáng của Mẫn Như gây ra một thứ không thể cứu vãn. Cô nhẫn tâm đem món quà ông ngoại cũng là thứ chị gái mình xem như bảo bối đập nát từng bộ phận đến cuối cùng ko còn nhận ra đó là cây đàn violin tuyệt mỹ năm nào. Mẫn Nhu tim như ngừng đập, trở thành một bức tượng vô hồn, nước mắt đau lòng rơi xuống, chân bước lên một bước cứ thế tới chỗ cây đàn rồi trực tiếp ngất tại chỗ.
Mỗi lần kéo đàn cô ấy có thể cảm nhận được ông ngoại đang ở bên cạnh khiến nỗi nhớ nguôi ngoai. Vậy mà một phút không nghĩ ngợi Mẫn Như đã đem nó phá hủy.
.
.
Con tim ta yêu mù quáng
Và đấy là tai họa cuối cùng.
.
.
Sau đó Mẫn Nhu được đưa vào bệnh viện với tình trạng nửa sống nửa chết. Tiếng khóc đau đớn xé nát cả tâm can của Ngô phu nhân như một phần đánh thức mê man của Mẫn Nhu. Các bác sĩ đã nỗ lực hết mình mới kéo được cô ấy trong tình trạng hôn mê về với thực tại.
Chính nguyên nhân này khiến cho anh nổi trận lôi đình tìm Mẫn Như dạy dỗ cho cô. Anh chỉ muốn cho cô tỉnh ngộ đừng làm thêm điều ngu xuẩn, người đau khổ không chỉ mình cô mà là người thân của cô ngay cả bọn trẻ cũng liên lụy….
Sau đó Chính Uy đảo mắt lấy sợi dây chuyền kim cương mang tên “nước mắt mỹ nhân” từ hộp quà nhỏ trên tay. Đây là sợi dây chuyền đắt đỏ hình thù cầu kỳ thiết kế tinh xảo vô cùng, trong bóng đêm lập tức tỏa sáng. Ông Jonas còn nói lại với anh dây chuyền còn tồn tại lời truyền: người nào sở hữu dây chuyền này trong tay coi như may mắn tìm được một bà mai hay ông mối cho họ. Bởi vì nó sẽ đưa vận mệnh người đó với một người khác gắn chặt với nhau, tuyệt đối khó dứt ra, nói rõ ràng hơn nữa là định mệnh của họ vốn có duyên từ trước được trời đất hợp thành một.
Anh thốt nữa cười đến ngả ghế, ông Jonas đào đâu ra một câu chuyện cổ tích kể cho anh nghe, hoặc là ông ấy uống say bộc lộ tính cách hài hước của mình. Anh dĩ nhiên không đi tin câu chuyện này được. Đây là thời đại công nghệ còn đâu thời đại công chúa hoàng tử tìm được tình yêu đích thực.
--- ----
Chiếc giường của Mẫn Như nửa giờ trước rất sạch sẽ, ngăn nắp nhưng sau nửa tiếng đã bị Lạc Lạc, Bối Bối và Khả Nam làm cho rối tung rối mù. Gối bay qua bay lại, chăn bị cuốn thê thảm, tệ hơn bị đá văng xuống giường.
- OMG! Ba … Ba người đang làm cái gì? – Mẫn Như mắt to trợn lên
- Mẹ! Con vô tội! Hỏi cô và anh trai! – Bối Bối giả ngốc chỉ tay
- Không! Tiểu Như cậu phải tin mình! Bọn trẻ muốn chơi đánh trận mình chỉ giúp một tay… - Khả Nam ngây ngô nhìn Mẫn Như ra vẻ vô tội.
- Lạc Lạc con có ý kiến không? – Mẫn Như nghiến răng
- A có! Con cũng vô tội! – Có người kêu mình cậu bé có hành động giống hệt hai người kia.
Mẫn Như cười cứng ngắc, cô có hai đứa con vô cùng ranh ma đó a. Đã thế còn có một người bạn ranh mãnh không hơn không kém bọn trẻ. Con mẹ nó chả lẽ cô phải vỗ mông dạy dỗ từng người một.
- Ba người dẹp cái trò cũ rích được rồi! – Mẫn Như chấm than
- Tiểu Như!
- Mẹ!
- Mười phút chỗ này còn cái dị dạng này nữa thì đừng trách! – tiếng thọc tiết lợn hét to của cô vang lên
Sau đó không hẹn ba người lập tức dọn dẹp chỗ lộn xộn này.
Mẫn Như mà giận
Khả Nam không muốn ngủ một mình.
Lạc Lạc không muốn rửa chén.
Bối Bối không muốn lau nhà.
--- ------ -----
Một ngày mới lại bắt đầu.
Thẩm Dương tất bật lo cho công việc của hắn, nên cô sẽ tạm thời đưa bọn trẻ đi học. Sau khi đưa bọn trẻ đi học cô đến cửa hàng thức ăn nhanh phụ việc với bà Thẩm.
- Cho tôi một suất đặc biệt mang về! – Khách 1
- Chủ quán đồ ăn như cũ! – Khách 2
Thời điểm này quán ăn lúc nào cũng đông khách, Mẫn Như quan niệm càng nhìêu người giúp một tay sẽ đỡ mệt mỏi hơn, cho dù cô đã tìm được người phục vụ cho quán đi chăng nữa. Bà Thẩm có chứng đau nhức xương khớp nhất là ở chân, cô sợ đứng lâu chứng đau sẽ nặng hơn.
Quán ăn qua giờ cao điểm, Mẫn Như tiếp tục ghé sang shop hoa làm việc.....
----
- Chủ tịch! Ngài thấy mấy bức tranh như thế nào? – Tài xế vui vẻ mời được một người tham công tiếc việc thật là kỳ tích.
- Anh kiếm được một nơi nghệ thuật này không tệ! – Anh vừa quan sát vừa trả lời.
Phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của các họa sĩ tài năng treo kín bốn bức tường. Mỗi bức tranh là một sắc tố, nội dung, màu sắc khác nhau nhưng tuyệt đối diễm lệ, lay động.
Anh đi lên tầng trên coi những bức tranh khác....
“Bụp”
Chai nước trên tay Chính Uy rơi xuống.
Bức tranh này vì sao lại gây cảm giác quen thuộc với anh.
Đôi mắt đen sâu thẳm biến chuyển.
Trong tranh ba mẹ con đang ở bên cạnh nhau. Hai đứa trẻ trong tranh tuyệt nhiên là một cặp song sinh. Người mẹ quỳ xuống ôm chầm lấy bọn trẻ, đáng nói là cả ba người đều đang khóc. Phải chính xác là khóc! Cái quái gì đây! Thọat tiên là sự ngỡ ngàng rồi giật sững người, anh từ khi nào lại cảm nhận được nghệ thuật hội họa.
Nhưng bức tranh này lại khiến tim anh một chút nhói đau ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.