Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 3: Ngược Mẹ Chồng 1
Lê Tô Tô
29/05/2024
Tiếp thu xong những ký ức này, Kiều Nhiễm thở dài. Ở thời đại nào cũng vậy, người hiền bị lấn áp, ngựa lành bị người cưỡi, cũng may tính cách cô mạnh mẽ, là một người hoàn toàn khác so với nguyên chủ.
Theo sự hiểu biết của Kiều Nhiễm về thập niên bảy mươi, ở đây vô cùng thiếu thốn quần áo lương thực, cần phải làm việc trong đội sản xuất để kiếm công điểm, cuối năm dựa vào đó đổi lấy lương thực. Ăn, mặc, ở, đi lại đều cần các loại phiếu.
Cũng may có không gian đi theo cô đến đây, vật tư trong không gian đủ để cho cô sinh hoạt không những thoải mái mà còn giàu có ở thập niên bảy mươi này.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Kiều Nhiễm nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào.
Đột nhiên, một đứa trẻ khoảng chừng bảy tuổi, cũng chính là con trai cả của nguyên chủ, Giang Đông Thăng vọt vào trong phòng: "Mẹ ơi, mẹ ơi, không xong rồi, bà nội định tặng Yến Yến cho người ta kìa, mẹ mau ra ngăn cản bà nội nhanh lên."
Kiều Nhiễm tỉnh táo lại ngay tắp lự, ráng ngồi dậy rồi lê cơ thể cảm mạo nóng sốt đi ra ngoài.
Lúc này, trong sân nhà họ Giang, mẹ chồng nguyên chủ Thái Kim Hoa đang lôi xềnh xệch con gái của nguyên chủ Giang Đông Yến.
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, người mẹ chồng này cũng không phải lần đầu tiên đề cập chuyện tặng Giang Đông Yến cho người khác.
Dựa theo cách nói của bà ta, Giang Đông Yến là một đứa con gái lỗ vốn, nuôi ở nhà chỉ tổ lãng phí lương thực, không bằng tống đi cho người khác nuôi.
Nếu Thái Kim Hoa thật tâm tìm một hộ gia đình có điều kiện tốt thì không nói, chỉ là gia đình này nguyên chủ từng nghe qua, trong nhà có một đứa con trai ngốc. Họ sợ tương lai thằng con trai ngốc đó không cưới được vợ nên muốn tìm một đứa con dâu nuôi từ bé.
Tất nhiên nguyên chủ không có khả năng đồng ý, Kiều Nhiễm cũng không chấp nhận được hành vi này.
Mặc dù trọng nam khinh nữ đến đâu thì cũng không có thể ác độc như thế. Gả cho một kẻ ngu si coi như cả đời đứa nhỏ đã bị hủy hoại.
"Đừng mà bà ơi, cháu không muốn đi." Giang Đông Yến khóc lóc vùng vẫy.
Trong miệng Thái Kim Hoa phun ra những lời cay nghiệt: "Không đi cũng phải đi, cái con nuôi lỗ vốn này, ở không ăn hết lương thực nhà tao, Giang gia chúng tao không nuôi người rảnh rỗi. Tìm cho mày một gia đình tốt là đã tử tế với mày lắm rồi, bằng không đã vứt mày trên núi, để chó sói tha mày đi ăn thịt."
Kiều Nhiễm lao ra từ trong nhà, nhắm vào gương mặt của Thái Kim Hoa tát một cái nổ đom đóm mắt: "Bà dám lôi Yến Yến đi thêm một bước nữa xem tôi có tát chết bà không! Bà già khốn nạn, cháu gái ruột của mình mà không thèm quan tâm sống chết. Khổ thân con bé, có một người bà nội như bà đúng là xui xẻo tám kiếp."
Gò má Thái Kim Hoa truyền đến cảm giác đau rát, sau khi sửng sốt vài giây bà ta mới có phản ứng, mình thế mà lại bị Kiều Nhiễm đánh.
Vợ thằng ba dám tát bà ta!
Theo sự hiểu biết của Kiều Nhiễm về thập niên bảy mươi, ở đây vô cùng thiếu thốn quần áo lương thực, cần phải làm việc trong đội sản xuất để kiếm công điểm, cuối năm dựa vào đó đổi lấy lương thực. Ăn, mặc, ở, đi lại đều cần các loại phiếu.
Cũng may có không gian đi theo cô đến đây, vật tư trong không gian đủ để cho cô sinh hoạt không những thoải mái mà còn giàu có ở thập niên bảy mươi này.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Kiều Nhiễm nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào.
Đột nhiên, một đứa trẻ khoảng chừng bảy tuổi, cũng chính là con trai cả của nguyên chủ, Giang Đông Thăng vọt vào trong phòng: "Mẹ ơi, mẹ ơi, không xong rồi, bà nội định tặng Yến Yến cho người ta kìa, mẹ mau ra ngăn cản bà nội nhanh lên."
Kiều Nhiễm tỉnh táo lại ngay tắp lự, ráng ngồi dậy rồi lê cơ thể cảm mạo nóng sốt đi ra ngoài.
Lúc này, trong sân nhà họ Giang, mẹ chồng nguyên chủ Thái Kim Hoa đang lôi xềnh xệch con gái của nguyên chủ Giang Đông Yến.
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, người mẹ chồng này cũng không phải lần đầu tiên đề cập chuyện tặng Giang Đông Yến cho người khác.
Dựa theo cách nói của bà ta, Giang Đông Yến là một đứa con gái lỗ vốn, nuôi ở nhà chỉ tổ lãng phí lương thực, không bằng tống đi cho người khác nuôi.
Nếu Thái Kim Hoa thật tâm tìm một hộ gia đình có điều kiện tốt thì không nói, chỉ là gia đình này nguyên chủ từng nghe qua, trong nhà có một đứa con trai ngốc. Họ sợ tương lai thằng con trai ngốc đó không cưới được vợ nên muốn tìm một đứa con dâu nuôi từ bé.
Tất nhiên nguyên chủ không có khả năng đồng ý, Kiều Nhiễm cũng không chấp nhận được hành vi này.
Mặc dù trọng nam khinh nữ đến đâu thì cũng không có thể ác độc như thế. Gả cho một kẻ ngu si coi như cả đời đứa nhỏ đã bị hủy hoại.
"Đừng mà bà ơi, cháu không muốn đi." Giang Đông Yến khóc lóc vùng vẫy.
Trong miệng Thái Kim Hoa phun ra những lời cay nghiệt: "Không đi cũng phải đi, cái con nuôi lỗ vốn này, ở không ăn hết lương thực nhà tao, Giang gia chúng tao không nuôi người rảnh rỗi. Tìm cho mày một gia đình tốt là đã tử tế với mày lắm rồi, bằng không đã vứt mày trên núi, để chó sói tha mày đi ăn thịt."
Kiều Nhiễm lao ra từ trong nhà, nhắm vào gương mặt của Thái Kim Hoa tát một cái nổ đom đóm mắt: "Bà dám lôi Yến Yến đi thêm một bước nữa xem tôi có tát chết bà không! Bà già khốn nạn, cháu gái ruột của mình mà không thèm quan tâm sống chết. Khổ thân con bé, có một người bà nội như bà đúng là xui xẻo tám kiếp."
Gò má Thái Kim Hoa truyền đến cảm giác đau rát, sau khi sửng sốt vài giây bà ta mới có phản ứng, mình thế mà lại bị Kiều Nhiễm đánh.
Vợ thằng ba dám tát bà ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.