Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 325: Khả năng bảo vệ vợ của Tổng giám đốc Phong lại tiến bộ rồi
Danh
01/07/2021
Hôm sau, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam đến bệnh viện thăm Vương Thanh Tâm.
Dẫu sao đã được người khác nhờ vả thì cũng nên tuân thủ chữ tín nên hôm nay hai người họ đến bệnh viện là để bàn bạc rõ ràng với Vương Thanh Tâm về chuyện đi học của đứa bé.
Nhưng hai vợ chồng họ còn chưa đi vào phòng bệnh mà đã nghe thấy tiếng tranh chấp liên tục truyền ra từ bên trong.
“Cô tưởng tôi muốn giúp cô lắm hả? Nếu không phải ông cụ nói rằng Vương thị cần đào tạo một người để nối nghiệp thì cô mơ đi, nhà này không có đàn ông mà vốn dĩ chúng tôi lại chán ghét thẳng con trai của cô lắm Hiện giờ tôi nhận nó về nhà họ Vương làm con thừa tự là phúc phận ba đời của nó đấy”
“Không phải thế đâu bà… Tôi chỉ muốn bà giúp tôi khai thông quan hệ…”
“Nhận nó về nhà họ Vương làm con thừa tự cũng vì muốn tốt cho nó. Cô nhìn xem cô có thể cho con cô được cái gì hả? Nếu sau này nó thừa kế sản nghiệp của nhà họ Vương thì chẳng nhẽ cô mong lúc đó nó sẽ bị người đời phỉ báng là có một bà mẹ nghèo kiết xác hả?”
“Không, mọi chuyện không phải như vậy đâu… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa con mình, càng không muốn thằng bé tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Vương. Tôi chỉ muốn thăng bé được đến trường và học tập thật giỏi mà thôi” Vương Thanh Tâm cầu xin bằng giọng đau khổ.
Nhưng đối phương không hề xuống nước mà thỏa hiệp với cô.
“Hôm nay tôi tới đây không phải để xin cô đồng ý. Ông cụ đã nhắm trúng thẳng bé này rồi. Tôi đến là để đưa nó đi Bà Vương nói xong câu này thì kéo đứa bé ra khỏi giường mà không thèm để ý đến vết thương trên người nó, thậm chí còn không xỏ giày mà đã cưỡng chế lôi đi.
Đứa bé bị dọa đến mức khóc òa lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, con không muốn đi cùng bà ấy đâu. Mẹ ơi…
“Bà Vương, bà không thể làm như vậy được. Tôi không muốn mất con, tôi cầu xin bà, bà bỏ qua cho thăng bé đi.”
Bà Vương không đáp lời Vương Thanh Tâm, định kéo đứa bé rời đi nhưng lại bị bóng người thình lình xuất hiện ở cửa cản đường Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nhìn bà ta bãng ánh mắt ngạo nghễ của những người từ trên cao nhìn xuống. Bà ta thấy vậy thì hét âm lên rồi lui về phía sau vài bước.
Sau khi bình tĩnh lại, thấy rõ người vừa xuất hiện là ai thì trên mặt bà ta lại lộ ra vẻ giận dữ: “Lại là cô à? Sao cô lại đến đây?”
Thời Ngọc Diệp liếc mắt nhìn cánh tay đang bị bà Vương bóp chặt đến mức trắng bệch lại của đứa bé thì nói bằng giọng lạnh lùng: ‘Buông đứa bé này ra.”
“Chuyện nhà tôi thì liên quan quái gì đến cố?
“Bắt cóc là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu bà nhất quyết muốn mang đứa bé đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức”
Nghe thấy ba từ ‘gọi cảnh sát” thì bà Vương lại nhớ đến chuyện đáng bẽ mặt xảy ra trong lễ khai mạc lần trước, lúc đó bà ta còn bị nhân viên bảo vệ đuổi ra khỏi sân khấu nữa.
