Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai

Chương 11:

Phan Thời Thất

01/01/2025

“Tướng công, chàng muốn nói gì?”

“Không cùng tiểu nhân luận ưu khuyết điểm, không cùng đồ ngốc biện thị phi.”

Giọng nói không lớn, không nhỏ, nhưng vừa đủ để tất cả mọi người trong viện và ngoài viện đều nghe rõ ràng mồn một.

Tiêu Thịnh bình thường rất ít khi ra khỏi cửa, người trong thôn nhỏ này gần như không ai biết rõ hắn. Nhưng hôm nay vừa thấy, ai nấy đều kinh ngạc, không chỉ vì phong thái điềm tĩnh của hắn mà còn bởi khí chất lạnh lùng không giống người thường.

Người nhà họ Giang nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng khi thấy Tiêu Thịnh và Giang Ninh kẻ tung người hứng, vẻ mặt cười như không cười, bọn họ lập tức hiểu ra – hai người này đang công khai mắng cả nhà họ Giang là đồ ngốc!

Giang Phú Bình đỏ bừng cả mặt, đột nhiên vung tẩu thuốc, lớn tiếng quát:

“Giang Ninh, ngươi đúng là đồ tiện nhân! Cút ngay cho ta! Giang gia chúng ta không chào đón ngươi! Lăn đi!”

“Thẹn quá hóa giận sao?” Giang Ninh nhướng mày, chỉ cảm thấy tình huống này chơi càng ngày càng thú vị.

Nàng vẫn chưa đã ghiền mà!

“Tướng công, nếu đại bá và đại nương không muốn chúng ta ở lại lâu, vậy chúng ta trở về thôi?” Giang Ninh nhìn Tiêu Thịnh, nháy mắt đầy ý tứ, để hắn lên tiếng. Dù sao, tình huống này để hắn kết thúc vẫn là hợp lý nhất.



Tiêu Thịnh hiểu ý, khóe môi khẽ nhếch: “Đi thôi.”

Giang Ninh bật cười, đẩy xe lăn của hắn ra cửa. Nhưng ngay khi vừa bước ra sân, nàng bỗng nghĩ đến điều gì, liền xoay người quay lại. Dưới ánh mắt hằn học, như muốn ăn tươi nuốt sống của người nhà họ Giang, nàng lấy mấy chiếc hộp quà ra, không nhanh không chậm nhặt hết rồi mang theo:

“Mấy thứ này quý giá như vậy, để lại đây thật tiếc cho bọn họ.”

“Giang Ninh!!!”

Tiếng gầm phẫn nộ của Giang Phú Bình vang vọng phía sau, như thể muốn nổ tung vì tức giận. Nhưng Giang Ninh chỉ cười hì hì, tay ôm quà, tay đẩy Tiêu Thịnh ra khỏi Giang gia.

Đừng nói, sáng sớm đến đây đấu một trận ra trò, quả thật khiến đầu óc nàng tỉnh táo hẳn.

Khi trở lại Tiêu gia, trong viện vẫn yên tĩnh lạ thường. Có lẽ Tiêu Chỉ Tình và Lưu thị đã vào núi hái dược liệu. Giang Ninh đẩy Tiêu Thịnh đến phòng ngủ, nhìn thấy hắn đang trầm ngâm cúi đầu suy nghĩ, nàng lên tiếng:

“Chàng ngồi nghỉ một lát, thiếp đi nấu chút nước.”

Nói xong, nàng bước ra ngoài, đi thẳng đến phòng bếp. Nhìn lu nước, Giang Ninh khẽ nhíu mày, sau đó lấy ra một chiếc bình an khấu từ trong tay áo, nhẹ nhàng nắm chặt rồi lặng lẽ tiến vào không gian.

Hiện tại, nàng vẫn chưa tiện kiểm tra kỹ thương thế ở chân của Tiêu Thịnh. Việc nàng biết y thuật cũng chưa phải lúc để nói ra. Trước mắt, chỉ có thể tạm thời sử dụng nước suối linh tuyền trong không gian để giúp hắn dưỡng thương. Đợi đến thời điểm thích hợp, phối hợp thêm với bệnh viện trong không gian, nàng tin rằng thương thế của hắn sẽ sớm có chuyển biến tốt.



Nghĩ vậy, Giang Ninh múc một thùng nước suối từ trong không gian, sau đó lưu loát nấu sôi, rồi đổ vào ấm trà. Cầm ấm trà nóng hổi, nàng mang đến trước mặt Tiêu Thịnh, đặt xuống trước mặt hắn.

“Chàng uống một chén trà nóng cho ấm người.”

Nụ cười trên môi nàng nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua một tia kiên định khó nhận ra.

“Uống nước đi, lát nữa lại chép sách.”

Nói xong, Giang Ninh quay đi thu dọn đồ vật, trong khi Tiêu Thịnh cầm chén trà nàng đưa, khẽ nhấp một ngụm. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn thoáng đổi, vẻ mặt có chút kỳ lạ:

“Nước này... sao lại ngọt như vậy?”

Giang Ninh nghe câu nói ấy, trong lòng bất giác hoảng hốt, tay cứng đờ một chút. Nhưng ngay sau đó, nàng quay đầu lại, nét mặt hoàn toàn vô tội, chớp chớp đôi mắt, mỉm cười ngọt ngào:

“Ngọt thật sao?”

Tiêu Thịnh nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng có chút nghi ngờ nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng ngay lúc ấy, chén trà trong tay hắn đột nhiên bị nàng cướp mất. Giang Ninh không chút do dự ngửa đầu uống cạn, sau đó thản nhiên dùng tay áo lau khóe môi, nụ cười rạng rỡ hiện lên:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook