Chương 35: Gặp lại cố nhân
Ngô Sam
13/11/2016
Anh không nói gì,
lặng lẽ nhìn bức tranh to treo trước mắt. Người phụ nữ trong tranh thuần khiết như giọt sương, nước mắt của cô chảy trên má có chút đọng lại ở
khóe mắt, yêu thương xót xa được thể hiện rất rõ ở đôi mắt đẫm nước.
Hai đứa nhỏ vùi đầu vào lòng cô, chính diện bức tranh sẽ không phát hiện, nhưng ở khía cạnh khác Chính Uy lại thấy rõ ở đôi mắt hồn nhiên của bọn trẻ ấy đã có những giọt nước mắt hạnh phúc.
Anh bỗng chốc nở ra một nụ cười mê hoặc ...
-----
3 ngày sau....
- Chào quý khách! Hai ngài dùng gì ạ! – Nhân viên lễ phép cúi đầu
- Cho chúng tôi 1 phần tự chọn của cửa hàng! Tiêu chủ tịch ngài dùng gì đây! – chủ tịch Trần gắp menu cười nói sau đó quay sang người đối diện
- Cho tôi một phần tự chọn như anh ta! – Anh nhìn nhân viên lạnh lùng nói
- Vâng! Hai ngài đợi vài phút rất nhanh sẽ có! – Nhân viên cười nói
Chủ tịch Trần hài lòng gật đầu, anh ta dĩ nhiên chờ đợi được, còn người đối diện thì anh ta không thể đoán.
Hầu hết tất cả đồ ăn của nơi này, anh ta đã nếm qua chúng, ngay cả những nơi nhất nhì thành phố cũng chưa từng có các món ăn độc đáo, mùi vị đam mê như thế này.
-----
Một chuyện là chủ tịch Trần thuộc dạng người quen của Thẩm Dương dĩ nhiên sẽ biết qua Mẫn Như. Cô và anh ta có vài lần chạm mặt trong lúc cô đến đón bọn trẻ ở hội quán Thẩm, tuy không thân thiết nhưng có vài lần trao đổi, anh ta cũng là nhân vật lớn tăm tiếng sẽ biết nhanh Mẫn Như là người có lai lịch ra sao. Anh ta không quan tâm về vấn đề đó, chỉ biết rằng Mẫn Như đã giúp anh ta chữa trị thói lười ăn của vợ mình.
--- -----
Chính Uy quan sát cửa hàng thức ăn nhanh, anh chưa từng đến một nơi như vậy. Cửa hàng chỉ là một khu vực nhỏ của trung tâm thương mại, chủ quán hẳn nhiên có con mắt trang trí cửa hàng nhìn vào vô cùng thuận mắt.
Chủ tịch Trần là người sẽ hợp tác chung với anh trong dự án sắp tới, hai người vừa bàn bạc kế hoạch xong cũng là đến giờ trưa, chủ tịch Trần có ý mời anh dùng bữa, hiển nhiên anh lại nhận lời.
Anh nghĩ là một cửa hàng năm sao thế nhưng lại là một nơi nhỏ ở trong trung tâm mua sắm. Anh nhìn anh ta bất ngờ, chủ tịch Trần chỉ quay sang mỉm cười “Đây là một nơi không tầm thường anh đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá”Anh ta chỉ nói đúng câu đó rồi không giải thích gì thêm.
Đúng là vài phút sau, hai món ăn tự chọn được mang lên, anh cho một muỗng vào miệng, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên sững sờ, anh chưa từng thật sự chưa từng biết hay là chưa từng nếm qua mùi vị kì lạ này.
Món ăn chế biến vô cùng khéo léo, hương vị có một mùi hương lạ kì.
- Chủ tịch Tiêu anh thấy món ăn có mùi vị như thế nào? – Chủ tịch Trần vui vẻ
- Anh! Tôi chưa bao giờ nếm qua mùi vị như vậy! – Chính Uy cười nhẹ đáp
- Chủ quán ở nơi này là một cô gái trẻ, đáng nói bàn tay của cô ấy là một bàn tay ma thuật! Nhờ các món ăn của cô ấy mà vợ tôi bỏ được thói biếng ăn! Cô ấy là người quen của tên Thẩm Dương kia! Nếu không phải hai người đó phân ranh giới rõ ràng thì tôi còn nghĩ tương lai hai người ấy sẽ thành một đôi! – Chủ tịch Trần vừa nhai miếng rau nửa đùa nửa thật nói.
Anh cười nửa có nửa không, một chút tò mò về nhân vật chủ tịch Trần nói.
- À phải rồi để tôi giới thiệu cho anh quen biết chủ quán ở đây dù gì cũng là người quen! Cô ơi làm phiền! Chủ quán ở đây hôm nay có đến đây không?
- Vâng! Hôm nay chị ấy có đến đây đang ở dưới bếp nấu ăn.
- Cô có thể xuống nói với cô ấy là có Trần Lâm đến phiền cô ấy ra chào khách quen không? – Anh ta nói với nhân viên có chút trêu đùa
- Vâng tôi sẽ xuống thông báo!
Mẫn Như ở dưới bếp hì hục chế biến đồ ăn, bà Thẩm sáng nay có hẹn đi chùa với bạn nên không thể đến quán ăn.
- Chị tiểu Như! Ở ngoài có một người tên Trần Lâm tìm chị anh ta nói là người quen! – Nhân viên chạy vào nói
- Được rồi chị ra ngay!
- Vâng!
Mẫn Như cởi bỏ tạp dề rửa tay rồi đi ra, tên này anh ta lại tìm cô không biết vì chuyện gì nữa.
Cô đi ra tìm đến chỗ của chủ tịch Trần, bước đi không nhanh không chậm, thở đều đều không chút gấp gáp.
- Chào chủ tịch Trần!
Chính Uy vừa định cho đồ ăn vào miệng nghe một tiếng nói có chút quen thuộc có chút xa lạ, anh đã từng nghe qua giọng nói này.
- Bà chủ xinh đẹp tới rồi! Giới thiệu với anh cô ấy là người tôi Mẫn Như!
Cái nĩa trên tay anh rơi xuống, anh không nghe lầm đó chứ, có người gọi tên cô. Chính Uy tự nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vừa lạ vừa quen hiện trước mặt anh.
Cô từ khi nào để mặt mộc, không trang điểm son phấn, anh một chút không thích ứng được. Người con gái này băng thanh ngọc khiết vô hạn, anh nhớ ra khuôn mặt này đã thấy ở triễn lãm tranh. Chả lẽ cô là người đó, người phụ nữ anh đều nằm mơ hàng đêm.
Mẫn Như lập tức hóa đá, mắt mở to, chuyện gì đang xảy ra. Đây là dung mạo trong bức ảnh của Mẫn Như mà cô tìm thấy, có bảy tám phần tương tự hai bảo bối nhà cô. Người đang đứng trước Mẫn Như là Tiêu Chính Uy bằng xương bằng thịt, người cô đang chạy trốn suốt bốn tháng qua.
Mẫn Như suýt nữa là té xuống đất, nhưng cô đã tìm cách trấn an bản thân bình tĩnh lại. Cuộc sống của cô thật sự đã bắt đầu xáo trộn rồi.
Hai đứa nhỏ vùi đầu vào lòng cô, chính diện bức tranh sẽ không phát hiện, nhưng ở khía cạnh khác Chính Uy lại thấy rõ ở đôi mắt hồn nhiên của bọn trẻ ấy đã có những giọt nước mắt hạnh phúc.
Anh bỗng chốc nở ra một nụ cười mê hoặc ...
-----
3 ngày sau....
- Chào quý khách! Hai ngài dùng gì ạ! – Nhân viên lễ phép cúi đầu
- Cho chúng tôi 1 phần tự chọn của cửa hàng! Tiêu chủ tịch ngài dùng gì đây! – chủ tịch Trần gắp menu cười nói sau đó quay sang người đối diện
- Cho tôi một phần tự chọn như anh ta! – Anh nhìn nhân viên lạnh lùng nói
- Vâng! Hai ngài đợi vài phút rất nhanh sẽ có! – Nhân viên cười nói
Chủ tịch Trần hài lòng gật đầu, anh ta dĩ nhiên chờ đợi được, còn người đối diện thì anh ta không thể đoán.
Hầu hết tất cả đồ ăn của nơi này, anh ta đã nếm qua chúng, ngay cả những nơi nhất nhì thành phố cũng chưa từng có các món ăn độc đáo, mùi vị đam mê như thế này.
-----
Một chuyện là chủ tịch Trần thuộc dạng người quen của Thẩm Dương dĩ nhiên sẽ biết qua Mẫn Như. Cô và anh ta có vài lần chạm mặt trong lúc cô đến đón bọn trẻ ở hội quán Thẩm, tuy không thân thiết nhưng có vài lần trao đổi, anh ta cũng là nhân vật lớn tăm tiếng sẽ biết nhanh Mẫn Như là người có lai lịch ra sao. Anh ta không quan tâm về vấn đề đó, chỉ biết rằng Mẫn Như đã giúp anh ta chữa trị thói lười ăn của vợ mình.
--- -----
Chính Uy quan sát cửa hàng thức ăn nhanh, anh chưa từng đến một nơi như vậy. Cửa hàng chỉ là một khu vực nhỏ của trung tâm thương mại, chủ quán hẳn nhiên có con mắt trang trí cửa hàng nhìn vào vô cùng thuận mắt.
Chủ tịch Trần là người sẽ hợp tác chung với anh trong dự án sắp tới, hai người vừa bàn bạc kế hoạch xong cũng là đến giờ trưa, chủ tịch Trần có ý mời anh dùng bữa, hiển nhiên anh lại nhận lời.
Anh nghĩ là một cửa hàng năm sao thế nhưng lại là một nơi nhỏ ở trong trung tâm mua sắm. Anh nhìn anh ta bất ngờ, chủ tịch Trần chỉ quay sang mỉm cười “Đây là một nơi không tầm thường anh đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá”Anh ta chỉ nói đúng câu đó rồi không giải thích gì thêm.
Đúng là vài phút sau, hai món ăn tự chọn được mang lên, anh cho một muỗng vào miệng, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên sững sờ, anh chưa từng thật sự chưa từng biết hay là chưa từng nếm qua mùi vị kì lạ này.
Món ăn chế biến vô cùng khéo léo, hương vị có một mùi hương lạ kì.
- Chủ tịch Tiêu anh thấy món ăn có mùi vị như thế nào? – Chủ tịch Trần vui vẻ
- Anh! Tôi chưa bao giờ nếm qua mùi vị như vậy! – Chính Uy cười nhẹ đáp
- Chủ quán ở nơi này là một cô gái trẻ, đáng nói bàn tay của cô ấy là một bàn tay ma thuật! Nhờ các món ăn của cô ấy mà vợ tôi bỏ được thói biếng ăn! Cô ấy là người quen của tên Thẩm Dương kia! Nếu không phải hai người đó phân ranh giới rõ ràng thì tôi còn nghĩ tương lai hai người ấy sẽ thành một đôi! – Chủ tịch Trần vừa nhai miếng rau nửa đùa nửa thật nói.
Anh cười nửa có nửa không, một chút tò mò về nhân vật chủ tịch Trần nói.
- À phải rồi để tôi giới thiệu cho anh quen biết chủ quán ở đây dù gì cũng là người quen! Cô ơi làm phiền! Chủ quán ở đây hôm nay có đến đây không?
- Vâng! Hôm nay chị ấy có đến đây đang ở dưới bếp nấu ăn.
- Cô có thể xuống nói với cô ấy là có Trần Lâm đến phiền cô ấy ra chào khách quen không? – Anh ta nói với nhân viên có chút trêu đùa
- Vâng tôi sẽ xuống thông báo!
Mẫn Như ở dưới bếp hì hục chế biến đồ ăn, bà Thẩm sáng nay có hẹn đi chùa với bạn nên không thể đến quán ăn.
- Chị tiểu Như! Ở ngoài có một người tên Trần Lâm tìm chị anh ta nói là người quen! – Nhân viên chạy vào nói
- Được rồi chị ra ngay!
- Vâng!
Mẫn Như cởi bỏ tạp dề rửa tay rồi đi ra, tên này anh ta lại tìm cô không biết vì chuyện gì nữa.
Cô đi ra tìm đến chỗ của chủ tịch Trần, bước đi không nhanh không chậm, thở đều đều không chút gấp gáp.
- Chào chủ tịch Trần!
Chính Uy vừa định cho đồ ăn vào miệng nghe một tiếng nói có chút quen thuộc có chút xa lạ, anh đã từng nghe qua giọng nói này.
- Bà chủ xinh đẹp tới rồi! Giới thiệu với anh cô ấy là người tôi Mẫn Như!
Cái nĩa trên tay anh rơi xuống, anh không nghe lầm đó chứ, có người gọi tên cô. Chính Uy tự nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vừa lạ vừa quen hiện trước mặt anh.
Cô từ khi nào để mặt mộc, không trang điểm son phấn, anh một chút không thích ứng được. Người con gái này băng thanh ngọc khiết vô hạn, anh nhớ ra khuôn mặt này đã thấy ở triễn lãm tranh. Chả lẽ cô là người đó, người phụ nữ anh đều nằm mơ hàng đêm.
Mẫn Như lập tức hóa đá, mắt mở to, chuyện gì đang xảy ra. Đây là dung mạo trong bức ảnh của Mẫn Như mà cô tìm thấy, có bảy tám phần tương tự hai bảo bối nhà cô. Người đang đứng trước Mẫn Như là Tiêu Chính Uy bằng xương bằng thịt, người cô đang chạy trốn suốt bốn tháng qua.
Mẫn Như suýt nữa là té xuống đất, nhưng cô đã tìm cách trấn an bản thân bình tĩnh lại. Cuộc sống của cô thật sự đã bắt đầu xáo trộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.