Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 40: Ví
Đường A Dao
24/05/2022
Editor: Hye Jin
Thắng đường lên màu, cho măng vào, đợi măng ướm hết một màu nâu nhạt, cho nửa gáo nước vào, nước vừa ngập măng thôi rồi đậy nắp vung, đun ở lửa nhỏ cho đến khi măng nhừ thì để lửa lớn cho rút hết nước, nêm thêm muối, trộn đều là có thể ăn được rồi.
Tư Ninh Ninh buổi chiều mới ăn trong không gian, không quá đói, cô chỉ múc một ít cơm, gắp hai đũa măng thì mang hộp cơm ra ngoài.
Đụng phải Lý Lăng Nguyên, thấy trong tay cậu ấy cầm hai hộp cơm, một cái hẳn là của Mạc Bắc.
"Dầu ở bếp."
Tư Ninh Ninh chớp mắt: "Dầu đắt, cậu lấy cơm thì lấy cho thanh niên trí thức Mạc nhiều đồ ăn một chút."
Lý Lăng Nguyên lập tức gật đầu: “Được.”
Cơm chiều dùng hạt cao lương nấu, được ngâm từ trưa cho nên nấu chín hương vị không có cứng như lúc trước nữa.
Măng om dầu dùng ít dầu nên vẫn hơi thiếu vị, Tư Ninh Ninh nếm thử một miếng, thầm lắc đầu.
Cô cảm thấy hương vị không vừa ý, còn người khác ăn đến không thèm ngẩng đầu, lúc đi rửa hộp cơm, Tống Tiểu Vân còn cố ý đến gần chỗ cô để hỏi nấu thế nào.
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói gì, Từ Thục Hoa đã thở dài cười một tiếng: "Cách làm thế nào á? Thả đến tận hai muỗng đường lớn, cho dù xào hoàng liên (1) cũng ngon nữa là."
(1) Hoàng liên là một loài cây cỏ nhỏ, sống lâu năm, độ cao 20-35cm. Lá mọc so le, từ thân rễ, có cuống dài. Phiến lá gồm 3-5 lá chét. Mỗi lá chét lại chia thành nhiều thùy, mép có răng cưa to.
Đúng là hương vị của măng kia thật không còn lời gì để nói.
Từ Thục Hoa nghĩ lại còn phải nuốt nước bọt.
Thanh niên trí thức có tám người, một mâm đồ ăn mỗi người chỉ có thể gắp một hai đũa, cô còn chưa gắp được mấy miếng, còn chưa nếm kỹ được mùi vị nữa.
Mặc dù nó rất ngon nhưng nguyên liệu dùng quá đắt, từ Thục Hoa ngượng ngùng không dám yêu cầu Tư Ninh Ninh làm thêm lần nữa.
"Hai thìa đường"
Tống Tiểu Vân mở to mắt kinh ngạc nhìn Tư Ninh Ninh: "Cậu điên rồi!"
Tư Ninh Ninh: “……”
Đừng trách Tống Tiểu Vân làm ầm ĩ, thật sự là ở thời đại hiện nay, đường mua không cần tem phiếu nhưng giá còn đắt hơn cả thịt nhiều cơ.
Thịt heo được chia thành ba loại, loại rẻ nhất khoảng 78 - 80 đồng, đắt hơn đến 90 đồng một cân, rẻ hơn một đồng đã xem là rẻ rồi, phần lớn đều chênh nhau từ 2 đến 4 đồng.
"Mọi người đều đưa đồ vật ra ăn chung, tớ thật ngại quá, ăn không trả tiền."
Tư Ninh Ninh bất giác nghĩ đến điểm này, lúng túng xua tay: "Dù sao cũng không phải lần nào cũng vậy, hai ngày nữa công xã sẽ đưa đồ ăn đến, đồ ăn gia vị cũng sẽ được phân phối xuống, đến lúc đó chúng ta tính toán cho rõ ràng."
Khẩu phần hiện tại là tám người ăn, sau hai ngày nữa khẩu phần từ công xã sẽ phát cho mọi người.
Nồi là bên nữ thanh niên trí thức giữ. Nhưng an bài nấu nướng thật là khó.
Suy cho cùng, có gia vị đắt, có gia vị rẻ ai cũng không muốn bị người khác chiếm tiện nghi.... Nhất là bị bảy người còn lại chiếm tiện nghi.
Tư Ninh Ninh cô không muốn nhúng tay vào, đây là chuyện phiền phức, phiền toái, có an bài thế nào cũng có người không vừa lòng.
Chờ đến khi bọn họ thảo luận về việc đó thì cô sẽ nghe theo sắp xếp.
Rửa sạch hộp cơm về phòng, lúc ăn cơm cô đun hai nồi nước nóng, một nồi dùng để uống, một nồi dùng để lau người rồi bò lên giường.
Đám người Từ Thục Hoa buổi chiều đánh một giấc thật lâu, quần áo chưa có giặc, còn đang giặt quần áo cùng tán gẫu bên ngoài.
Vừa nghe câu chuyện bên ngoài, Tư Ninh Ninh ngồi xếp bằng trên giường, mở cái rương mây ra trong đống đồ rách nát cầm ra một cái ví nhỏ màu đen.
Đó là "ví" của nguyên chủ dùng để đựng tiền.
Tư Ninh Ninh kéo sợi dây thun đổ đồ bên trong ra.
Thắng đường lên màu, cho măng vào, đợi măng ướm hết một màu nâu nhạt, cho nửa gáo nước vào, nước vừa ngập măng thôi rồi đậy nắp vung, đun ở lửa nhỏ cho đến khi măng nhừ thì để lửa lớn cho rút hết nước, nêm thêm muối, trộn đều là có thể ăn được rồi.
Tư Ninh Ninh buổi chiều mới ăn trong không gian, không quá đói, cô chỉ múc một ít cơm, gắp hai đũa măng thì mang hộp cơm ra ngoài.
Đụng phải Lý Lăng Nguyên, thấy trong tay cậu ấy cầm hai hộp cơm, một cái hẳn là của Mạc Bắc.
"Dầu ở bếp."
Tư Ninh Ninh chớp mắt: "Dầu đắt, cậu lấy cơm thì lấy cho thanh niên trí thức Mạc nhiều đồ ăn một chút."
Lý Lăng Nguyên lập tức gật đầu: “Được.”
Cơm chiều dùng hạt cao lương nấu, được ngâm từ trưa cho nên nấu chín hương vị không có cứng như lúc trước nữa.
Măng om dầu dùng ít dầu nên vẫn hơi thiếu vị, Tư Ninh Ninh nếm thử một miếng, thầm lắc đầu.
Cô cảm thấy hương vị không vừa ý, còn người khác ăn đến không thèm ngẩng đầu, lúc đi rửa hộp cơm, Tống Tiểu Vân còn cố ý đến gần chỗ cô để hỏi nấu thế nào.
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói gì, Từ Thục Hoa đã thở dài cười một tiếng: "Cách làm thế nào á? Thả đến tận hai muỗng đường lớn, cho dù xào hoàng liên (1) cũng ngon nữa là."
(1) Hoàng liên là một loài cây cỏ nhỏ, sống lâu năm, độ cao 20-35cm. Lá mọc so le, từ thân rễ, có cuống dài. Phiến lá gồm 3-5 lá chét. Mỗi lá chét lại chia thành nhiều thùy, mép có răng cưa to.
Đúng là hương vị của măng kia thật không còn lời gì để nói.
Từ Thục Hoa nghĩ lại còn phải nuốt nước bọt.
Thanh niên trí thức có tám người, một mâm đồ ăn mỗi người chỉ có thể gắp một hai đũa, cô còn chưa gắp được mấy miếng, còn chưa nếm kỹ được mùi vị nữa.
Mặc dù nó rất ngon nhưng nguyên liệu dùng quá đắt, từ Thục Hoa ngượng ngùng không dám yêu cầu Tư Ninh Ninh làm thêm lần nữa.
"Hai thìa đường"
Tống Tiểu Vân mở to mắt kinh ngạc nhìn Tư Ninh Ninh: "Cậu điên rồi!"
Tư Ninh Ninh: “……”
Đừng trách Tống Tiểu Vân làm ầm ĩ, thật sự là ở thời đại hiện nay, đường mua không cần tem phiếu nhưng giá còn đắt hơn cả thịt nhiều cơ.
Thịt heo được chia thành ba loại, loại rẻ nhất khoảng 78 - 80 đồng, đắt hơn đến 90 đồng một cân, rẻ hơn một đồng đã xem là rẻ rồi, phần lớn đều chênh nhau từ 2 đến 4 đồng.
"Mọi người đều đưa đồ vật ra ăn chung, tớ thật ngại quá, ăn không trả tiền."
Tư Ninh Ninh bất giác nghĩ đến điểm này, lúng túng xua tay: "Dù sao cũng không phải lần nào cũng vậy, hai ngày nữa công xã sẽ đưa đồ ăn đến, đồ ăn gia vị cũng sẽ được phân phối xuống, đến lúc đó chúng ta tính toán cho rõ ràng."
Khẩu phần hiện tại là tám người ăn, sau hai ngày nữa khẩu phần từ công xã sẽ phát cho mọi người.
Nồi là bên nữ thanh niên trí thức giữ. Nhưng an bài nấu nướng thật là khó.
Suy cho cùng, có gia vị đắt, có gia vị rẻ ai cũng không muốn bị người khác chiếm tiện nghi.... Nhất là bị bảy người còn lại chiếm tiện nghi.
Tư Ninh Ninh cô không muốn nhúng tay vào, đây là chuyện phiền phức, phiền toái, có an bài thế nào cũng có người không vừa lòng.
Chờ đến khi bọn họ thảo luận về việc đó thì cô sẽ nghe theo sắp xếp.
Rửa sạch hộp cơm về phòng, lúc ăn cơm cô đun hai nồi nước nóng, một nồi dùng để uống, một nồi dùng để lau người rồi bò lên giường.
Đám người Từ Thục Hoa buổi chiều đánh một giấc thật lâu, quần áo chưa có giặc, còn đang giặt quần áo cùng tán gẫu bên ngoài.
Vừa nghe câu chuyện bên ngoài, Tư Ninh Ninh ngồi xếp bằng trên giường, mở cái rương mây ra trong đống đồ rách nát cầm ra một cái ví nhỏ màu đen.
Đó là "ví" của nguyên chủ dùng để đựng tiền.
Tư Ninh Ninh kéo sợi dây thun đổ đồ bên trong ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.