Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai

Chương 12:

Phan Thời Thất

01/01/2025

“Quả thật rất ngọt.”

Tiêu Thịnh sửng sốt, ánh mắt thâm thúy lặng lẽ dừng trên chén trà trong tay nàng. Một tia đỏ ửng không báo trước lặng lẽ lan lên gương mặt hắn.

Hắn vội ho nhẹ một tiếng, cố che giấu sự bối rối, rồi xoay người nhàn nhạt ra lệnh:

“Rót thêm một chén trà khác đi.”

Nói xong, hắn không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.

Thấy hắn không truy cứu, Giang Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ánh chiều tà lặng lẽ len vào qua ô cửa sổ, rải từng vệt sáng ấm áp khắp căn phòng. Không gian tĩnh lặng mà yên bình. Giang Ninh ngồi phía sau Tiêu Thịnh, cách một khoảng không xa, ánh mắt mơ màng chìm vào dòng suy nghĩ.

Bất chợt, một tiếng đập cửa dồn dập vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

“Ta đi mở cửa.”

Nàng nói nhanh một câu, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Cánh cửa vừa mở, trước mắt nàng hiện lên một cảnh tượng khiến cả người đông cứng lại. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng bước tới đỡ lấy Tiêu Chỉ Tình, người đang hơi thở thoi thóp dựa vào khung cửa.

“Nương, con đến rồi.”

Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch, đôi môi thâm tím không bình thường. Giang Ninh khẽ nhíu mày, chỉ liếc qua một cái cũng đã đoán được phần nào bệnh trạng của nàng.



Phía sau, Lưu thị đang khóc nức nở, giọng nghẹn ngào đến mức không thể nói thành lời.

“Sao lại thế này?”

Tiêu Thịnh xoay xe lăn từ trong phòng ra, ánh mắt sắc bén quét qua hiện trường. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, hắn ngước nhìn Giang Ninh, chờ câu trả lời.

“Xem dáng vẻ của Tình Nhi, có lẽ là trúng độc.”

Giọng nói của Giang Ninh rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người nghe không khỏi lạnh sống lưng. Nói xong, nàng không chần chừ, kéo Tiêu Chỉ Tình vào phòng, đặt nàng lên sập, rồi nhanh chóng bắt đầu kiểm tra thương thế.

Trên người Tiêu Chỉ Tình không có dấu hiệu bất thường nào khác, nhưng mắt cá chân lại có hai vết răng nhỏ đang rỉ máu. Rõ ràng đây là dấu vết của rắn độc cắn.

Gương mặt Giang Ninh dần dần trầm xuống. Nàng giữ vẻ nghiêm nghị, chuẩn bị xử lý vết thương. Vừa vén tay áo lên, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Thịnh bỗng vang lên từ phía sau:

“Nương, người đang sốt ruột nên hồ đồ rồi sao? Tình Nhi đã bị trúng độc, vì sao không lập tức đưa nàng lên trấn tìm đại phu?”

“Ta…”

Nghe được lời này, Lưu thị như bừng tỉnh, vẻ mặt đầy đau khổ:

“Ta… ta đi ngay!”

“Khoan đã!”

Thấy Lưu thị định bước vào phòng, Giang Ninh vội giữ chặt tay bà, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào bà, nói rõ từng chữ:



“Nương, tình trạng của Tình Nhi hiện giờ vô cùng nguy cấp. Xà độc không giống các loại độc khác, tốc độ lan truyền trong cơ thể cực kỳ nhanh. Nếu người còn di chuyển nàng, chỉ e độc sẽ lan khắp toàn thân. Không thể để nàng động đậy thêm nữa!”

Lưu thị vội rụt tay lại, ánh mắt tràn đầy hối hận, nhìn Giang Ninh mà run giọng:

“Vậy... vậy giờ phải làm sao đây?”

Tình huống bất ngờ lại nguy cấp như thế, Giang Ninh biết giờ có muốn giấu cũng không được. Nàng trầm giọng nói:

“Nương, Tiêu Thịnh, nếu các người tin ta, ta có thể đảm bảo cứu được Tình Nhi.”

“Cái gì?”

Lưu thị mở to mắt kinh ngạc, vội vàng lắc đầu:

“Ninh Nhi, nương biết con có ý tốt, nhưng con không phải đại phu. Nương sợ rằng nếu lỡ Tình Nhi có chuyện gì… Thôi thì để nương mang nó đi tìm đại phu.”

Giang Ninh mím môi. Trong tình huống hiện tại, làm gì còn thời gian để tìm đại phu? Biện pháp nhanh nhất là xử lý ngay vết thương cho Tiêu Chỉ Tình. Nhưng nhìn bộ dáng của Lưu thị, rõ ràng bà không tin nàng.

Giang Ninh không còn cách nào khác, đành quay sang nhìn Tiêu Thịnh, ánh mắt cầu cứu.

Tiêu Thịnh cũng đang chăm chú nhìn nàng. Câu nói vừa rồi của Giang Ninh khiến hắn thoáng sững sờ. Cộng thêm việc trước đó hắn đã nghi ngờ về chén nước ngọt lành kia, trong lòng hắn bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.

Hắn cụp mắt, giọng điềm đạm nhưng đầy sức thuyết phục:

“Nương, tình thế bây giờ rất nguy cấp. Hay là để Ninh Nhi thử một lần, người thấy thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook