Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Chương 70: Khi người đàn ông yêu
Lâm Mỹ Thiên
07/08/2022
Cứ như thế giữa bọn họ trải qua một loại giao dịch tình tiền không hề có chút tình cảm nào. Đối mặt với sự lạnh nhạt của Nhan Lam, trái tim luôn nhiệt thành của Lăng Tử Quân giờ đây bị dội cho một gáo nước lạnh không còn sót lại chút cảm giác gì.
Anh thất vọng đến mức không thể thốt nổi thành lời.
Khi ấy, Lăng Tử Quân chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh kí vào tấm séc đưa cho cô. Nhìn thấy Nhan Lam đưa tay nhận lấy nó rồi tuyệt tình quay gót bước đi, cõi lòng anh lúc đó thật sự rất căm phẫn.
Anh bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đã nhìn nhầm cô rồi không?
Người con gái mà anh thầm yêu bấy lâu nay vì sao lại có sự thay đổi đột biến đến đáng kinh ngạc như thế. Hay là vốn dĩ bản chất của cô ấy ngay từ đầu là vậy, mà đến giờ anh mới được tận mắt nhìn thấy?
Nhan Lam của trước kia không phải là loại phụ nữ như vậy... - Dẫu cho có tận mắt thấy, tận tai nghe được thì sao chứ? Đến lúc này Lăng Tử Quân vẫn cứ ngỡ đó chỉ là cơn mơ.
Vốn dĩ Nhan Lam trong mắt anh là một cô gái rất đơn thuần hiền lành. Là một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại tốt bụng dịu dàng.
Cô ấy luôn nở trên môi một nụ cười ấm áp tựa như gió xuân, mỗi khi ở bên cạnh Nhan Lam, Lăng Tử Quân đều sẽ cảm thấy mình thực sự hạnh phúc.
Đêm hôm ấy là đêm Lăng Tử Quân mãi mãi không bao giờ quên được.
Anh cứ nghĩ giữa bọn họ đều là thật lòng mong muốn đối phương, tâm linh tương thông, cùng chung một cảm giác chứ! Rõ ràng đêm ấy anh như đã có được cả thế giới trong tay rồi, thế nhưng chỉ với một câu "tai nạn ngoài ý muốn" của Nhan Lam là có thể phủi bay hết tất cả.
Rốt cuộc thì Lăng Tử Quân đã làm sai ở đâu?
Có phải anh sai vì không phải là người trong lòng của Nhan Lam hay không? Có phải là vì thế cho nên Nhan Lam không có chút tình cảm gì với anh, xem việc đêm qua như không có gì mà bình thản nhận tiền như vậy!
Cô ấy nói anh nhìn nhầm, thế nhưng rõ ràng là cô ấy đã nhầm lẫn giữa anh và Lăng Tử Phong!
Bởi vì gương mặt anh và anh trai tương tự nhau, nên cô đã nhầm tưởng, và rồi mới buông thả bản thân như vậy lên giường cùng anh...
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Nhan Lam khi đó, Lăng Tử Quân đã ảo tưởng rằng mình và cô cũng cùng chung suy nghĩ, đều thích đối phương... Nhưng không ngờ sự thật lại cay đắng đến mức này.
Những câu nói của Nhan Lam vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí Lăng Tử Quân suốt cả mấy ngày nay không ngơi nghỉ.
Chỉ cần mỗi lần anh nhắm mắt lại, hoặc là lúc yên tĩnh không làm việc gì, kí ức kia sẽ giống như thủy triều dâng trào quấy nhiễu lấy tâm trí anh chẳng buông tha.
Đã một tuần trôi qua kể từ sau đêm ấy.
Một tuần này Nhan Lam xin nghỉ phép không đi làm, Lăng Tử Quân thì lại vùi đầu vào công việc, không chừa lấy cho mình một phút giây nào để nghỉ ngơi.
Bởi vì anh rất sợ, chỉ cần anh dừng tay một chút, khi đầu óc thanh tịnh sẽ lại nhớ đến mấy lời tuyệt tình cay đắng kia của Nhan Lam.
Trong lúc ấy, văn phòng của Lăng Tử Quân đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông trẻ.
Trong lúc ấy, văn phòng của Lăng Tử Quân đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông trẻ.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khiến Lăng Tử Quân có chút rối bời, anh ngừng động tác trên tay lại, lúc ngẩng đầu nhìn, người đàn ông kia mang theo gương mặt lo lắng hướng về phía anh.
"Lăng tổng, ngài không sao chứ?"
Thực sự rất hiếm khi thấy tâm tình của Lăng tổng tồi tệ đến mức này.
Mấy ngày nay Nhan Lam nghỉ phép, Lăng tổng lấy công việc làm hàng đầu, liên tục vùi sức vào mấy dự án lớn, không buông lỏng bản thân dù chỉ là một giây.
Trợ lý thấy anh như thế thì càng thêm phiền lòng, sợ anh gắng sức đến mức đổ bệnh thì không hay.
"Ngài nên nghỉ ngơi một chút, tôi pha giúp ngài một tách trà mật ong nhé?"
Trợ lý vốn cũng chỉ muốn dò hỏi thử xem sao, dẫu sao cũng hiểu Lăng tổng trước giờ rất khó phục vụ, ngài ấy ít khi nào chịu uống trà hay cà phê do người khác pha. Nhưng lần này trông sắc mặt ông chủ tệ đến thế, y cũng muốn làm chút gì đó để cứu vãn.
Bất quá tổng tài tuyệt tình của bọn họ luôn luôn chê cái câu gì mà... Nhạt nhẽo! Không phải loại tôi thích.
Và quả nhiên là lần này cũng không ngoại lệ, Lăng Tử Quân thẳng thừng từ chối.
"Không cần đâu."
Trợ lý: "..."
Bình thường việc pha trà và cà phê đều là do một tay Nhan Lam đảm nhận. Cô không chỉ là người đứng đầu của phòng thư ký lo liệu những việc lớn nhỏ từ A đến Z, mà còn là thư ký thân cận nhất được Lăng Tử Quân tín nhiệm đến tận thời điểm này.
Tâm tính của Lăng Tử Quân khó nắm bắt, anh thích trà hay cà phê đều tuỳ hứng theo tâm trạng. Đã có biết bao nhiêu thư ký vì sai phạm không hiểu được ý anh mà đã phải chuyển đến phòng ban khác rồi.
Nhan Lam tỉ mỉ tinh tế, đối với ông chủ thích chơi cái trò đoán ý này thì hai người họ quả đúng là trời sinh một cặp, thấu hiểu nhau đến mức người ngoài nhìn vào chỉ biết nể.
Nghĩ tới Nhan Lam khiến cho trợ lý có chút nhớ mong, mấy ngày rồi cô không đi làm, văn phòng tổng giám đốc rối tung rối mù cả lên, chẳng ai hiểu nổi tâm tính của Lăng tổng cả...
Nghĩ tới Nhan Lam khiến cho trợ lý có chút nhớ mong, mấy ngày rồi cô không đi làm, văn phòng tổng giám đốc rối tung rối mù cả lên, chẳng ai hiểu nổi tâm tính của Lăng tổng cả...
Đột nhiên Lăng Tử Quân lên tiếng hỏi:
"Nhan Lam thế nào rồi?"
"Thư ký Nhan..." Trợ lý bị hỏi đột ngột thì có chút ngơ ngác, rồi y mới hoàn hồn, sốc lại tinh thần.
"À... vừa rồi tin tức gửi đến nói là cô ấy đã thu xếp việc nhà được kha khá rồi. Tiền nợ bệnh viện đã trả xong, cũng xây lại phần mộ cho bố cô ấy. Còn- còn tiền nợ xã hội đen thì..."
Trợ lý vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn gửi đến.
Nhưng Lăng Tử Quân đã chặn lại: "Được rồi, tôi biết rồi. Không có việc gì nữa, cậu ra ngoài đi."
"..."
Cửa phòng đóng lại một tiếng thật khẽ.
Trợ lý đứng chết trân ở trước cửa phòng hồi lâu, mãi đến khi thư ký Hạ đi ngang qua thấy thế vỗ vai y.
Cửa phòng đóng lại một tiếng thật khẽ.
Trợ lý đứng chết trân ở trước cửa phòng hồi lâu, mãi đến khi thư ký Hạ đi ngang qua thấy thế vỗ vai y.
Hạ Viên: "Này, anh sao thế?"
"..." Trợ lý xoa cằm, suy tư một chút: "Thư ký Hạ này, tôi hỏi cô một câu nhé?"
"Ừm, anh nói thử xem."
Trợ lý lại gãi gãi mặt: "Có khi nào tương lai Lăng tổng sẽ lấy Kiều tiểu thư làm vợ không?"
Đối với câu hỏi quái dị này của anh trợ lý, thư ký Hạ mặt không hề đổi sắc, nói:
“Không thể nào."
Trợ lý thắc mắc: "Sao lại không? Không phải trong công ty đều đồn rằng hai người họ sắp kết hôn à? Thêm cả Kiều tiểu thư rất thích Lăng tổng."
Trợ lý nói không phải là không đúng.
Chuyện hôn ước giữa hai nhà Lăng và Kiều đã được sắp xếp từ trước, vả lại Kiều tiểu thư lại rất thích ông chủ Lăng của bọn họ.
Chỉ là ông chủ không thích cô ấy mà thôi.
Hạ Viên đẩy gọng kính, ôm tập hồ sơ đáp lại rành rọt.
"Nhưng rõ ràng là ông chủ không thích cô ấy, với tính cách của ông chủ, anh nghĩ ngài ấy để yên cho hôn lễ đó diễn ra sao?"
"À ừ thì cô nói cũng đúng..."
Nghe thư ký Hạ nói có lý, trợ lý cũng không cãi được. Nhưng mà y vẫn cứ thắc mắc:
"Vậy cô nghĩ xem, nếu đột nhiên một ngày ông chủ tỏ ra lo lắng cho một cô gái, buồn rầu vì một cô gái, thất thần cũng vì một cô gái... vậy..."
Thư ký Hạ chốt: "Vậy tức là Lăng tổng yêu cô ấy rồi."
Trợ lý hoảng sợ "..."
Thư ký Hạ nhún vai: "Cô gái đó là thư ký Nhan đúng không?"
Trợ lý càng thêm kinh hãi: "Sao cô biết?"
Thư ký Hạ nhún vai không nói gì, bỏ đi một nước.
Cả tuần này tâm trí của Lăng tổng như đi trên mây, người ta thường nói phụ nữ luôn tỉ mỉ và tinh tế hơn. Có thể là trợ lý nghĩ chưa thông, nhưng thư ký Hạ thì đã nhận ra từ rất lâu rồi.
Ánh mắt của Lăng tổng nhìn Nhan Lam rất khác biệt, so với bất kỳ ai, ngài ấy luôn sẽ vui vẻ và thoải mái nhất khi ở bên cạnh Nhan Lam.
Còn không phải là yêu cô ấy sao?
Anh thất vọng đến mức không thể thốt nổi thành lời.
Khi ấy, Lăng Tử Quân chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh kí vào tấm séc đưa cho cô. Nhìn thấy Nhan Lam đưa tay nhận lấy nó rồi tuyệt tình quay gót bước đi, cõi lòng anh lúc đó thật sự rất căm phẫn.
Anh bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đã nhìn nhầm cô rồi không?
Người con gái mà anh thầm yêu bấy lâu nay vì sao lại có sự thay đổi đột biến đến đáng kinh ngạc như thế. Hay là vốn dĩ bản chất của cô ấy ngay từ đầu là vậy, mà đến giờ anh mới được tận mắt nhìn thấy?
Nhan Lam của trước kia không phải là loại phụ nữ như vậy... - Dẫu cho có tận mắt thấy, tận tai nghe được thì sao chứ? Đến lúc này Lăng Tử Quân vẫn cứ ngỡ đó chỉ là cơn mơ.
Vốn dĩ Nhan Lam trong mắt anh là một cô gái rất đơn thuần hiền lành. Là một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại tốt bụng dịu dàng.
Cô ấy luôn nở trên môi một nụ cười ấm áp tựa như gió xuân, mỗi khi ở bên cạnh Nhan Lam, Lăng Tử Quân đều sẽ cảm thấy mình thực sự hạnh phúc.
Đêm hôm ấy là đêm Lăng Tử Quân mãi mãi không bao giờ quên được.
Anh cứ nghĩ giữa bọn họ đều là thật lòng mong muốn đối phương, tâm linh tương thông, cùng chung một cảm giác chứ! Rõ ràng đêm ấy anh như đã có được cả thế giới trong tay rồi, thế nhưng chỉ với một câu "tai nạn ngoài ý muốn" của Nhan Lam là có thể phủi bay hết tất cả.
Rốt cuộc thì Lăng Tử Quân đã làm sai ở đâu?
Có phải anh sai vì không phải là người trong lòng của Nhan Lam hay không? Có phải là vì thế cho nên Nhan Lam không có chút tình cảm gì với anh, xem việc đêm qua như không có gì mà bình thản nhận tiền như vậy!
Cô ấy nói anh nhìn nhầm, thế nhưng rõ ràng là cô ấy đã nhầm lẫn giữa anh và Lăng Tử Phong!
Bởi vì gương mặt anh và anh trai tương tự nhau, nên cô đã nhầm tưởng, và rồi mới buông thả bản thân như vậy lên giường cùng anh...
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Nhan Lam khi đó, Lăng Tử Quân đã ảo tưởng rằng mình và cô cũng cùng chung suy nghĩ, đều thích đối phương... Nhưng không ngờ sự thật lại cay đắng đến mức này.
Những câu nói của Nhan Lam vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí Lăng Tử Quân suốt cả mấy ngày nay không ngơi nghỉ.
Chỉ cần mỗi lần anh nhắm mắt lại, hoặc là lúc yên tĩnh không làm việc gì, kí ức kia sẽ giống như thủy triều dâng trào quấy nhiễu lấy tâm trí anh chẳng buông tha.
Đã một tuần trôi qua kể từ sau đêm ấy.
Một tuần này Nhan Lam xin nghỉ phép không đi làm, Lăng Tử Quân thì lại vùi đầu vào công việc, không chừa lấy cho mình một phút giây nào để nghỉ ngơi.
Bởi vì anh rất sợ, chỉ cần anh dừng tay một chút, khi đầu óc thanh tịnh sẽ lại nhớ đến mấy lời tuyệt tình cay đắng kia của Nhan Lam.
Trong lúc ấy, văn phòng của Lăng Tử Quân đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông trẻ.
Trong lúc ấy, văn phòng của Lăng Tử Quân đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông trẻ.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khiến Lăng Tử Quân có chút rối bời, anh ngừng động tác trên tay lại, lúc ngẩng đầu nhìn, người đàn ông kia mang theo gương mặt lo lắng hướng về phía anh.
"Lăng tổng, ngài không sao chứ?"
Thực sự rất hiếm khi thấy tâm tình của Lăng tổng tồi tệ đến mức này.
Mấy ngày nay Nhan Lam nghỉ phép, Lăng tổng lấy công việc làm hàng đầu, liên tục vùi sức vào mấy dự án lớn, không buông lỏng bản thân dù chỉ là một giây.
Trợ lý thấy anh như thế thì càng thêm phiền lòng, sợ anh gắng sức đến mức đổ bệnh thì không hay.
"Ngài nên nghỉ ngơi một chút, tôi pha giúp ngài một tách trà mật ong nhé?"
Trợ lý vốn cũng chỉ muốn dò hỏi thử xem sao, dẫu sao cũng hiểu Lăng tổng trước giờ rất khó phục vụ, ngài ấy ít khi nào chịu uống trà hay cà phê do người khác pha. Nhưng lần này trông sắc mặt ông chủ tệ đến thế, y cũng muốn làm chút gì đó để cứu vãn.
Bất quá tổng tài tuyệt tình của bọn họ luôn luôn chê cái câu gì mà... Nhạt nhẽo! Không phải loại tôi thích.
Và quả nhiên là lần này cũng không ngoại lệ, Lăng Tử Quân thẳng thừng từ chối.
"Không cần đâu."
Trợ lý: "..."
Bình thường việc pha trà và cà phê đều là do một tay Nhan Lam đảm nhận. Cô không chỉ là người đứng đầu của phòng thư ký lo liệu những việc lớn nhỏ từ A đến Z, mà còn là thư ký thân cận nhất được Lăng Tử Quân tín nhiệm đến tận thời điểm này.
Tâm tính của Lăng Tử Quân khó nắm bắt, anh thích trà hay cà phê đều tuỳ hứng theo tâm trạng. Đã có biết bao nhiêu thư ký vì sai phạm không hiểu được ý anh mà đã phải chuyển đến phòng ban khác rồi.
Nhan Lam tỉ mỉ tinh tế, đối với ông chủ thích chơi cái trò đoán ý này thì hai người họ quả đúng là trời sinh một cặp, thấu hiểu nhau đến mức người ngoài nhìn vào chỉ biết nể.
Nghĩ tới Nhan Lam khiến cho trợ lý có chút nhớ mong, mấy ngày rồi cô không đi làm, văn phòng tổng giám đốc rối tung rối mù cả lên, chẳng ai hiểu nổi tâm tính của Lăng tổng cả...
Nghĩ tới Nhan Lam khiến cho trợ lý có chút nhớ mong, mấy ngày rồi cô không đi làm, văn phòng tổng giám đốc rối tung rối mù cả lên, chẳng ai hiểu nổi tâm tính của Lăng tổng cả...
Đột nhiên Lăng Tử Quân lên tiếng hỏi:
"Nhan Lam thế nào rồi?"
"Thư ký Nhan..." Trợ lý bị hỏi đột ngột thì có chút ngơ ngác, rồi y mới hoàn hồn, sốc lại tinh thần.
"À... vừa rồi tin tức gửi đến nói là cô ấy đã thu xếp việc nhà được kha khá rồi. Tiền nợ bệnh viện đã trả xong, cũng xây lại phần mộ cho bố cô ấy. Còn- còn tiền nợ xã hội đen thì..."
Trợ lý vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn gửi đến.
Nhưng Lăng Tử Quân đã chặn lại: "Được rồi, tôi biết rồi. Không có việc gì nữa, cậu ra ngoài đi."
"..."
Cửa phòng đóng lại một tiếng thật khẽ.
Trợ lý đứng chết trân ở trước cửa phòng hồi lâu, mãi đến khi thư ký Hạ đi ngang qua thấy thế vỗ vai y.
Cửa phòng đóng lại một tiếng thật khẽ.
Trợ lý đứng chết trân ở trước cửa phòng hồi lâu, mãi đến khi thư ký Hạ đi ngang qua thấy thế vỗ vai y.
Hạ Viên: "Này, anh sao thế?"
"..." Trợ lý xoa cằm, suy tư một chút: "Thư ký Hạ này, tôi hỏi cô một câu nhé?"
"Ừm, anh nói thử xem."
Trợ lý lại gãi gãi mặt: "Có khi nào tương lai Lăng tổng sẽ lấy Kiều tiểu thư làm vợ không?"
Đối với câu hỏi quái dị này của anh trợ lý, thư ký Hạ mặt không hề đổi sắc, nói:
“Không thể nào."
Trợ lý thắc mắc: "Sao lại không? Không phải trong công ty đều đồn rằng hai người họ sắp kết hôn à? Thêm cả Kiều tiểu thư rất thích Lăng tổng."
Trợ lý nói không phải là không đúng.
Chuyện hôn ước giữa hai nhà Lăng và Kiều đã được sắp xếp từ trước, vả lại Kiều tiểu thư lại rất thích ông chủ Lăng của bọn họ.
Chỉ là ông chủ không thích cô ấy mà thôi.
Hạ Viên đẩy gọng kính, ôm tập hồ sơ đáp lại rành rọt.
"Nhưng rõ ràng là ông chủ không thích cô ấy, với tính cách của ông chủ, anh nghĩ ngài ấy để yên cho hôn lễ đó diễn ra sao?"
"À ừ thì cô nói cũng đúng..."
Nghe thư ký Hạ nói có lý, trợ lý cũng không cãi được. Nhưng mà y vẫn cứ thắc mắc:
"Vậy cô nghĩ xem, nếu đột nhiên một ngày ông chủ tỏ ra lo lắng cho một cô gái, buồn rầu vì một cô gái, thất thần cũng vì một cô gái... vậy..."
Thư ký Hạ chốt: "Vậy tức là Lăng tổng yêu cô ấy rồi."
Trợ lý hoảng sợ "..."
Thư ký Hạ nhún vai: "Cô gái đó là thư ký Nhan đúng không?"
Trợ lý càng thêm kinh hãi: "Sao cô biết?"
Thư ký Hạ nhún vai không nói gì, bỏ đi một nước.
Cả tuần này tâm trí của Lăng tổng như đi trên mây, người ta thường nói phụ nữ luôn tỉ mỉ và tinh tế hơn. Có thể là trợ lý nghĩ chưa thông, nhưng thư ký Hạ thì đã nhận ra từ rất lâu rồi.
Ánh mắt của Lăng tổng nhìn Nhan Lam rất khác biệt, so với bất kỳ ai, ngài ấy luôn sẽ vui vẻ và thoải mái nhất khi ở bên cạnh Nhan Lam.
Còn không phải là yêu cô ấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.