Giới thượng lưu như nhà họ Vương chúng tôi đâu phải thứ mà ai cũng leo lên được đâu.”
Câu này của bà Vương thật sự quá kiêu ngạo.
Vương Thanh Tâm đứng đẳng sau cố gắng lôi kéo con mình cảm thấy trong lòng hãng một nhịp. Dù là Phong Thần Nam hay bà Vương thì cũng đều là những người mà cô ta không thể chọc giận được.
Thấy bà Vương và hai vợ chồng Phong Thần Nam sắp cãi nhau vì chuyện của con mình nên Vương Thanh Tâm vội vàng mở lời nói với Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp: “Xin lỗi anh Phong, xin lỗi cô Phong. Hôm nay hơi bất tiện nên tôi không tiếp khách được, hay là hôm khác hai người lại ghé qua nhé”
Nhưng Phong Thần Nam không nhìn Vương Thanh Tâm mà anh nhìn bà Vương bằng khuôn mặt tràn ngập vẻ chế giễu nhưng ánh mắt thì lại lạnh lẽo vô cùng.
“Thực ra tôi chưa từng nghe rằng ở Thành phố Hải Châu lại có người mà Phong Thần Nam này không dây vào nổi đâu. Để tôi nghĩ thử xem, nhà họ Vương mà bà vừa nhắc tới có phải doanh nghiệp Xây dựng và Phát triển Vương thị kinh doanh bất động sản không nhỉ?”
Bà Vương nghe vậy thì sững người mất vài giây, đột nhiên không nhớ ra được mình đã nghe thấy cái tên “Phong Thần Nam” ở đâu Đứng trước mặt Phong Thần Nam, bà ta có cảm giác hình như khí thế của mình yếu đi một chút. Vậy là bà ta lại nghiến răng nghiến lợi rồi hất cảm lên: “Biết vậy thì tốt, mấy kẻ tầm thường như các người không dây dưa nổi với nhà họ Vương chúng tôi được đâu.”
Thời Ngọc Diệp nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười: “Nói cứ như mình là hoàng thân quốc thích không bãng vậy”
Cô nói bằng giọng tràn ngập sự mỉa mai còn Phong Thần Nam thì bổ sung: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì gần ba mươi phần trăm cổ phần của Vương thị nhà bà thuộc về Tập đoàn Phong thị đúng không?”
Bà Vương nghe vậy thì giật nảy mình: “Sao cậu bị Ồ, vậy thì đúng rồi. Chỉ cần động tay một chút thôi là tôi có thể xóa sạch sản nghiệp của nhà họ Vương bất cứ lúc nào ấy mà. Ngọc.
Diệp, em cứ tiếp tục giáo huấn bà ta cho tốt đi, không cần sợ gì đâu.”
Lời Phong Thần Nam vừa nói khiến bà ‘Vương cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang “Đợi chút đã… Cậu… Cậu là Tổng giám đốc Phong Thần Nam của Tập đoàn Phong thị à?
Không, sao lại vậy được… Tôi đã từng đến Phong thị và nhớ rõ khuôn mặt của Phong Thần Nam. Cậu giả mạo Tổng giám đốc Phong đúng không? Đừng tưởng tôi không biết gì nhé!”
Nghe bà ta nói vậy thì Phong Thần Nam cảm thấy vô cùng nực cười: “Vậy bà nói cho tôi nghe thử xem ngoại hình của Phong Thần Nam như thế nào nào?”
“Có vị Tổng giám đốc nào mà đầu không trọc, người không mập đâu hả? Nói thẳng ra thì là vừa béo vừa hói đấy. Nhưng ngoại hình của cậu trông thư sinh như công tử bột thế này, có quỷ mới tin cậu là Tổng giám đốc của Phong thị nhé!”
Chính xác, chắc chẳn là vậy rồi. Bà Vương cảm thấy lời mình nói rất đúng, rất có đạo lý.
Thời Ngọc Diệp nghe bà ta nói vậy thì nhìn thoáng qua Phong Thần Nam rồi cười rộ lên.
Quả nhiên lúc nghe thấy mình bị người ta so sánh với công tử bột thì sắc mặt của.
Phong Thần Nam âm trâm đến mức cảm tưởng như có thể vắt được cả giọt mực.
Thư sinh? Công tử bột? Nói mình hả?
Chắc mắt của con mụ chanh chua này mọc sau đầu rồi “Tối nay quay về thì bà sẽ biết ngay tôi có phải Phong Thần Nam hay không. Còn giờ thì buông đứa bé ra” Phong Thần Nam ra chỉ thị bằng giọng vô cùng tức giận khiến bà Vương bị dọa sợ nên lùi về sau mấy bước.
Thời Ngọc Diệp biết bà ta lại định diễu vỡ dương oai nên không cho bà ta cơ hội. Cô lôi bà ta ra cửa phòng bệnh, kéo đứa bé về phía mình rồi đóng sầm cửa lại. Một loạt động tác được thực hiện một cách trơn tru, không bị vấp váp gì cả Vương Thanh Tâm trông thấy vậy thì khiếp sợ không thôi.
Phong Thần Nam cũng đang ngạc nhiên đến sững người Ngọc Diệp à, sao em lại nhốt anh ở bên ngoài vậy hả?
Bà Vương bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, phải khó khăn lắm bà ta mới đứng vững được. Vậy là cơn thịnh nộ xông thẳng lên đầu khiến bà ta lao về phía cửa phòng bệnh. Nhưng còn chưa kịp mò tay vào chốt cửa thì bà ta đã bị khuôn mặt âm trầm của Phong Thần Nam ngăn cản.
Trong đôi mắt anh tràn ngập sự tức giận, chỉ cần nhìn chằm chẳm thôi là cũng đủ dọa chết linh hồn nhỏ bé của bà ta.
“Các người khinh thường người khác một cách quá đáng rồi đấy, có tin tôi báo cảnh sát hay không hả? Đây không phải là nơi mà các người muốn làm loạn là làm loạn được đâu nhé!” Bà Vương tức giận đến mức gào rống lên, tiếng hét của bà ta vang vọng khắp hành lang.
Lúc ở trong phòng bệnh, giọng nói như hổ gầm của bà ta đã khiến nhân viên y tế và bệnh nhân ở những phòng bên cạnh cảm thấy vô cùng bất mãn rồi.
Thế nhưng lần này, lượng đề-xi-ben trong giọng nói của bà ta đã khiến rất nhiều người phẫn “Bà kia, phiền bà yên lặng một chút đi.
Nếu bà còn gây sự làm phiền đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi thì tôi sẽ báo cảnh sát, nói bà gây rối làm mất trật tự an ninh đấy!”
Thế nhưng cơn thịnh nộ của bà Vương không giảm bớt xuống mà hình như bà ta còn muốn nói thêm gì đó.
Bấy giờ, Phong Thần Nam mới cầm điện thoại di động lên, anh không báo cảnh sát mà gọi điện đến công ty tôi đây.
Bà già nhà ông đang gây rối ở bệnh viện khiến vợ tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi cho ông ba phút để bảo bà ta cút khỏi mắt tôi ngay lập tức. Nếu không, ngày mai Phong thị sẽ rút sạch cổ phần khỏi Vương thị đấy”
Hành động của anh cũng vô cùng trôi chảy và lưu loát Lúc Phong Thần Nam cúp điện thoại, bà ‘Vương còn đang định mắng anh thêm vài câu thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của bà ta vang lên, là ông cụ gọi điện tới già thối tha này, cả ngày chỉ biết ra ngoài làm loạn. Mau chóng cút về đây cho tôi!
