Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 27:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Dằn lại sự bực bội và buồn bã, Giang Ý vớt hai con cá ra để chuẩn bị làm món cá kho, còn cá trạch thì phải chờ hai ngày nữa cho nhả hết bùn mới ăn được.
Hôm nay, người nhóm lửa là Tần Xuyên thay vì Tiểu Chiêu. Anh ít nói, mà Giang Ý cũng không chủ động trò chuyện. Cả căn bếp chỉ có tiếng xào nấu và tiếng va chạm của thìa và nồi, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tần Xuyên vừa nhóm lửa vừa lơ đãng suy nghĩ, nhớ lại cảm giác kỳ lạ trong lòng buổi chiều. Anh không kìm được, khẽ thở dài.
Trước kia, Giang Ý luôn khăng khăng muốn về thành phố, thái độ đối với anh và Tiểu Chiêu rất tệ. Nhưng gần đây, cô thay đổi hẳn, khiến anh không biết phải làm sao. Những gì xảy ra hôm nay cũng khiến anh cảm thấy bất an. Anh dường như có chút cảm tình với Giang Ý, nhưng anh biết rõ điều này là không nên.
Giang Ý trước kia khiến anh phải né tránh, còn Giang Ý bây giờ khiến anh không dám đến gần. Cô là một thanh niên tri thức trẻ xinh đẹp từ thành phố, một ngày nào đó cô sẽ trở về thế giới của mình.
Trong lúc nghĩ ngợi, anh không nhận ra lửa đã quá lớn. Giang Ý phải gọi to nhắc anh.
“Tần Xuyên, anh đang làm gì thế? Nồi sắp cháy rồi!”
Nghe tiếng gọi của cô, Tần Xuyên mới sực tỉnh, vội vàng rút củi ra, nhưng không may một cục than rơi xuống, đập trúng bắp chân anh.
Tần Xuyên chỉ khẽ rên một tiếng, định làm như không có gì rồi ra ngoài dội nước. Nhưng Giang Ý nghe thấy rõ, lập tức chạy đến.
Nồi không cần làm gì thêm, cô đậy nắp lại để om, rồi bước nhanh đến bên Tần Xuyên.
Nhìn vết bỏng đỏ rực trên bắp chân anh, cô nhíu mày, kéo anh đứng dậy ngay lập tức.
“Anh không thấy đau à? Mau đi xối nước lạnh!”
Không đợi Tần Xuyên phản ứng, cô kéo tay anh ra cạnh bể nước, múc một gáo nước dội thẳng lên chỗ bị bỏng.
“Không sao, anh né kịp rồi, không nghiêm trọng lắm.” Tần Xuyên cúi đầu nhìn cô, giọng trầm trầm.
Giang Ý ngẩng lên, trừng mắt: “Đây mà gọi là không nghiêm trọng à? Chẳng lẽ phải đợi cháy đen hết cả chân mới là nghiêm trọng?”
Vết bỏng trên chân Tần Xuyên đỏ rực, chỗ nặng đã rộp da, lộ ra phần thịt đỏ au, nhìn vô cùng đáng sợ.
Giang Ý vừa lo vừa giận, liên tục múc thêm vài gáo nước dội lên vết bỏng. Tần Xuyên vội vàng giữ tay cô lại.
“Thật sự không đau mấy, xối nước vào thấy dễ chịu hơn rồi.”
Lúc này, Giang Ý mới nhớ ra nước trong bể có pha nước linh tuyền, có tác dụng chữa lành vết thương.
“Anh vào nhà ngồi đi, em đi lấy thuốc bôi cho. Từ mai không được đi làm nữa, chờ lành hẳn rồi hẵng tính.”
Tần Xuyên lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Giang Ý tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Bị thế này mà còn gọi là nhỏ? Anh định làm việc đến kiệt sức mới chịu dừng à?! Em bảo không được đi là không được đi!”
Cơn giận dồn lên, tính cách tiểu thư của cô trỗi dậy. Dù nói thế nào, cô cũng không cho Tần Xuyên tiếp tục đi làm.
Tần Xuyên hơi ngẩn ra, chậm rãi nói: “Chúng ta từng thỏa thuận không can thiệp vào chuyện của nhau mà…”
Câu này như đổ thêm dầu vào lửa. Giang Ý hét lên: “Em đã bảo những gì trước đây em nói đều không tính! Việc này em phải quản, em nhất định quản đến cùng!”
Tần Xuyên rất muốn hỏi: “Em lấy thân phận gì để quản anh ?” Nhưng anh không dám nói ra, chỉ cúi đầu im lặng.
Giang Ý tưởng anh đã đồng ý, liền quay vào phòng, lấy một tuýp thuốc mỡ trị bỏng từ không gian của mình để bôi cho anh.
Nước linh tuyền trong bể không quá đậm đặc, chỉ tạm thời làm dịu cơn đau. Với vết bỏng thế này, vẫn cần bôi thuốc mới nhanh khỏi.
Thực ra, nếu bản thân cô bị thương, cô sẽ lén dùng nước linh tuyền để ngâm, đảm bảo khỏi ngay. Nhưng đây là vết thương của Tần Xuyên, cô không thể để anh hồi phục quá nhanh, dễ khiến người khác nghi ngờ.
Hôm nay, người nhóm lửa là Tần Xuyên thay vì Tiểu Chiêu. Anh ít nói, mà Giang Ý cũng không chủ động trò chuyện. Cả căn bếp chỉ có tiếng xào nấu và tiếng va chạm của thìa và nồi, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tần Xuyên vừa nhóm lửa vừa lơ đãng suy nghĩ, nhớ lại cảm giác kỳ lạ trong lòng buổi chiều. Anh không kìm được, khẽ thở dài.
Trước kia, Giang Ý luôn khăng khăng muốn về thành phố, thái độ đối với anh và Tiểu Chiêu rất tệ. Nhưng gần đây, cô thay đổi hẳn, khiến anh không biết phải làm sao. Những gì xảy ra hôm nay cũng khiến anh cảm thấy bất an. Anh dường như có chút cảm tình với Giang Ý, nhưng anh biết rõ điều này là không nên.
Giang Ý trước kia khiến anh phải né tránh, còn Giang Ý bây giờ khiến anh không dám đến gần. Cô là một thanh niên tri thức trẻ xinh đẹp từ thành phố, một ngày nào đó cô sẽ trở về thế giới của mình.
Trong lúc nghĩ ngợi, anh không nhận ra lửa đã quá lớn. Giang Ý phải gọi to nhắc anh.
“Tần Xuyên, anh đang làm gì thế? Nồi sắp cháy rồi!”
Nghe tiếng gọi của cô, Tần Xuyên mới sực tỉnh, vội vàng rút củi ra, nhưng không may một cục than rơi xuống, đập trúng bắp chân anh.
Tần Xuyên chỉ khẽ rên một tiếng, định làm như không có gì rồi ra ngoài dội nước. Nhưng Giang Ý nghe thấy rõ, lập tức chạy đến.
Nồi không cần làm gì thêm, cô đậy nắp lại để om, rồi bước nhanh đến bên Tần Xuyên.
Nhìn vết bỏng đỏ rực trên bắp chân anh, cô nhíu mày, kéo anh đứng dậy ngay lập tức.
“Anh không thấy đau à? Mau đi xối nước lạnh!”
Không đợi Tần Xuyên phản ứng, cô kéo tay anh ra cạnh bể nước, múc một gáo nước dội thẳng lên chỗ bị bỏng.
“Không sao, anh né kịp rồi, không nghiêm trọng lắm.” Tần Xuyên cúi đầu nhìn cô, giọng trầm trầm.
Giang Ý ngẩng lên, trừng mắt: “Đây mà gọi là không nghiêm trọng à? Chẳng lẽ phải đợi cháy đen hết cả chân mới là nghiêm trọng?”
Vết bỏng trên chân Tần Xuyên đỏ rực, chỗ nặng đã rộp da, lộ ra phần thịt đỏ au, nhìn vô cùng đáng sợ.
Giang Ý vừa lo vừa giận, liên tục múc thêm vài gáo nước dội lên vết bỏng. Tần Xuyên vội vàng giữ tay cô lại.
“Thật sự không đau mấy, xối nước vào thấy dễ chịu hơn rồi.”
Lúc này, Giang Ý mới nhớ ra nước trong bể có pha nước linh tuyền, có tác dụng chữa lành vết thương.
“Anh vào nhà ngồi đi, em đi lấy thuốc bôi cho. Từ mai không được đi làm nữa, chờ lành hẳn rồi hẵng tính.”
Tần Xuyên lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Giang Ý tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Bị thế này mà còn gọi là nhỏ? Anh định làm việc đến kiệt sức mới chịu dừng à?! Em bảo không được đi là không được đi!”
Cơn giận dồn lên, tính cách tiểu thư của cô trỗi dậy. Dù nói thế nào, cô cũng không cho Tần Xuyên tiếp tục đi làm.
Tần Xuyên hơi ngẩn ra, chậm rãi nói: “Chúng ta từng thỏa thuận không can thiệp vào chuyện của nhau mà…”
Câu này như đổ thêm dầu vào lửa. Giang Ý hét lên: “Em đã bảo những gì trước đây em nói đều không tính! Việc này em phải quản, em nhất định quản đến cùng!”
Tần Xuyên rất muốn hỏi: “Em lấy thân phận gì để quản anh ?” Nhưng anh không dám nói ra, chỉ cúi đầu im lặng.
Giang Ý tưởng anh đã đồng ý, liền quay vào phòng, lấy một tuýp thuốc mỡ trị bỏng từ không gian của mình để bôi cho anh.
Nước linh tuyền trong bể không quá đậm đặc, chỉ tạm thời làm dịu cơn đau. Với vết bỏng thế này, vẫn cần bôi thuốc mới nhanh khỏi.
Thực ra, nếu bản thân cô bị thương, cô sẽ lén dùng nước linh tuyền để ngâm, đảm bảo khỏi ngay. Nhưng đây là vết thương của Tần Xuyên, cô không thể để anh hồi phục quá nhanh, dễ khiến người khác nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.