Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Chương 69: Cái tôi cần là tiền!
Lâm Mỹ Thiên
07/08/2022
"Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ ra vậy?"
Thanh âm bất ngờ thốt lên của người đàn ông kia thành công thu hút sự chú ý của Nhan Lam.
Cô hoàn hồn nhìn vào chiếc gương trên tường, lúc này phát hiện ánh mắt của người đàn ông phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhan Lam chột dạ, cảm thấy cần cổ mình nhột nhạt không hiểu lý do. Cô cúi thấp đầu rồi nhẹ giọng lắp bắp:
"Không- không nghĩ gì cả..."
Mải mê rong ruổi trong những dòng suy nghĩ phức tạp, không rõ từ lúc nào bọn họ đã tắm rửa xong xuôi, cô và anh đang mặc áo tắm rồi đứng ở chỗ này lau khô tóc.
Khăn bông mềm mại phủ xuống đầu cô, Nhan Lam có chút bất ngờ nhìn vào gương thấy Lăng Tử Quân đang lau tóc cho mình.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của người đàn ông kia đang cẩn thận xoa xoa tóc cô, Nhan Lam không kìm được xúc động cảm thấy giống như lên tiên vậy.
Một đêm trôi qua mà có rất nhiều sự biến đổi, nếu là trước kia thì Nhan Lam có nghĩ cũng không dám nghĩ một ngày cô sẽ cùng người đàn ông mà mình thầm yêu ngủ chung trên một chiếc giường, còn tắm chung trong một bồn nắm nữa chứ!
Càng đừng nói đến hiện tại, sau đêm mặn nồng lại được người ấy ân cần lau khô tóc cho.
Đầu óc cứ lâng lâng như lên mây, Nhan Lam đứng ngơ ngẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hồi lâu không nói gì.
Lăng Tử Quân thấy cô như thế thì chuyên tâm lau tóc như cũ, dù trước giờ chưa từng làm qua việc này nhưng động tác lại thành thục đến lạ.
Ngón tay anh nhẹ vuốt những sợi tóc mềm mượt của cô, hương dầu gội thanh mát lan tràn cõi lòng tựa như đang đưa Lăng Tử Quân đến một vùng trời mới vậy.
Vốn cứ nghĩ sau một đêm mọi chuyện sẽ trở nên ầm ĩ lắm chứ, nhưng ngoài dự đoán là giữa bọn họ đến tận thời điểm này vẫn chưa từng một lần đề cập đến việc bồi thường gì cho tổn thất đêm hôm qua.
Hai người thản nhiên cùng nhau trải qua một buổi sáng ngọt ngào như các cặp tình nhân bình thường khác hay làm.
Cùng thức dậy, cùng tắm rửa sạch sẽ, bạn nam sẽ sấy khô tóc cho bạn nữ, rồi hai người ôm chặt lấy nhau, cười một trận thật sảng khoái rồi hôn nhau rất nồng nhiệt.
Viễn cảnh đó nửa đầu thì có, nhưng nửa sau... đương nhiên là không!
Sau khi lau khô tóc thì tự ai người ấy thay đồ tây rồi đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lăng Tử Quân đang đứng thắt cà vạt ở đằng xa, Nhan Lam đang ngồi trên bàn trang điểm chỉnh trang lại một chút.
Cô nhìn lén qua tấm gương ngắm vóc dáng cao lớn uy mãnh của người đàn ông kia, không nhịn được nhớ tới đêm qua bọn họ đã cuồng nhiệt như thế nào trên chiếc giường đằng sau cô.
"Lại làm sao mà đỏ mặt vậy?"
Đột nhiên nghe Lăng Tử Quân hỏi, Nhan Lam thất thố tránh ánh mắt đi nơi khác.
Quả thực hiện tại gương mặt của cô đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Nhan Lam quẫn bách đưa tay ôm mặt, vì căng thẳng nên không ngừng nuốt khan mấy ngụm, trông dáng vẻ của cô hiện tại vô cùng chật vật, lại khiến Lăng Tử Quân không nhịn được bật cười.
Quả thực hiện tại gương mặt của cô đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Nhan Lam quẫn bách đưa tay ôm mặt, vì căng thẳng nên không ngừng nuốt khan mấy ngụm, trông dáng vẻ của cô hiện tại vô cùng chật vật, lại khiến Lăng Tử Quân không nhịn được bật cười.
Tiếng cười khe khẽ bật lên từ gương mặt vốn dĩ lạnh như băng của người đàn ông kia mang tới cảm giác thật mới lạ.
Nhan Lam sửng sốt, lại nghe anh tằng hắng một hơi.
"Chuyện đêm qua..."
Lăng Tử Quân ngập ngừng muốn tìm lời nào để nói cho dễ hiểu. Nhưng anh còn chưa nói hết câu thì Nhan Lam đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cả người cô căng cứng, da đầu tê dại trong chốc lát, lồng ngực chấn động tựa như có lửa. Nhan Lam hít sâu một hơi, nhanh chóng cắt ngang lời anh.
"Anh muốn tính toán bồi thường với tôi sao?"
"..."
"Chuyện đêm qua cũng không phải là lỗi lầm của riêng bản thân tôi. Tôi nghĩ Lăng tổng cũng nên nhận một phần trách nhiệm."
Nhan Lam rất nhanh đã nhập vai một nữ nhân sòng phẳng không phải dạng liễu yếu đào tơ, tuy bản thân vẫn rất sợ nhưng giọng nói không hề yếu thế chút nào.
Cô cố gắng hít trọn một hơi vào lồng ngực để lấy dũng khí, lúc cô quay mặt lại nhìn người đàn ông kia, trong đôi mắt sáng trong đó đã tràn đầy sự cứng rắn quyết liệt.
Nhìn Nhan Lam như thế khiến Lăng Tử Quân có chút ngoài dự đoán, anh ngỡ ngàng đứng một chỗ bần thần nhìn cô hồi lâu, cảm giác giống như anh đang nói chuyện với một người khác mà không phải Nhan Lam vậy.
Qua một đêm vì sao lại có sự biến đổi lớn đến thế chứ?
Cho dù là trước kia không tiếp xúc quá nhiều, những năm gần đây đối đãi khách sáo với nhau... nhưng trong thâm tâm Lăng Tử Quân vẫn luôn nghĩ Nhan Lam không phải loại người sau khi dây dưa một đêm cùng nhau vẫn có thể bình thản phân chia rạch ròi đến vậy.
"Tôi không phải muốn em phải bồi thường."
Đột nhiên Lăng Tử Quân cảm thấy có chút bối rối: "Chuyện đêm qua thực ra là do tôi."
"Lăng tổng!" Nhan Lam lại cắt lời anh, vẻ mặt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lòng cô lúc này thực sự rất rối loạn.
"Lăng tổng!" Nhan Lam lại cắt lời anh, vẻ mặt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lòng cô lúc này thực sự rất rối loạn.
"Tôi biết giữa anh và Kiều tiểu thư có hôn ước với nhau."
"Em nói gì chứ?"
"Nghe nói mùa thu năm nay sẽ tính đến chuyện cùng nhau về một nhà. Nói thật lòng, tôi chúc phúc hai người..."
"..."
Nói đến đây trái tim của Nhan Lam như bị người khác giày xéo vô cùng đau đớn.
Cô cố gắng kìm chế sự xúc động của mình không muốn nói cho người khác biết, nhưng giấu sao cho được đôi con ngươi đang dần ánh lên nét bi thương rất rõ ràng.
Tình cảm của cô nhiều năm qua luôn chôn giấu, cuối cùng vẫn không thể nói rõ thành lời.
Thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đẹp đến vậy, hai bên gia đình môn đăng hộ đối, hai người họ chính là trời sinh một cặp không thể tách rời...
Còn Nhan Lam là gì chứ?
Còn Nhan Lam là gì chứ?
Cô không đủ tư cách, cũng không đủ dũng khí để tỏ tình với người đàn ông mà cô yêu.
Đến cùng, Nhan Lam cũng chỉ có thể hèn mọn trao đi một đêm này thôi. Cô làm lỡ chuyện của anh và Kiều tiểu thư như vậy, không biết Lăng Tử Quân sẽ tính toán với cô chuyện này như thế nào nữa.
