Quyển 18 - Chương 995: Đại hội Viêm Long vực giới (1)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Kỷ Ninh động ý niệm thu Phi Tuyết ma cung:
- Thu!
Nguyên Phi Tuyết Thánh Thành vẫn yên ả như cũ, chỉ có chỗ vốn là Phi Tuyết ma cung nay trống trải.
Các tu hành giả thổn thức:
- Phi Tuyết ma cung tiêu rồi.
- Tiêu tùng.
- Ít nhất mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ này không vài người đứng ra xưng là Phi Tuyết ma cung.
Trong Phi Tuyết ma cung đa số là tu hành giả bình thường, chỉ có ba mươi Đế Quân. Lần này chết tám Đế Quân, dư hai mươi mấy người đều là Thế Giới cảnh, Đạo Quân. Các Thế Giới cảnh, Đạo Quân không sống nổi qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ.
Bởi vậy cơ sở Phi Tuyết ma cung thanh thế to lớn hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại những Đế Quân. Các Đế Quân còn phải trốn đi, e sợ bị Kỷ Ninh phát hiện.
Trên bầu trời Thánh Thành.
Kỷ Ninh mới nhổ Phi Tuyết ma cung lên, hắn đứng song song với Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân lên tiếng:
- Bắc Minh Đạo Quân, mời đi theo ta.
Kỷ Ninh nhìn qua.
Giữa hư không phía xa có một thế giới màu vàng đang kéo dài, mở mang, hình thành. Kỷ Ninh mơ hồ thấy trong thế giới đó có Mang Nhai Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể và các thân hình khí thế hùng hồn khác.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
- Ba vị Chúa Tể và các Đế Quân ẩn cư đều xuất hiện, muốn gặp mặt Bắc Minh. Ngươi là Đạo Quân mạnh nhất từ xưa đến nay, đám lão già đều muốn gặp.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Đúng là nên gặp.
Mang Nhai Chúa Tể trong thế giới màu vàng phía xa truyền âm lại:
- Bắc Minh cứ qua đây đi, đừng lo.
Nói sao thì Kỷ Ninh thuộc Mang Nhai quốc, Mang Nhai Chúa Tể chắc chắn đứng về phe hắn.
- Đi!
Vèo vèo!
Kỷ Ninh, Bắc Minh Đạo Quân lập tức bay hướng thế giới màu vàng.
Hai người bay vào trong, thế giới màu vàng lập tức khép kín. Thế giới màu vàng mở ra giữa hư không cách Phi Tuyết Thánh Thành trăm ức dặm nhưng Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường không phát hiện được.
Bay vào thế giới màu vàng, Kỷ Ninh quan sát ngay. Phái trước có chín áng mây, mỗi áng mây có cái bàn, trên bàn đặt chút trái cây tiên nhưỡng quý giá.
Có bảy vị đại năng ngồi xếp bằng trên bảy áng mây.
Gồm có Mang Nhai Chúa Tể râu bạc áo trắng tinh. Phong Vũ Chúa Tể râu tóc màu lục. Minh Lan Chúa Tể khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Hắc Vân Đế Quân một trong hai vị lãnh tụ Đạo Minh, tóc đen áo đen. Ba vị khác thì Kỷ Ninh chưa thấy mặt bao giờ, đều có khí độ bất phàm.
Kỷ Ninh thầm giật mình:
- Ôi mợ ơi, mấy lão già ẩn giấu trong Viêm Long vực giới chắc đều có mặt.
Kim Tự Đế Quân chỉ hai áng mây trắng còn trống:
- Bắc Minh, mời ngồi.
Kỷ Ninh khiêm tốn mời lại:
- Mời Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân dù sao là một trong hai lãnh tụ Đạo Minh.
Hai người cùng bay đến ngồi xếp bằng trên áng mây.
Tổng cộng chín vị đại năng có mặt.
