Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc

Chương 15:

Đào Tử Tu Tu

06/01/2025

Sắc mặt Cao Lập Đông càng trở nên khó coi: "Cô xử lý con tôi như vậy à?"

Giang Ý, chẳng hề ngại rắc rối, lại chen vào: "Ai bảo hai đứa con anh không nghe lời, làm phiền Lê Diệu chứ?"

Lê Diệu suýt nữa muốn chạy tới bịt miệng Giang Ý. Cái đồ ngốc này! Đang muốn đẩy cô ta vào chỗ chết hay sao?

Quả nhiên, nghe câu nói của Giang Ý, sắc mặt Cao Lập Đông càng thêm u ám: "Lê Diệu, cô giỏi lắm. Lúc trước nói hay như hát, bây giờ lòi đuôi cáo ra rồi!"

Lê Diệu điên cuồng lắc đầu: "Tôi không có! Tôi thật sự không làm vậy! Giang Ý! Nói gì đi chứ, tôi đâu có nhờ cậu đánh tụi nhỏ!"

Giang Ý nghiêm túc gật đầu: "Đánh cái gì chứ? Lê Diệu chỉ muốn dạy dỗ, à không, giáo dục hai đứa nhỏ thôi!"

Lê Diệu hoàn toàn tuyệt vọng. Đồng đội heo thế này thì làm được gì?

Cũng chẳng trách nguyên chủ trong lòng Lê Diệu lại có ấn tượng về Giang Ý vừa ngây thơ vừa khờ khạo như vậy. Đến lúc này, cô ta vẫn nghĩ Giang Ý chỉ là người quá thẳng thắn mà thôi.

Mặt Cao Lập Đông đen thui, túm lấy tay Lê Diệu kéo vào sân. Mặc kệ Giang Ý, anh ta đóng sầm cửa lại.

Giang Ý nhún vai, xoay người rời khỏi nhà họ Cao. Đi được vài bước, cô nghe tiếng khóc của Lê Diệu vọng ra từ trong sân.

Nghe tiếng khóc, bước chân của Giang Ý khựng lại trong giây lát, rồi cô tiếp tục bước đi. Lê Diệu, để xem cô cũng biết mùi bị người ta gây khó dễ là như thế nào.

Về tới nhà, Tiểu Chiêu vẫn ngoan ngoãn đứng trong sân, chưa dám đi đâu. Thấy cô trở về, cậu lập tức đứng thẳng người.

"Thím ơi, thím về rồi!"

Tiểu Chiêu có vẻ hơi rụt rè, lo thím sẽ trách mình.



Giang Ý đi tới, ngồi xuống ngang tầm mắt cậu: "Tiểu Chiêu, lần sau bị bắt nạt thì phải đánh trả. Nếu đánh không lại, nhớ gọi thím và chú, biết không?"

Tiểu Chiêu ngơ ngác nhìn cô: "Đánh trả? Thật sự được ạ?"

Giang Ý gật đầu chắc nịch: "Nếu người ta bắt nạt cháu trước, thì cháu phải phản kháng! Không thể để người khác bắt nạt mình!"

Tiểu Chiêu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Cháu biết rồi, thím. Sau này cháu sẽ phản kháng!"

Giang Ý mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Thế mới đúng. Nhớ kỹ, nếu không đánh lại được thì tìm thím và chú. Không được nhẫn nhịn một mình."

Tiểu Chiêu không nhịn được cũng cười khẽ: "Cháu nhớ rồi."

Giang Ý đứng dậy, móc từ túi ra một viên kẹo đưa cho cậu: "Đi chơi đi."

Sau khi lãng phí khá nhiều thời gian ở nhà họ Cao, Giang Ý nhìn trời, thấy cũng gần đến giờ mang nước cho Tần Xuyên rồi.

Cô múc hơn nửa thùng nước, dặn Tiểu Chiêu ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung tung, rồi mang bình trà ra đồng.

Lần này, khi Tần Xuyên thấy Giang Ý mang nước đến, yết hầu anh khẽ động, nhưng vẫn không nói gì, lặng lẽ uống nước, rồi im lặng quay lại làm việc.

Giang Ý cũng chẳng để ý, dù sao cô chỉ muốn tạo chút sự hiện diện thôi. Mang nước xong, cô vui vẻ trở về nhà.

Ngày tháng ở đội sản xuất thật tẻ nhạt, chỉ xoay quanh ba việc lớn: ăn cơm, làm việc, và ngủ. Về đến nhà, chẳng có việc gì làm, Giang Ý đành suy nghĩ xem tối nay ăn gì.

Đi dạo quanh mảnh đất nhỏ của nhà mình, cô hái được hai quả cà chua và hai trái cà tím, định làm món trứng xào cà chua và cà tím kho.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook