Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 43: Con Trai Lớn Trần Gia
Đường A Dao
25/05/2022
Editor: Hye Jin
Biết Trần Liên Mễ đã hiểu lầm, Tư Ninh Ninh nhanh chóng giải thích: "Thím đừng hiểu lầm, cháu mới đến đây nhiều chuyện không rõ mới đến đây hỏi thím, nhờ thím chỉ bảo cháu..."
Tư Ninh Ninh xinh đẹp, cư xử tốt, ăn nói lịch sự, ấn tượng ban đầu của Trần Liên Mễ khá tốt nhưng mà vẫn có chút tâm tư phòng bị: "Có chuyện gì vậy?"
Sợ người ngoài nghe thấy không tiện, Trần Liên Mễ ra hiệu mời Tư Ninh Ninh vào nhà, còn mang một cốc nước mời.
“Cảm ơn thím."
Trần Liên Mễ thầm nghĩ đồng chí thanh niên trí thức này cười thật ngoan ngoan, sao con gái thành phố lại có học thức đến nhường này nhỉ, thật là ưng cái bụng.
Vẻ mặt cũng dịu đi mấy phần: "Đồng chí thanh niên trí thức, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tư Ninh Ninh uống một ngụm nước: "Nhà cháu ở phía Bắc, cách nơi này xa quá nên cháu không mang theo nhiều hành lý, hiện tại trên tay còn nhiều đồ quá... cho nên cháu đến hỏi thím không biết trong đội sản xuất có ai biết đan chiếu hay không? Thời tiết nóng quá, cháu muốn nhờ người đan giúp 2 chiếc chiếu, đưa tiền, phiếu hoặc là dùng đồ vật đổi đều được."
Các giao dịch cá nhân thuộc về đầu cơ trục lợi, nếu mà bắt được, nghiêm trọng còn có thể bị bắn chết nữa.
Tuy nhiên, hầu hết chúng đều nhằm vào các thành phố, quận và thị trấn lớn.
Ở nông thôn trao đổi đồ vật với nhau rất thường thấy, chỉ cần không phô trương nhiều, cơ bản không nháo ra chuyện gì lớn.
Trần Liên Mễ thở phào nhẹ nhõm: "Chính là chuyện này thôi à?"
Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
"Có, trong thôn có con trai lớn Trần gia, có tay nghề đan tre nứa rất giỏi, nhưng bên ngoài kiểm tra rất nghiêm ngặt, chúng ta tuy ở trong đội nhưng cũng phải giữ mồm giữ miệng, không được nói lung tung khắp nơi."
"Thím yên tâm, cái này cháu biết, cái này truyền ra ngoài với cháu cũng không có chỗ tốt gì."
Trần Liên Mễ hài lòng gật đầu.
Nói thế nào cũng là con gái nhà mình ăn kẹo nhà người ta, chuyện này Trần Liên Mễ thật ngượng quá: "Hôm nay cháu nghỉ ngơi phải không? Nếu không thì hiện tại thím dắt cháu sang đó, con trai lớn Trần gia không hay nói nhiều nhưng là người chân thành, không vì cháu mới đến mà hù dọa cháu đâu."
Ngay lập tức đầu Tư Ninh Ninh cắt nghĩa: Thật thà, không nói nhiều, ừ đại khái là một thanh niên nhân hậu đi.
"Thật là phiền thím quá, chúng ta đi ngay thôi."
Thời tiết vẫn chưa đến mức quá nóng, hiện tại chưa cần dùng chiếu cơ mà đan chiếu chắc là cần thời gian.
Hơn nữa cô cần hai chiếc chiếu là bởi vì giường cô đặt dựa vào tường.
Tường kia sáng sớm đã quét dọn sạch sẽ nhưng mùi bụi vẫn rất nồng nặc, Tư Ninh Ninh muốn dùng chiếu ngăn cách lại.
Xã viên cư trú phân tán, Tư Ninh Ninh đi theo sau Trần Liên Mễ, đầu tiên đi qua một con hẻm, sau đó đi qua một bờ ruộng, lại đi qua một rừng tre, ước chừng 10 phút cô mới đến được Trần gia.
Sân nhà họ Trần cũng tương tự như nhà của đội trưởng đội sản xuất, xung quanh bao lại không phải bờ tường đá mà là hàng rào tre.
Ngôi nhà gạch được kết hợp với một hàng rào tre, xung quanh hàng rào tre là những dây leo bí ngô và những bông hoa màu vàng cam mới nở.
Trong sân sạch sẽ, có hai đến ba con gà chạy đến chạy lui, một đứa nhỏ cỡ bằng Tam Nha đang dùng dao băm nhỏ cỏ.
Nhìn sơ qua đầy mùi trang trại, có loại hương vị nhà nhãn, thực thích.
Tư Ninh Ninh đang nhìn, Trần Liên Mễ giới thiệu: "Là con gái Trần gia, cô bé tên là Sớm Mầm."
Trần Liên Mễ nói, vừa đẩy cửa tre vào trong: "Sớm Mầm, anh cả của cháu đâu?"
Sớm Mầm ngẩng đầu lên, trong thời đại mà hầu hết mọi người ăn không no bụng, vậy mà gương mặt cô bé khá bụ bẫm.
“Thím Liên Mễ.” Nhìn thấy ai tới, Sớm Mầm liền vứt bỏ cái dao qua một bên: "Anh cả ở nhà."
Biết Trần Liên Mễ đã hiểu lầm, Tư Ninh Ninh nhanh chóng giải thích: "Thím đừng hiểu lầm, cháu mới đến đây nhiều chuyện không rõ mới đến đây hỏi thím, nhờ thím chỉ bảo cháu..."
Tư Ninh Ninh xinh đẹp, cư xử tốt, ăn nói lịch sự, ấn tượng ban đầu của Trần Liên Mễ khá tốt nhưng mà vẫn có chút tâm tư phòng bị: "Có chuyện gì vậy?"
Sợ người ngoài nghe thấy không tiện, Trần Liên Mễ ra hiệu mời Tư Ninh Ninh vào nhà, còn mang một cốc nước mời.
“Cảm ơn thím."
Trần Liên Mễ thầm nghĩ đồng chí thanh niên trí thức này cười thật ngoan ngoan, sao con gái thành phố lại có học thức đến nhường này nhỉ, thật là ưng cái bụng.
Vẻ mặt cũng dịu đi mấy phần: "Đồng chí thanh niên trí thức, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tư Ninh Ninh uống một ngụm nước: "Nhà cháu ở phía Bắc, cách nơi này xa quá nên cháu không mang theo nhiều hành lý, hiện tại trên tay còn nhiều đồ quá... cho nên cháu đến hỏi thím không biết trong đội sản xuất có ai biết đan chiếu hay không? Thời tiết nóng quá, cháu muốn nhờ người đan giúp 2 chiếc chiếu, đưa tiền, phiếu hoặc là dùng đồ vật đổi đều được."
Các giao dịch cá nhân thuộc về đầu cơ trục lợi, nếu mà bắt được, nghiêm trọng còn có thể bị bắn chết nữa.
Tuy nhiên, hầu hết chúng đều nhằm vào các thành phố, quận và thị trấn lớn.
Ở nông thôn trao đổi đồ vật với nhau rất thường thấy, chỉ cần không phô trương nhiều, cơ bản không nháo ra chuyện gì lớn.
Trần Liên Mễ thở phào nhẹ nhõm: "Chính là chuyện này thôi à?"
Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
"Có, trong thôn có con trai lớn Trần gia, có tay nghề đan tre nứa rất giỏi, nhưng bên ngoài kiểm tra rất nghiêm ngặt, chúng ta tuy ở trong đội nhưng cũng phải giữ mồm giữ miệng, không được nói lung tung khắp nơi."
"Thím yên tâm, cái này cháu biết, cái này truyền ra ngoài với cháu cũng không có chỗ tốt gì."
Trần Liên Mễ hài lòng gật đầu.
Nói thế nào cũng là con gái nhà mình ăn kẹo nhà người ta, chuyện này Trần Liên Mễ thật ngượng quá: "Hôm nay cháu nghỉ ngơi phải không? Nếu không thì hiện tại thím dắt cháu sang đó, con trai lớn Trần gia không hay nói nhiều nhưng là người chân thành, không vì cháu mới đến mà hù dọa cháu đâu."
Ngay lập tức đầu Tư Ninh Ninh cắt nghĩa: Thật thà, không nói nhiều, ừ đại khái là một thanh niên nhân hậu đi.
"Thật là phiền thím quá, chúng ta đi ngay thôi."
Thời tiết vẫn chưa đến mức quá nóng, hiện tại chưa cần dùng chiếu cơ mà đan chiếu chắc là cần thời gian.
Hơn nữa cô cần hai chiếc chiếu là bởi vì giường cô đặt dựa vào tường.
Tường kia sáng sớm đã quét dọn sạch sẽ nhưng mùi bụi vẫn rất nồng nặc, Tư Ninh Ninh muốn dùng chiếu ngăn cách lại.
Xã viên cư trú phân tán, Tư Ninh Ninh đi theo sau Trần Liên Mễ, đầu tiên đi qua một con hẻm, sau đó đi qua một bờ ruộng, lại đi qua một rừng tre, ước chừng 10 phút cô mới đến được Trần gia.
Sân nhà họ Trần cũng tương tự như nhà của đội trưởng đội sản xuất, xung quanh bao lại không phải bờ tường đá mà là hàng rào tre.
Ngôi nhà gạch được kết hợp với một hàng rào tre, xung quanh hàng rào tre là những dây leo bí ngô và những bông hoa màu vàng cam mới nở.
Trong sân sạch sẽ, có hai đến ba con gà chạy đến chạy lui, một đứa nhỏ cỡ bằng Tam Nha đang dùng dao băm nhỏ cỏ.
Nhìn sơ qua đầy mùi trang trại, có loại hương vị nhà nhãn, thực thích.
Tư Ninh Ninh đang nhìn, Trần Liên Mễ giới thiệu: "Là con gái Trần gia, cô bé tên là Sớm Mầm."
Trần Liên Mễ nói, vừa đẩy cửa tre vào trong: "Sớm Mầm, anh cả của cháu đâu?"
Sớm Mầm ngẩng đầu lên, trong thời đại mà hầu hết mọi người ăn không no bụng, vậy mà gương mặt cô bé khá bụ bẫm.
“Thím Liên Mễ.” Nhìn thấy ai tới, Sớm Mầm liền vứt bỏ cái dao qua một bên: "Anh cả ở nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.