Kim Tự Đế Quân ngồi xuống rồi quét mắt qua, cười lớn nói:
- Ha ha ha! Hiếm khi náo nhiệt thế này, nhiều bằng hữu cũ đã lâu không gặp lần này đều có mặt.
Nam nhân áo vàng tóc vàng ngồi ở phía xa cười nói:
- Đúng là lâu không gặp, lần này vì Bắc Minh đạo hữu mà nhiều bằng hữu tốt tụ tập lại với nhau. Ha ha, cuộc tụ hội này xứng là đại hội Viêm Long vực giới nhỉ?
Hắc Vân Đế Quân gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, đại năng đều tụ tập trong đại hội Viêm Long vực giới ta. Bình thường các ngươi ẩn cư khắp nơi, muốn gặp mặt không dễ dàng, lần này chủ động đi ra hết.
Nữ nhân ung dung hoa quý mỉm cười nói:
- Bắc Minh đạo hữu tuyệt vời như vậy làm sao chúng ta không đi ra gặp được?
Thanh niên tóc bạc áo đen nói:
- Nếu không vì Bắc Minh đạo hữu chẳng lẽ vì mấy khuôn mặt già các ngươi?
Kim Tự Đế Quân quay đầu nhìn Kỷ Ninh, cười nói:
- Bắc Minh, để ta giới thiệu cho. Ba vị bên cạnh chắc ngươi sớm quen rồi, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể. Còn Hắc Vân Đế Quân cũng không cần giới thiệu đúng không?
Kỷ Ninh gật đầu lắng nghe.
Kim Tự Đế Quân chỉ hướng nam nhân áo vàng tóc vàng:
- Vị này là vị Đế Quân sống lâu nhất trong Đạo Minh, tên Kim Khổng Đế Quân. Thật lâu trước kia từng chiếm lĩnh Thánh Thành, về sau Kim Khổng Đế Quân chủ động buông bỏ tự đi ẩn cư, ít khi lộ mặt, giờ hiếm ai biết đến hắn.
Kỷ Ninh chào ngay:
- Kim Khổng Đế Quân, thì ra là Kim Khổng Đế Quân. Bắc Minh sớm nghe về Kim Khổng Đế Quân nhưng biết rất ít, hôm nay được gặp mặt.
Kim Khổng Đế Quân là vị Đế Quân nổi tiếng như cồn, từng rực rỡ một thời đại ngắn ngủi, là Đế Quân chói mắt nhất của thời đại đó. Về sau không hiểu tại sao Kim Khổng Đế Quân im hơi lặng tiếng không chút tin tức, tuổi thọ của y rất dài, khá nổi tiếng trong cuộc chiến thượng cổ.
Kim Khổng Đế Quân hơi đắc ý nhưng ra vẻ khiêm tốn nói:
- Không đáng giá nhắc tới, không đáng nhắc.
Kim Tự Đế Quân chỉ vào nữ nhân ung dung hoa quỷ:
- Ta giới thiệu vị tiếp theo, đây là Hoàng Quỳnh Đế Quân, xem như trẻ tuổi nhất trong mấy người chúng ta.
Kỷ Ninh chào:
- Kính chào Hoàng Quỳnh Đế Quân.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhẹ gật đầu, nhoẻn miệng cười:
- Bắc Minh đạo hữu khách sáo.
Cuối cùng Kim Tự Đế Quân nhìn hướng thanh niên tóc bạc áo đen:
- Vị này là Thanh Thạch Đạo Nhân, xứng đáng là đệ nhất đại năng trong Đạo Minh.
Thanh niên tóc bạc áo đen nói:
- Khen trật rồi.
Kỷ Ninh hết hồn.
Đệ nhất nhân Đạo Minh?
Dám nói thẳng trong trường hợp thế này thì không phải lời khen sáo rỗng.
Bên tai Kỷ Ninh nghe Mang Nhai Chúa Tể truyền âm:
- Bắc Minh, lần này mấy lão già Đạo Minh đều đi ra chỉ vì ngươi, nên hãy cẩn thận chút. Kim Khổng Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân cũng không có gì, nhưng ngươi phải cảnh giác với Thanh Thạch Đạo Nhân. Thực lực của hắn cực mạnh, tuy không phải Chúa Tể nhưng sánh bằng ba người Chúa Tể chúng ta.
