Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai
Chương 10:
Phan Thời Thất
01/01/2025
Nhưng mẫu thân hắn, Lưu thị, lại kiên quyết đến mức không thể lay chuyển. Bà thường nhắc đến cảnh ngộ đáng thương của Giang Ninh ở nhà họ Giang, ngày qua ngày như thế, dần dà hắn cũng chấp nhận cưới nàng.
Hắn không ngờ, ngày hôm trước vừa gặp nha đầu này, lại thực sự khiến hắn có đôi phần bất ngờ.
Có lẽ, cưới nàng cũng không hẳn là một chuyện tệ.
“Ta…” Giang Phú Bình làm bộ giơ tẩu thuốc lên định đánh, nhưng ánh mắt của Tiêu Thịnh, sắc bén như lưỡi dao, gắt gao nhìn chằm chằm khiến ông bất giác thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh rịn ra từng lớp.
Bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống, Giang Phú Bình hậm hực hít một hơi dài từ tẩu thuốc, trong lòng đầy tức giận, xẻo xéo lườm Giang Ninh một cái.
“Ai da! Đại gia mau đến xem! Nữ nhi nhà này gả đi chưa được bao lâu, vừa hồi môn đã bắt đầu khi dễ cả nhà ta rồi! Trên đời này còn có thiên lý hay không đây?”
“Giang gia chúng ta bao năm cung phụng ăn uống, lại còn cất công tìm cho nó nhà chồng. Sao giờ ta lại rơi vào cảnh bị đối xử như thế này chứ!”
Một giọng nữ the thé, bén nhọn vang lên từ ngoài cửa. Giang Ninh và Tiêu Thịnh đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ to béo, cao lớn vạm vỡ – Vương Thúy Hà, đang dìu Giang Vũ lảo đảo bước vào. Trên khuôn mặt đầy thịt của bà ta, sự bất bình như muốn trào ra.
Giang Vũ thì nhe răng trợn mắt ngồi phịch xuống một chiếc bàn đá gần đó, định mở miệng chửi ầm lên, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến Tiêu Thịnh, vẻ mặt phẫn nộ lập tức biến thành kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là Tiêu Thịnh sao?
Nàng vốn nghĩ Tiêu Thịnh chỉ là một kẻ tàn phế, hơn nữa chắc chắn sẽ là một người xấu xí, thô kệch. Nhưng không ngờ hắn lại có dung mạo anh tuấn đến vậy!
Sớm biết thế này, nàng đã không đẩy Giang Ninh đi gả chồng. Cứ như thế, chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để nắm lấy cái “đại tiện nghi” này hay sao?
Lửa ghen tị bùng cháy trong lòng, thiêu đốt cả suy nghĩ của Giang Vũ. Nàng siết chặt lấy mép bàn, ánh mắt hằn học hệt như muốn xé nát Giang Ninh ngay tại chỗ.
Giang Ninh nhìn dáng vẻ tức tối của Giang Vũ, khẽ cười nhạt, nhưng không buồn để nàng ta vào mắt. Nàng ung dung quay sang nhìn thẳng Vương Thúy Hà, giọng nói đều đều nhưng ngữ khí đầy mỉa mai:
“Đại nương, xin hỏi, con mắt nào của ngươi thấy ta khi dễ người?”
“Chính là…”
“Hay là, trí nhớ của đại nương quá kém, quên mất ngày thường các người đã đối xử với ta thế nào?”
Nhìn thấy sân ngoài đã vây kín một vòng người, Giang Ninh căn bản không để Vương Thúy Hà có cơ hội mở lời. Nàng đứng thẳng người bên cạnh Tiêu Thịnh, từng câu từng chữ rành rọt vang lên:
“Nói đâu xa, ngay trong ngày thành thân của ta, đại bá và đại nương không chỉ không cho ta nửa phần của hồi môn, mà thậm chí còn chẳng ai buồn đi Tiêu gia để chung vui. Xin hỏi đại nương, đây gọi là đối xử tốt với ta sao?”
Nàng cười nhạt, lắc đầu:
“Nói ra những lời như vậy, đại nương không sợ bị một đạo thiên lôi đánh xuống, phách ngươi thành năm bảy mảnh sao?”
“Ngươi…!”
Vương Thúy Hà bị những lời của Giang Ninh làm cho cứng họng. Cả người bà tức đến mức ngực phập phồng liên hồi, giọng nói đứt quãng:
“Con nha đầu chết tiệt kia! Ngươi dám nguyền rủa ta? Ngươi… Ta phải đánh chết ngươi!”
Giang Ninh cười mỉm, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, giọng nói ngọt như mật:
“Nói ra được những lời trong lòng, đại nương có phải cảm thấy thoải mái hơn không?”
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng vô tội.
Tiêu Thịnh ngồi bên cạnh, thấy một màn này thì ý cười nơi khóe môi càng sâu thêm.
Nha đầu này, quả thật là một kẻ nhanh mồm dẻo miệng.
“Ninh Nhi.” Tiêu Thịnh đúng lúc lên tiếng, ngắt ngang tiếng rít gào của Vương Thúy Hà: “Ngươi có từng nghe qua một câu?”
Cách gọi này khiến Giang Ninh bất giác nổi cả da gà. Nàng nghiêng đầu, quái lạ nhìn Tiêu Thịnh một cái, thấy hắn nheo mắt, ánh mắt mang theo ý cười. Lập tức, nàng hiểu ý, ngọt ngào phụ họa:
Hắn không ngờ, ngày hôm trước vừa gặp nha đầu này, lại thực sự khiến hắn có đôi phần bất ngờ.
Có lẽ, cưới nàng cũng không hẳn là một chuyện tệ.
“Ta…” Giang Phú Bình làm bộ giơ tẩu thuốc lên định đánh, nhưng ánh mắt của Tiêu Thịnh, sắc bén như lưỡi dao, gắt gao nhìn chằm chằm khiến ông bất giác thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh rịn ra từng lớp.
Bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống, Giang Phú Bình hậm hực hít một hơi dài từ tẩu thuốc, trong lòng đầy tức giận, xẻo xéo lườm Giang Ninh một cái.
“Ai da! Đại gia mau đến xem! Nữ nhi nhà này gả đi chưa được bao lâu, vừa hồi môn đã bắt đầu khi dễ cả nhà ta rồi! Trên đời này còn có thiên lý hay không đây?”
“Giang gia chúng ta bao năm cung phụng ăn uống, lại còn cất công tìm cho nó nhà chồng. Sao giờ ta lại rơi vào cảnh bị đối xử như thế này chứ!”
Một giọng nữ the thé, bén nhọn vang lên từ ngoài cửa. Giang Ninh và Tiêu Thịnh đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ to béo, cao lớn vạm vỡ – Vương Thúy Hà, đang dìu Giang Vũ lảo đảo bước vào. Trên khuôn mặt đầy thịt của bà ta, sự bất bình như muốn trào ra.
Giang Vũ thì nhe răng trợn mắt ngồi phịch xuống một chiếc bàn đá gần đó, định mở miệng chửi ầm lên, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến Tiêu Thịnh, vẻ mặt phẫn nộ lập tức biến thành kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là Tiêu Thịnh sao?
Nàng vốn nghĩ Tiêu Thịnh chỉ là một kẻ tàn phế, hơn nữa chắc chắn sẽ là một người xấu xí, thô kệch. Nhưng không ngờ hắn lại có dung mạo anh tuấn đến vậy!
Sớm biết thế này, nàng đã không đẩy Giang Ninh đi gả chồng. Cứ như thế, chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để nắm lấy cái “đại tiện nghi” này hay sao?
Lửa ghen tị bùng cháy trong lòng, thiêu đốt cả suy nghĩ của Giang Vũ. Nàng siết chặt lấy mép bàn, ánh mắt hằn học hệt như muốn xé nát Giang Ninh ngay tại chỗ.
Giang Ninh nhìn dáng vẻ tức tối của Giang Vũ, khẽ cười nhạt, nhưng không buồn để nàng ta vào mắt. Nàng ung dung quay sang nhìn thẳng Vương Thúy Hà, giọng nói đều đều nhưng ngữ khí đầy mỉa mai:
“Đại nương, xin hỏi, con mắt nào của ngươi thấy ta khi dễ người?”
“Chính là…”
“Hay là, trí nhớ của đại nương quá kém, quên mất ngày thường các người đã đối xử với ta thế nào?”
Nhìn thấy sân ngoài đã vây kín một vòng người, Giang Ninh căn bản không để Vương Thúy Hà có cơ hội mở lời. Nàng đứng thẳng người bên cạnh Tiêu Thịnh, từng câu từng chữ rành rọt vang lên:
“Nói đâu xa, ngay trong ngày thành thân của ta, đại bá và đại nương không chỉ không cho ta nửa phần của hồi môn, mà thậm chí còn chẳng ai buồn đi Tiêu gia để chung vui. Xin hỏi đại nương, đây gọi là đối xử tốt với ta sao?”
Nàng cười nhạt, lắc đầu:
“Nói ra những lời như vậy, đại nương không sợ bị một đạo thiên lôi đánh xuống, phách ngươi thành năm bảy mảnh sao?”
“Ngươi…!”
Vương Thúy Hà bị những lời của Giang Ninh làm cho cứng họng. Cả người bà tức đến mức ngực phập phồng liên hồi, giọng nói đứt quãng:
“Con nha đầu chết tiệt kia! Ngươi dám nguyền rủa ta? Ngươi… Ta phải đánh chết ngươi!”
Giang Ninh cười mỉm, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, giọng nói ngọt như mật:
“Nói ra được những lời trong lòng, đại nương có phải cảm thấy thoải mái hơn không?”
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng vô tội.
Tiêu Thịnh ngồi bên cạnh, thấy một màn này thì ý cười nơi khóe môi càng sâu thêm.
Nha đầu này, quả thật là một kẻ nhanh mồm dẻo miệng.
“Ninh Nhi.” Tiêu Thịnh đúng lúc lên tiếng, ngắt ngang tiếng rít gào của Vương Thúy Hà: “Ngươi có từng nghe qua một câu?”
Cách gọi này khiến Giang Ninh bất giác nổi cả da gà. Nàng nghiêng đầu, quái lạ nhìn Tiêu Thịnh một cái, thấy hắn nheo mắt, ánh mắt mang theo ý cười. Lập tức, nàng hiểu ý, ngọt ngào phụ họa:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.