Nếu bà dám làm mích lòng Tổng giám đốc Phong thì ngày mai tôi sẽ mang xác bà đến để chuộc tội với cậu ấy đấy. Chó má!”
Dẫu sao đã được người khác nhờ vả thì cũng nên tuân thủ chữ tín nên hôm nay hai người họ đến bệnh viện là để bàn bạc rõ ràng với Vương Thanh Tâm về chuyện đi học của đứa bé.
Nhưng hai vợ chồng họ còn chưa đi vào phòng bệnh mà đã nghe thấy tiếng tranh chấp liên tục truyền ra từ bên trong.
“Cô tưởng tôi muốn giúp cô lắm hả? Nếu không phải ông cụ nói rằng Vương thị cần đào tạo một người để nối nghiệp thì cô mơ đi, nhà này không có đàn ông mà vốn dĩ chúng tôi lại chán ghét thẳng con trai của cô lắm Hiện giờ tôi nhận nó về nhà họ Vương làm con thừa tự là phúc phận ba đời của nó đấy”
“Không phải thế đâu bà… Tôi chỉ muốn bà giúp tôi khai thông quan hệ…”
“Nhận nó về nhà họ Vương làm con thừa tự cũng vì muốn tốt cho nó. Cô nhìn xem cô có thể cho con cô được cái gì hả? Nếu sau này nó thừa kế sản nghiệp của nhà họ Vương thì chẳng nhẽ cô mong lúc đó nó sẽ bị người đời phỉ báng là có một bà mẹ nghèo kiết xác hả?”
“Không, mọi chuyện không phải như vậy đâu… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa con mình, càng không muốn thằng bé tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Vương. Tôi chỉ muốn thăng bé được đến trường và học tập thật giỏi mà thôi” Vương Thanh Tâm cầu xin bằng giọng đau khổ.
Nhưng đối phương không hề xuống nước mà thỏa hiệp với cô.
“Hôm nay tôi tới đây không phải để xin cô đồng ý. Ông cụ đã nhắm trúng thẳng bé này rồi. Tôi đến là để đưa nó đi Bà Vương nói xong câu này thì kéo đứa bé ra khỏi giường mà không thèm để ý đến vết thương trên người nó, thậm chí còn không xỏ giày mà đã cưỡng chế lôi đi.
Đứa bé bị dọa đến mức khóc òa lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, con không muốn đi cùng bà ấy đâu. Mẹ ơi…
“Bà Vương, bà không thể làm như vậy được. Tôi không muốn mất con, tôi cầu xin bà, bà bỏ qua cho thăng bé đi.”
Bà Vương không đáp lời Vương Thanh Tâm, định kéo đứa bé rời đi nhưng lại bị bóng người thình lình xuất hiện ở cửa cản đường Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nhìn bà ta bãng ánh mắt ngạo nghễ của những người từ trên cao nhìn xuống. Bà ta thấy vậy thì hét âm lên rồi lui về phía sau vài bước.
Sau khi bình tĩnh lại, thấy rõ người vừa xuất hiện là ai thì trên mặt bà ta lại lộ ra vẻ giận dữ: “Lại là cô à? Sao cô lại đến đây?”
Thời Ngọc Diệp liếc mắt nhìn cánh tay đang bị bà Vương bóp chặt đến mức trắng bệch lại của đứa bé thì nói bằng giọng lạnh lùng: ‘Buông đứa bé này ra.”
“Chuyện nhà tôi thì liên quan quái gì đến cố?
“Bắt cóc là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu bà nhất quyết muốn mang đứa bé đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức”
Nghe thấy ba từ ‘gọi cảnh sát” thì bà Vương lại nhớ đến chuyện đáng bẽ mặt xảy ra trong lễ khai mạc lần trước, lúc đó bà ta còn bị nhân viên bảo vệ đuổi ra khỏi sân khấu nữa.
Giới thượng lưu như nhà họ Vương chúng tôi đâu phải thứ mà ai cũng leo lên được đâu.”
Câu này của bà Vương thật sự quá kiêu ngạo.
Vương Thanh Tâm đứng đẳng sau cố gắng lôi kéo con mình cảm thấy trong lòng hãng một nhịp. Dù là Phong Thần Nam hay bà Vương thì cũng đều là những người mà cô ta không thể chọc giận được.
Thấy bà Vương và hai vợ chồng Phong Thần Nam sắp cãi nhau vì chuyện của con mình nên Vương Thanh Tâm vội vàng mở lời nói với Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp: “Xin lỗi anh Phong, xin lỗi cô Phong. Hôm nay hơi bất tiện nên tôi không tiếp khách được, hay là hôm khác hai người lại ghé qua nhé”
Nhưng Phong Thần Nam không nhìn Vương Thanh Tâm mà anh nhìn bà Vương bằng khuôn mặt tràn ngập vẻ chế giễu nhưng ánh mắt thì lại lạnh lẽo vô cùng.
“Thực ra tôi chưa từng nghe rằng ở Thành phố Hải Châu lại có người mà Phong Thần Nam này không dây vào nổi đâu. Để tôi nghĩ thử xem, nhà họ Vương mà bà vừa nhắc tới có phải doanh nghiệp Xây dựng và Phát triển Vương thị kinh doanh bất động sản không nhỉ?”
Bà Vương nghe vậy thì sững người mất vài giây, đột nhiên không nhớ ra được mình đã nghe thấy cái tên “Phong Thần Nam” ở đâu Đứng trước mặt Phong Thần Nam, bà ta có cảm giác hình như khí thế của mình yếu đi một chút. Vậy là bà ta lại nghiến răng nghiến lợi rồi hất cảm lên: “Biết vậy thì tốt, mấy kẻ tầm thường như các người không dây dưa nổi với nhà họ Vương chúng tôi được đâu.”
Thời Ngọc Diệp nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười: “Nói cứ như mình là hoàng thân quốc thích không bãng vậy”
Cô nói bằng giọng tràn ngập sự mỉa mai còn Phong Thần Nam thì bổ sung: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì gần ba mươi phần trăm cổ phần của Vương thị nhà bà thuộc về Tập đoàn Phong thị đúng không?”
Bà Vương nghe vậy thì giật nảy mình: “Sao cậu bị Ồ, vậy thì đúng rồi. Chỉ cần động tay một chút thôi là tôi có thể xóa sạch sản nghiệp của nhà họ Vương bất cứ lúc nào ấy mà. Ngọc.
Diệp, em cứ tiếp tục giáo huấn bà ta cho tốt đi, không cần sợ gì đâu.”
Lời Phong Thần Nam vừa nói khiến bà ‘Vương cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang “Đợi chút đã… Cậu… Cậu là Tổng giám đốc Phong Thần Nam của Tập đoàn Phong thị à?
Không, sao lại vậy được… Tôi đã từng đến Phong thị và nhớ rõ khuôn mặt của Phong Thần Nam. Cậu giả mạo Tổng giám đốc Phong đúng không? Đừng tưởng tôi không biết gì nhé!”
Nghe bà ta nói vậy thì Phong Thần Nam cảm thấy vô cùng nực cười: “Vậy bà nói cho tôi nghe thử xem ngoại hình của Phong Thần Nam như thế nào nào?”
“Có vị Tổng giám đốc nào mà đầu không trọc, người không mập đâu hả? Nói thẳng ra thì là vừa béo vừa hói đấy. Nhưng ngoại hình của cậu trông thư sinh như công tử bột thế này, có quỷ mới tin cậu là Tổng giám đốc của Phong thị nhé!”
Chính xác, chắc chẳn là vậy rồi. Bà Vương cảm thấy lời mình nói rất đúng, rất có đạo lý.
Thời Ngọc Diệp nghe bà ta nói vậy thì nhìn thoáng qua Phong Thần Nam rồi cười rộ lên.