Kỷ Ninh nghe mà giật nảy mình.
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
- Sao ta chưa từng nghe nói về Thanh Thạch Đạo Nhân?
Mang Nhai Chúa Tể đáp:
- Năm vị Đế Quân Đạo Minh trước mắt ngươi bàn về tính tình thì Thanh Thạch Đạo Nhân tốt tính nhất, điệu thấp nhất, không quan tâm tiếng ảo, một lòng cầu đạo. Tuy hắn là đệ nhất nhân Đạo Minh miễn bàn cãi nhưng ít ai biết đến. Ngươi đừng quá lo, Thanh Thạch Đạo Nhân rất tốt tính, dễ nói chuyện.
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
- Hắn không phải Chúa Tể nhưng tại sao có thể so sánh với Chúa Tể?
- Thanh Thạch Đạo Nhân tu hành từ trong phàm tục nên có bản tôn và nguyên thần thứ hai, hắn hợp đạo trở thành Đế Quân thì một lòng tiềm tu, thực lực thuộc vài người đỉnh cao nhất Đạo Minh. Bản tôn ở bên ngoài mạo hiểm phiêu bạt, khoảng hơn ba mươi vạn hỗn độn kỷ trước hắn phát hiện một di tích Tây Tư tộc, để nguyên thần thứ hai sử dụng nghi thức xả thân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen của Tây Tư tộc. Bản tôn vẫn tu hành, nguyên thần thứ hai thì chuyển hóa thành Đế Quân áo đen xông xáo bên ngoài. Thanh Thạch Đạo Nhân có báu vật nhiều nhất trong toàn Đạo Minh. Tuyệt đối đừng chống lại hắn, dù Thanh Thạch Đạo Nhân rất hiền, hắn không giận thì thôi, đã giận là kinh khủng.
Kỷ Ninh nghe líu lưỡi.
- Thu!
Nguyên Phi Tuyết Thánh Thành vẫn yên ả như cũ, chỉ có chỗ vốn là Phi Tuyết ma cung nay trống trải.
Các tu hành giả thổn thức:
- Phi Tuyết ma cung tiêu rồi.
- Tiêu tùng.
- Ít nhất mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ này không vài người đứng ra xưng là Phi Tuyết ma cung.
Trong Phi Tuyết ma cung đa số là tu hành giả bình thường, chỉ có ba mươi Đế Quân. Lần này chết tám Đế Quân, dư hai mươi mấy người đều là Thế Giới cảnh, Đạo Quân. Các Thế Giới cảnh, Đạo Quân không sống nổi qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ.
Bởi vậy cơ sở Phi Tuyết ma cung thanh thế to lớn hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại những Đế Quân. Các Đế Quân còn phải trốn đi, e sợ bị Kỷ Ninh phát hiện.
Trên bầu trời Thánh Thành.
Kỷ Ninh mới nhổ Phi Tuyết ma cung lên, hắn đứng song song với Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân lên tiếng:
- Bắc Minh Đạo Quân, mời đi theo ta.
Kỷ Ninh nhìn qua.
Giữa hư không phía xa có một thế giới màu vàng đang kéo dài, mở mang, hình thành. Kỷ Ninh mơ hồ thấy trong thế giới đó có Mang Nhai Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể và các thân hình khí thế hùng hồn khác.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
- Ba vị Chúa Tể và các Đế Quân ẩn cư đều xuất hiện, muốn gặp mặt Bắc Minh. Ngươi là Đạo Quân mạnh nhất từ xưa đến nay, đám lão già đều muốn gặp.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Đúng là nên gặp.
Mang Nhai Chúa Tể trong thế giới màu vàng phía xa truyền âm lại:
- Bắc Minh cứ qua đây đi, đừng lo.
Nói sao thì Kỷ Ninh thuộc Mang Nhai quốc, Mang Nhai Chúa Tể chắc chắn đứng về phe hắn.
- Đi!
Vèo vèo!
Kỷ Ninh, Bắc Minh Đạo Quân lập tức bay hướng thế giới màu vàng.
Hai người bay vào trong, thế giới màu vàng lập tức khép kín. Thế giới màu vàng mở ra giữa hư không cách Phi Tuyết Thánh Thành trăm ức dặm nhưng Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường không phát hiện được.
Bay vào thế giới màu vàng, Kỷ Ninh quan sát ngay. Phái trước có chín áng mây, mỗi áng mây có cái bàn, trên bàn đặt chút trái cây tiên nhưỡng quý giá.
Có bảy vị đại năng ngồi xếp bằng trên bảy áng mây.
Gồm có Mang Nhai Chúa Tể râu bạc áo trắng tinh. Phong Vũ Chúa Tể râu tóc màu lục. Minh Lan Chúa Tể khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Hắc Vân Đế Quân một trong hai vị lãnh tụ Đạo Minh, tóc đen áo đen. Ba vị khác thì Kỷ Ninh chưa thấy mặt bao giờ, đều có khí độ bất phàm.
Kỷ Ninh thầm giật mình:
- Ôi mợ ơi, mấy lão già ẩn giấu trong Viêm Long vực giới chắc đều có mặt.
Kim Tự Đế Quân chỉ hai áng mây trắng còn trống:
- Bắc Minh, mời ngồi.
Kỷ Ninh khiêm tốn mời lại:
- Mời Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân dù sao là một trong hai lãnh tụ Đạo Minh.
Hai người cùng bay đến ngồi xếp bằng trên áng mây.
Tổng cộng chín vị đại năng có mặt.
Kim Tự Đế Quân ngồi xuống rồi quét mắt qua, cười lớn nói:
- Ha ha ha! Hiếm khi náo nhiệt thế này, nhiều bằng hữu cũ đã lâu không gặp lần này đều có mặt.
Nam nhân áo vàng tóc vàng ngồi ở phía xa cười nói:
- Đúng là lâu không gặp, lần này vì Bắc Minh đạo hữu mà nhiều bằng hữu tốt tụ tập lại với nhau. Ha ha, cuộc tụ hội này xứng là đại hội Viêm Long vực giới nhỉ?
Hắc Vân Đế Quân gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, đại năng đều tụ tập trong đại hội Viêm Long vực giới ta. Bình thường các ngươi ẩn cư khắp nơi, muốn gặp mặt không dễ dàng, lần này chủ động đi ra hết.
Nữ nhân ung dung hoa quý mỉm cười nói:
- Bắc Minh đạo hữu tuyệt vời như vậy làm sao chúng ta không đi ra gặp được?
Thanh niên tóc bạc áo đen nói:
- Nếu không vì Bắc Minh đạo hữu chẳng lẽ vì mấy khuôn mặt già các ngươi?
Kim Tự Đế Quân quay đầu nhìn Kỷ Ninh, cười nói:
- Bắc Minh, để ta giới thiệu cho. Ba vị bên cạnh chắc ngươi sớm quen rồi, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể. Còn Hắc Vân Đế Quân cũng không cần giới thiệu đúng không?
Kỷ Ninh gật đầu lắng nghe.
Kim Tự Đế Quân chỉ hướng nam nhân áo vàng tóc vàng:
- Vị này là vị Đế Quân sống lâu nhất trong Đạo Minh, tên Kim Khổng Đế Quân. Thật lâu trước kia từng chiếm lĩnh Thánh Thành, về sau Kim Khổng Đế Quân chủ động buông bỏ tự đi ẩn cư, ít khi lộ mặt, giờ hiếm ai biết đến hắn.
Kỷ Ninh chào ngay:
- Kim Khổng Đế Quân, thì ra là Kim Khổng Đế Quân. Bắc Minh sớm nghe về Kim Khổng Đế Quân nhưng biết rất ít, hôm nay được gặp mặt.
