Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 44: Đừng Tùy Tiện Đổi Họ Của Tôi.
Đường A Dao
25/05/2022
Editor: Hye Jin
Cô bé xoay đầu chạy nhanh vào nhà, vừa chạy vừa kêu lên: "Anh cả ơi, thím Liên Mễ tìm anh!"
"Đã biết, ra ngay đây."
Tư Ninh Ninh kiên nhẫn chờ đợi.
Trần Liên Mễ đưa cô ấy đến đây, cho nên bình thường thím ấy sẽ nói chuyện với con trai Trần gia trước một tiếng, cô không cần nóng nảy.
Chỉ là giọng nam phát ra từ trong phòng, khàn khàn và rất có từ tính.
Tư Ninh Ninh luôn cảm thấy hình như cô đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi.
Cô nhíu mày, hơi hơi hoài nghi, trước khi có manh mối thì một thanh niên cường tráng bước ra từ nhà chính.
Nhất thời đôi mắt Tư Ninh Ninh mở thật to.
Không tình cờ vậy chứ?
Trùng hợp vậy à? Đại ca.
Là vị đội trưởng đội bảo an chứ còn ai vào đây nữa.
Chỉ là, dáng vẻ của người đàn ông lần này thay đổi rất nhiều, trên người là bộ quần áo nông dân thường thấy, vẫn đẹp trai ngời ngời, chỉ có cái khí chất không còn sắc bén như hôm qua.
Có người đi cùng nên Tư Ninh Ninh cũng không quá mức kháng cự.
"Thím Liên Mễ."
“A Lãng ở nhà, thật vừa lúc, thím nói chuyện này với cháu." Trần Liên Mễ hất cằm hướng hướng ám chỉ Tư Ninh Ninh rồi nói nhỏ gì đó.
Hoắc Lãng "vâng" một tiếng, nhìn về hướng Trần Liên Mễ, sau đó là sửng sốt.
Tư Ninh Ninh đang đứng nghiêng về phía Trần Liên Mễ, hai tay nhỏ đan vào nhau, bộ dạng ngoan ngoãn.
Khi Hoắc Lãng nhìn cô, cô ngây ra một hồi, sau đó mắt nai cong lên, nở nụ cười lễ phép.
Tư Ninh Ninh thầm nghĩ trong bụng. Ngày hôm qua đã qua rồi, bây giờ nhờ vả, phải cười, phải để lại ấn tượng tốt mới được.
Thẩm Liên Mễ đầu tiên giải thích đại khái xong rồi quay đầu sang Tư Ninh Ninh: “Thím trở về dọn dẹp một chút rồi còn xuống đất, đồng chí thanh niên trí thức, chiếu kia của cháu muốn loại cỡ nào, bao lớn, cháu cứ nói với A lãng là được. Cháu nói đại khái là A Lãng hiểu."
"Ai, thím chờ——"
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói để giữ người lại, Trần Liên Mễ đã đi được mười mấy mét rồi, vòng qua ngã ba rồi biến mất trên con đường mòn trong con đường trong rừng tre.
Tư Ninh Ninh xấu hổ thu tay lại, đứng ở cổng sân nhìn chằm chằm người đàn ông: "Cái kia"
“Vào đi.” Hoắc Lãng khẽ liếc nhìn Tư Ninh Ninh, xoay người bước vào phòng chính, trong lúc đó, vội đưa mắt nhìn cô em gái bên ngoài, đại ý: "Lấy ghế lại đây".
Tư Ninh Ninh không được tự nhiên bước vào sân, Sớm Mầm di chuyển một chiếc ghế đặt xuống bên cạnh cô, ý tứ rõ ràng, bảo cô ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Tư Ninh Ninh lễ phép cảm ơn, nhưng không có vội vàng ngồi xuống.
Sớm Mầm chuẩn bị rời đi, Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay với cô bé ý bảo đừng đi vội, theo thường lệ lấy ra mấy viên kẹp đưa sang.
Cô bé do dự không biết nên lấy hay không, nghe đến tiếng bước chân phía sau, cô bé nghiêng đầu nhìn anh trai, như thể tìm kiếm sự đồng ý, gọi "anh cả".
“Cầm đi.”
Cô bé vui mừng khôn xiết, cầm lấy chiếc kẹo, cảm ơn rồi chạy vào gian phòng nhỏ bên trong để chia sẻ với anh hai cái kẹp mới.
Tư Ninh Ninh giao tiếp rất tốt với trẻ em, cố gắng hết sức ngẩng cao đầu để thu hẹp khoảng cách. Phương pháp này đã được thử nghiệm nhiều lần, lần này cũng thành công.
Nhìn thấy người đàn ông đi ra với một cái mũ cùng một con dao chẻ củi ra ngoài, Tư Ninh Ninh đứng thẳng dậy: "Đồng chí Trần Lãng, cái kia, bây giờ anh định đi chặt tre sao?"
“Đừng tùy tiện đổi họ của người ta.”
"Hả?"
Hoắc Lãng môi mỏng khẽ hé ra, hắn bình tĩnh phun ra hai chữ, "Hoắc Lãng."
“Hoắc, Hoắc Lãng?”
Mười dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Tư Ninh Ninh.
Hoắc Lãng?
Ủa, không phải là con trai lớn Trần gia sao?
Không họ Trần?
Chẳng lẽ…… Con nuôi?
Không thể đi.
Tư Ninh Ninh đang chính mình rối rắm thì Hoắc Lãng lên tiếng hỏi: "Chiếu muốn bao lớn?"
Cô bé xoay đầu chạy nhanh vào nhà, vừa chạy vừa kêu lên: "Anh cả ơi, thím Liên Mễ tìm anh!"
"Đã biết, ra ngay đây."
Tư Ninh Ninh kiên nhẫn chờ đợi.
Trần Liên Mễ đưa cô ấy đến đây, cho nên bình thường thím ấy sẽ nói chuyện với con trai Trần gia trước một tiếng, cô không cần nóng nảy.
Chỉ là giọng nam phát ra từ trong phòng, khàn khàn và rất có từ tính.
Tư Ninh Ninh luôn cảm thấy hình như cô đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi.
Cô nhíu mày, hơi hơi hoài nghi, trước khi có manh mối thì một thanh niên cường tráng bước ra từ nhà chính.
Nhất thời đôi mắt Tư Ninh Ninh mở thật to.
Không tình cờ vậy chứ?
Trùng hợp vậy à? Đại ca.
Là vị đội trưởng đội bảo an chứ còn ai vào đây nữa.
Chỉ là, dáng vẻ của người đàn ông lần này thay đổi rất nhiều, trên người là bộ quần áo nông dân thường thấy, vẫn đẹp trai ngời ngời, chỉ có cái khí chất không còn sắc bén như hôm qua.
Có người đi cùng nên Tư Ninh Ninh cũng không quá mức kháng cự.
"Thím Liên Mễ."
“A Lãng ở nhà, thật vừa lúc, thím nói chuyện này với cháu." Trần Liên Mễ hất cằm hướng hướng ám chỉ Tư Ninh Ninh rồi nói nhỏ gì đó.
Hoắc Lãng "vâng" một tiếng, nhìn về hướng Trần Liên Mễ, sau đó là sửng sốt.
Tư Ninh Ninh đang đứng nghiêng về phía Trần Liên Mễ, hai tay nhỏ đan vào nhau, bộ dạng ngoan ngoãn.
Khi Hoắc Lãng nhìn cô, cô ngây ra một hồi, sau đó mắt nai cong lên, nở nụ cười lễ phép.
Tư Ninh Ninh thầm nghĩ trong bụng. Ngày hôm qua đã qua rồi, bây giờ nhờ vả, phải cười, phải để lại ấn tượng tốt mới được.
Thẩm Liên Mễ đầu tiên giải thích đại khái xong rồi quay đầu sang Tư Ninh Ninh: “Thím trở về dọn dẹp một chút rồi còn xuống đất, đồng chí thanh niên trí thức, chiếu kia của cháu muốn loại cỡ nào, bao lớn, cháu cứ nói với A lãng là được. Cháu nói đại khái là A Lãng hiểu."
"Ai, thím chờ——"
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói để giữ người lại, Trần Liên Mễ đã đi được mười mấy mét rồi, vòng qua ngã ba rồi biến mất trên con đường mòn trong con đường trong rừng tre.
Tư Ninh Ninh xấu hổ thu tay lại, đứng ở cổng sân nhìn chằm chằm người đàn ông: "Cái kia"
“Vào đi.” Hoắc Lãng khẽ liếc nhìn Tư Ninh Ninh, xoay người bước vào phòng chính, trong lúc đó, vội đưa mắt nhìn cô em gái bên ngoài, đại ý: "Lấy ghế lại đây".
Tư Ninh Ninh không được tự nhiên bước vào sân, Sớm Mầm di chuyển một chiếc ghế đặt xuống bên cạnh cô, ý tứ rõ ràng, bảo cô ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Tư Ninh Ninh lễ phép cảm ơn, nhưng không có vội vàng ngồi xuống.
Sớm Mầm chuẩn bị rời đi, Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay với cô bé ý bảo đừng đi vội, theo thường lệ lấy ra mấy viên kẹp đưa sang.
Cô bé do dự không biết nên lấy hay không, nghe đến tiếng bước chân phía sau, cô bé nghiêng đầu nhìn anh trai, như thể tìm kiếm sự đồng ý, gọi "anh cả".
“Cầm đi.”
Cô bé vui mừng khôn xiết, cầm lấy chiếc kẹo, cảm ơn rồi chạy vào gian phòng nhỏ bên trong để chia sẻ với anh hai cái kẹp mới.
Tư Ninh Ninh giao tiếp rất tốt với trẻ em, cố gắng hết sức ngẩng cao đầu để thu hẹp khoảng cách. Phương pháp này đã được thử nghiệm nhiều lần, lần này cũng thành công.
Nhìn thấy người đàn ông đi ra với một cái mũ cùng một con dao chẻ củi ra ngoài, Tư Ninh Ninh đứng thẳng dậy: "Đồng chí Trần Lãng, cái kia, bây giờ anh định đi chặt tre sao?"
“Đừng tùy tiện đổi họ của người ta.”
"Hả?"
Hoắc Lãng môi mỏng khẽ hé ra, hắn bình tĩnh phun ra hai chữ, "Hoắc Lãng."
“Hoắc, Hoắc Lãng?”
Mười dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Tư Ninh Ninh.
Hoắc Lãng?
Ủa, không phải là con trai lớn Trần gia sao?
Không họ Trần?
Chẳng lẽ…… Con nuôi?
Không thể đi.
Tư Ninh Ninh đang chính mình rối rắm thì Hoắc Lãng lên tiếng hỏi: "Chiếu muốn bao lớn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.