Nhưng trước hết cô vẫn phải lấy lại chút mặt mũi đã, dù sao cũng vào vai xấu, để anh ghét cô hơn một chút thì càng tốt. Sau sự việc này Nhan Lam cũng không còn mặt mũi gì để gặp lại Lăng Tử Quân nữa.
"Chuyện ngày hôm qua thật ra cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi."
Nhan Lam đứng dậy mắt đối mắt nhìn anh, cố tỏ ra thật thản nhiên mà nói, thế nhưng tay cô đang không ngừng run rẩy bấu víu vào nhau giấu ở sau lưng.
Thông qua tấm gương bàn phấn có thể nhìn thấy rõ được hành động vụng về này của cô, Lăng Tử Quân có chút ngẩn người nhìn bàn tay nhỏ bé kia đang gắt gao siết chặt lại. Rồi lại quan sát gương mặt vẫn luôn tỏ ra bình thản nãy giờ.
Cô đang nghĩ gì vậy? Lăng Tử Quân không đoán ra được.
Rõ ràng là bả vai cô đang dần run lên, thế nhưng lời nói và hành động vì sao lại có khác biệt lớn đến thế?
"Chúng ta đều là những người trưởng thành cả rồi, tình một đêm thôi mà, tôi sẽ không đi khoe khoang tự đắc trước mặt Kiều tiểu thư đâu, Lăng tổng ngài yên tâm."
"..."
Lăng Tử Quân khó hiểu nhíu mày:
"Nhan Lam, có một số chuyện chúng ta cần phải làm rõ với nhau."
"Làm rõ cái gì."
Nhan Lam cười nhạt, cô cố trấn tỉnh bản thân mình: "Việc đêm qua là như tôi đã nói từ trước, mọi thứ đều chỉ là tai nạn. Anh tình tôi nguyện, qua rồi thì thôi, cần gì phải nói về nó mãi?"
"Ý tôi không phải thế..."
Cổ họng anh có chút khô khốc, Lăng Tử Quân nuốt khan một ngụm, ánh mắt mang đầy hoài nghi nhìn cô. Rốt cuộc Nhan Lam đang nói cái gì vậy?
"Vậy thì ý anh là gì? Không phải anh sợ tôi sẽ nói cho vị hôn thê của anh biết đêm qua tôi với anh mặn nồng vui vẻ thế nào sao?"
Nhan Lam cười trào phúng, không để cho Lăng Tử Quân có cơ hội nói tiếp.
Càng nói thì càng thêm phần quá quắc, lúc này cô cảm thấy thái dương của mình ẩn ẩn đau nhói không thôi, nhưng suy cho cùng cũng là hết cách rồi, cô cũng không còn con đường nào khác.
Nhan Lam nhíu chặt mi tâm, kiềm nén cảm xúc không để nó dễ dàng bộc phát.
"Ý tôi là em đã hiểu lầm gì đó rồi.” Lăng Tử Quân muốn từ tốn giải thích: “Tôi và Thể Vi-"
"Được rồi, tôi không muốn nghe chuyện tình cảm của anh." Nhan Lam dứt khoát cắt ngang.
Lăng Tử Quân rất muốn nói cho Nhan Lam biết thật chất giữa anh và Kiều Thể Vi không hề có chuyện sẽ kết hôn, nhưng Nhan Lam cứ năm lần bảy lượt ngăn chặn ý định của anh.
Lăng Tử Quân rất muốn nói cho Nhan Lam biết thật chất giữa anh và Kiều Thể Vi không hề có chuyện sẽ kết hôn, nhưng Nhan Lam cứ năm lần bảy lượt ngăn chặn ý định của anh.
“Vì sao em không nghe tôi nói chứ?”
“Tôi không muốn nghe!”
“…” Vì sao lại không muốn nghe?
Anh chỉ muốn giải thích rõ ràng cho Nhan Lam biết thôi mà, anh không hề yêu Kiều Thể Vi, càng không có chuyện sẽ kết hôn cùng cô ấy.
Đúng là trước kia thực sự đã có một hôn ước lập ra như thế, nhưng đó là chuyện từ thuở nhỏ, phụ huynh hai nhà tự ý hứa hẹn. Sau này khi trưởng thành, Lăng Tử Quân đã thẳng thắn từ chối mối hôn sự này, anh không có ý định sẽ sống cùng một người phụ nữ mà anh không yêu.
Nhan Lam nhận được tin này từ ai vậy, hay là cô nghe tin đồn bậy bạ ở bên ngoài?
"Đêm qua tôi lên giường cùng anh cũng chỉ là vì say mà thôi, tôi không khống chế được mình, mà anh chắc là cũng vì bất đắc dĩ do tác dụng của thuốc... Anh nhìn nhầm tôi thành Kiều tiểu thư, tôi có thể hiểu được.”
“Tuy nhiên đây chỉ là sự nhầm lẫn, hai ta đều là người trưởng thành cả rồi, nếu như say rồi không nhớ gì thì thôi đi, sau hôm nay đường ai nấy đi, không liên quan đến cuộc sống của nhau nữa."
Câu nói của Nhan Lam càng nghe càng chối ta vô cùng. Lăng Tử Quân cảm thấy không chịu nổi, anh gằn giọng:
"Đêm qua tôi không hề nhận nhầm người!"
Cho dù Lăng Tử Quân có say đến mức nào, có vì tác dụng của thuốc mà bị giày vò đến sắp phát điên! Thì anh căn bản không thể nào nhầm lẫn Nhan Lam với bất kỳ người nào khác được.
Anh nhất định sẽ không cùng một người phụ nữ anh không yêu lên giường.
"Không nhận nhầm gì chứ..." - Rõ ràng là nhìn nhầm rồi! Nhan Lam cười trào phúng:
"Nhưng nếu anh sợ tôi làm phiền đến vị hôn thê của anh thì anh có thể rót cho tôi chút tiền bịt miệng là được, tôi không ngại nhận đâu."
"Em...!"
"Tôi sẽ không tranh giành bất kỳ cái gì với Kiều tiểu thư cả, vốn dĩ giữa tôi và anh chỉ là tình một đêm, tôi cũng chẳng yêu anh. Cái tôi cần lúc này là tiền mà thôi."
Thanh âm bất ngờ thốt lên của người đàn ông kia thành công thu hút sự chú ý của Nhan Lam.
Cô hoàn hồn nhìn vào chiếc gương trên tường, lúc này phát hiện ánh mắt của người đàn ông phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhan Lam chột dạ, cảm thấy cần cổ mình nhột nhạt không hiểu lý do. Cô cúi thấp đầu rồi nhẹ giọng lắp bắp:
"Không- không nghĩ gì cả..."
Mải mê rong ruổi trong những dòng suy nghĩ phức tạp, không rõ từ lúc nào bọn họ đã tắm rửa xong xuôi, cô và anh đang mặc áo tắm rồi đứng ở chỗ này lau khô tóc.
Khăn bông mềm mại phủ xuống đầu cô, Nhan Lam có chút bất ngờ nhìn vào gương thấy Lăng Tử Quân đang lau tóc cho mình.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của người đàn ông kia đang cẩn thận xoa xoa tóc cô, Nhan Lam không kìm được xúc động cảm thấy giống như lên tiên vậy.
Một đêm trôi qua mà có rất nhiều sự biến đổi, nếu là trước kia thì Nhan Lam có nghĩ cũng không dám nghĩ một ngày cô sẽ cùng người đàn ông mà mình thầm yêu ngủ chung trên một chiếc giường, còn tắm chung trong một bồn nắm nữa chứ!
Càng đừng nói đến hiện tại, sau đêm mặn nồng lại được người ấy ân cần lau khô tóc cho.
Đầu óc cứ lâng lâng như lên mây, Nhan Lam đứng ngơ ngẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hồi lâu không nói gì.
Lăng Tử Quân thấy cô như thế thì chuyên tâm lau tóc như cũ, dù trước giờ chưa từng làm qua việc này nhưng động tác lại thành thục đến lạ.
Ngón tay anh nhẹ vuốt những sợi tóc mềm mượt của cô, hương dầu gội thanh mát lan tràn cõi lòng tựa như đang đưa Lăng Tử Quân đến một vùng trời mới vậy.
Vốn cứ nghĩ sau một đêm mọi chuyện sẽ trở nên ầm ĩ lắm chứ, nhưng ngoài dự đoán là giữa bọn họ đến tận thời điểm này vẫn chưa từng một lần đề cập đến việc bồi thường gì cho tổn thất đêm hôm qua.
Hai người thản nhiên cùng nhau trải qua một buổi sáng ngọt ngào như các cặp tình nhân bình thường khác hay làm.
Cùng thức dậy, cùng tắm rửa sạch sẽ, bạn nam sẽ sấy khô tóc cho bạn nữ, rồi hai người ôm chặt lấy nhau, cười một trận thật sảng khoái rồi hôn nhau rất nồng nhiệt.
Viễn cảnh đó nửa đầu thì có, nhưng nửa sau... đương nhiên là không!
Sau khi lau khô tóc thì tự ai người ấy thay đồ tây rồi đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lăng Tử Quân đang đứng thắt cà vạt ở đằng xa, Nhan Lam đang ngồi trên bàn trang điểm chỉnh trang lại một chút.
Cô nhìn lén qua tấm gương ngắm vóc dáng cao lớn uy mãnh của người đàn ông kia, không nhịn được nhớ tới đêm qua bọn họ đã cuồng nhiệt như thế nào trên chiếc giường đằng sau cô.
"Lại làm sao mà đỏ mặt vậy?"
Đột nhiên nghe Lăng Tử Quân hỏi, Nhan Lam thất thố tránh ánh mắt đi nơi khác.
Quả thực hiện tại gương mặt của cô đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Nhan Lam quẫn bách đưa tay ôm mặt, vì căng thẳng nên không ngừng nuốt khan mấy ngụm, trông dáng vẻ của cô hiện tại vô cùng chật vật, lại khiến Lăng Tử Quân không nhịn được bật cười.
Quả thực hiện tại gương mặt của cô đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Nhan Lam quẫn bách đưa tay ôm mặt, vì căng thẳng nên không ngừng nuốt khan mấy ngụm, trông dáng vẻ của cô hiện tại vô cùng chật vật, lại khiến Lăng Tử Quân không nhịn được bật cười.
Tiếng cười khe khẽ bật lên từ gương mặt vốn dĩ lạnh như băng của người đàn ông kia mang tới cảm giác thật mới lạ.
Nhan Lam sửng sốt, lại nghe anh tằng hắng một hơi.
"Chuyện đêm qua..."
Lăng Tử Quân ngập ngừng muốn tìm lời nào để nói cho dễ hiểu. Nhưng anh còn chưa nói hết câu thì Nhan Lam đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cả người cô căng cứng, da đầu tê dại trong chốc lát, lồng ngực chấn động tựa như có lửa. Nhan Lam hít sâu một hơi, nhanh chóng cắt ngang lời anh.
"Anh muốn tính toán bồi thường với tôi sao?"
"..."
"Chuyện đêm qua cũng không phải là lỗi lầm của riêng bản thân tôi. Tôi nghĩ Lăng tổng cũng nên nhận một phần trách nhiệm."
Nhan Lam rất nhanh đã nhập vai một nữ nhân sòng phẳng không phải dạng liễu yếu đào tơ, tuy bản thân vẫn rất sợ nhưng giọng nói không hề yếu thế chút nào.
Cô cố gắng hít trọn một hơi vào lồng ngực để lấy dũng khí, lúc cô quay mặt lại nhìn người đàn ông kia, trong đôi mắt sáng trong đó đã tràn đầy sự cứng rắn quyết liệt.
Nhìn Nhan Lam như thế khiến Lăng Tử Quân có chút ngoài dự đoán, anh ngỡ ngàng đứng một chỗ bần thần nhìn cô hồi lâu, cảm giác giống như anh đang nói chuyện với một người khác mà không phải Nhan Lam vậy.
Qua một đêm vì sao lại có sự biến đổi lớn đến thế chứ?
Cho dù là trước kia không tiếp xúc quá nhiều, những năm gần đây đối đãi khách sáo với nhau... nhưng trong thâm tâm Lăng Tử Quân vẫn luôn nghĩ Nhan Lam không phải loại người sau khi dây dưa một đêm cùng nhau vẫn có thể bình thản phân chia rạch ròi đến vậy.
"Tôi không phải muốn em phải bồi thường."
Đột nhiên Lăng Tử Quân cảm thấy có chút bối rối: "Chuyện đêm qua thực ra là do tôi."
"Lăng tổng!" Nhan Lam lại cắt lời anh, vẻ mặt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lòng cô lúc này thực sự rất rối loạn.
"Lăng tổng!" Nhan Lam lại cắt lời anh, vẻ mặt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lòng cô lúc này thực sự rất rối loạn.
"Tôi biết giữa anh và Kiều tiểu thư có hôn ước với nhau."
"Em nói gì chứ?"
"Nghe nói mùa thu năm nay sẽ tính đến chuyện cùng nhau về một nhà. Nói thật lòng, tôi chúc phúc hai người..."
"..."
Nói đến đây trái tim của Nhan Lam như bị người khác giày xéo vô cùng đau đớn.
Cô cố gắng kìm chế sự xúc động của mình không muốn nói cho người khác biết, nhưng giấu sao cho được đôi con ngươi đang dần ánh lên nét bi thương rất rõ ràng.
Tình cảm của cô nhiều năm qua luôn chôn giấu, cuối cùng vẫn không thể nói rõ thành lời.
Thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đẹp đến vậy, hai bên gia đình môn đăng hộ đối, hai người họ chính là trời sinh một cặp không thể tách rời...
Còn Nhan Lam là gì chứ?
Còn Nhan Lam là gì chứ?
Cô không đủ tư cách, cũng không đủ dũng khí để tỏ tình với người đàn ông mà cô yêu.
Đến cùng, Nhan Lam cũng chỉ có thể hèn mọn trao đi một đêm này thôi. Cô làm lỡ chuyện của anh và Kiều tiểu thư như vậy, không biết Lăng Tử Quân sẽ tính toán với cô chuyện này như thế nào nữa.
Nhưng trước hết cô vẫn phải lấy lại chút mặt mũi đã, dù sao cũng vào vai xấu, để anh ghét cô hơn một chút thì càng tốt. Sau sự việc này Nhan Lam cũng không còn mặt mũi gì để gặp lại Lăng Tử Quân nữa.
"Chuyện ngày hôm qua thật ra cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi."
Nhan Lam đứng dậy mắt đối mắt nhìn anh, cố tỏ ra thật thản nhiên mà nói, thế nhưng tay cô đang không ngừng run rẩy bấu víu vào nhau giấu ở sau lưng.
Thông qua tấm gương bàn phấn có thể nhìn thấy rõ được hành động vụng về này của cô, Lăng Tử Quân có chút ngẩn người nhìn bàn tay nhỏ bé kia đang gắt gao siết chặt lại. Rồi lại quan sát gương mặt vẫn luôn tỏ ra bình thản nãy giờ.
Cô đang nghĩ gì vậy? Lăng Tử Quân không đoán ra được.
Rõ ràng là bả vai cô đang dần run lên, thế nhưng lời nói và hành động vì sao lại có khác biệt lớn đến thế?
"Chúng ta đều là những người trưởng thành cả rồi, tình một đêm thôi mà, tôi sẽ không đi khoe khoang tự đắc trước mặt Kiều tiểu thư đâu, Lăng tổng ngài yên tâm."
"..."
Lăng Tử Quân khó hiểu nhíu mày:
"Nhan Lam, có một số chuyện chúng ta cần phải làm rõ với nhau."
"Làm rõ cái gì."
Nhan Lam cười nhạt, cô cố trấn tỉnh bản thân mình: "Việc đêm qua là như tôi đã nói từ trước, mọi thứ đều chỉ là tai nạn. Anh tình tôi nguyện, qua rồi thì thôi, cần gì phải nói về nó mãi?"
"Ý tôi không phải thế..."
Cổ họng anh có chút khô khốc, Lăng Tử Quân nuốt khan một ngụm, ánh mắt mang đầy hoài nghi nhìn cô. Rốt cuộc Nhan Lam đang nói cái gì vậy?
"Vậy thì ý anh là gì? Không phải anh sợ tôi sẽ nói cho vị hôn thê của anh biết đêm qua tôi với anh mặn nồng vui vẻ thế nào sao?"
Nhan Lam cười trào phúng, không để cho Lăng Tử Quân có cơ hội nói tiếp.
Càng nói thì càng thêm phần quá quắc, lúc này cô cảm thấy thái dương của mình ẩn ẩn đau nhói không thôi, nhưng suy cho cùng cũng là hết cách rồi, cô cũng không còn con đường nào khác.
Nhan Lam nhíu chặt mi tâm, kiềm nén cảm xúc không để nó dễ dàng bộc phát.
"Ý tôi là em đã hiểu lầm gì đó rồi.” Lăng Tử Quân muốn từ tốn giải thích: “Tôi và Thể Vi-"
"Được rồi, tôi không muốn nghe chuyện tình cảm của anh." Nhan Lam dứt khoát cắt ngang.
Lăng Tử Quân rất muốn nói cho Nhan Lam biết thật chất giữa anh và Kiều Thể Vi không hề có chuyện sẽ kết hôn, nhưng Nhan Lam cứ năm lần bảy lượt ngăn chặn ý định của anh.
Lăng Tử Quân rất muốn nói cho Nhan Lam biết thật chất giữa anh và Kiều Thể Vi không hề có chuyện sẽ kết hôn, nhưng Nhan Lam cứ năm lần bảy lượt ngăn chặn ý định của anh.
“Vì sao em không nghe tôi nói chứ?”
“Tôi không muốn nghe!”
“…” Vì sao lại không muốn nghe?
Anh chỉ muốn giải thích rõ ràng cho Nhan Lam biết thôi mà, anh không hề yêu Kiều Thể Vi, càng không có chuyện sẽ kết hôn cùng cô ấy.
Đúng là trước kia thực sự đã có một hôn ước lập ra như thế, nhưng đó là chuyện từ thuở nhỏ, phụ huynh hai nhà tự ý hứa hẹn. Sau này khi trưởng thành, Lăng Tử Quân đã thẳng thắn từ chối mối hôn sự này, anh không có ý định sẽ sống cùng một người phụ nữ mà anh không yêu.
Nhan Lam nhận được tin này từ ai vậy, hay là cô nghe tin đồn bậy bạ ở bên ngoài?
"Đêm qua tôi lên giường cùng anh cũng chỉ là vì say mà thôi, tôi không khống chế được mình, mà anh chắc là cũng vì bất đắc dĩ do tác dụng của thuốc... Anh nhìn nhầm tôi thành Kiều tiểu thư, tôi có thể hiểu được.”
“Tuy nhiên đây chỉ là sự nhầm lẫn, hai ta đều là người trưởng thành cả rồi, nếu như say rồi không nhớ gì thì thôi đi, sau hôm nay đường ai nấy đi, không liên quan đến cuộc sống của nhau nữa."
Câu nói của Nhan Lam càng nghe càng chối ta vô cùng. Lăng Tử Quân cảm thấy không chịu nổi, anh gằn giọng:
"Đêm qua tôi không hề nhận nhầm người!"
Cho dù Lăng Tử Quân có say đến mức nào, có vì tác dụng của thuốc mà bị giày vò đến sắp phát điên! Thì anh căn bản không thể nào nhầm lẫn Nhan Lam với bất kỳ người nào khác được.
Anh nhất định sẽ không cùng một người phụ nữ anh không yêu lên giường.
"Không nhận nhầm gì chứ..." - Rõ ràng là nhìn nhầm rồi! Nhan Lam cười trào phúng:
"Nhưng nếu anh sợ tôi làm phiền đến vị hôn thê của anh thì anh có thể rót cho tôi chút tiền bịt miệng là được, tôi không ngại nhận đâu."
"Em...!"
"Tôi sẽ không tranh giành bất kỳ cái gì với Kiều tiểu thư cả, vốn dĩ giữa tôi và anh chỉ là tình một đêm, tôi cũng chẳng yêu anh. Cái tôi cần lúc này là tiền mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.