Kim Khổng Đế Quân là vị Đế Quân nổi tiếng như cồn, từng rực rỡ một thời đại ngắn ngủi, là Đế Quân chói mắt nhất của thời đại đó. Về sau không hiểu tại sao Kim Khổng Đế Quân im hơi lặng tiếng không chút tin tức, tuổi thọ của y rất dài, khá nổi tiếng trong cuộc chiến thượng cổ.
Kim Khổng Đế Quân hơi đắc ý nhưng ra vẻ khiêm tốn nói:
- Không đáng giá nhắc tới, không đáng nhắc.
Kim Tự Đế Quân chỉ vào nữ nhân ung dung hoa quỷ:
- Ta giới thiệu vị tiếp theo, đây là Hoàng Quỳnh Đế Quân, xem như trẻ tuổi nhất trong mấy người chúng ta.
Kỷ Ninh chào:
- Kính chào Hoàng Quỳnh Đế Quân.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhẹ gật đầu, nhoẻn miệng cười:
- Bắc Minh đạo hữu khách sáo.
Cuối cùng Kim Tự Đế Quân nhìn hướng thanh niên tóc bạc áo đen:
- Vị này là Thanh Thạch Đạo Nhân, xứng đáng là đệ nhất đại năng trong Đạo Minh.
Thanh niên tóc bạc áo đen nói:
- Khen trật rồi.
Kỷ Ninh hết hồn.
Đệ nhất nhân Đạo Minh?
Dám nói thẳng trong trường hợp thế này thì không phải lời khen sáo rỗng.
Bên tai Kỷ Ninh nghe Mang Nhai Chúa Tể truyền âm:
- Bắc Minh, lần này mấy lão già Đạo Minh đều đi ra chỉ vì ngươi, nên hãy cẩn thận chút. Kim Khổng Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân cũng không có gì, nhưng ngươi phải cảnh giác với Thanh Thạch Đạo Nhân. Thực lực của hắn cực mạnh, tuy không phải Chúa Tể nhưng sánh bằng ba người Chúa Tể chúng ta.
Kỷ Ninh nghe mà giật nảy mình.
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
- Sao ta chưa từng nghe nói về Thanh Thạch Đạo Nhân?
Mang Nhai Chúa Tể đáp:
- Năm vị Đế Quân Đạo Minh trước mắt ngươi bàn về tính tình thì Thanh Thạch Đạo Nhân tốt tính nhất, điệu thấp nhất, không quan tâm tiếng ảo, một lòng cầu đạo. Tuy hắn là đệ nhất nhân Đạo Minh miễn bàn cãi nhưng ít ai biết đến. Ngươi đừng quá lo, Thanh Thạch Đạo Nhân rất tốt tính, dễ nói chuyện.
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
- Hắn không phải Chúa Tể nhưng tại sao có thể so sánh với Chúa Tể?
- Thanh Thạch Đạo Nhân tu hành từ trong phàm tục nên có bản tôn và nguyên thần thứ hai, hắn hợp đạo trở thành Đế Quân thì một lòng tiềm tu, thực lực thuộc vài người đỉnh cao nhất Đạo Minh. Bản tôn ở bên ngoài mạo hiểm phiêu bạt, khoảng hơn ba mươi vạn hỗn độn kỷ trước hắn phát hiện một di tích Tây Tư tộc, để nguyên thần thứ hai sử dụng nghi thức xả thân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen của Tây Tư tộc. Bản tôn vẫn tu hành, nguyên thần thứ hai thì chuyển hóa thành Đế Quân áo đen xông xáo bên ngoài. Thanh Thạch Đạo Nhân có báu vật nhiều nhất trong toàn Đạo Minh. Tuyệt đối đừng chống lại hắn, dù Thanh Thạch Đạo Nhân rất hiền, hắn không giận thì thôi, đã giận là kinh khủng.
Kỷ Ninh nghe líu lưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.