Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc

Chương 36: Ở Nhà Đợi Tôi, Tôi Sẽ Nhanh Chóng Quay Về

Đào Tử Tu Tu

06/01/2025

"Chưa, nhưng Thanh niên tri thức Giang nói thấy cô ấy đi lên núi. Chúng tôi đang chuẩn bị tìm."

Trước đội trưởng, Cao Lập Đông cư xử nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Vậy mau đi thôi! Trời tối cả rồi!"

Đội trưởng nói rồi nhanh chóng tiến về hướng núi, Giang Ý liền lên tiếng: "Đội trưởng, bên này! Tôi thấy Lê Diệu đi lên núi từ bên này!"

Giang Ý giơ đèn pin, dẫn đầu tiến về hướng cô đã thấy Lê Diệu đi, đồng thời ra hiệu cả đoàn theo sau. Nhân lúc trời tối, cô lén liên lạc với quản gia trong không gian, thả một robot trinh sát cỡ nhỏ để xác định vị trí của Lê Diệu.

Trên núi không có thú lớn, khả năng cao Lê Diệu không bị thú dữ tấn công. Trường hợp tệ nhất là cô ấy bị trượt chân rơi xuống vực.

Cả đoàn im lặng đi theo Giang Ý. Lúc đầu, cô cũng không biết nên đi theo hướng nào, chỉ đành dựa vào cảm giác. May thay, robot trinh sát nhanh chóng mang tin tức về.

"Bên này! Tôi thấy dấu chân rồi!"

Dựa vào bóng tối, Giang Ý giả vờ như phát hiện dấu chân của Lê Diệu, dẫn cả đoàn đi theo hướng mà robot đã chỉ.

Theo thông tin từ robot, Lê Diệu bị rơi vào một hố sâu lớn, có vẻ là bẫy săn thú từ vài năm trước. Hố vừa sâu vừa lớn, một mình cô ấy chắc chắn không thể leo lên được.



Trên đường đi, Giang Ý tiếp tục giả vờ soi đèn vào đất và bụi cỏ, tỏ vẻ tìm kiếm. Khoảng hơn nửa giờ sau, cô dẫn cả đoàn đến gần vị trí của hố sâu.

"Lê Diệu! Cô ở đâu?"

"Lê Diệu! Nghe thấy thì trả lời đi!"

Giang Ý lớn tiếng gọi, cả đoàn cũng đồng loạt hô theo, làm kinh động cả một bầy chim rừng.

Lê Diệu lúc này đang nằm dưới đáy hố, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Khi ngã xuống, cô ta bị thương ở chân, đau đến thấu xương, không cách nào tự leo lên được.

Lúc đầu, Lê Diệu nghĩ sẽ chẳng có ai đến cứu mình. Dù gì cô ta cũng lén lút lên núi mà không nói cho ai biết, làm sao có người biết được cô ở đây?

Không ngờ lại nghe thấy tiếng của Giang Ý. Tinh thần của cô ta bừng tỉnh, nhưng lại sợ mình nghe nhầm, nên cố lắng nghe thêm một lúc. Đúng là tiếng của Giang Ý!

“Tôi ở đây! Giang Ý! Cứu tôi với!”

Lê Diệu vui mừng khôn xiết, bất chấp đôi chân vẫn đau nhức, cố gắng bò lên mép hố và hét lớn bằng toàn bộ sức lực.

“Nghe thấy rồi! Ở bên kia!”



Giang Ý vốn đã biết vị trí của Lê Diệu, vừa nghe thấy tiếng liền lập tức xác định phương hướng. Cả nhóm người vội vàng chạy đến bên hố, thấy Lê Diệu mặt mày lấm lem, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

“Nào nào, giúp một tay! Kéo đồng chí Lê lên đi!” Đội trưởng hô hào mọi người, định đưa tay kéo Lê Diệu lên. Nhưng cô ta vội lắc đầu.

“Không được đâu, đội trưởng, chân tôi hình như gãy rồi, bây giờ không thể cử động được!”

Cao Lập Đông nghe thấy Lê Diệu nói bị gãy chân thì không nhịn được nữa.

“Cô lên núi làm gì không nói với ai? Giờ lại để gãy chân! Ở nhà làm gì còn ai rảnh để chăm sóc cô?”

Giang Ý nghe mà cũng không khỏi nhíu mày. Tại sao Cao Lập Đông lại khác với trong cốt truyện thế này?

Trong sách, Cao Lập Đông không hẳn là một người nho nhã nhưng ít ra cũng là người có đạo đức. Còn người đàn ông trước mắt này thì sao? Khi nghe tin Lê Diệu bị gãy chân, phản ứng đầu tiên lại là trách móc cô gây phiền phức cho gia đình?

Lê Diệu cũng ấm ức: “Lập Đông, sao anh lại nói vậy? Em đâu muốn gãy chân, giờ người đau không phải là em à?”

Cao Lập Đông định cãi nhau với cô ta, nhưng đội trưởng đã ngắt lời: “Được rồi, giờ là lúc cãi nhau sao? Mau nghĩ cách đưa đồng chí Lê lên đi!”

Giang Ý đứng yên không nói gì. Dù sao cô cũng chỉ là người dẫn đường, không phải người trực tiếp cứu hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook