Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 2: Không Gian Trữ Vật Tư 2
Lê Tô Tô
29/05/2024
Nồi chén gáo bồn, bình nước, dao các loại, Kiều Nhiễm mua mỗi thứ một ít.
Sợ mạt thế không có chỗ nhóm lửa làm cơm, cô lại mua một nghìn bình ga, tốn của cô hơn mười vạn.
Sau khi số tiền tiết kiệm cuối cùng cạn kiệt, Kiều Nhiễm thấy sắm vật dụng như vậy vẫn chưa đủ, cô không thể làm gì khác hơn là bán ra một số trang sức bà để lại cho mình, chiếc BMW cũng bán gấp. Đến mạt thế, vật tư mới là thứ quan trọng nhất, mấy món đó sẽ trở nên vô dụng. Cứ như vậy, trong tay Kiều Nhiễm có thêm mấy chục vạn, lại tiếp tục mua mua mua.
Đồ dùng phụ nữ, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, Kiều Nhiễm đều mua sắm hết.
Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa mua, mà Kiều Nhiễm chỉ còn lại hai mươi vạn.
Quần áo, giày dép, Kiều Nhiễm trực tiếp tìm đến xưởng may mặc, mua số lượng lớn sản phẩm sale với giá cực rẻ, mặc dù không đẹp mắt nhưng có chất liệu tốt.
Chăn bông, gối, đồ dùng trên giường, Kiều Nhiễm mua hơn mười món.
Tiền vẫn còn một ít, năm vạn cuối cùng Kiều Nhiễm chưa xài hết, định tiếp tục mua thêm nhưng khi tỉnh dậy cô đã đến một địa phương khác.
Cô nằm trên một cái giường cũ nát, dưới người lót rơm rạ, trên người đắp một cái chăn mỏng lốm đốm đen, luồng không khí lạnh tiến vào khiến Kiều Nhiễm rùng mình một cái.
Cô cảm thấy chóng mặt, đang nghĩ không biết đây là chỗ quái nào thì ngay lập tức có một đoạn ký ức xa lạ xuất hiện trong đầu.
Cô xuyên vào một người phụ nữ cùng tên sống ở những năm 70.
Tuy nhiên, quỹ đạo cuộc đời của cô và người này hoàn toàn khác nhau.
Kiều Nhiễm hơn ba mươi tuổi, là cô gái độc thân chưa chồng. Còn nguyên chủ năm mười tám tuổi đã lập gia đình, sinh được hai đứa con trai, một đứa con gái. Con lớn nhất năm nay bảy tuổi, con gái thứ hai năm tuổi, con trai út hơn một tuổi. Bởi vì kết hôn sớm, hiện tại nguyên chủ cũng chỉ mới hai mươi lăm.
Nguyên chủ trời sinh có nhan sắc xinh đẹp, chồng cô Giang Vệ Quốc cũng là một người đàn ông ưu tú xuất sắc, công tác trong quân đội, tiền lương cộng với tiền trợ cấp một tháng được khoảng ba mươi lăm đồng. Ở thập niên 70, nhất là trong đội sản xuất một năm còn chưa kiếm được mười mấy đồng thì mức lương đấy đã được xem là cực kỳ tốt.
Theo lý thuyết tiền lương của chồng cô cao như vậy, nguyên chủ cùng với ba đứa con hẳn phải được sống một cuộc sống thuận lợi, nhưng mà hoàn toàn trái ngược, cuộc sống của cô quá mức hỏng bét.
Cha mẹ chồng quản lý mọi việc trong nhà, toàn bộ tiền lương của Giang Vệ Quốc đều nộp lên cha mẹ chồng.
Ông bà lại hết sức bất công, hơn mấy chục đồng tiền lương của Giang Vệ Quốc đều trợ cấp hết cho người ở phòng khác, đối với Kiều Nhiễm và mấy đứa bé thì họ lại khó khăn đủ đường.
Nguyên chủ là trái hồng mềm để mặc mình và con cái bị khi dễ, không bao giờ dám lên tiếng phản kháng.
Nửa năm trước, Giang gia nhận được tin Giang Vệ Quốc đi làm nhiệm vụ rồi mất tích, cuộc sống của bốn mẹ con ở Giang gia lại càng khốn đốn hơn.
Sợ mạt thế không có chỗ nhóm lửa làm cơm, cô lại mua một nghìn bình ga, tốn của cô hơn mười vạn.
Sau khi số tiền tiết kiệm cuối cùng cạn kiệt, Kiều Nhiễm thấy sắm vật dụng như vậy vẫn chưa đủ, cô không thể làm gì khác hơn là bán ra một số trang sức bà để lại cho mình, chiếc BMW cũng bán gấp. Đến mạt thế, vật tư mới là thứ quan trọng nhất, mấy món đó sẽ trở nên vô dụng. Cứ như vậy, trong tay Kiều Nhiễm có thêm mấy chục vạn, lại tiếp tục mua mua mua.
Đồ dùng phụ nữ, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, Kiều Nhiễm đều mua sắm hết.
Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa mua, mà Kiều Nhiễm chỉ còn lại hai mươi vạn.
Quần áo, giày dép, Kiều Nhiễm trực tiếp tìm đến xưởng may mặc, mua số lượng lớn sản phẩm sale với giá cực rẻ, mặc dù không đẹp mắt nhưng có chất liệu tốt.
Chăn bông, gối, đồ dùng trên giường, Kiều Nhiễm mua hơn mười món.
Tiền vẫn còn một ít, năm vạn cuối cùng Kiều Nhiễm chưa xài hết, định tiếp tục mua thêm nhưng khi tỉnh dậy cô đã đến một địa phương khác.
Cô nằm trên một cái giường cũ nát, dưới người lót rơm rạ, trên người đắp một cái chăn mỏng lốm đốm đen, luồng không khí lạnh tiến vào khiến Kiều Nhiễm rùng mình một cái.
Cô cảm thấy chóng mặt, đang nghĩ không biết đây là chỗ quái nào thì ngay lập tức có một đoạn ký ức xa lạ xuất hiện trong đầu.
Cô xuyên vào một người phụ nữ cùng tên sống ở những năm 70.
Tuy nhiên, quỹ đạo cuộc đời của cô và người này hoàn toàn khác nhau.
Kiều Nhiễm hơn ba mươi tuổi, là cô gái độc thân chưa chồng. Còn nguyên chủ năm mười tám tuổi đã lập gia đình, sinh được hai đứa con trai, một đứa con gái. Con lớn nhất năm nay bảy tuổi, con gái thứ hai năm tuổi, con trai út hơn một tuổi. Bởi vì kết hôn sớm, hiện tại nguyên chủ cũng chỉ mới hai mươi lăm.
Nguyên chủ trời sinh có nhan sắc xinh đẹp, chồng cô Giang Vệ Quốc cũng là một người đàn ông ưu tú xuất sắc, công tác trong quân đội, tiền lương cộng với tiền trợ cấp một tháng được khoảng ba mươi lăm đồng. Ở thập niên 70, nhất là trong đội sản xuất một năm còn chưa kiếm được mười mấy đồng thì mức lương đấy đã được xem là cực kỳ tốt.
Theo lý thuyết tiền lương của chồng cô cao như vậy, nguyên chủ cùng với ba đứa con hẳn phải được sống một cuộc sống thuận lợi, nhưng mà hoàn toàn trái ngược, cuộc sống của cô quá mức hỏng bét.
Cha mẹ chồng quản lý mọi việc trong nhà, toàn bộ tiền lương của Giang Vệ Quốc đều nộp lên cha mẹ chồng.
Ông bà lại hết sức bất công, hơn mấy chục đồng tiền lương của Giang Vệ Quốc đều trợ cấp hết cho người ở phòng khác, đối với Kiều Nhiễm và mấy đứa bé thì họ lại khó khăn đủ đường.
Nguyên chủ là trái hồng mềm để mặc mình và con cái bị khi dễ, không bao giờ dám lên tiếng phản kháng.
Nửa năm trước, Giang gia nhận được tin Giang Vệ Quốc đi làm nhiệm vụ rồi mất tích, cuộc sống của bốn mẹ con ở Giang gia lại càng khốn đốn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.