Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 324: Động cơ và mục đích của người đó
Danh
01/07/2021
“Tập đoàn K chỉ có quan hệ hợp tác với Cơ Tưởng Thừa thôi”
“Cậu đứng lên trước đi rồi nói tiếp” Phong Thần Nam nói Bấy giờ Lâm Bảo Tâm mới nhận ra mình vẫn quỳ trên mặt đất nên nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi rồi mới kể mọi chuyện cho hai người họ nghe.
“Hiện giờ Tập đoàn của Cơ Tưởng Thừa đang tập trung thực hiện một dự án nghiên cứu khoa học có tên là “Kế hoạch trường sinh”
“Kế hoạch trường sinh ư?” Thời Ngọc Diệp nhíu mày rồi ngắt lời: “Có phải kiểu trường sinh mà tôi đang nghĩ đến không?”
“Đúng thế. Kế hoạch này có liên quan một chút đến lão tổ tông gia tộc Công Tôn của cô đấy: Cô nghe vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Liên quan gì cơ?”
“Kế hoạch trường sinh mà Cơ Tưởng Thừa đang thực hiện lần này đã là lần thứ hai rồi.
Lão tổ tông của cô đã tham gia vào kế hoạch lần đầu tiên và là một ví dụ về sự thành công của cuộc thí nghiệm”
Thời Ngọc Diệp nghe Lâm Bảo Tâm nói vậy thì cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
“Lão tổ tông nhà tôi… là đồng bọn với Cơ Tưởng Thừa ư?”
“Không, làm sao mà họ có thể là đồng bọn với nhau được? Hai người họ còn là kẻ thù của nhau cơ mà. Năm đó Cơ Tưởng Thừa đến mai phục trong gia tộc Công Tôn là nhăm mục đích đánh cắp thành quả nghiên cứu của Kế hoạch trường sinh từ tay lão tổ tông nhà cô.
Kế hoạch thực nghiệm lần đầu tiên đã là chuyện thuộc về thế hệ trước. Sau khi bắt được Cơ Tưởng Thừa thì lão tổ tông nhà cô đã hạ độc rồi ném ông ta ra khỏi gia tộc. Thế nên họ trở mặt thành thù với nhau từ đó.”
Lượng thông tin phải tiếp nhận quá lớn khiến Thời Ngọc Diệp kinh ngạc mà nhìn về phía Phong Thần Nam. Anh cũng đang nhíu mày thật sâu, trên mặt là vẻ vô cùng nghiêm túc. Anh không ngờ là mình có thể nghe được tin tức động trời như vậy từ miệng Lâm Bảo Tâm.
Anh nhớ đến những chuyện liên quan đến Công Tôn Thanh mà đám trẻ đã đề cập đến từ trước thì không nhịn được mà hỏi: “Kế hoạch trường sinh này có liên quan đến thuật luyện kim cổ đại à?”
Lâm Bảo Tâm nghe vậy thì trên mặt thoáng qua vẻ bất ngờ: “Không ngờ là anh cũng đã nghe qua về thuật luyện kim. Đúng thế, Cơ Tưởng Thừa vẫn luôn âm thầm thu thập tất cả bí mật liên quan đến thuật luyện kim bởi đó là thông tin quan trọng nhất trong Kế hoạch trường sinh”
“Nhưng kế hoạch này thì liên quan gì đến chúng tôi? Nếu mục đích của Cơ Tưởng Thừa là làm thí nghiệm thì sao ông ta còn muốn ra tay với chúng tôi làm gì?” Phong Thần Nam hỏi vào trọng điểm.
Đây cũng chính là vấn đề mà Thời Ngọc Diệp không thể hiểu được.
Họ đã tìm hiểu rất lâu nhưng đến giờ vẫn chìm trong u mê, không biết rốt cuộc thì mình đã đụng chạm gì đến Cơ Tưởng Thừa.
Ít nhất thì Thời Ngọc Diệp cũng biết là ba cô và Cơ Tưởng Thừa là tình địch, ông ta còn bị Công Tôn Thanh đầu độc nữa. Nhưng Phong Thần Nam thì không thể hiểu được.
Rõ ràng mẹ của Cơ Tưởng Thừa là Cơ.
Tuyết Hoa có quan hệ rất tốt với mẹ Phong, vậy thì ông ta lấy lý do gì để nhắm vào Phong Thần Nam đây?
Lâm Bảo Tâm xoa xoa gáy: “Chuyện này…
Nói thế nào đây nhỉ? Thực ra trong quyển bí thuật luyện kim mà Cơ Tưởng Thừa thu thập được có nhắc đến một điều kiện khiến người ta không thể tưởng tượng được”
“Điều kiện gì cơ?”
“Khi thực hiện Kế hoạch trường sinh, trước tiên người thực nghiệm phải diệt trừ tất cả kẻ thù và con cái của người đó, sau đó lấy máu của họ để luyện chế thuốc trường sinh”
Thời Ngọc Diệp vẫn cảm thấy mơ hồ như trước: “Vậy thì có liên quan gì đến chúng tôi đâu?”
“Ông ta hận các người. À không, nói đúng ra thì nhà họ Diên, nhà họ Phong, nhà họ Thời, gia tộc Công Tôn đều nằm trong danh sách những điều mà ông ta hận. Ông ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để có thể diệt trừ những dòng họ này đấy”
Nghe Lâm Bảo Tâm nói vậy thì Thời Ngọc Diệp há hốc miệng còn Phong Thần Nam thì sờ cảm ra chiều suy nghĩ.
“Hận nhà họ Diên là bởi vì bị đuổi ra khỏi cửa. Hận dòng họ Công Tôn cũng là vì bị lão tổ tông đuổi ra ngoài. Hận nhà họ Thời là vì cha vợ tôi là tình địch của ông ta… Vậy lý do mà ông ta hận nhà họ Phong là gì?”
“Chuyện này thì anh phải hỏi ông ta. Suy nghĩ của Cơ Tưởng Thừa không phải là thứ mà ai cũng hiểu được đâu”
“Dùng máu kẻ thù mới luyện chế được thuốc trường sinh, đây là logic quái quỷ gì vậy? Có căn cứ khoa học nào nói vậy à?”
Lâm Bảo Tâm cười một cách bất đắc dĩ: “Nghe rất lạ đúng không? Thế nhưng Cơ Tưởng Thừa vẫn tin. Nên ông ta vừa bắt tay vào thực nghiệm Kế hoạch trường sinh vừa ra tay diệt trừ tất cả những người mà ông ta hận.
Ngay cả ba mẹ ruột mà ông ta cũng không tha”
Lúc Thời Ngọc Diệp nghe vậy thì líu lưỡi không nói nên lời, sống lưng thì toát mồ hôi lạnh còn cả người thì nổi hết da gà lên.
“Ông ta mê tín đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi à?
Phong Thần Nam nói bằng giọng nhàn nhạt: ‘Ám ảnh quá sâu, mất đi lý trí Thế nhưng Lâm Bảo Tâm lại lắc lắc đầu: “Thực ra nếu là người bình thường thì chẳng ai nghĩ ra chuyện như vậy đâu. Tôi nghi ông ta bị ai đó tẩy não nên mới cố chấp với Kế hoạch trường sinh như vậy”
Nghe thế thì Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đưa mắt nhìn nhau.
“Nghe cũng có lý. Nhưng ai lại giúp ông ta tẩy não và tẩy não như vậy là nhằm mục đích gi “Ai mà biết được chứ” Anh ta cười khổ sở: “Tôi tiếp cận ông ta thời gian dài như vậy nên cũng biết được khá nhiều bí mật. Nhưng càng tìm hiểu thì lại càng phát hiện, bí mật của ông ta nhiều như cái hang không đáy. Thậm chí tôi còn có suy nghĩ, có khi sau lưng ông ta còn có một nhân vật cực kỳ lợi hại nữ: Hai người nghe đến đó thì đều rơi vào trầm ngâm. Thời Ngọc Diệp không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu thực sự sau lưng Cơ Tưởng Thừa còn có người điều khiển thì chắc chắn động cơ và mục đích của người đó sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Có khi phạm vi bị ảnh hưởng còn lan ra cả thế giới…
Phải khó khăn lắm Lâm Bảo Tâm mới nói xong chuyện này, anh †a có cảm giác như thể mình vừa buông được một bí mật rất nặng nề vậy.
Anh ta thở dài một hơi rồi đồng thời lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Thân phận nội ứng của tôi có lẽ đã bị Cơ Tưởng Thừa phát hiện từ sớm rồi. Có lẽ người phát lệnh truy nã và tăng tiền thưởng chính là ông ta đấy. Chắc là tôi sẽ không chống cự được mấy ngày nữa đâu. Trong những tin tức tình báo mà tôi vừa nói cho hai người nghe, có rất nhiều chuyện mà tôi còn chưa kịp báo cáo với Chính phủ. Nếu tôi chết, phiền hai người thay tôi truyền đạt lại những điều ấy cho họ vì mức độ nghiêm trọng trong chuyện này có thể liên quan đến cả đất nước đấy. Còn nữa, về phần Thanh Tâm và đứa nhỏ, mong hai người có thể vươn tay giúp đỡ…”
Lâm Bảo Tâm như đang nói những lời trăn trối cuối cùng.
Đột nhiên bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.
Phải mất một lúc Phong Thần Nam mới tiêu hóa xong lượng tin tức mà mình vừa nghe được, sau đó anh nói bãng giọng chậm rãi: “Cậu yên tâm đi.”
Một câu hứa hẹn ngắn gọn khiến Lâm Bảo.
Tâm cảm thấy rất kiên định và yên lòng.
“Vậy thì dù có chết, tôi cũng không còn gì để nuối tiếc nữa rồi. Nhưng hai người thực sự không nghĩ đến việc lấy mạng tôi để nhận được ba trăm tỷ tiền thưởng à?”
Thời Ngọc Diệp nghe thế thì khóe miệng khế co giật.
“Bàn tay này của tôi chỉ dùng để cứu người chứ không dùng để giết người.”
Tiền thưởng có nhiều hơn nữa thì sao hả?
Cô thừa nhận mình là một kẻ hám tiền nhưng cô cũng có nguyên tắc kiếm tiền và giới hạn riêng của bản thân. Nếu đã vi phạm giới hạn riêng đó, dù có cả núi vàng núi bạc thì vân là đánh mất nhân tính mà thôi.
Lâm Bảo Tâm cúi đầu, tự cười giễu cợt: “Bàn tay này của tôi thì lại trái ngược hoàn toàn với bàn tay của cô… Một khi tay đã dính máu của người khác thì sẽ bước vào con đường không có lối thoát. Đi được đến cuối đường thì cũng sẽ có kết cục tương tự là bị kẻ khác giết chết mà thôi.”
Chết cũng có rất nhiều loại. Chết già, tự sát, chết vì bệnh tật, chết vì thiên tai, chết vì tai vạ “Con người không thể lựa chọn giữa sự sống và cái chết nhưng có thể lựa chọn đường đi cho mình. Mà điểm cuối cùng của cuộc đời lại chính là điểm kết thúc của con đường mà chúng ta đã lựa chọn ban đầu.”
Phong Thần Nam nói một câu rất có chiều sâu bằng giọng vô cùng từ tốn Lâm Bảo Tâm hiểu ý anh nên gật đầu một cái rồi lại đứng lên cúi thấp đầu trước mặt hai người: “Cảm ơn rất nhiều, Thanh Tâm và con tôi phải trông cậy vào hai người rồi. Còn về chuyện của cậu chủ nhà họ Diên… Nếu có thể thì xin giúp tôi nói lời xin lỗi với anh ấy. Mặc dù tôi được Cơ Tưởng Thừa gài vào năm vùng nhưng những tháng năm ở bên cạnh anh ấy, tình nghĩa anh em đều là thật.”
Nói xong, không đợi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam trả lời, anh ta đã xoay người rời đi ngay lập tức.
“Cậu đứng lên trước đi rồi nói tiếp” Phong Thần Nam nói Bấy giờ Lâm Bảo Tâm mới nhận ra mình vẫn quỳ trên mặt đất nên nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi rồi mới kể mọi chuyện cho hai người họ nghe.
“Hiện giờ Tập đoàn của Cơ Tưởng Thừa đang tập trung thực hiện một dự án nghiên cứu khoa học có tên là “Kế hoạch trường sinh”
“Kế hoạch trường sinh ư?” Thời Ngọc Diệp nhíu mày rồi ngắt lời: “Có phải kiểu trường sinh mà tôi đang nghĩ đến không?”
“Đúng thế. Kế hoạch này có liên quan một chút đến lão tổ tông gia tộc Công Tôn của cô đấy: Cô nghe vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Liên quan gì cơ?”
“Kế hoạch trường sinh mà Cơ Tưởng Thừa đang thực hiện lần này đã là lần thứ hai rồi.
Lão tổ tông của cô đã tham gia vào kế hoạch lần đầu tiên và là một ví dụ về sự thành công của cuộc thí nghiệm”
Thời Ngọc Diệp nghe Lâm Bảo Tâm nói vậy thì cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
“Lão tổ tông nhà tôi… là đồng bọn với Cơ Tưởng Thừa ư?”
“Không, làm sao mà họ có thể là đồng bọn với nhau được? Hai người họ còn là kẻ thù của nhau cơ mà. Năm đó Cơ Tưởng Thừa đến mai phục trong gia tộc Công Tôn là nhăm mục đích đánh cắp thành quả nghiên cứu của Kế hoạch trường sinh từ tay lão tổ tông nhà cô.
Kế hoạch thực nghiệm lần đầu tiên đã là chuyện thuộc về thế hệ trước. Sau khi bắt được Cơ Tưởng Thừa thì lão tổ tông nhà cô đã hạ độc rồi ném ông ta ra khỏi gia tộc. Thế nên họ trở mặt thành thù với nhau từ đó.”
Lượng thông tin phải tiếp nhận quá lớn khiến Thời Ngọc Diệp kinh ngạc mà nhìn về phía Phong Thần Nam. Anh cũng đang nhíu mày thật sâu, trên mặt là vẻ vô cùng nghiêm túc. Anh không ngờ là mình có thể nghe được tin tức động trời như vậy từ miệng Lâm Bảo Tâm.
Anh nhớ đến những chuyện liên quan đến Công Tôn Thanh mà đám trẻ đã đề cập đến từ trước thì không nhịn được mà hỏi: “Kế hoạch trường sinh này có liên quan đến thuật luyện kim cổ đại à?”
Lâm Bảo Tâm nghe vậy thì trên mặt thoáng qua vẻ bất ngờ: “Không ngờ là anh cũng đã nghe qua về thuật luyện kim. Đúng thế, Cơ Tưởng Thừa vẫn luôn âm thầm thu thập tất cả bí mật liên quan đến thuật luyện kim bởi đó là thông tin quan trọng nhất trong Kế hoạch trường sinh”
“Nhưng kế hoạch này thì liên quan gì đến chúng tôi? Nếu mục đích của Cơ Tưởng Thừa là làm thí nghiệm thì sao ông ta còn muốn ra tay với chúng tôi làm gì?” Phong Thần Nam hỏi vào trọng điểm.
Đây cũng chính là vấn đề mà Thời Ngọc Diệp không thể hiểu được.
Họ đã tìm hiểu rất lâu nhưng đến giờ vẫn chìm trong u mê, không biết rốt cuộc thì mình đã đụng chạm gì đến Cơ Tưởng Thừa.
Ít nhất thì Thời Ngọc Diệp cũng biết là ba cô và Cơ Tưởng Thừa là tình địch, ông ta còn bị Công Tôn Thanh đầu độc nữa. Nhưng Phong Thần Nam thì không thể hiểu được.