Quả nhiên lúc nghe thấy mình bị người ta so sánh với công tử bột thì sắc mặt của.
Phong Thần Nam âm trâm đến mức cảm tưởng như có thể vắt được cả giọt mực.
Thư sinh? Công tử bột? Nói mình hả?
Chắc mắt của con mụ chanh chua này mọc sau đầu rồi “Tối nay quay về thì bà sẽ biết ngay tôi có phải Phong Thần Nam hay không. Còn giờ thì buông đứa bé ra” Phong Thần Nam ra chỉ thị bằng giọng vô cùng tức giận khiến bà Vương bị dọa sợ nên lùi về sau mấy bước.
Thời Ngọc Diệp biết bà ta lại định diễu vỡ dương oai nên không cho bà ta cơ hội. Cô lôi bà ta ra cửa phòng bệnh, kéo đứa bé về phía mình rồi đóng sầm cửa lại. Một loạt động tác được thực hiện một cách trơn tru, không bị vấp váp gì cả Vương Thanh Tâm trông thấy vậy thì khiếp sợ không thôi.
Phong Thần Nam cũng đang ngạc nhiên đến sững người Ngọc Diệp à, sao em lại nhốt anh ở bên ngoài vậy hả?
Bà Vương bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, phải khó khăn lắm bà ta mới đứng vững được. Vậy là cơn thịnh nộ xông thẳng lên đầu khiến bà ta lao về phía cửa phòng bệnh. Nhưng còn chưa kịp mò tay vào chốt cửa thì bà ta đã bị khuôn mặt âm trầm của Phong Thần Nam ngăn cản.
Trong đôi mắt anh tràn ngập sự tức giận, chỉ cần nhìn chằm chẳm thôi là cũng đủ dọa chết linh hồn nhỏ bé của bà ta.
“Các người khinh thường người khác một cách quá đáng rồi đấy, có tin tôi báo cảnh sát hay không hả? Đây không phải là nơi mà các người muốn làm loạn là làm loạn được đâu nhé!” Bà Vương tức giận đến mức gào rống lên, tiếng hét của bà ta vang vọng khắp hành lang.
Lúc ở trong phòng bệnh, giọng nói như hổ gầm của bà ta đã khiến nhân viên y tế và bệnh nhân ở những phòng bên cạnh cảm thấy vô cùng bất mãn rồi.
Thế nhưng lần này, lượng đề-xi-ben trong giọng nói của bà ta đã khiến rất nhiều người phẫn “Bà kia, phiền bà yên lặng một chút đi.
Nếu bà còn gây sự làm phiền đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi thì tôi sẽ báo cảnh sát, nói bà gây rối làm mất trật tự an ninh đấy!”
Thế nhưng cơn thịnh nộ của bà Vương không giảm bớt xuống mà hình như bà ta còn muốn nói thêm gì đó.
Bấy giờ, Phong Thần Nam mới cầm điện thoại di động lên, anh không báo cảnh sát mà gọi điện đến công ty tôi đây.
Bà già nhà ông đang gây rối ở bệnh viện khiến vợ tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi cho ông ba phút để bảo bà ta cút khỏi mắt tôi ngay lập tức. Nếu không, ngày mai Phong thị sẽ rút sạch cổ phần khỏi Vương thị đấy”
Hành động của anh cũng vô cùng trôi chảy và lưu loát Lúc Phong Thần Nam cúp điện thoại, bà ‘Vương còn đang định mắng anh thêm vài câu thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của bà ta vang lên, là ông cụ gọi điện tới già thối tha này, cả ngày chỉ biết ra ngoài làm loạn. Mau chóng cút về đây cho tôi!
Nếu bà dám làm mích lòng Tổng giám đốc Phong thì ngày mai tôi sẽ mang xác bà đến để chuộc tội với cậu ấy đấy. Chó má!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.