Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 35:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
"Ai vậy?" Cô vừa hỏi vừa tiến đến cửa. Nhưng khi vừa đặt tay lên cửa, Tần Xuyên đã nhanh chóng ngăn cô lại.
"Muộn thế này để anh ra. Lỡ có chuyện gì thì sao?" Nói rồi, anh đẩy cô ra sau lưng, bước lên mở cửa.
"Cao Lập Đông?" Tần Xuyên ngạc nhiên khi thấy người đứng trước cửa. Anh không hiểu, sao giờ này Cao Lập Đông lại đến đây? Nghe tên Cao Lập Đông, Giang Ý tò mò thò đầu ra xem. Vừa khéo, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt anh ta.
"Cô Giang, Lê Diệu có đến tìm cô không?" Sắc mặt Cao Lập Đông không tốt, giọng nói có chút gấp gáp.
Giang Ý lắc đầu: "Không, tôi không gặp cô ấy."
Nghe xong, mặt anh ta càng thêm khó coi, lại hỏi tiếp: "Thế cô ấy có mượn cô tiền hay phiếu gì không?"
Giang Ý lại lắc đầu: "Tôi mấy ngày rồi không thấy cô ấy, mà tôi cũng chẳng có tiền hay phiếu để cho mượn."
Cao Lập Đông càng sốt ruột: "Vậy cô ấy có nói với cô là muốn đi đâu không?"
Lúc này, Giang Ý mới chợt nhận ra: Lê Diệu mất tích rồi?
Nhìn vẻ lo lắng của Cao Lập Đông, cô đoán anh ta nghĩ Lê Diệu đã bỏ trốn? Nhưng sáng nay, cô nhớ có thấy Lê Diệu đi về phía núi. Không lẽ cô ấy gặp chuyện gì trên núi sao?
Nghĩ đến đây, Giang Ý cũng hơi hoang mang. Lê Diệu là nhân vật nữ chính của câu chuyện này cơ mà, làm sao lại gặp nạn được? Hay là do cô thay đổi cốt truyện, khiến "hào quang nữ chính" của Lê Diệu mất tác dụng?
Mặc dù cô rất không ưa Lê Diệu và chẳng muốn dính dáng gì đến cô ấy, nhưng nếu nữ chính gặp vấn đề, liệu thế giới này có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?
Giang Ý không dám đánh cược. Cô biết mình không thể quay lại thế giới cũ, nơi mà cơ thể của cô đã không còn. Nếu thế giới này xảy ra chuyện, cô sẽ làm thế nào?
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định nói cho Cao Lập Đông biết.
"Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Sáng nay, lúc đi vào huyện, tôi có thấy Lê Diệu đi về phía núi. Không lẽ cô ấy lên núi rồi?"
Cao Lập Đông nghe vậy, cau mày: "Lên núi? Cô ấy lên núi làm gì?"
Giang Ý thầm nghĩ: Đào nhân sâm chứ gì! Chỉ có điều nhân sâm đã bị mình đào mất từ lâu, mấy ngày nay cô ta coi như phí công.
Tuy nhiên, chuyện nhân sâm, Giang Ý chắc chắn không đời nào kể với Cao Lập Đông.
"Tôi cũng không rõ, chỉ thấy cô ấy đi về phía núi."
"Thế cô ta đi đường nào? Núi thì rộng như vậy, tôi biết tìm đâu bây giờ?"
Giọng điệu của Cao Lập Đông càng lúc càng sốt ruột. Tần Xuyên lặng lẽ đứng chắn trước mặt Giang Ý, kéo cô lùi lại một bước.
"Thôi được, để tôi dẫn anh đi tìm. Trời tối thế này, nếu Lê Diệu thật sự xảy ra chuyện thì không hay đâu." Giang Ý nói, bước ra từ sau lưng Tần Xuyên. Anh định ngăn cô lại, nhưng Giang Ý nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay anh, trấn an.
"Ở nhà đợi em, em sẽ nhanh chóng quay về." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng mang một sức thuyết phục khiến người khác không thể không tin.
Tần Xuyên đành gật đầu: "Cẩn thận nhé."
Giang Ý gật đầu, trở về phòng lấy một chiếc đèn pin, bật sáng rồi cùng Cao Lập Đông rời đi.
Tần Xuyên nhìn theo bóng dáng cô khuất dần trong màn đêm, lòng hối hận vì hôm đó vô tình bị bỏng chân, nếu không thì hôm nay đã có thể đi cùng cô.
Giang Ý đi cùng Cao Lập Đông được một đoạn thì đội trưởng dẫn theo vài người nữa từ hướng khác tới.
"Sao rồi? Tìm thấy Lê Diệu chưa?"
Đội trưởng cũng rất lo lắng khi biết Lê Diệu mất tích. Dù Lê Diệu đã kết hôn với Cao Lập Đông, cô ta vẫn là một thanh niên tri thức trẻ của đội. Nếu vô cớ mất tích, đến lúc bị truy cứu trách nhiệm, đội trưởng cũng không thể thoái thác.
"Muộn thế này để anh ra. Lỡ có chuyện gì thì sao?" Nói rồi, anh đẩy cô ra sau lưng, bước lên mở cửa.
"Cao Lập Đông?" Tần Xuyên ngạc nhiên khi thấy người đứng trước cửa. Anh không hiểu, sao giờ này Cao Lập Đông lại đến đây? Nghe tên Cao Lập Đông, Giang Ý tò mò thò đầu ra xem. Vừa khéo, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt anh ta.
"Cô Giang, Lê Diệu có đến tìm cô không?" Sắc mặt Cao Lập Đông không tốt, giọng nói có chút gấp gáp.
Giang Ý lắc đầu: "Không, tôi không gặp cô ấy."
Nghe xong, mặt anh ta càng thêm khó coi, lại hỏi tiếp: "Thế cô ấy có mượn cô tiền hay phiếu gì không?"
Giang Ý lại lắc đầu: "Tôi mấy ngày rồi không thấy cô ấy, mà tôi cũng chẳng có tiền hay phiếu để cho mượn."
Cao Lập Đông càng sốt ruột: "Vậy cô ấy có nói với cô là muốn đi đâu không?"
Lúc này, Giang Ý mới chợt nhận ra: Lê Diệu mất tích rồi?
Nhìn vẻ lo lắng của Cao Lập Đông, cô đoán anh ta nghĩ Lê Diệu đã bỏ trốn? Nhưng sáng nay, cô nhớ có thấy Lê Diệu đi về phía núi. Không lẽ cô ấy gặp chuyện gì trên núi sao?
Nghĩ đến đây, Giang Ý cũng hơi hoang mang. Lê Diệu là nhân vật nữ chính của câu chuyện này cơ mà, làm sao lại gặp nạn được? Hay là do cô thay đổi cốt truyện, khiến "hào quang nữ chính" của Lê Diệu mất tác dụng?
Mặc dù cô rất không ưa Lê Diệu và chẳng muốn dính dáng gì đến cô ấy, nhưng nếu nữ chính gặp vấn đề, liệu thế giới này có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?
Giang Ý không dám đánh cược. Cô biết mình không thể quay lại thế giới cũ, nơi mà cơ thể của cô đã không còn. Nếu thế giới này xảy ra chuyện, cô sẽ làm thế nào?
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định nói cho Cao Lập Đông biết.
"Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Sáng nay, lúc đi vào huyện, tôi có thấy Lê Diệu đi về phía núi. Không lẽ cô ấy lên núi rồi?"
Cao Lập Đông nghe vậy, cau mày: "Lên núi? Cô ấy lên núi làm gì?"
Giang Ý thầm nghĩ: Đào nhân sâm chứ gì! Chỉ có điều nhân sâm đã bị mình đào mất từ lâu, mấy ngày nay cô ta coi như phí công.
Tuy nhiên, chuyện nhân sâm, Giang Ý chắc chắn không đời nào kể với Cao Lập Đông.
"Tôi cũng không rõ, chỉ thấy cô ấy đi về phía núi."
"Thế cô ta đi đường nào? Núi thì rộng như vậy, tôi biết tìm đâu bây giờ?"
Giọng điệu của Cao Lập Đông càng lúc càng sốt ruột. Tần Xuyên lặng lẽ đứng chắn trước mặt Giang Ý, kéo cô lùi lại một bước.
"Thôi được, để tôi dẫn anh đi tìm. Trời tối thế này, nếu Lê Diệu thật sự xảy ra chuyện thì không hay đâu." Giang Ý nói, bước ra từ sau lưng Tần Xuyên. Anh định ngăn cô lại, nhưng Giang Ý nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay anh, trấn an.
"Ở nhà đợi em, em sẽ nhanh chóng quay về." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng mang một sức thuyết phục khiến người khác không thể không tin.
Tần Xuyên đành gật đầu: "Cẩn thận nhé."
Giang Ý gật đầu, trở về phòng lấy một chiếc đèn pin, bật sáng rồi cùng Cao Lập Đông rời đi.
Tần Xuyên nhìn theo bóng dáng cô khuất dần trong màn đêm, lòng hối hận vì hôm đó vô tình bị bỏng chân, nếu không thì hôm nay đã có thể đi cùng cô.
Giang Ý đi cùng Cao Lập Đông được một đoạn thì đội trưởng dẫn theo vài người nữa từ hướng khác tới.
"Sao rồi? Tìm thấy Lê Diệu chưa?"
Đội trưởng cũng rất lo lắng khi biết Lê Diệu mất tích. Dù Lê Diệu đã kết hôn với Cao Lập Đông, cô ta vẫn là một thanh niên tri thức trẻ của đội. Nếu vô cớ mất tích, đến lúc bị truy cứu trách nhiệm, đội trưởng cũng không thể thoái thác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.