Rõ ràng mẹ của Cơ Tưởng Thừa là Cơ.
Tuyết Hoa có quan hệ rất tốt với mẹ Phong, vậy thì ông ta lấy lý do gì để nhắm vào Phong Thần Nam đây?
Lâm Bảo Tâm xoa xoa gáy: “Chuyện này…
Nói thế nào đây nhỉ? Thực ra trong quyển bí thuật luyện kim mà Cơ Tưởng Thừa thu thập được có nhắc đến một điều kiện khiến người ta không thể tưởng tượng được”
“Điều kiện gì cơ?”
“Khi thực hiện Kế hoạch trường sinh, trước tiên người thực nghiệm phải diệt trừ tất cả kẻ thù và con cái của người đó, sau đó lấy máu của họ để luyện chế thuốc trường sinh”
Thời Ngọc Diệp vẫn cảm thấy mơ hồ như trước: “Vậy thì có liên quan gì đến chúng tôi đâu?”
“Ông ta hận các người. À không, nói đúng ra thì nhà họ Diên, nhà họ Phong, nhà họ Thời, gia tộc Công Tôn đều nằm trong danh sách những điều mà ông ta hận. Ông ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để có thể diệt trừ những dòng họ này đấy”
Nghe Lâm Bảo Tâm nói vậy thì Thời Ngọc Diệp há hốc miệng còn Phong Thần Nam thì sờ cảm ra chiều suy nghĩ.
“Hận nhà họ Diên là bởi vì bị đuổi ra khỏi cửa. Hận dòng họ Công Tôn cũng là vì bị lão tổ tông đuổi ra ngoài. Hận nhà họ Thời là vì cha vợ tôi là tình địch của ông ta… Vậy lý do mà ông ta hận nhà họ Phong là gì?”
“Chuyện này thì anh phải hỏi ông ta. Suy nghĩ của Cơ Tưởng Thừa không phải là thứ mà ai cũng hiểu được đâu”
“Dùng máu kẻ thù mới luyện chế được thuốc trường sinh, đây là logic quái quỷ gì vậy? Có căn cứ khoa học nào nói vậy à?”
Lâm Bảo Tâm cười một cách bất đắc dĩ: “Nghe rất lạ đúng không? Thế nhưng Cơ Tưởng Thừa vẫn tin. Nên ông ta vừa bắt tay vào thực nghiệm Kế hoạch trường sinh vừa ra tay diệt trừ tất cả những người mà ông ta hận.
Ngay cả ba mẹ ruột mà ông ta cũng không tha”
Lúc Thời Ngọc Diệp nghe vậy thì líu lưỡi không nói nên lời, sống lưng thì toát mồ hôi lạnh còn cả người thì nổi hết da gà lên.
“Ông ta mê tín đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi à?
Phong Thần Nam nói bằng giọng nhàn nhạt: ‘Ám ảnh quá sâu, mất đi lý trí Thế nhưng Lâm Bảo Tâm lại lắc lắc đầu: “Thực ra nếu là người bình thường thì chẳng ai nghĩ ra chuyện như vậy đâu. Tôi nghi ông ta bị ai đó tẩy não nên mới cố chấp với Kế hoạch trường sinh như vậy”
Nghe thế thì Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đưa mắt nhìn nhau.
“Nghe cũng có lý. Nhưng ai lại giúp ông ta tẩy não và tẩy não như vậy là nhằm mục đích gi “Ai mà biết được chứ” Anh ta cười khổ sở: “Tôi tiếp cận ông ta thời gian dài như vậy nên cũng biết được khá nhiều bí mật. Nhưng càng tìm hiểu thì lại càng phát hiện, bí mật của ông ta nhiều như cái hang không đáy. Thậm chí tôi còn có suy nghĩ, có khi sau lưng ông ta còn có một nhân vật cực kỳ lợi hại nữ: Hai người nghe đến đó thì đều rơi vào trầm ngâm. Thời Ngọc Diệp không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu thực sự sau lưng Cơ Tưởng Thừa còn có người điều khiển thì chắc chắn động cơ và mục đích của người đó sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Có khi phạm vi bị ảnh hưởng còn lan ra cả thế giới…
Phải khó khăn lắm Lâm Bảo Tâm mới nói xong chuyện này, anh †a có cảm giác như thể mình vừa buông được một bí mật rất nặng nề vậy.
Anh ta thở dài một hơi rồi đồng thời lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Thân phận nội ứng của tôi có lẽ đã bị Cơ Tưởng Thừa phát hiện từ sớm rồi. Có lẽ người phát lệnh truy nã và tăng tiền thưởng chính là ông ta đấy. Chắc là tôi sẽ không chống cự được mấy ngày nữa đâu. Trong những tin tức tình báo mà tôi vừa nói cho hai người nghe, có rất nhiều chuyện mà tôi còn chưa kịp báo cáo với Chính phủ. Nếu tôi chết, phiền hai người thay tôi truyền đạt lại những điều ấy cho họ vì mức độ nghiêm trọng trong chuyện này có thể liên quan đến cả đất nước đấy. Còn nữa, về phần Thanh Tâm và đứa nhỏ, mong hai người có thể vươn tay giúp đỡ…”
Lâm Bảo Tâm như đang nói những lời trăn trối cuối cùng.
Đột nhiên bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.
Phải mất một lúc Phong Thần Nam mới tiêu hóa xong lượng tin tức mà mình vừa nghe được, sau đó anh nói bãng giọng chậm rãi: “Cậu yên tâm đi.”
Một câu hứa hẹn ngắn gọn khiến Lâm Bảo.
Tâm cảm thấy rất kiên định và yên lòng.
“Vậy thì dù có chết, tôi cũng không còn gì để nuối tiếc nữa rồi. Nhưng hai người thực sự không nghĩ đến việc lấy mạng tôi để nhận được ba trăm tỷ tiền thưởng à?”
Thời Ngọc Diệp nghe thế thì khóe miệng khế co giật.
“Bàn tay này của tôi chỉ dùng để cứu người chứ không dùng để giết người.”
Tiền thưởng có nhiều hơn nữa thì sao hả?
Cô thừa nhận mình là một kẻ hám tiền nhưng cô cũng có nguyên tắc kiếm tiền và giới hạn riêng của bản thân. Nếu đã vi phạm giới hạn riêng đó, dù có cả núi vàng núi bạc thì vân là đánh mất nhân tính mà thôi.
Lâm Bảo Tâm cúi đầu, tự cười giễu cợt: “Bàn tay này của tôi thì lại trái ngược hoàn toàn với bàn tay của cô… Một khi tay đã dính máu của người khác thì sẽ bước vào con đường không có lối thoát. Đi được đến cuối đường thì cũng sẽ có kết cục tương tự là bị kẻ khác giết chết mà thôi.”
Chết cũng có rất nhiều loại. Chết già, tự sát, chết vì bệnh tật, chết vì thiên tai, chết vì tai vạ “Con người không thể lựa chọn giữa sự sống và cái chết nhưng có thể lựa chọn đường đi cho mình. Mà điểm cuối cùng của cuộc đời lại chính là điểm kết thúc của con đường mà chúng ta đã lựa chọn ban đầu.”
Phong Thần Nam nói một câu rất có chiều sâu bằng giọng vô cùng từ tốn Lâm Bảo Tâm hiểu ý anh nên gật đầu một cái rồi lại đứng lên cúi thấp đầu trước mặt hai người: “Cảm ơn rất nhiều, Thanh Tâm và con tôi phải trông cậy vào hai người rồi. Còn về chuyện của cậu chủ nhà họ Diên… Nếu có thể thì xin giúp tôi nói lời xin lỗi với anh ấy. Mặc dù tôi được Cơ Tưởng Thừa gài vào năm vùng nhưng những tháng năm ở bên cạnh anh ấy, tình nghĩa anh em đều là thật.”
Nói xong, không đợi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam trả lời, anh ta đã xoay người rời đi ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.