Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 39: Măng Om Dầu
Đường A Dao
24/05/2022
Editor: Hye Jin
Trong tay không có thịt, chỉ có măng mà thôi, Tư Ninh Ninh sẽ làm món măng om dầu.
Món ăn này tốn rất nhiều dầu, thời đại này dầu rất đắt, hơn nữa một người trưởng thành mỗi tháng chỉ được cung cấp hai lạng dầu, Từ Ninh Ninh không muốn lợi dụng người khác nên cô lên kế hoạch tự mình ra dầu này.
Chiều trong không gian cô đã đổ đầy một bình dầu nhỏ, cất vào trong rương hành lý, khi cần thì lấy ra được.
Tư Ninh Ninh lột măng xong, định cắt thành từng khúc rồi đem chần qua nước, chưa kịp lấy dầu thì cô đã nghe thấy tiếng ai gọi mình bên ngoài.
"Thanh niên trí thức Tư ơi, thanh niên trí thức Tư."
Là giọng của Lý Lăng Nguyên.
"Ở đây? Có chuyện gì vậy?"
"Cậu đi xem đi, không chừng có chuyện gì?"
Tư Ninh Ninh đang nấu ăn, Từ Thục Hoa đang giúp nhóm lửa, thấy có người muốn tìm Tư Ninh Ninh, Từ Thục Hoa đứng dậy cầm lấy con dao phay: "Cắt thành từng miếng như vậy phải không, để tớ."
"Ừm, vậy tớ ra ngoài xem có gì xảy ra ha."
Cô phủi phủi tay hất hết mấy cái vụn mang bước chân ra ngoài, vừa đi ra tới nhà chính nhìn thấy Lý Lăng Nguyên đứng ở bên ngoài: "Làm sao vậy?"
“Cái này, đây.” Lý Lăng Nguyên đưa một cái ấm sắt nhỏ cho Tư Ninh Ninh “Mạc Bắc nói cậu ấy không mang theo thứ gì khác, chỉ có mang theo dầu thôi."
Chiếc ấm sắt không lớn, nhìn từ bên ngoài hơi giống ấm quân đội, cô cầm thì thấy khá nặng.
Bỏ đi khối lượng của cái ấm sắt thì dầu cũng đến nữa cân.
Thật tốt nha!
Cái này này đúng là một chút tâm tư phòng bị cũng không có, không sợ bị người ta một lần dùng hết à?
Mà cô đã cầm rồi không có lý do gì để trả lại.
Tư Ninh Ninh nói: "Một lát nữa, nấu cơm xong cậu đến mang dầu trở về nhé."
Lý Lăng Nguyên vội vàng gật đầu.
Dầu không phải của hắn nhưng là từ tay hắn đưa ra.
Nhiều dầu như vậy bao lâu mới tiết kiệm ra được?
Lý Lăng Nguyên đau dễ sợ, cho dù không phải của mình.
Ở bên này Tư Ninh Ninh cầm dầu đi vào phòng bếp, Từ Thục Hoa đã cắt măng xong.
Cậu ấy đang đổ hết nước cơm, đậy nắp lại để Tư Ninh ninh nấu ăn.
Tư Ninh Ninh đun sôi nước rồi chần măng, vớt ra ráo nước mới đổ dầu vào nồi.
Không phải dầu của cô nên tay có chút sượng, không dám dùng quá nhiều, đổ một ít rồi thu tay.
Trong lúc đợi dầu sôi cô trở về phòng "lấy" ra một lọ đường trắng, vừa mở nắp thì nghe thấy Từ Thục Hoa hỏi: "Cậu lấy cái gì đấy? Cái lọ đẹp thật."
“Là đường.” Tư Ninh Ninh nâng cái chai lên: “Cái lọ này vốn là đựng kẹo trái cây. Là quà thân thích tặng lễ, tớ thấy đẹp liền giữ lại dùng."
Lọ đựng đường là loại lọ thủy tinh miệng rộng, trên nắp có nút cao su, chẳng to hơn một bàn tay bao nhiêu, là khi cô điên cuồng mua sắm ở siêu thị, là quà tặng kèm.
Còn có loại bên trên thân in hình quả chanh màu vàng, xanh lá cây. Cô lục trong ký ức của nguyên chủ, niên đại này có loại tương tự, chẳng qua phương diện in hoa khá kém nên cô không dùng, sợ phải giải thích quá nhiều.
Từ Thục Hoa hiển nhiên đã từng nhìn thấy lọ thủy tinh tương tự, không quá để ý, điểm mà Từ Thục Hoa để ý chính là: "Nấu ăn còn phải dùng đường sao?"
"Có rất nhiều món ăn sử dụng đường. Về sau có cơ hội tớ sẽ chia sẻ cũng cậu."
Tư Ninh Ninh múc hai thìa đường cho vào nồi, Từ Thục Hoa líu lưỡi: "Cậu bỏ ít chút, đường rất quý...."
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh cười cười.
Trong tay không có thịt, chỉ có măng mà thôi, Tư Ninh Ninh sẽ làm món măng om dầu.
Món ăn này tốn rất nhiều dầu, thời đại này dầu rất đắt, hơn nữa một người trưởng thành mỗi tháng chỉ được cung cấp hai lạng dầu, Từ Ninh Ninh không muốn lợi dụng người khác nên cô lên kế hoạch tự mình ra dầu này.
Chiều trong không gian cô đã đổ đầy một bình dầu nhỏ, cất vào trong rương hành lý, khi cần thì lấy ra được.
Tư Ninh Ninh lột măng xong, định cắt thành từng khúc rồi đem chần qua nước, chưa kịp lấy dầu thì cô đã nghe thấy tiếng ai gọi mình bên ngoài.
"Thanh niên trí thức Tư ơi, thanh niên trí thức Tư."
Là giọng của Lý Lăng Nguyên.
"Ở đây? Có chuyện gì vậy?"
"Cậu đi xem đi, không chừng có chuyện gì?"
Tư Ninh Ninh đang nấu ăn, Từ Thục Hoa đang giúp nhóm lửa, thấy có người muốn tìm Tư Ninh Ninh, Từ Thục Hoa đứng dậy cầm lấy con dao phay: "Cắt thành từng miếng như vậy phải không, để tớ."
"Ừm, vậy tớ ra ngoài xem có gì xảy ra ha."
Cô phủi phủi tay hất hết mấy cái vụn mang bước chân ra ngoài, vừa đi ra tới nhà chính nhìn thấy Lý Lăng Nguyên đứng ở bên ngoài: "Làm sao vậy?"
“Cái này, đây.” Lý Lăng Nguyên đưa một cái ấm sắt nhỏ cho Tư Ninh Ninh “Mạc Bắc nói cậu ấy không mang theo thứ gì khác, chỉ có mang theo dầu thôi."
Chiếc ấm sắt không lớn, nhìn từ bên ngoài hơi giống ấm quân đội, cô cầm thì thấy khá nặng.
Bỏ đi khối lượng của cái ấm sắt thì dầu cũng đến nữa cân.
Thật tốt nha!
Cái này này đúng là một chút tâm tư phòng bị cũng không có, không sợ bị người ta một lần dùng hết à?
Mà cô đã cầm rồi không có lý do gì để trả lại.
Tư Ninh Ninh nói: "Một lát nữa, nấu cơm xong cậu đến mang dầu trở về nhé."
Lý Lăng Nguyên vội vàng gật đầu.
Dầu không phải của hắn nhưng là từ tay hắn đưa ra.
Nhiều dầu như vậy bao lâu mới tiết kiệm ra được?
Lý Lăng Nguyên đau dễ sợ, cho dù không phải của mình.
Ở bên này Tư Ninh Ninh cầm dầu đi vào phòng bếp, Từ Thục Hoa đã cắt măng xong.
Cậu ấy đang đổ hết nước cơm, đậy nắp lại để Tư Ninh ninh nấu ăn.
Tư Ninh Ninh đun sôi nước rồi chần măng, vớt ra ráo nước mới đổ dầu vào nồi.
Không phải dầu của cô nên tay có chút sượng, không dám dùng quá nhiều, đổ một ít rồi thu tay.
Trong lúc đợi dầu sôi cô trở về phòng "lấy" ra một lọ đường trắng, vừa mở nắp thì nghe thấy Từ Thục Hoa hỏi: "Cậu lấy cái gì đấy? Cái lọ đẹp thật."
“Là đường.” Tư Ninh Ninh nâng cái chai lên: “Cái lọ này vốn là đựng kẹo trái cây. Là quà thân thích tặng lễ, tớ thấy đẹp liền giữ lại dùng."
Lọ đựng đường là loại lọ thủy tinh miệng rộng, trên nắp có nút cao su, chẳng to hơn một bàn tay bao nhiêu, là khi cô điên cuồng mua sắm ở siêu thị, là quà tặng kèm.
Còn có loại bên trên thân in hình quả chanh màu vàng, xanh lá cây. Cô lục trong ký ức của nguyên chủ, niên đại này có loại tương tự, chẳng qua phương diện in hoa khá kém nên cô không dùng, sợ phải giải thích quá nhiều.
Từ Thục Hoa hiển nhiên đã từng nhìn thấy lọ thủy tinh tương tự, không quá để ý, điểm mà Từ Thục Hoa để ý chính là: "Nấu ăn còn phải dùng đường sao?"
"Có rất nhiều món ăn sử dụng đường. Về sau có cơ hội tớ sẽ chia sẻ cũng cậu."
Tư Ninh Ninh múc hai thìa đường cho vào nồi, Từ Thục Hoa líu lưỡi: "Cậu bỏ ít chút, đường rất quý...."
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.